Ninh Hinh và Doãn Ngôn cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa, bánh xe cuồn cuộn, Ninh Hinh liếc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thờ ơ nói: “Ngươi chắc chắn đã nhìn thấy Quân Tà đến đây chứ?”.
Doãn Ngôn gật đầu nói: “Chắc chắn, ta cố ý sai người để ý hướng đi của Phật Cẩm, tuy Quân Vô Tà tới sau một chút nhưng sau đó đã cùng Phật Cẩm ngồi lên chiếc xe ngựa kia.”.
“Ồ?” Ninh Hinh xoay đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một tia thú vị: “Hắn vậy mà lại thực sự dám tới đây, có vẻ như việc trước đó ngươi đã làm rất tốt, lại có thể khiêu khích thành công hắn đến đây.”
Doãn Ngôn không đáp chỉ nhếch miệng cười, nhưng trong lòng hắn đang chất chứa tia lửa giận bừng bừng.
Hắn vẫn chưa quên được, ngày đó khi đám thiếu niên kia trở về kể lại những gì Quân Vô Tà bảo họ nói lại với hắn.
Tên Quân Vô Tà đó thế mà lại dám gọi hắn là chó!
Hai tay giấu sau áo siết chặt thành nắm đấm, trong đáy mắt Doãn Ngôn hiện lên những tia tàn nhẫn, viền mắt hắn bắt đầu nóng lên.
Cứ để cho Quân Vô Tà đắc ý nốt mấy ngày, đợi đến khi vào rừng Linh Vũ rồi sẽ cho hắn biết thế nào là cả đời này phải chôn xác ở nơi rừng rậm hoang vu kia, vĩnh viễn không thể quay về được nữa!
“Mặc dù bị Quân Tà cản trở, nhưng lại có thực lực của Phạm Cẩm đặt ở đó, trước tiên cứ cho người đi thăm dò xem thế nào.” Ninh Hinh thận trọng mở miệng, sau đó hơi ngừng một chút nói: “Tên phế vật Tử Mộ kia, lần trước để hắn đắc ý như vậy, lần này sẽ để hắn đi đánh trận đầu, mặc dù chỉ là tên phế vật nhưng dù sao giới linh của hắn cũng không tồi, cũng là giới linh cấp năm… Ha, thực lực như vậy lại ở trên người tên rác rưởi đó, thật quá lãng phí mà!”
“Vâng! Đệ sẽ nói với hắn, trong khoảng thời gian này, Ninh sư tỷ vẫn chưa gặp hắn, tiểu tử kia bắt đầu có vẻ sốt ruột rồi.” Doãn Ngôn âm thầm che giấu sự hả hê của hắn trong đáy mắt, hắn vốn dĩ đã không vừa mắt tên Tử Mộ ngu ngốc kia. Hắn ở trong phân viện Phục Linh lâu như vậy, thế mà ngay cả những thứ cơ bản nhất cũng không nắm vững, thật đúng là phế vật.
Loại rác rưởi như vậy, rơi vào tay Ninh sư tỷ thì đã bị vứt đi từ lâu rồi.
Ninh Hinh cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ là một tên phế vật, vậy mà đòi gặp ta sao?”
“Thôi được rồi, chuyến đi vào rừng Linh Vũ lần này, bảo bọn chúng hỏi thăm Quân Tà cho tử tế, tốt nhất là làm cho Phạm Cẩm phải đứng ra bảo vệ, đến lúc đó sẽ có thể khiến cho thanh danh của hắn rơi xuống đáy vực!” Ninh Hình độc ác dặn dò.
“Vâng!”.
…
Đoàn xe của học viện Phong Hoa đi đúng một ngày, đến khi hoàng hôn buông xuống mới dừng lại một chút. Quãng đường đến rừng Linh Vũ trước mắt bọn họ mới chỉ đi được nửa đường, muốn đến được đó, còn phải mất thêm ít nhất là một ngày nữa.
Tất cả thiếu niên đều xuống xe, lắc lư suốt cả một ngày, bọn họ ai nấy đều cảm thấy lưng eo vô cùng đau nhức.
Trong phút chốc, lửa đã được nhóm lên, đám thiếu niên mệt mỏi ngồi xuống bên đống lửa, ăn thức ăn nóng hổi, uống nước ấm, sau đó vui vẻ quây quần một chỗ nói chuyện phiếm với nhau.
Tuy nhiên, khi chiếc xe ngựa cuối cùng dừng lại để nghỉ ngơi, lúc trông thấy hai bóng hình một trước một sau từ trong xe ngựa bước ra, đám thiếu niên ngồi gần đó đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào dáng người nhỏ nhắn kia.
“Phì! Loại người này không thấy xấu hổ hay sao mà vẫn dám ở lại học viện Phong Hoa, mấy bữa nay không nhìn thấy hắn, còn tưởng hắn đã sớm cút xéo khỏi đây rồi chứ!” Một thiếu niên khẽ nguyền rủa một tiếng.
“Hắn tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ không biết ngày săn linh nguy hiểm thế nào sao?”
“Nguy hiểm? Đó là đối với người khác, không phải hắn! Vừa nãy ngươi không nhìn thấy hắn xuống xe cùng ai sao? Chính là Phạm Cẩm đó! Đứng thứ tư tại đại hội Đấu Linh, mang theo cái thứ phế vật này ở lại rừng Linh Vũ mấy ngày còn sợ chơi phát chán ấy chứ. Vả lại giết được linh thú là có thể thu được linh thạch rồi, đã có Phạm Cẩm ở phía trước chống đỡ, tên tiểu tử đó chỉ cần ngồi sau lưng chiếm tiện nghi là đủ, sao có thể không đến được?
“Sao Phạm sư huynh có thể vừa mắt cái tên tiểu tử như hắn chứ, rõ ràng chỉ là loại tiểu nhân vô sỉ, lại vẫn bảo vệ hắn.”.
Doãn Ngôn gật đầu nói: “Chắc chắn, ta cố ý sai người để ý hướng đi của Phật Cẩm, tuy Quân Vô Tà tới sau một chút nhưng sau đó đã cùng Phật Cẩm ngồi lên chiếc xe ngựa kia.”.
“Ồ?” Ninh Hinh xoay đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một tia thú vị: “Hắn vậy mà lại thực sự dám tới đây, có vẻ như việc trước đó ngươi đã làm rất tốt, lại có thể khiêu khích thành công hắn đến đây.”
Doãn Ngôn không đáp chỉ nhếch miệng cười, nhưng trong lòng hắn đang chất chứa tia lửa giận bừng bừng.
Hắn vẫn chưa quên được, ngày đó khi đám thiếu niên kia trở về kể lại những gì Quân Vô Tà bảo họ nói lại với hắn.
Tên Quân Vô Tà đó thế mà lại dám gọi hắn là chó!
Hai tay giấu sau áo siết chặt thành nắm đấm, trong đáy mắt Doãn Ngôn hiện lên những tia tàn nhẫn, viền mắt hắn bắt đầu nóng lên.
Cứ để cho Quân Vô Tà đắc ý nốt mấy ngày, đợi đến khi vào rừng Linh Vũ rồi sẽ cho hắn biết thế nào là cả đời này phải chôn xác ở nơi rừng rậm hoang vu kia, vĩnh viễn không thể quay về được nữa!
“Mặc dù bị Quân Tà cản trở, nhưng lại có thực lực của Phạm Cẩm đặt ở đó, trước tiên cứ cho người đi thăm dò xem thế nào.” Ninh Hinh thận trọng mở miệng, sau đó hơi ngừng một chút nói: “Tên phế vật Tử Mộ kia, lần trước để hắn đắc ý như vậy, lần này sẽ để hắn đi đánh trận đầu, mặc dù chỉ là tên phế vật nhưng dù sao giới linh của hắn cũng không tồi, cũng là giới linh cấp năm… Ha, thực lực như vậy lại ở trên người tên rác rưởi đó, thật quá lãng phí mà!”
“Vâng! Đệ sẽ nói với hắn, trong khoảng thời gian này, Ninh sư tỷ vẫn chưa gặp hắn, tiểu tử kia bắt đầu có vẻ sốt ruột rồi.” Doãn Ngôn âm thầm che giấu sự hả hê của hắn trong đáy mắt, hắn vốn dĩ đã không vừa mắt tên Tử Mộ ngu ngốc kia. Hắn ở trong phân viện Phục Linh lâu như vậy, thế mà ngay cả những thứ cơ bản nhất cũng không nắm vững, thật đúng là phế vật.
Loại rác rưởi như vậy, rơi vào tay Ninh sư tỷ thì đã bị vứt đi từ lâu rồi.
Ninh Hinh cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ là một tên phế vật, vậy mà đòi gặp ta sao?”
“Thôi được rồi, chuyến đi vào rừng Linh Vũ lần này, bảo bọn chúng hỏi thăm Quân Tà cho tử tế, tốt nhất là làm cho Phạm Cẩm phải đứng ra bảo vệ, đến lúc đó sẽ có thể khiến cho thanh danh của hắn rơi xuống đáy vực!” Ninh Hình độc ác dặn dò.
“Vâng!”.
…
Đoàn xe của học viện Phong Hoa đi đúng một ngày, đến khi hoàng hôn buông xuống mới dừng lại một chút. Quãng đường đến rừng Linh Vũ trước mắt bọn họ mới chỉ đi được nửa đường, muốn đến được đó, còn phải mất thêm ít nhất là một ngày nữa.
Tất cả thiếu niên đều xuống xe, lắc lư suốt cả một ngày, bọn họ ai nấy đều cảm thấy lưng eo vô cùng đau nhức.
Trong phút chốc, lửa đã được nhóm lên, đám thiếu niên mệt mỏi ngồi xuống bên đống lửa, ăn thức ăn nóng hổi, uống nước ấm, sau đó vui vẻ quây quần một chỗ nói chuyện phiếm với nhau.
Tuy nhiên, khi chiếc xe ngựa cuối cùng dừng lại để nghỉ ngơi, lúc trông thấy hai bóng hình một trước một sau từ trong xe ngựa bước ra, đám thiếu niên ngồi gần đó đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào dáng người nhỏ nhắn kia.
“Phì! Loại người này không thấy xấu hổ hay sao mà vẫn dám ở lại học viện Phong Hoa, mấy bữa nay không nhìn thấy hắn, còn tưởng hắn đã sớm cút xéo khỏi đây rồi chứ!” Một thiếu niên khẽ nguyền rủa một tiếng.
“Hắn tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ không biết ngày săn linh nguy hiểm thế nào sao?”
“Nguy hiểm? Đó là đối với người khác, không phải hắn! Vừa nãy ngươi không nhìn thấy hắn xuống xe cùng ai sao? Chính là Phạm Cẩm đó! Đứng thứ tư tại đại hội Đấu Linh, mang theo cái thứ phế vật này ở lại rừng Linh Vũ mấy ngày còn sợ chơi phát chán ấy chứ. Vả lại giết được linh thú là có thể thu được linh thạch rồi, đã có Phạm Cẩm ở phía trước chống đỡ, tên tiểu tử đó chỉ cần ngồi sau lưng chiếm tiện nghi là đủ, sao có thể không đến được?
“Sao Phạm sư huynh có thể vừa mắt cái tên tiểu tử như hắn chứ, rõ ràng chỉ là loại tiểu nhân vô sỉ, lại vẫn bảo vệ hắn.”.