Vốn tưởng rằng tiểu viện Trúc Lâm có thể yên tĩnh một chút, nhưng không ngờ rằng những người này lại cả gan tìm đến nơi này làm loạn.
Phạm Trác không đồng ý nhìn A Tĩnh, trong lòng đã rõ ràng.
“A Tĩnh, nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy thì ngươi trở về học viện đi.” Phạm Trác thở dài, có thể nói A Tĩnh và hắn cùng nhau lớn lên, từ nhỏ mọi chuyện đều lấy hắn làm chủ, mặc dù trung thành nhưng đầu óc lại không được tốt, Quân Vô Tà trị liệu cho hắn lâu như vậy, hắn rõ ràng đã dần chuyển biến tốt nhưng A Tĩnh vẫn tin vào những lời đồn đại nhảm nhí ở trong học viện, điều này khiến Phạm Trác không biết làm thế nào.
A Tĩnh ngây người đứng ở trong sân, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phạm Trác, như bị ngũ lôi đánh trúng, hắn âm thầm nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà nhìn lướt qua A Tĩnh một cái, giơ tay lên bẻ chiếc lá trúc bên cạnh, che lên một mắt của mình, sau đó xoay người, không nhiều lời nữa.
Huynh đệ Phạm gia theo Quân Vô Tà về phòng, sau khi trở về, Phạm Cẩm thận trọng nhìn phản ứng của Quân Vô Tà, lại thấy thần sắc nàng vẫn như thường không có gì tức giận.
“Tiểu Tà, vừa rồi ngươi có ý gì?” Trước đó Phạm Cẩm thấy Quân Vô Tà đã lấy lá trúc che lên mắt, có chút ngạc nhiên nói.
“Bị lá che mắt, không thấy Thái Sơn.” Quân Vô Tà lấy nước trà, chậm rãi uống.
Huynh đệ Phạm gia nhìn nhau, đều đã biết rõ.
Chỉ sợ Quân Vô Tà từ lúc mới bắt đầu đã biết A Tĩnh có lòng thù địch với nàng, chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào nàng cũng rất rõ, nàng không nói, chỉ lấy ẩn ý nhắc nhở A Tĩnh.
“Khụ, việc này ngươi đừng để trong lòng, ta cam đoan về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Phạm Cẩm lúng túng hắng giọng một cái, nếu là người khác thì hắn đã sớm đi đánh cho người đó một trận rồi, nhưng suy cho cùng A Tĩnh cũng trung thành và tận tâm với Phạm Trác nhiều năm, quả đấm này trong khoảng thời gian ngắn thật sự không thể hạ xuống.
Quân Vô Tà nhìn Phạm Cẩm một cái, không nói cái gì.
Cam đoan về sau không xảy ra chuyện như vậy nữa sao?
Khóe môi Quân Vô Tà hơi nhếch lên, không có chút ấm áp nào.
Quả nhiên không đến hai ngày, trò khôi hài như vậy lại một lần nữa được trình diễn ở tiểu viện Trúc Lâm, lần này lại là một đám thiếu niên khác tới, vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ.
A Tĩnh lần này càng thẳng thắn, ngay cả bóng dáng cũng không xuất hiện, để mặc những người kia ở đó chửi bậy.
Đúng lúc Phạm Cẩm đi vắng, trong viện cũng chỉ có hai người là Phạm Trác và Quân Vô Tà, đối mặt với tiếng chửi bới của những thiếu niên kia, Phạm Trác vừa mới muốn đi ra quát lại bị Quân Vô Tà ngăn lại.
“Để cho bọn họ chửi.” Ở trong phòng, vẻ mặt Quân Vô Tà dửng dưng.
“Ngươi không tức?” Phạm Trác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Quân Vô Tà, thật là khâm phục sát đất đối với sự bình tĩnh của nàng.
“Ta đang nghe.” Quân Vô Tà nói.
“Nghe cái gì?”
“Người sau lưng bọn họ muốn làm cái gì?” Quân Vô Tà cúi mắt xuống nhìn nước trà trong chén, một mảnh lá trà màu xanh nhạt nổi trong nước trà trong vắt, theo đầu ngón tay của Quân Vô Tà khẽ động, ở bề mặt nước trà dập dờn những gợn sóng.
Phạm Trác hơi sững sờ, không hiểu ý của Quân Vô Tà.
“Ngày săn linh sắp tới rồi.” Quân Vô Tà ngước mắt lên, xuyên qua cửa sổ, nhìn rừng trúc màu xanh biếc ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy.” Phạm Trác có chút không hiểu Quân Vô Tà đang suy nghĩ cái gì.
“Cũng nên đến lúc rồi.” Quân Vô Tà thu lại tầm mắt, lá trúc đã nhọn, thuật phục linh đã sửa đổi xong xuôi, nên đến lúc rồi.
“Tiểu Tà?” Phạm Trác nhìn Quân Vô Tà, đột nhiên hắn cảm thấy Quân Vô Tà bây giờ và ngày trước có chút không giống nhau, ánh mắt dửng dưng kia từ từ rút khỏi đáy mắt nàng, thay vào đó là sự sắc bén khiến người ta kinh ngạc.
Phạm Trác không đồng ý nhìn A Tĩnh, trong lòng đã rõ ràng.
“A Tĩnh, nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy thì ngươi trở về học viện đi.” Phạm Trác thở dài, có thể nói A Tĩnh và hắn cùng nhau lớn lên, từ nhỏ mọi chuyện đều lấy hắn làm chủ, mặc dù trung thành nhưng đầu óc lại không được tốt, Quân Vô Tà trị liệu cho hắn lâu như vậy, hắn rõ ràng đã dần chuyển biến tốt nhưng A Tĩnh vẫn tin vào những lời đồn đại nhảm nhí ở trong học viện, điều này khiến Phạm Trác không biết làm thế nào.
A Tĩnh ngây người đứng ở trong sân, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phạm Trác, như bị ngũ lôi đánh trúng, hắn âm thầm nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà nhìn lướt qua A Tĩnh một cái, giơ tay lên bẻ chiếc lá trúc bên cạnh, che lên một mắt của mình, sau đó xoay người, không nhiều lời nữa.
Huynh đệ Phạm gia theo Quân Vô Tà về phòng, sau khi trở về, Phạm Cẩm thận trọng nhìn phản ứng của Quân Vô Tà, lại thấy thần sắc nàng vẫn như thường không có gì tức giận.
“Tiểu Tà, vừa rồi ngươi có ý gì?” Trước đó Phạm Cẩm thấy Quân Vô Tà đã lấy lá trúc che lên mắt, có chút ngạc nhiên nói.
“Bị lá che mắt, không thấy Thái Sơn.” Quân Vô Tà lấy nước trà, chậm rãi uống.
Huynh đệ Phạm gia nhìn nhau, đều đã biết rõ.
Chỉ sợ Quân Vô Tà từ lúc mới bắt đầu đã biết A Tĩnh có lòng thù địch với nàng, chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào nàng cũng rất rõ, nàng không nói, chỉ lấy ẩn ý nhắc nhở A Tĩnh.
“Khụ, việc này ngươi đừng để trong lòng, ta cam đoan về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Phạm Cẩm lúng túng hắng giọng một cái, nếu là người khác thì hắn đã sớm đi đánh cho người đó một trận rồi, nhưng suy cho cùng A Tĩnh cũng trung thành và tận tâm với Phạm Trác nhiều năm, quả đấm này trong khoảng thời gian ngắn thật sự không thể hạ xuống.
Quân Vô Tà nhìn Phạm Cẩm một cái, không nói cái gì.
Cam đoan về sau không xảy ra chuyện như vậy nữa sao?
Khóe môi Quân Vô Tà hơi nhếch lên, không có chút ấm áp nào.
Quả nhiên không đến hai ngày, trò khôi hài như vậy lại một lần nữa được trình diễn ở tiểu viện Trúc Lâm, lần này lại là một đám thiếu niên khác tới, vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ.
A Tĩnh lần này càng thẳng thắn, ngay cả bóng dáng cũng không xuất hiện, để mặc những người kia ở đó chửi bậy.
Đúng lúc Phạm Cẩm đi vắng, trong viện cũng chỉ có hai người là Phạm Trác và Quân Vô Tà, đối mặt với tiếng chửi bới của những thiếu niên kia, Phạm Trác vừa mới muốn đi ra quát lại bị Quân Vô Tà ngăn lại.
“Để cho bọn họ chửi.” Ở trong phòng, vẻ mặt Quân Vô Tà dửng dưng.
“Ngươi không tức?” Phạm Trác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Quân Vô Tà, thật là khâm phục sát đất đối với sự bình tĩnh của nàng.
“Ta đang nghe.” Quân Vô Tà nói.
“Nghe cái gì?”
“Người sau lưng bọn họ muốn làm cái gì?” Quân Vô Tà cúi mắt xuống nhìn nước trà trong chén, một mảnh lá trà màu xanh nhạt nổi trong nước trà trong vắt, theo đầu ngón tay của Quân Vô Tà khẽ động, ở bề mặt nước trà dập dờn những gợn sóng.
Phạm Trác hơi sững sờ, không hiểu ý của Quân Vô Tà.
“Ngày săn linh sắp tới rồi.” Quân Vô Tà ngước mắt lên, xuyên qua cửa sổ, nhìn rừng trúc màu xanh biếc ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy.” Phạm Trác có chút không hiểu Quân Vô Tà đang suy nghĩ cái gì.
“Cũng nên đến lúc rồi.” Quân Vô Tà thu lại tầm mắt, lá trúc đã nhọn, thuật phục linh đã sửa đổi xong xuôi, nên đến lúc rồi.
“Tiểu Tà?” Phạm Trác nhìn Quân Vô Tà, đột nhiên hắn cảm thấy Quân Vô Tà bây giờ và ngày trước có chút không giống nhau, ánh mắt dửng dưng kia từ từ rút khỏi đáy mắt nàng, thay vào đó là sự sắc bén khiến người ta kinh ngạc.