Ninh sư tỷ và Cố Ly Sinh rất coi trọng Lý Tử Mộ, điều này làm Doãn Ngôn rất đố kỵ, nhưng sau khi chứng kiến dáng vẻ suốt ngày vụng về của Lý Tử Mộ, hắn cười nhạt trong lòng.
Rốt cuộc chỉ là phế vật, căn bản không thành tài được.
“Tại sao có thể như vậy?” Ninh sư tỷ nhíu mày, điều này rõ ràng không giống như dự tính của nàng.
Nửa tháng này nàng đối với Lý Tử Mộ khá lịch sự, ban đầu có ý muốn lôi kéo, nhưng nếu năng lực của đối phương hoàn toàn không giống những gì nàng nghĩ, chẳng phải là tốn công vô ích?
“Ngươi tiếp tục quan sát thêm nửa tháng, nếu như vẫn không khởi sắc, lập tức nói với ta, ta vốn định bảo phụ thân giao cho ta dẫn dắt Lý Tử Mộ, nếu hắn đúng là một phế vật vậy thì không cần nữa rồi.” Ninh sư tỷ có chút không vừa ý nói, mỗi học viên cũ có thể dẫn dắt tối đa hai học viên mới, người thứ nhất nàng chọn Doãn Ngôn, người thứ hai nàng vốn định lôi kéo Lý Tử Mộ, nhưng bây giờ nàng không thể không suy nghĩ lại.
“Vâng, Ninh sư tỷ yên tâm, đệ sẽ chú ý hơn đến Lý Tử Mộ.” Doãn Ngôn cúi đầu trả lời, thu lại ý cười của mình.
Ninh sư tỷ khoát khoát tay, có chút không kiên nhẫn.
...
Thời gian cứ thế trôi đi, Quân Vô Tà ở tiểu viện Trúc Lâm đã được một tháng, trong một tháng này tin tức ở học viện Phong Hoa không hề thuyên giảm, nàng lại không hề hay biết.
Qua một tháng nghiên cứu Quân Vô Tà cũng phần nào hiểu được chỗ thiếu sót trong hoán đổi linh lực của thuật phục linh, thuật phục linh của Cố Ly Sinh chỉ khiến linh lực chuyển hóa thành lực linh hồn, sau đó tu bổ linh hồn. Mà Quân Vô Tà phát hiện ra cho dù không dùng hoán đổi cũng có thể trực tiếp tu bổ, có điều tốc độ sẽ hơi chậm, nhưng sẽ không có chuyện hao tổn một lượng lớn linh lực.
Quân Vô Tà đã thử nghiệm nhiều lần trên thân của Thương Ngự Tuyết Liên, phát hiện mấy ngày nay lực sinh mệnh của Thương Ngự Tuyết Liên càng ngày càng dồi dào, cánh hoa vốn dĩ khô héo giờ đã trở lại tươi tắn như trước đây, Quân Vô Tà cũng từ đó cảm nhận được lực linh hồn quen thuộc của Thương Ngự Tuyết Liên.
Tin rằng qua nửa tháng nữa Thương Ngự Tuyết Liên có thể hồi phục hoàn toàn.
Một ngày, Quân Vô Tà chữa trị cho Thương Ngự Tuyết Liên xong liền rời khỏi gian phòng nhỏ. Phạm Trác ưa yên tĩnh, cái tên A Tĩnh cũng từ đó mà ra. Thường ngày tiểu viện Trúc Lâm rất yên tĩnh, chỉ có lúc Phạm Cẩm đến mới có vẻ náo nhiệt hơn chút.
Sau khi thuật phục linh được cải thiện, Quân Vô Tà nảy ra một ý khác, một tháng này nàng ở rừng trúc tuy không ra khỏi phòng nhưng nàng lại âm thầm quan sát tình hình sức khỏe của Phạm Trác. Đúng như người ta đồn đại, cơ thể của hắn gần như sắp kiệt quệ, lượng đơn dược uống mỗi ngày còn nhiều hơn lượng cơm ăn. Tuy có thể kéo dài chút hơi thở cho hắn nhưng là ba phần thuốc một phần độc, chỗ đan dược đó cũng sẽ có tác hại đối với sức khỏe của Phạm Trác.
Những tổn hại này mới đầu không nhìn ra, nhưng lâu dần lại ăn mòn hết sức khỏe của Phạm Trác.
Quân Vô Tà đi đến phòng của Phạm Trác, đứng trước cửa phòng khóa chặt đó, nàng vừa định giơ tay lên gõ cửa, bên trong lại vọng ra tiếng của A Tĩnh.
“Thiếu gia, người đứng bên ngoài có phải Quân thiếu gia đang ở chỗ chúng ta không? Người không biết ở ngoài kia vì hắn mà đại thiếu gia bị người ta mắng thành bộ dạng gì...”
“A Tĩnh, rốt cuộc là có chuyện gì?” Phạm Trác nói.
A Tĩnh đem toàn bộ chuyện ở học viện Phong Hoa sau khi Quân Vô Tà nhập học nói cho Phạm Trác, giọng nói có chút oán trách.
“Sao lại có chuyện đại thiếu gia thiên vị? Đại thiếu gia là người tốt nhất trên đời. Thuộc hạ không nhìn ra được Quân thiếu gia lại làm ra những chuyện như vậy, chẳng trách hắn cả ngày không đến học viện, cảm tưởng như hắn gây ra bao nhiêu thị phi như thế, không ở nổi trong học viện nữa.”
Rốt cuộc chỉ là phế vật, căn bản không thành tài được.
“Tại sao có thể như vậy?” Ninh sư tỷ nhíu mày, điều này rõ ràng không giống như dự tính của nàng.
Nửa tháng này nàng đối với Lý Tử Mộ khá lịch sự, ban đầu có ý muốn lôi kéo, nhưng nếu năng lực của đối phương hoàn toàn không giống những gì nàng nghĩ, chẳng phải là tốn công vô ích?
“Ngươi tiếp tục quan sát thêm nửa tháng, nếu như vẫn không khởi sắc, lập tức nói với ta, ta vốn định bảo phụ thân giao cho ta dẫn dắt Lý Tử Mộ, nếu hắn đúng là một phế vật vậy thì không cần nữa rồi.” Ninh sư tỷ có chút không vừa ý nói, mỗi học viên cũ có thể dẫn dắt tối đa hai học viên mới, người thứ nhất nàng chọn Doãn Ngôn, người thứ hai nàng vốn định lôi kéo Lý Tử Mộ, nhưng bây giờ nàng không thể không suy nghĩ lại.
“Vâng, Ninh sư tỷ yên tâm, đệ sẽ chú ý hơn đến Lý Tử Mộ.” Doãn Ngôn cúi đầu trả lời, thu lại ý cười của mình.
Ninh sư tỷ khoát khoát tay, có chút không kiên nhẫn.
...
Thời gian cứ thế trôi đi, Quân Vô Tà ở tiểu viện Trúc Lâm đã được một tháng, trong một tháng này tin tức ở học viện Phong Hoa không hề thuyên giảm, nàng lại không hề hay biết.
Qua một tháng nghiên cứu Quân Vô Tà cũng phần nào hiểu được chỗ thiếu sót trong hoán đổi linh lực của thuật phục linh, thuật phục linh của Cố Ly Sinh chỉ khiến linh lực chuyển hóa thành lực linh hồn, sau đó tu bổ linh hồn. Mà Quân Vô Tà phát hiện ra cho dù không dùng hoán đổi cũng có thể trực tiếp tu bổ, có điều tốc độ sẽ hơi chậm, nhưng sẽ không có chuyện hao tổn một lượng lớn linh lực.
Quân Vô Tà đã thử nghiệm nhiều lần trên thân của Thương Ngự Tuyết Liên, phát hiện mấy ngày nay lực sinh mệnh của Thương Ngự Tuyết Liên càng ngày càng dồi dào, cánh hoa vốn dĩ khô héo giờ đã trở lại tươi tắn như trước đây, Quân Vô Tà cũng từ đó cảm nhận được lực linh hồn quen thuộc của Thương Ngự Tuyết Liên.
Tin rằng qua nửa tháng nữa Thương Ngự Tuyết Liên có thể hồi phục hoàn toàn.
Một ngày, Quân Vô Tà chữa trị cho Thương Ngự Tuyết Liên xong liền rời khỏi gian phòng nhỏ. Phạm Trác ưa yên tĩnh, cái tên A Tĩnh cũng từ đó mà ra. Thường ngày tiểu viện Trúc Lâm rất yên tĩnh, chỉ có lúc Phạm Cẩm đến mới có vẻ náo nhiệt hơn chút.
Sau khi thuật phục linh được cải thiện, Quân Vô Tà nảy ra một ý khác, một tháng này nàng ở rừng trúc tuy không ra khỏi phòng nhưng nàng lại âm thầm quan sát tình hình sức khỏe của Phạm Trác. Đúng như người ta đồn đại, cơ thể của hắn gần như sắp kiệt quệ, lượng đơn dược uống mỗi ngày còn nhiều hơn lượng cơm ăn. Tuy có thể kéo dài chút hơi thở cho hắn nhưng là ba phần thuốc một phần độc, chỗ đan dược đó cũng sẽ có tác hại đối với sức khỏe của Phạm Trác.
Những tổn hại này mới đầu không nhìn ra, nhưng lâu dần lại ăn mòn hết sức khỏe của Phạm Trác.
Quân Vô Tà đi đến phòng của Phạm Trác, đứng trước cửa phòng khóa chặt đó, nàng vừa định giơ tay lên gõ cửa, bên trong lại vọng ra tiếng của A Tĩnh.
“Thiếu gia, người đứng bên ngoài có phải Quân thiếu gia đang ở chỗ chúng ta không? Người không biết ở ngoài kia vì hắn mà đại thiếu gia bị người ta mắng thành bộ dạng gì...”
“A Tĩnh, rốt cuộc là có chuyện gì?” Phạm Trác nói.
A Tĩnh đem toàn bộ chuyện ở học viện Phong Hoa sau khi Quân Vô Tà nhập học nói cho Phạm Trác, giọng nói có chút oán trách.
“Sao lại có chuyện đại thiếu gia thiên vị? Đại thiếu gia là người tốt nhất trên đời. Thuộc hạ không nhìn ra được Quân thiếu gia lại làm ra những chuyện như vậy, chẳng trách hắn cả ngày không đến học viện, cảm tưởng như hắn gây ra bao nhiêu thị phi như thế, không ở nổi trong học viện nữa.”