Hai từ "Ồn ào", nháy mắt làm cho cả người A Tĩnh run lên, hắn quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy cái nháy mắt của Quân Vô Tà, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!" Run run ngay cả nói cũng không rõ.
"A Tĩnh!" Phạm Cẩm day day lông mày, một tay dìu A Tĩnh lên, đưa hắn tới trước giường của Phạm Trác.
A Tĩnh vẫn đang phát run, giật mình nhìn Phạm Trác đang lẳng lặng nằm trên giường, phát hiện khí sắc của Phạm Trác đã trở nên bình thường như mọi ngày, không có gì là không khoẻ, ngủ yên tĩnh mà hài hòa như vậy, A Tĩnh chỉ chỉ Phạm Trác, nói với Phạm Cẩm: "Ta thấy... thấy Quân Tà, dùng... dùng ngân châm to như vầy đâm lên toàn thân của thiếu gia."
"A Tĩnh, bây giờ Tiểu Trác tốt lắm. Lúc trước Tiểu Tà chỉ là chữa trị cho đệ ấy, ngươi hiểu lầm rồi." Phạm Cẩm thở dài, A Tĩnh vô cùng trung thành với Phạm Trác, chỉ là đầu óc không tốt lắm, là một bộ thịt.
A Tĩnh sửng sốt một chút, vẫn chưa bình tĩnh lại mà hoảng hốt nhìn Quân Vô Tà, lại nhìn Phạm Cẩm, cuối cùng chạy đến bên giường sờ vào cổ của Phạm Trác, sau khi xác định Phạm Trác bình an, hắn mới hơi bán tín bán nghi nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà vẫn lộ ra bộ mặt lười biếng, dáng vẻ lạnh như băng, không hờn giận, cũng không có chút ý cười nào.
"Đại thiếu gia, Quân thiếu gia mới bao nhiêu tuổi, làm sao hắn chữa được bệnh." A Tĩnh nói thầm.
Lông mày của Phạm Cẩm hơi nhíu lại.
"Im lặng đi, ta muốn đi ngủ." Quân Vô Tà không có lòng dạ nào ầm ĩ với A Tĩnh ở đây, để lại một câu cảnh cáo rồi xoay người trở về nghỉ ngơi.
Sau một hồi điều trị, nàng tiêu hao không ít sinh lực, cần điều hòa một lúc mới có thể tự sắp xếp lại vài manh mối khả nghi từ trên người Phạm Trác.
Đợi đến khi Quân Vô Tà đi rồi, Phạm Cẩm mới nhìn về phía A Tĩnh có ý không tán thành.
"A Tĩnh, ngươi nói gì vậy hả, ta tận mắt nhìn Tiểu Tà cứu Tiểu Trác, mắt ta còn có thể có vấn đề gì sao?" Phạm Cẩm nghiêm khắc nói.
A Tĩnh hơi tủi thân nhìn Phạm Cẩm.
"Nếu bệnh của thiếu gia dễ dàng khá lên như vậy, sẽ không kéo dài tới bây giờ. Ta biết đại thiếu gia thích Quân thiếu gia, nhưng thiếu gia mới là đệ đệ của người mà! Mấy năm nay thiếu gia chịu khổ nhiều như vậy, tìm nhiều thần y cũng không thấy khá hơn gì, Quân Tà kia mới bao nhiêu tuổi, sao nàng lại có thể trị bệnh được cho thiếu gia. Ta đều nghe nói, đánh giá trong học viện của Quân Tà kia cực kém, còn làm phiền đại thiếu gia. Đại thiếu gia, người không thân chẳng quen Quân Tà kia, cần gì phải bảo vệ cho hắn?"
Một thiếu niên mười bốn tuổi, có thể trị được bệnh mà nhiều thần y đều không trị được, đây quả thực là chuyện cười.
Phạm Cẩm không giận, nói: "Những lời này, ta không hy vọng lại nghe từ miệng ngươi lần nữa, Tiểu Tà là ai, tự ta sẽ lo, không cần người khác nói linh tinh. Nếu ngươi cảm thấy ở đây rất nhàn rỗi, ta sẽ nói với phụ thân đưa ngươi về học viện, ngươi nghe có hiểu được những lời này không."
A Tĩnh vừa nghe xong, lập tức luống cuống.
"Đại thiếu gia, ta không đi! Ta phải chăm sóc thiếu gia! Thiếu gia là ân nhân cứu mạng của ta! Tính mạng này của ta đều là của thiếu gia!"
Nói xong lại muốn khóc.
"Được rồi, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi về nghỉ ngơi trước đi." Sợ A Tĩnh tiếp tục ầm ĩ làm phiền Quân Vô Tà nghỉ ngơi, Phạm Cẩm nhíu mày đuổi người.
A Tĩnh lưu luyến rời đi, trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm.
Đại thiếu gia đối xử rất tốt với Quân Tà kia, lại không đối xử với thiếu gia được như trước, nếu tiếp tục, ai biết Quân Tà kia có thể làm hại hai vị thiếu gia hay không. Tất nhiên, hắn muốn đi tìm viện trưởng, nói cho viện trưởng biết mọi chuyện, để viện trưởng sớm đuổi Quân Tà tâm thuật bất chính ra khỏi tiểu viện Trúc Lâm!
"Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!" Run run ngay cả nói cũng không rõ.
"A Tĩnh!" Phạm Cẩm day day lông mày, một tay dìu A Tĩnh lên, đưa hắn tới trước giường của Phạm Trác.
A Tĩnh vẫn đang phát run, giật mình nhìn Phạm Trác đang lẳng lặng nằm trên giường, phát hiện khí sắc của Phạm Trác đã trở nên bình thường như mọi ngày, không có gì là không khoẻ, ngủ yên tĩnh mà hài hòa như vậy, A Tĩnh chỉ chỉ Phạm Trác, nói với Phạm Cẩm: "Ta thấy... thấy Quân Tà, dùng... dùng ngân châm to như vầy đâm lên toàn thân của thiếu gia."
"A Tĩnh, bây giờ Tiểu Trác tốt lắm. Lúc trước Tiểu Tà chỉ là chữa trị cho đệ ấy, ngươi hiểu lầm rồi." Phạm Cẩm thở dài, A Tĩnh vô cùng trung thành với Phạm Trác, chỉ là đầu óc không tốt lắm, là một bộ thịt.
A Tĩnh sửng sốt một chút, vẫn chưa bình tĩnh lại mà hoảng hốt nhìn Quân Vô Tà, lại nhìn Phạm Cẩm, cuối cùng chạy đến bên giường sờ vào cổ của Phạm Trác, sau khi xác định Phạm Trác bình an, hắn mới hơi bán tín bán nghi nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà vẫn lộ ra bộ mặt lười biếng, dáng vẻ lạnh như băng, không hờn giận, cũng không có chút ý cười nào.
"Đại thiếu gia, Quân thiếu gia mới bao nhiêu tuổi, làm sao hắn chữa được bệnh." A Tĩnh nói thầm.
Lông mày của Phạm Cẩm hơi nhíu lại.
"Im lặng đi, ta muốn đi ngủ." Quân Vô Tà không có lòng dạ nào ầm ĩ với A Tĩnh ở đây, để lại một câu cảnh cáo rồi xoay người trở về nghỉ ngơi.
Sau một hồi điều trị, nàng tiêu hao không ít sinh lực, cần điều hòa một lúc mới có thể tự sắp xếp lại vài manh mối khả nghi từ trên người Phạm Trác.
Đợi đến khi Quân Vô Tà đi rồi, Phạm Cẩm mới nhìn về phía A Tĩnh có ý không tán thành.
"A Tĩnh, ngươi nói gì vậy hả, ta tận mắt nhìn Tiểu Tà cứu Tiểu Trác, mắt ta còn có thể có vấn đề gì sao?" Phạm Cẩm nghiêm khắc nói.
A Tĩnh hơi tủi thân nhìn Phạm Cẩm.
"Nếu bệnh của thiếu gia dễ dàng khá lên như vậy, sẽ không kéo dài tới bây giờ. Ta biết đại thiếu gia thích Quân thiếu gia, nhưng thiếu gia mới là đệ đệ của người mà! Mấy năm nay thiếu gia chịu khổ nhiều như vậy, tìm nhiều thần y cũng không thấy khá hơn gì, Quân Tà kia mới bao nhiêu tuổi, sao nàng lại có thể trị bệnh được cho thiếu gia. Ta đều nghe nói, đánh giá trong học viện của Quân Tà kia cực kém, còn làm phiền đại thiếu gia. Đại thiếu gia, người không thân chẳng quen Quân Tà kia, cần gì phải bảo vệ cho hắn?"
Một thiếu niên mười bốn tuổi, có thể trị được bệnh mà nhiều thần y đều không trị được, đây quả thực là chuyện cười.
Phạm Cẩm không giận, nói: "Những lời này, ta không hy vọng lại nghe từ miệng ngươi lần nữa, Tiểu Tà là ai, tự ta sẽ lo, không cần người khác nói linh tinh. Nếu ngươi cảm thấy ở đây rất nhàn rỗi, ta sẽ nói với phụ thân đưa ngươi về học viện, ngươi nghe có hiểu được những lời này không."
A Tĩnh vừa nghe xong, lập tức luống cuống.
"Đại thiếu gia, ta không đi! Ta phải chăm sóc thiếu gia! Thiếu gia là ân nhân cứu mạng của ta! Tính mạng này của ta đều là của thiếu gia!"
Nói xong lại muốn khóc.
"Được rồi, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi về nghỉ ngơi trước đi." Sợ A Tĩnh tiếp tục ầm ĩ làm phiền Quân Vô Tà nghỉ ngơi, Phạm Cẩm nhíu mày đuổi người.
A Tĩnh lưu luyến rời đi, trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm.
Đại thiếu gia đối xử rất tốt với Quân Tà kia, lại không đối xử với thiếu gia được như trước, nếu tiếp tục, ai biết Quân Tà kia có thể làm hại hai vị thiếu gia hay không. Tất nhiên, hắn muốn đi tìm viện trưởng, nói cho viện trưởng biết mọi chuyện, để viện trưởng sớm đuổi Quân Tà tâm thuật bất chính ra khỏi tiểu viện Trúc Lâm!