“Hành hiệp trượng nghĩa” của Doãn Ngôn khiến người không dám hé răng như Lý Tử Mộ một phen hú vía. Hôm nay khi hắn đến phân viện Phục Linh tuy đã gặp Doãn Ngôn một lần, nhưng sắc mặt vị sư huynh này đối với hắn không được tốt, có nằm mơ cũng không ngờ thân là Doãn Ngôn của phân viện Phục Linh lại ra mặt đả kích Quân Vô Tà.
Có điều dựa vào lời lẽ của Doãn Ngôn rõ ràng là tin lý do thoái thác của mình, Lý Tử Mộ liền cảm thấy tràn đầy tự tin.
Nhân lúc còn can đảm, hắn hùa theo: “Thực ra chuyện này đệ cũng không muốn tìm Quân Tà gây phiền phức, đệ chỉ muốn hắn xin lỗi đệ, chỉ là xin lỗi mà thôi. Nếu hắn biết lỗi bọn đệ sau này vẫn là sư huynh đệ, chuyện này cũng cho qua.”
Lý Tử Mộ và Doãn Ngôn kẻ xướng người hát, nhanh chóng khiến Quân Vô Tà lún sâu vào vũng lầy không biết ăn năn, đáng khinh.
Phạm Cẩm như muốn nổ tung.
Thế nhưng Quân Vô Tà lại lạnh lùng nhìn Doãn Ngôn và Lý Tử Mộ.
“Meo.”
Chủ nhân, hai người họ cấu kết với nhau tổn hại thanh danh của người, để ta cắn chết bọn chúng!
Vừa mới tỉnh lại Hắc Miêu còn chưa kịp dãn gân cốt, liếm liếm hàm răng nanh sắc nhọn. Vừa rồi nếu không phải vì Phạm Cẩm xuất hiện, hắn và Quân Vô Tà đã tiễn mấy tên đần kia sang Tây Thiên rồi, làm gì có chỗ cho bọn chúng đứng đây nói lời xằng bậy.
“Không vội.” Quân Vô Tà nheo nheo mắt.
Bọn họ muốn chơi, vậy thì nàng chơi với bọn họ đến cùng.
Tương lai còn dài, nàng sẽ đem những gì ngày hôm nay hoàn trả lại gấp trăm lần!
Lúc mà không khí trong phòng ăn đang kìm nén đến nghẹn thở, Quân Vô Tà nãy giờ yên lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Phạm sư huynh, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Âm thanh lạnh lẽo khiến mọi người bồn chồn ấy vang vọng trong phòng ăn, mọi người bỗng chốc yên lặng.
Phạm Cẩm hơi ngây người, vô cùng kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình thường của Quân Vô Tà.
Nha đầu này chẳng lẽ không biết giờ đang là lúc nào? Nàng còn có tâm trạng ăn cơm?
Chuyện hôm nay nếu như xử lý không tốt, dù Quân Vô Tà có được ở lại học viện Phong Hoa thì ngày tháng sau này e là cũng khó sống.
Chụp lên đầu Quân Vô Tà tội mạo danh người khác vào phân viện Phục Linh kiểu này, cho dù sau này nàng có đến phân viện nào đi nữa, dù là đạo sư hay đệ tử cũng sẽ có những cái nhìn không tốt đối với nàng.
Tuy nhiên Quân Vô Tà lại không mấy quan tâm những điều này, nói xong nàng quay người rời đi.
Trước khi chưa tìm ra cách cải thiện thuật phục linh, nàng không thể để thân phận bị bại lộ, nhưng đợi nàng tìm ra cách rồi...
Trong đôi mắt lạnh lùng của Quân Vô Tà lóe lên một tia sát ý.
Phạm Cẩm ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Quân Vô Tà, trong phút chốc xốc lại tinh thần vội đuổi theo, lúc này hắn thực không dám để Quân Vô Tà đi lại một mình trong học viện Phong Hoa.
Những tưởng sẽ nổ ra một trận ác chiến, tên tiểu quỷ biết rõ ngọn ngành lại quay lưng đi mất, không có bất kỳ lời giải thích nào, cũng không có ý muốn xin lỗi. Thái độ tùy tiện, dường như coi mọi thứ chẳng liên quan gì đến nàng, nàng chỉ là người ngoài cuộc.
Không muốn nói những đệ tử khác trong phòng ăn đều chết sững người, ngay đến Doãn Ngôn cũng bị hành động của Quân Vô Tà làm cho bối rối. Hắn chuẩn bị một tá những câu đáp trả Phạm Cẩm, đợi để phá hủy hoàn toàn danh tiếng của Phạm Cẩm trong học viện này, đáng tiếc... Quân Vô Tà lại không hề cho hắn cơ hội làm điều đó.
Trước khi nắm chắc quyền tất sát, Quân Vô Tà nhất định không vội hướng mũi nhọn vào đối thủ.
Nhìn bóng lưng của Phạm Cẩm và Quân Vô Tà dần biến mất sau cánh cửa phòng ăn, Lý Tử Mộ vội tới bên cạnh Doãn Ngôn, cúi đầu ân cần nói: “Đa tạ sư huynh nói giúp.”
Có điều dựa vào lời lẽ của Doãn Ngôn rõ ràng là tin lý do thoái thác của mình, Lý Tử Mộ liền cảm thấy tràn đầy tự tin.
Nhân lúc còn can đảm, hắn hùa theo: “Thực ra chuyện này đệ cũng không muốn tìm Quân Tà gây phiền phức, đệ chỉ muốn hắn xin lỗi đệ, chỉ là xin lỗi mà thôi. Nếu hắn biết lỗi bọn đệ sau này vẫn là sư huynh đệ, chuyện này cũng cho qua.”
Lý Tử Mộ và Doãn Ngôn kẻ xướng người hát, nhanh chóng khiến Quân Vô Tà lún sâu vào vũng lầy không biết ăn năn, đáng khinh.
Phạm Cẩm như muốn nổ tung.
Thế nhưng Quân Vô Tà lại lạnh lùng nhìn Doãn Ngôn và Lý Tử Mộ.
“Meo.”
Chủ nhân, hai người họ cấu kết với nhau tổn hại thanh danh của người, để ta cắn chết bọn chúng!
Vừa mới tỉnh lại Hắc Miêu còn chưa kịp dãn gân cốt, liếm liếm hàm răng nanh sắc nhọn. Vừa rồi nếu không phải vì Phạm Cẩm xuất hiện, hắn và Quân Vô Tà đã tiễn mấy tên đần kia sang Tây Thiên rồi, làm gì có chỗ cho bọn chúng đứng đây nói lời xằng bậy.
“Không vội.” Quân Vô Tà nheo nheo mắt.
Bọn họ muốn chơi, vậy thì nàng chơi với bọn họ đến cùng.
Tương lai còn dài, nàng sẽ đem những gì ngày hôm nay hoàn trả lại gấp trăm lần!
Lúc mà không khí trong phòng ăn đang kìm nén đến nghẹn thở, Quân Vô Tà nãy giờ yên lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Phạm sư huynh, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Âm thanh lạnh lẽo khiến mọi người bồn chồn ấy vang vọng trong phòng ăn, mọi người bỗng chốc yên lặng.
Phạm Cẩm hơi ngây người, vô cùng kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình thường của Quân Vô Tà.
Nha đầu này chẳng lẽ không biết giờ đang là lúc nào? Nàng còn có tâm trạng ăn cơm?
Chuyện hôm nay nếu như xử lý không tốt, dù Quân Vô Tà có được ở lại học viện Phong Hoa thì ngày tháng sau này e là cũng khó sống.
Chụp lên đầu Quân Vô Tà tội mạo danh người khác vào phân viện Phục Linh kiểu này, cho dù sau này nàng có đến phân viện nào đi nữa, dù là đạo sư hay đệ tử cũng sẽ có những cái nhìn không tốt đối với nàng.
Tuy nhiên Quân Vô Tà lại không mấy quan tâm những điều này, nói xong nàng quay người rời đi.
Trước khi chưa tìm ra cách cải thiện thuật phục linh, nàng không thể để thân phận bị bại lộ, nhưng đợi nàng tìm ra cách rồi...
Trong đôi mắt lạnh lùng của Quân Vô Tà lóe lên một tia sát ý.
Phạm Cẩm ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Quân Vô Tà, trong phút chốc xốc lại tinh thần vội đuổi theo, lúc này hắn thực không dám để Quân Vô Tà đi lại một mình trong học viện Phong Hoa.
Những tưởng sẽ nổ ra một trận ác chiến, tên tiểu quỷ biết rõ ngọn ngành lại quay lưng đi mất, không có bất kỳ lời giải thích nào, cũng không có ý muốn xin lỗi. Thái độ tùy tiện, dường như coi mọi thứ chẳng liên quan gì đến nàng, nàng chỉ là người ngoài cuộc.
Không muốn nói những đệ tử khác trong phòng ăn đều chết sững người, ngay đến Doãn Ngôn cũng bị hành động của Quân Vô Tà làm cho bối rối. Hắn chuẩn bị một tá những câu đáp trả Phạm Cẩm, đợi để phá hủy hoàn toàn danh tiếng của Phạm Cẩm trong học viện này, đáng tiếc... Quân Vô Tà lại không hề cho hắn cơ hội làm điều đó.
Trước khi nắm chắc quyền tất sát, Quân Vô Tà nhất định không vội hướng mũi nhọn vào đối thủ.
Nhìn bóng lưng của Phạm Cẩm và Quân Vô Tà dần biến mất sau cánh cửa phòng ăn, Lý Tử Mộ vội tới bên cạnh Doãn Ngôn, cúi đầu ân cần nói: “Đa tạ sư huynh nói giúp.”