Quân Vô Tà nhìn Phạm Trác trước mặt, trong đầu lập tức hiểu được thân phận của đối phương.
Viện trưởng của học viện Phong Hoa tổng cộng có hai người con, một người con nuôi là Phạm Cẩm, còn một người khác chính là thiếu niên ở trước mặt - Phạm Trác.
Phạm Trác là con ruột của viện trưởng, thế nhưng thân thể trời sinh lại yếu hơn nhiều so với những thiếu niên bình thường, tuổi chừng mười sáu lại rất ít đi ra ngoài, vì thân thể của Phạm Trác, viện trưởng có thể nói là đã hao tốn vô số tinh lực cùng tài lực, sau khi dùng rất nhiều loại thuốc bổ và đan dược mới giữ lại được tính mạng của Phạm Trác.
Bên ngoài có rất ít người biết dáng dấp của Phạm Trác ra sao, chỉ biết là thân thể hắn cực kém.
Quân Vô Tà âm thầm quan sát thần sắc của Phạm Trác.
Dưới lớp y phục rộng thùng thình là một thân thể gầy gò chỉ có da bọc xương, nhìn vào khiến người ta cực kỳ lo lắng, nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, dưới làn da trắng nõn có thể thấy các mạch máu một cách rõ ràng, thiết nghĩ bệnh tật trên người không phải người thường nào cũng có khả năng lĩnh hội, hiếm thấy chính là, bị giày vò như vậy mà Phạm Trác vẫn có thể giữ được một trái tim hồn nhiên, nụ cười của hắn rất khó khiến người ta nghĩ ràng đây là một thiếu niên có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Ấn tượng của Quân Vô Tà đối với huynh đệ Phạm gia quả thật không sai, Phạm Cẩm năm lần bảy lượt bảo vệ khiến nàng vô cùng cảm động, liền yêu ai yêu cả đường đi, nảy sinh một loại quan tâm đối với Phạm Trác.
“Ha ha, Tiểu Trác, lời này của đệ đã nói đến đúng mấu chốt rồi, nói thật, hôm nay ta đến đây chính là đưa Tiểu Tà tới ăn chùa một bữa, đồ ăn trong nhà ăn của học viện thực sự rất khó nuốt, ta biết nơi này của đệ chắc chắn có đồ ăn ngon, nhanh bảo A Tĩnh làm cho bọn ta chút đồ để nếm thử.” Phạm Cẩm mở miệng cười, hắn nói đưa Quân Vô Tà đi ăn đồ ngon chính là lừa gạt huynh đệ nhà mình.
Phạm Trác cười khẽ một tiếng, đã quen với hành vi lừa gặt trắng trợn của Phạm Cẩm, hắn giơ tay lắc lắc chiếc chuông đồng đặt ở trên bàn, chỉ một lát sau, thiếu niên A Tĩnh liền vội vã cầm cái chổi chạy tới.
“Thiếu gia, có chuyện gì ạ?”
“Đi chuẩn bị một ít thức ăn.”
“Dạ.”
A Tĩnh chạy đi chuẩn bị như một làn khói.
Phạm Cẩm nở nụ cười hài lòng, nháy nháy mắt với Quân Vô Tà: “Tiểu Trác thân thể không tốt, khẩu vị cũng rất kém, đồ ăn bình thường rất khó có thể vừa miệng đệ ấy, phụ thân liền chuẩn bị rất nhiều đồ ngon đưa đến đây, ta nói ngươi biết, sau này muốn ăn đồ ngon thì đến nơi này của Tiểu Trác, bảo đảm không sai.”
Phạm Trác không giận ngược lại còn cười nói với Quân Vô Tà: “Ngươi đừng nghe đại ca ta nói bậy, đồ ăn ở đây thực ra cũng rất thông thường, chỉ là thức ăn bình thường ta khó có thể tiêu hóa, cho nên phụ thân cũng đã hao tốn nhiều tâm tư, sau này nếu ngươi ăn không quen đồ ăn ở nhà ăn thì đến nơi này của ta, thêm một người ăn cũng náo nhiệt thêm một chút, quyền đương nhiên là theo ta rồi.”
Hai huynh đệ này kẻ xướng người hoạ, nhìn tựa như tùy ý nhưng câu nào cũng đều là chân tình.
Tiếp xúc với những người như vậy, Quân Vô Tà cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình ngày càng trở nên ấm áp.
“Làm phiền rồi.” Quân Vô Tà nói.
Phạm Trác chỉ cười, mắt thoáng nhìn Hắc Miêu đang đứng thẳng trên vai Quân Vô Tà, con ngươi trong suốt lóe lên một tia kinh ngạc: “Miêu Nhi này...”
“Đây là giới linh của Tiểu Tà.” Phạm Cẩm nói.
“Có thể cho ta mượn xem một chút không?” Phạm Trác chớp chớp mắt, lộ ra một tia ao ước.
Phạm Cẩm nhìn Phạm Trác một cái, lại nhìn Quân Vô Tà một cái, lẩm bẩm: “Nếu là giới linh thì không phải là động vật bình thường, chắc không có vấn đề gì?”
Quân Vô Tà có chút không hiểu nhìn Phạm Cẩm, Phạm Cẩm cười cười.
Hắc Miêu nhận thấy được rằng chủ nhân của mình có ấn tượng tốt với hai huynh đệ này, hơn nữa hai người này cũng rất tốt với Quân Vô Tà, liền miễn cưỡng nhảy từ vai Quân Vô Tà xuống mặt bàn, chậm rãi đi tới trước mặt Phạm Trác.
Viện trưởng của học viện Phong Hoa tổng cộng có hai người con, một người con nuôi là Phạm Cẩm, còn một người khác chính là thiếu niên ở trước mặt - Phạm Trác.
Phạm Trác là con ruột của viện trưởng, thế nhưng thân thể trời sinh lại yếu hơn nhiều so với những thiếu niên bình thường, tuổi chừng mười sáu lại rất ít đi ra ngoài, vì thân thể của Phạm Trác, viện trưởng có thể nói là đã hao tốn vô số tinh lực cùng tài lực, sau khi dùng rất nhiều loại thuốc bổ và đan dược mới giữ lại được tính mạng của Phạm Trác.
Bên ngoài có rất ít người biết dáng dấp của Phạm Trác ra sao, chỉ biết là thân thể hắn cực kém.
Quân Vô Tà âm thầm quan sát thần sắc của Phạm Trác.
Dưới lớp y phục rộng thùng thình là một thân thể gầy gò chỉ có da bọc xương, nhìn vào khiến người ta cực kỳ lo lắng, nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, dưới làn da trắng nõn có thể thấy các mạch máu một cách rõ ràng, thiết nghĩ bệnh tật trên người không phải người thường nào cũng có khả năng lĩnh hội, hiếm thấy chính là, bị giày vò như vậy mà Phạm Trác vẫn có thể giữ được một trái tim hồn nhiên, nụ cười của hắn rất khó khiến người ta nghĩ ràng đây là một thiếu niên có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Ấn tượng của Quân Vô Tà đối với huynh đệ Phạm gia quả thật không sai, Phạm Cẩm năm lần bảy lượt bảo vệ khiến nàng vô cùng cảm động, liền yêu ai yêu cả đường đi, nảy sinh một loại quan tâm đối với Phạm Trác.
“Ha ha, Tiểu Trác, lời này của đệ đã nói đến đúng mấu chốt rồi, nói thật, hôm nay ta đến đây chính là đưa Tiểu Tà tới ăn chùa một bữa, đồ ăn trong nhà ăn của học viện thực sự rất khó nuốt, ta biết nơi này của đệ chắc chắn có đồ ăn ngon, nhanh bảo A Tĩnh làm cho bọn ta chút đồ để nếm thử.” Phạm Cẩm mở miệng cười, hắn nói đưa Quân Vô Tà đi ăn đồ ngon chính là lừa gạt huynh đệ nhà mình.
Phạm Trác cười khẽ một tiếng, đã quen với hành vi lừa gặt trắng trợn của Phạm Cẩm, hắn giơ tay lắc lắc chiếc chuông đồng đặt ở trên bàn, chỉ một lát sau, thiếu niên A Tĩnh liền vội vã cầm cái chổi chạy tới.
“Thiếu gia, có chuyện gì ạ?”
“Đi chuẩn bị một ít thức ăn.”
“Dạ.”
A Tĩnh chạy đi chuẩn bị như một làn khói.
Phạm Cẩm nở nụ cười hài lòng, nháy nháy mắt với Quân Vô Tà: “Tiểu Trác thân thể không tốt, khẩu vị cũng rất kém, đồ ăn bình thường rất khó có thể vừa miệng đệ ấy, phụ thân liền chuẩn bị rất nhiều đồ ngon đưa đến đây, ta nói ngươi biết, sau này muốn ăn đồ ngon thì đến nơi này của Tiểu Trác, bảo đảm không sai.”
Phạm Trác không giận ngược lại còn cười nói với Quân Vô Tà: “Ngươi đừng nghe đại ca ta nói bậy, đồ ăn ở đây thực ra cũng rất thông thường, chỉ là thức ăn bình thường ta khó có thể tiêu hóa, cho nên phụ thân cũng đã hao tốn nhiều tâm tư, sau này nếu ngươi ăn không quen đồ ăn ở nhà ăn thì đến nơi này của ta, thêm một người ăn cũng náo nhiệt thêm một chút, quyền đương nhiên là theo ta rồi.”
Hai huynh đệ này kẻ xướng người hoạ, nhìn tựa như tùy ý nhưng câu nào cũng đều là chân tình.
Tiếp xúc với những người như vậy, Quân Vô Tà cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình ngày càng trở nên ấm áp.
“Làm phiền rồi.” Quân Vô Tà nói.
Phạm Trác chỉ cười, mắt thoáng nhìn Hắc Miêu đang đứng thẳng trên vai Quân Vô Tà, con ngươi trong suốt lóe lên một tia kinh ngạc: “Miêu Nhi này...”
“Đây là giới linh của Tiểu Tà.” Phạm Cẩm nói.
“Có thể cho ta mượn xem một chút không?” Phạm Trác chớp chớp mắt, lộ ra một tia ao ước.
Phạm Cẩm nhìn Phạm Trác một cái, lại nhìn Quân Vô Tà một cái, lẩm bẩm: “Nếu là giới linh thì không phải là động vật bình thường, chắc không có vấn đề gì?”
Quân Vô Tà có chút không hiểu nhìn Phạm Cẩm, Phạm Cẩm cười cười.
Hắc Miêu nhận thấy được rằng chủ nhân của mình có ấn tượng tốt với hai huynh đệ này, hơn nữa hai người này cũng rất tốt với Quân Vô Tà, liền miễn cưỡng nhảy từ vai Quân Vô Tà xuống mặt bàn, chậm rãi đi tới trước mặt Phạm Trác.