Chiều hôm ấy, Phạm Trác lại một lần nữa phát bệnh, cơn phát bệnh lần này rất hung dữ khiến chân A Tĩnh mềm nhũn, lúc A Tĩnh muốn đi tìm đại phu chữa trị cho Phạm Trác, Phạm Trác lại khỏe lên như kỳ tích, trấn an A Tĩnh đang hoảng sợ vài câu, sự việc liền kết thúc.
Ngày thứ hai, sau khi người đem rau quả đưa đồ vào phòng bếp, Quân Vô Tà liền bảo Phạm Cẩm lấy về một ít, kiểm tra cẩn thận một hồi nhưng lại không phát hiện ra có bất ổn gì.
“Đối phương rất cẩn thận, thức ăn thường ngày không bị bỏ thuốc.” Quân Vô Tà nhìn củ cải đang cầm trong tay ném cho Phạm Cẩm.
Phạm Cẩm nhận lấy, lật qua lật lại nhìn một chút, cắn một cái, rất giòn.
“Xem ra bọn họ muốn thỉnh thoảng làm cho Tiểu Trác phát bệnh, sau đó để loại giày vò này liên tục không ngừng, dần dần làm tiêu hao hết sức sống của Tiểu Trác, thực sự quá nham hiểm.” Phạm Cẩm hé mắt, xem củ cải cầm trong tay là người bỏ thuốc mà ra sức cắn.
“Chỉ có chờ bọn chúng hạ thủ một lần nữa.” Phạm Trác thở dài.
Lúc ba người đang nói chuyện, một trận ồn ào từ bên ngoài truyền đến.
“Quân Tà ngươi là đồ tiểu nhân vô liêm sỉ! Làm ra những việc vô liêm sỉ liền trốn ở chỗ này? Mau cút về học viện Phong Hoa cho ta.”
“Quân Tà! Đừng tưởng rằng ngươi dựa vào Phạm Cẩm và Phạm Trác là có thể dàn xếp ổn thỏa. Những chuyện ngươi làm, trên dưới học viện đều đã biết rõ.”
Tiếng mắng chửi liên tiếp khiến cho thần sắc trên mặt của huynh đệ Phạm gia bỗng nhiên thay đổi.
Ba người trong phòng lập tức đi ra ngoài.
Chỉ thấy trong tiểu viện Trúc Lâm, vài tên đệ tử của học viện Phong Hoa đang đứng ở sân không ngừng mắng chửi.
Phạm Trác trừng mắt nhìn mấy tên thiếu niên xông vào tiểu viện của hắn.
Tiểu viện Trúc Lâm là nơi Phạm Khải chuẩn bị riêng cho hắn an dưỡng, nơi đây thường ngày không cho phép bất cứ ai tiến vào, đừng nói là đệ tử, cho dù là đạo sư không có sự cho phép của Phạm Khải cũng không thể đặt chân đến đây nửa bước. Nhưng hôm nay lại có đệ tử chạy đến tiểu viện chửi ầm lên.
Cửa chính của tiểu viện Trúc Lâm mở rộng, những người này chính là đường hoàng từ cửa chính xông vào.
“A Tĩnh!” Phạm Cẩm vừa nhìn thấy điệu bộ này, lập tức hiểu nguyên do.
Nếu không có người mở cửa ra, làm sao những người này có thể đi vào đây?
A Tĩnh vội vàng từ trong phòng bếp chạy ra, khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ kinh hoảng.
“Những người này là thế nào? Lẽ nào ngươi đã quên lời dặn dò của viện trưởng?” Phạm Cẩm trừng mắt nhìn A Tĩnh, trong khoảng thời gian này A Tĩnh vẫn được coi là thành thật, ngoại trừ cả ngày xị mặt ra thì cũng không làm ra chuyện gì quá giới hạn, nhưng hôm nay việc này lại rất quá đáng.
Vẻ mặt A Tĩnh kinh ngạc, nhìn mấy tên đệ tử trong sân lại nhìn cửa chính đang rộng mở, lúc này mới nói: “Đại thiếu gia, người hiểu lầm rồi, vừa rồi ta đang quét đường đá phía ngoài, nhưng nhớ ra còn đang ninh đồ trong bếp, lúc này mới chạy gấp về nên đã quên đóng cửa, ta không biết những người này vào bằng cách nào.”
Đang nói, A Tĩnh liền đi về phía những người đó đuổi bọn họ ra ngoài, lúc rời đi những thiếu niên kia vẫn hùng hùng hổ hổ trong miệng, chỉ thẳng vào những việc xấu của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà mặt không cảm xúc nhìn trò khôi hài trước mắt, nàng không để sót sự chột dạ nơi đáy mắt của A Tĩnh lúc đang giải thích.
Xem ra, người này quả thật rất ghét mình.
“Quân Tà, nếu như ngươi cảm thấy mình không sai, cần gì phải ẩn núp ở chỗ này như rùa rụt cổ? Ngươi có bản lĩnh thì đi ra ngoài.” Lúc gần đi, những thiếu niên kia vẫn không ngại gào thét.
Sắc mặt Phạm Cẩm đen tới cực điểm.
Ngày thứ hai, sau khi người đem rau quả đưa đồ vào phòng bếp, Quân Vô Tà liền bảo Phạm Cẩm lấy về một ít, kiểm tra cẩn thận một hồi nhưng lại không phát hiện ra có bất ổn gì.
“Đối phương rất cẩn thận, thức ăn thường ngày không bị bỏ thuốc.” Quân Vô Tà nhìn củ cải đang cầm trong tay ném cho Phạm Cẩm.
Phạm Cẩm nhận lấy, lật qua lật lại nhìn một chút, cắn một cái, rất giòn.
“Xem ra bọn họ muốn thỉnh thoảng làm cho Tiểu Trác phát bệnh, sau đó để loại giày vò này liên tục không ngừng, dần dần làm tiêu hao hết sức sống của Tiểu Trác, thực sự quá nham hiểm.” Phạm Cẩm hé mắt, xem củ cải cầm trong tay là người bỏ thuốc mà ra sức cắn.
“Chỉ có chờ bọn chúng hạ thủ một lần nữa.” Phạm Trác thở dài.
Lúc ba người đang nói chuyện, một trận ồn ào từ bên ngoài truyền đến.
“Quân Tà ngươi là đồ tiểu nhân vô liêm sỉ! Làm ra những việc vô liêm sỉ liền trốn ở chỗ này? Mau cút về học viện Phong Hoa cho ta.”
“Quân Tà! Đừng tưởng rằng ngươi dựa vào Phạm Cẩm và Phạm Trác là có thể dàn xếp ổn thỏa. Những chuyện ngươi làm, trên dưới học viện đều đã biết rõ.”
Tiếng mắng chửi liên tiếp khiến cho thần sắc trên mặt của huynh đệ Phạm gia bỗng nhiên thay đổi.
Ba người trong phòng lập tức đi ra ngoài.
Chỉ thấy trong tiểu viện Trúc Lâm, vài tên đệ tử của học viện Phong Hoa đang đứng ở sân không ngừng mắng chửi.
Phạm Trác trừng mắt nhìn mấy tên thiếu niên xông vào tiểu viện của hắn.
Tiểu viện Trúc Lâm là nơi Phạm Khải chuẩn bị riêng cho hắn an dưỡng, nơi đây thường ngày không cho phép bất cứ ai tiến vào, đừng nói là đệ tử, cho dù là đạo sư không có sự cho phép của Phạm Khải cũng không thể đặt chân đến đây nửa bước. Nhưng hôm nay lại có đệ tử chạy đến tiểu viện chửi ầm lên.
Cửa chính của tiểu viện Trúc Lâm mở rộng, những người này chính là đường hoàng từ cửa chính xông vào.
“A Tĩnh!” Phạm Cẩm vừa nhìn thấy điệu bộ này, lập tức hiểu nguyên do.
Nếu không có người mở cửa ra, làm sao những người này có thể đi vào đây?
A Tĩnh vội vàng từ trong phòng bếp chạy ra, khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ kinh hoảng.
“Những người này là thế nào? Lẽ nào ngươi đã quên lời dặn dò của viện trưởng?” Phạm Cẩm trừng mắt nhìn A Tĩnh, trong khoảng thời gian này A Tĩnh vẫn được coi là thành thật, ngoại trừ cả ngày xị mặt ra thì cũng không làm ra chuyện gì quá giới hạn, nhưng hôm nay việc này lại rất quá đáng.
Vẻ mặt A Tĩnh kinh ngạc, nhìn mấy tên đệ tử trong sân lại nhìn cửa chính đang rộng mở, lúc này mới nói: “Đại thiếu gia, người hiểu lầm rồi, vừa rồi ta đang quét đường đá phía ngoài, nhưng nhớ ra còn đang ninh đồ trong bếp, lúc này mới chạy gấp về nên đã quên đóng cửa, ta không biết những người này vào bằng cách nào.”
Đang nói, A Tĩnh liền đi về phía những người đó đuổi bọn họ ra ngoài, lúc rời đi những thiếu niên kia vẫn hùng hùng hổ hổ trong miệng, chỉ thẳng vào những việc xấu của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà mặt không cảm xúc nhìn trò khôi hài trước mắt, nàng không để sót sự chột dạ nơi đáy mắt của A Tĩnh lúc đang giải thích.
Xem ra, người này quả thật rất ghét mình.
“Quân Tà, nếu như ngươi cảm thấy mình không sai, cần gì phải ẩn núp ở chỗ này như rùa rụt cổ? Ngươi có bản lĩnh thì đi ra ngoài.” Lúc gần đi, những thiếu niên kia vẫn không ngại gào thét.
Sắc mặt Phạm Cẩm đen tới cực điểm.