Buổi trưa hôm đó, Phạm Cẩm lại đúng giờ đến tiểu viện Trúc Lâm ăn chùa, thấy sắc mặt đệ đệ nhà mình càng ngày càng hồng hào, hắn quả thật mừng đến tít mắt.
Toàn bộ đồ ăn của Phạm Trác trong khoảng thời gian này đã đổi thành các bài thuốc, mặc dù mùi vị không ngon miệng bằng đồ ăn thông thường nhưng cũng đặc biệt.
Sau khi A Tĩnh xị mặt bưng mấy món ăn lên bàn, Phạm Trác liền vô cùng tự giác cầm lấy món thuốc của mình lên bắt đầu ăn, làm như không thấy những cao lương mỹ vị đang tỏa mùi hương khắp nơi.
Khẩu vị của hắn vốn kém, giờ đây, sau khi uống thuốc của Quân Vô Tà, khí sắc và tinh thần đều cải thiện rất nhiều, hắn càng phát hiện cuộc sống như thế này xem như là có hy vọng, hy sinh chút ham muốn ăn uống hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Trái lại, Phạm Cẩm lại không khách khí, cuốn sạch toàn bộ bàn ăn với tốc độ cuồng phong, cũng may Phạm Trác nhanh tay nhanh mắt chuẩn bị riêng cho Quân Vô Tà một cái đĩa nhỏ, gắp sẵn cho nàng mỗi món một ít, bằng không với tốc độ ăn của Quân Vô Tà, gặp phải Phạm Cẩm chỉ sợ chỉ có húp canh thôi.
Trên bàn cơm, ngoại trừ Quân Vô Tà và huynh đệ Phạm gia, còn có thêm một hình dáng nho nhỏ.
Từ lúc Phạm Trác phát hiện giới linh của Quân Vô Tà không sợ hãi mình, hắn thường để Tiểu Hắc Miêu lên bàn ăn cơm.
Giới linh mặc dù không cách nào tìm được sức mạnh trong những đồ ăn bình thường, nhưng nếm thử mùi vị thì cũng không có gì không thể.
Mà Hắc Miêu cũng thế, cho nên mỗi lần Phạm Trác vì nó mà chuẩn bị cao lương mỹ vị nó đều không cự tuyệt, ăn một cách vô cùng yên tâm thoải mái, vừa ăn vừa dùng đuôi quét một vòng cánh tay của Phạm Trác, khiến mặt Phạm Trác đỏ lên một hồi.
Phạm Cẩm ăn rất hứng thú, Quân Vô Tà ăn một cách ung dung thong thả, nhưng mới vừa ăn được một chút, nàng liền ngừng đũa.
“Sao vậy?” Phạm Cẩm bưng bát nhìn Quân Vô Tà, thấy phần đồ ăn trong đĩa nàng hoàn toàn không thay đổi, cơm cũng không thấy ít đi, không khỏi tò mò hỏi.
“Ăn không quen?” Phạm Trác cũng buông thuốc của mình xuống, ánh mắt thành khẩn nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà cau mày, đôi môi đỏ hơi mím lại, khoảnh khắc nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn ngon, nàng bỗng nhiên đứng dậy, một phát cướp lấy đôi đũa trong tay Phạm Cẩm ném xuống đất.
“Này... Ta còn chưa ăn no...” Phạm Cẩm chớp chớp mắt nhìn Quân Vô Tà.
“Không thể ăn.” Quân Vô Tà bỗng nhiên nói.
Phạm Cẩm hơi sững sờ, thần sắc nhẹ nhõm trên mặt bỗng chốc thay đổi, hắn lập tức lấy ra chiếc đũa bạc mang theo bên người thử từng món thức ăn nhưng lại phát hiện không có bất kỳ dị thường nào, đũa bạc cũng không đổi sang vết đen.
“Không có độc mà.” Phạm Cẩm nói.
“Không phải độc, là thuốc bổ.” Quân Vô Tà hé mắt, cả căn phòng đều tràn ngập một mùi thơm của thức ăn, nhưng trong mùi thơm này, Quân Vô Tà lại mơ hồ ngửi thấy mùi dược thảo.
Mùi vị đó không rõ ràng, Quân Vô Tà chỉ có thể xác định được thuốc kia không phải độc dược mà là thuốc bổ.
“Thuốc bổ?” Phạm Cẩm càng mơ hồ.
Mí mắt Quân Vô Tà rủ xuống, nghi hoặc trong thời gian dài bỗng nhiên được giải đáp.
“Phạm Trác phát bệnh, không phải tự nhiên mà là do có người làm.” Quân Vô Tà nói ra suy đoán của chính mình.
“Cái gì!” Phạm Cẩm liền lập tức đứng lên, vẻ mặt khó tin nhìn Quân Vô Tà: “Tiểu Tà, ý ngươi là... những món ăn này bị người khác hạ độc?”
Quân Vô Tà khẽ gật đầu.
“Ban đầu, lúc ta bắt mạch cho Phạm Trác đã cảm thấy có chút kỳ lạ, dựa vào tình hình cơ thể của Phạm Trác, không thể xuất hiện mạnh đập hỗn loạn như vậy”
Toàn bộ đồ ăn của Phạm Trác trong khoảng thời gian này đã đổi thành các bài thuốc, mặc dù mùi vị không ngon miệng bằng đồ ăn thông thường nhưng cũng đặc biệt.
Sau khi A Tĩnh xị mặt bưng mấy món ăn lên bàn, Phạm Trác liền vô cùng tự giác cầm lấy món thuốc của mình lên bắt đầu ăn, làm như không thấy những cao lương mỹ vị đang tỏa mùi hương khắp nơi.
Khẩu vị của hắn vốn kém, giờ đây, sau khi uống thuốc của Quân Vô Tà, khí sắc và tinh thần đều cải thiện rất nhiều, hắn càng phát hiện cuộc sống như thế này xem như là có hy vọng, hy sinh chút ham muốn ăn uống hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Trái lại, Phạm Cẩm lại không khách khí, cuốn sạch toàn bộ bàn ăn với tốc độ cuồng phong, cũng may Phạm Trác nhanh tay nhanh mắt chuẩn bị riêng cho Quân Vô Tà một cái đĩa nhỏ, gắp sẵn cho nàng mỗi món một ít, bằng không với tốc độ ăn của Quân Vô Tà, gặp phải Phạm Cẩm chỉ sợ chỉ có húp canh thôi.
Trên bàn cơm, ngoại trừ Quân Vô Tà và huynh đệ Phạm gia, còn có thêm một hình dáng nho nhỏ.
Từ lúc Phạm Trác phát hiện giới linh của Quân Vô Tà không sợ hãi mình, hắn thường để Tiểu Hắc Miêu lên bàn ăn cơm.
Giới linh mặc dù không cách nào tìm được sức mạnh trong những đồ ăn bình thường, nhưng nếm thử mùi vị thì cũng không có gì không thể.
Mà Hắc Miêu cũng thế, cho nên mỗi lần Phạm Trác vì nó mà chuẩn bị cao lương mỹ vị nó đều không cự tuyệt, ăn một cách vô cùng yên tâm thoải mái, vừa ăn vừa dùng đuôi quét một vòng cánh tay của Phạm Trác, khiến mặt Phạm Trác đỏ lên một hồi.
Phạm Cẩm ăn rất hứng thú, Quân Vô Tà ăn một cách ung dung thong thả, nhưng mới vừa ăn được một chút, nàng liền ngừng đũa.
“Sao vậy?” Phạm Cẩm bưng bát nhìn Quân Vô Tà, thấy phần đồ ăn trong đĩa nàng hoàn toàn không thay đổi, cơm cũng không thấy ít đi, không khỏi tò mò hỏi.
“Ăn không quen?” Phạm Trác cũng buông thuốc của mình xuống, ánh mắt thành khẩn nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà cau mày, đôi môi đỏ hơi mím lại, khoảnh khắc nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn ngon, nàng bỗng nhiên đứng dậy, một phát cướp lấy đôi đũa trong tay Phạm Cẩm ném xuống đất.
“Này... Ta còn chưa ăn no...” Phạm Cẩm chớp chớp mắt nhìn Quân Vô Tà.
“Không thể ăn.” Quân Vô Tà bỗng nhiên nói.
Phạm Cẩm hơi sững sờ, thần sắc nhẹ nhõm trên mặt bỗng chốc thay đổi, hắn lập tức lấy ra chiếc đũa bạc mang theo bên người thử từng món thức ăn nhưng lại phát hiện không có bất kỳ dị thường nào, đũa bạc cũng không đổi sang vết đen.
“Không có độc mà.” Phạm Cẩm nói.
“Không phải độc, là thuốc bổ.” Quân Vô Tà hé mắt, cả căn phòng đều tràn ngập một mùi thơm của thức ăn, nhưng trong mùi thơm này, Quân Vô Tà lại mơ hồ ngửi thấy mùi dược thảo.
Mùi vị đó không rõ ràng, Quân Vô Tà chỉ có thể xác định được thuốc kia không phải độc dược mà là thuốc bổ.
“Thuốc bổ?” Phạm Cẩm càng mơ hồ.
Mí mắt Quân Vô Tà rủ xuống, nghi hoặc trong thời gian dài bỗng nhiên được giải đáp.
“Phạm Trác phát bệnh, không phải tự nhiên mà là do có người làm.” Quân Vô Tà nói ra suy đoán của chính mình.
“Cái gì!” Phạm Cẩm liền lập tức đứng lên, vẻ mặt khó tin nhìn Quân Vô Tà: “Tiểu Tà, ý ngươi là... những món ăn này bị người khác hạ độc?”
Quân Vô Tà khẽ gật đầu.
“Ban đầu, lúc ta bắt mạch cho Phạm Trác đã cảm thấy có chút kỳ lạ, dựa vào tình hình cơ thể của Phạm Trác, không thể xuất hiện mạnh đập hỗn loạn như vậy”