Tiền Nguyên Hà rất nhiều lần khiếu nại với viện trưởng việc Quân Vô Tà mất tích, tuy nhiên tất cả đều bị Cố Ly Sinh dìm xuống, biết Quân Vô Tà không chỉ rời khỏi phân viện Thú Linh mà đến ký túc cũng rời đi, Cố Ly Sinh lại thở phào nhẹ nhõm.
Quân Vô Tà ở tiểu viện Trúc Lâm (*) chuyên tâm nghiên cứu thuật phục linh.
Sau khi hiểu ra việc tu luyện giới linh khác thuộc tính không hề có tác dụng đối với nàng, nàng muốn tìm hiểu thuật phục linh đến cùng, nàng chỉ muốn sớm ngày hoàn thành tất cả những điều này để Thương Ngự Tuyết Liên mau sớm khôi phục.
Cuộc sống đóng cửa ở trong phòng dường như khiến Quân Vô Tà quay lại ngày tháng còn ở Lân Vương phủ, khi ấy cả ngày nàng chỉ ở lỳ trong phòng thuốc luyện dan dược.
Tuy Quân Vô Tà đã “mất tích” nhưng những lời đàm tiếu sau lưng nàng không theo đó mà mất đi.
Học viện Phong Hoa có những quy tắc nhất định, đệ tử không được vắng mặt không phép, vậy mà mươi mười lăm ngày rồi Quân Vô Tà không lên lớp. Số lần Tiền Nguyên Hà đến chỗ viện trưởng khiếu nại cũng càng ngày càng nhiều, tuy không lần nào có hiệu quả, nhưng không hiểu sao chuyện này lại đồn tới tai các đệ tử.
Đầu tiên là mạo danh người khác vào phân viện Phục Linh, sau là coi thường thầy hướng dẫn của phân viện Thú Linh, lại thêm vi phạm quy định của học viện, vậy mà vẫn không bị đuổi khỏi học viện Phong Hoa.
Chuyện Quân Vô Tà gây ra, cái sau lại kinh thiên động địa hơn cái trước, chính nàng không biết được trong học viện Phong Hoa nàng đã trở thành “người nổi tiếng” đích thực.
Theo đó Phạm Cẩm cũng bị liên lụy.
Bởi vì trước đây Phạm Cẩm bảo vệ Quân Vô Tà thành ra tất cả mọi người đều đem chuyện nàng vi phạm quy định nhưng không bị đuổi đổ lên đầu Phạm Cẩm. Nói hắn lợi dụng thân phận của mình tạo áp lực đối với các đạo sư trong học viện, miễn cưỡng giữ Quân Vô Tà ở lại. Mặc dù các đệ tử không dám đứng trước mặt mắng nhiếc Phạm Cẩm nhưng sau lưng lại từ sự ngưỡng mộ trước đây biến thành hễ nhắc đến Phạm Cẩm là bĩu môi phản đối.
Đối với lần này Phạm Cẩm sẽ không nói gì nhiều, hắn vẫn như trước, thường chạy đến tiểu viện Trúc Lâm ăn chực, thỉnh thoảng sẽ cùng Quân Vô Tà và Phạm Trác nói về những chuyện thú vị trong học viện, nhưng lại không bao giờ nói về chính mình, ngầm tự mình gánh chịu tất cả áp lực.
Ngày hôm đó, Phạm Cẩm tu luyện xong liền ném những ánh nhìn khác thường ra sau, mỉm cười rời đi.
Cách đó không xa Ninh sư tỷ chậm rãi từ phía sau cây đi ra, bên cạnh nàng ta còn có Doãn Ngôn.
“Ngươi chắc hẳn biết được rốt cuộc Quân Tà kia đã đi đâu?” Ninh sư tỷ cau mày tra hỏi, nàng vốn định mượn Quân Vô Tà đàn áp Phạm Cẩm, thật không ngờ Quân Vô Tà lại chỉ xuất hiện ở phân viện Thú Linh có nửa ngày rồi mất dạng, làm lỡ hết kế hoạch của nàng.
Doãn Ngôn gật đầu đau khổ.
Ninh sư tỷ có chút không vui nói: “Lý Tử Mộ kia gần đây có động tĩnh gì không?”
Doãn Ngôn nói: “Lý Tử Mộ hắn... ở phân viện Phục Linh cũng không được như ý.”
“Sao có thể như vậy?” Ninh sư tỷ hơi sững sờ, Lý Tử Mộ chẳng phải là đệ tử duy nhất Cố Ly Sinh thu nhận năm nay ư, sao không như ý?
“Chẳng phải do sư phụ đối với hắn không tốt, sư phụ đối với hắn cực kỳ kiên nhẫn, lại hay dạy riêng cho hắn, thậm chí còn đưa cho hắn ôn tập những quyển sách chúng ta chưa từng thấy bao giờ. Nhưng tư chất của hắn có vẻ không thích hợp với thuật phục linh, nửa tháng rồi mà ngay cả chuyển hóa linh lực như thế nào hắn cũng không làm được.” Ánh mắt Doãn Ngôn lúc nói những lời này cực kỳ phức tạp.
***
(*) Tiểu viện Trúc Lâm: nơi ở của Phạm Trác.
Quân Vô Tà ở tiểu viện Trúc Lâm (*) chuyên tâm nghiên cứu thuật phục linh.
Sau khi hiểu ra việc tu luyện giới linh khác thuộc tính không hề có tác dụng đối với nàng, nàng muốn tìm hiểu thuật phục linh đến cùng, nàng chỉ muốn sớm ngày hoàn thành tất cả những điều này để Thương Ngự Tuyết Liên mau sớm khôi phục.
Cuộc sống đóng cửa ở trong phòng dường như khiến Quân Vô Tà quay lại ngày tháng còn ở Lân Vương phủ, khi ấy cả ngày nàng chỉ ở lỳ trong phòng thuốc luyện dan dược.
Tuy Quân Vô Tà đã “mất tích” nhưng những lời đàm tiếu sau lưng nàng không theo đó mà mất đi.
Học viện Phong Hoa có những quy tắc nhất định, đệ tử không được vắng mặt không phép, vậy mà mươi mười lăm ngày rồi Quân Vô Tà không lên lớp. Số lần Tiền Nguyên Hà đến chỗ viện trưởng khiếu nại cũng càng ngày càng nhiều, tuy không lần nào có hiệu quả, nhưng không hiểu sao chuyện này lại đồn tới tai các đệ tử.
Đầu tiên là mạo danh người khác vào phân viện Phục Linh, sau là coi thường thầy hướng dẫn của phân viện Thú Linh, lại thêm vi phạm quy định của học viện, vậy mà vẫn không bị đuổi khỏi học viện Phong Hoa.
Chuyện Quân Vô Tà gây ra, cái sau lại kinh thiên động địa hơn cái trước, chính nàng không biết được trong học viện Phong Hoa nàng đã trở thành “người nổi tiếng” đích thực.
Theo đó Phạm Cẩm cũng bị liên lụy.
Bởi vì trước đây Phạm Cẩm bảo vệ Quân Vô Tà thành ra tất cả mọi người đều đem chuyện nàng vi phạm quy định nhưng không bị đuổi đổ lên đầu Phạm Cẩm. Nói hắn lợi dụng thân phận của mình tạo áp lực đối với các đạo sư trong học viện, miễn cưỡng giữ Quân Vô Tà ở lại. Mặc dù các đệ tử không dám đứng trước mặt mắng nhiếc Phạm Cẩm nhưng sau lưng lại từ sự ngưỡng mộ trước đây biến thành hễ nhắc đến Phạm Cẩm là bĩu môi phản đối.
Đối với lần này Phạm Cẩm sẽ không nói gì nhiều, hắn vẫn như trước, thường chạy đến tiểu viện Trúc Lâm ăn chực, thỉnh thoảng sẽ cùng Quân Vô Tà và Phạm Trác nói về những chuyện thú vị trong học viện, nhưng lại không bao giờ nói về chính mình, ngầm tự mình gánh chịu tất cả áp lực.
Ngày hôm đó, Phạm Cẩm tu luyện xong liền ném những ánh nhìn khác thường ra sau, mỉm cười rời đi.
Cách đó không xa Ninh sư tỷ chậm rãi từ phía sau cây đi ra, bên cạnh nàng ta còn có Doãn Ngôn.
“Ngươi chắc hẳn biết được rốt cuộc Quân Tà kia đã đi đâu?” Ninh sư tỷ cau mày tra hỏi, nàng vốn định mượn Quân Vô Tà đàn áp Phạm Cẩm, thật không ngờ Quân Vô Tà lại chỉ xuất hiện ở phân viện Thú Linh có nửa ngày rồi mất dạng, làm lỡ hết kế hoạch của nàng.
Doãn Ngôn gật đầu đau khổ.
Ninh sư tỷ có chút không vui nói: “Lý Tử Mộ kia gần đây có động tĩnh gì không?”
Doãn Ngôn nói: “Lý Tử Mộ hắn... ở phân viện Phục Linh cũng không được như ý.”
“Sao có thể như vậy?” Ninh sư tỷ hơi sững sờ, Lý Tử Mộ chẳng phải là đệ tử duy nhất Cố Ly Sinh thu nhận năm nay ư, sao không như ý?
“Chẳng phải do sư phụ đối với hắn không tốt, sư phụ đối với hắn cực kỳ kiên nhẫn, lại hay dạy riêng cho hắn, thậm chí còn đưa cho hắn ôn tập những quyển sách chúng ta chưa từng thấy bao giờ. Nhưng tư chất của hắn có vẻ không thích hợp với thuật phục linh, nửa tháng rồi mà ngay cả chuyển hóa linh lực như thế nào hắn cũng không làm được.” Ánh mắt Doãn Ngôn lúc nói những lời này cực kỳ phức tạp.
***
(*) Tiểu viện Trúc Lâm: nơi ở của Phạm Trác.