“Ai mà biết!” Đám thiếu niên xung quanh làm ra vẻ khinh thường, nhưng thực chất bên trong ai nấy đều vô cùng ghen tị với Quân Vô Tà có thể dựa dẫm vào Phạm Cẩm.
Vừa bước xuống xe, bốn phía xung quanh đều nhìn bằng ánh mắt không có lấy một tia thiện cảm, thế nhưng Quân Vô Tà căn bản không thèm để ý đến họ, chỉ im lặng đi theo Phạm Cẩm bước về phía đống lửa ngồi xuống.
Đám thiểu niên ngồi gần đống lửa vừa nhìn thấy Quân Vô Tà đã lập tức bĩu môi, ánh mắt tràn đầy sự căm ghét.
Phạm Cẩm cố nén cơn tức giận, thiếu chút nữa đã dạy cho đám thiếu niên kia một bài học rồi.
“Đi đường cả ngày rồi, ngươi ăn chút gì đi!” Phạm Cẩm đưa cho Quân Vô Tà một túi thịt khô, nàng từ nãy vẫn im lặng không hề lên tiếng, mặc cho bên tai không ngừng truyền đến tiếng lăng mạ từ đám người kia.
“Meo...”
Đám người này, thật quá đáng ghét mà!
Quân Vô Tà không hé răng lấy nửa lời, chỉ lặng lẽ ngồi ăn hết đống thức ăn của mình, uống một ngụm nước xong liền đứng dậy đi về phía xe ngựa để nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Quân Vô Tà bỏ đi, những tiếng bình phẩm của đám người kia càng to hơn.
Sắc mặt Phạm Cẩm tối sầm, những tin đồn đó ngay cả một người ngoài cuộc như hắn cũng không thể nghe nổi, hắn tự hỏi không biết làm sao Quân Vô Tà có thể chịu được cho đến giờ phút này. Không muốn ở lại đây lâu hơn nữa, Phạm Cẩm tùy tiện ăn thêm chút thức ăn sau đó cũng đứng dậy trở về trong xe ngựa.
Vừa định mở miệng trấn an Quân Vô Tà một chút thì đã thấy nàng dựa vào trong xe ngủ say từ lúc nào. Phạm Cẩm khẽ thở dài một tiếng, cởi áo khoác ngoài của mình đắp lên cơ thể nhỏ bé của Quân Vô Tà, ngồi đối diện với nàng, lắc đầu, lặng lẽ quan sát tiểu tử vừa mới thiếp đi trước mặt.
Thành thật mà nói, ngũ quan của Quân Vô Tà không tính là quá trưởng thành, nhưng không biết tại sao, Phạm Cẩm lại cảm thấy gương mặt của nàng càng nhìn càng thấy đẹp, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi phiếm hồng, còn có hàng mi dài cong vút phía trên đôi mắt đang khép chặt ấy.
Đang mải nhìn ngắm, Phạm Cẩm bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên, hắn nuốt nước bọt một cái rồi vội vã bước xuống xe ngựa, để cho gió đêm thổi bay đi cơn nóng đang xâm chiếm khắp người mình.
Hắc Miêu đang nằm trong lòng Quân Vô Tà, nheo mắt nhìn Phạm Cẩm vừa rồi không khỏi chật vật rời đi.
Nếu như đại ma vương biết có người nổi lên cảm giác với chủ nhân của nó, có khi nào sẽ trực tiếp băm vằm Phạm Cẩm ra thành từng mảnh không?
Sau một đêm nghỉ ngơi, đoàn xe ngựa của học viện Phong Hoa lại tiếp tục lên đường, lắc lư suốt hai ngày, rốt cuộc đến nửa đêm ngày thứ hai mới tới được rừng rậm Linh Vũ.
Diện tích rừng Linh Vũ rất rộng lớn, chớp mắt liền không thấy bến, lại tiếp giáp với biên giới các nước, linh thú được đưa tới khiến không ít người lén dòm ngó, bình thường có không ít thế lực tới đây để lùng sát linh thú, thu hoạch được không ít linh thạch.
Linh thạch phẩm chất ưu tú có thể giúp tăng cường sức mạnh giới linh, sở dĩ được mọi người hoan nghênh như vậy là vì linh thú thông thường sau khi chết chỉ có khả năng tạo ra một lượng giới linh nhỏ bằng hạt gạo mà thôi, căn bản không thể khắc được hình nhẫn trên giới linh, chỉ có liệp sát (*) ở đẳng cấp cao hơn mới có thể thu hoạch đủ giới linh để tạo ra linh thạch.
Mặc dù đã là nửa đêm nhưng bên ngoài rừng rậm Linh Vũ vẫn là ánh đèn đuốc sáng rực.
Những căn lều lớn nhỏ đã được dựng xung quanh rừng Linh Vũ, chúng đến từ các đoàn săn linh đang tập trung ở đây, chuẩn bị sẵn sàng cho sáng sớm ngày mai, rất gần rừng Linh Vũ này.
Ngay khi đoàn xe ngựa của học viện Phong Hoa tới sát biên giới rừng rậm Linh Vũ đã thu hút không ít sự chú ý từ các đoàn săn linh khác, lá cờ màu ngân bạch này hầu như không ai là không biết đến, học viện Phong Hoa chính là một trong ba học viện sáng giá nhất, từ lâu đã trở thành mảnh đất bồi dưỡng nên những học viên ưu tú nhất. Hơn nữa điều khiến cho tất cả mọi người càng thêm chú ý chính là phân viện Phục Linh có một không hai của học viện Phong Hoa!
Cho dù là thế lực nào đi nữa, đều muốn có thể dựa hơi các đệ tử đến từ phân viện Phục Linh của học viện Phong Hoa này ngay tại đây!
***
(*) Liệp sát: săn bắt rồi giết (thú dữ)
Vừa bước xuống xe, bốn phía xung quanh đều nhìn bằng ánh mắt không có lấy một tia thiện cảm, thế nhưng Quân Vô Tà căn bản không thèm để ý đến họ, chỉ im lặng đi theo Phạm Cẩm bước về phía đống lửa ngồi xuống.
Đám thiểu niên ngồi gần đống lửa vừa nhìn thấy Quân Vô Tà đã lập tức bĩu môi, ánh mắt tràn đầy sự căm ghét.
Phạm Cẩm cố nén cơn tức giận, thiếu chút nữa đã dạy cho đám thiếu niên kia một bài học rồi.
“Đi đường cả ngày rồi, ngươi ăn chút gì đi!” Phạm Cẩm đưa cho Quân Vô Tà một túi thịt khô, nàng từ nãy vẫn im lặng không hề lên tiếng, mặc cho bên tai không ngừng truyền đến tiếng lăng mạ từ đám người kia.
“Meo...”
Đám người này, thật quá đáng ghét mà!
Quân Vô Tà không hé răng lấy nửa lời, chỉ lặng lẽ ngồi ăn hết đống thức ăn của mình, uống một ngụm nước xong liền đứng dậy đi về phía xe ngựa để nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Quân Vô Tà bỏ đi, những tiếng bình phẩm của đám người kia càng to hơn.
Sắc mặt Phạm Cẩm tối sầm, những tin đồn đó ngay cả một người ngoài cuộc như hắn cũng không thể nghe nổi, hắn tự hỏi không biết làm sao Quân Vô Tà có thể chịu được cho đến giờ phút này. Không muốn ở lại đây lâu hơn nữa, Phạm Cẩm tùy tiện ăn thêm chút thức ăn sau đó cũng đứng dậy trở về trong xe ngựa.
Vừa định mở miệng trấn an Quân Vô Tà một chút thì đã thấy nàng dựa vào trong xe ngủ say từ lúc nào. Phạm Cẩm khẽ thở dài một tiếng, cởi áo khoác ngoài của mình đắp lên cơ thể nhỏ bé của Quân Vô Tà, ngồi đối diện với nàng, lắc đầu, lặng lẽ quan sát tiểu tử vừa mới thiếp đi trước mặt.
Thành thật mà nói, ngũ quan của Quân Vô Tà không tính là quá trưởng thành, nhưng không biết tại sao, Phạm Cẩm lại cảm thấy gương mặt của nàng càng nhìn càng thấy đẹp, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi phiếm hồng, còn có hàng mi dài cong vút phía trên đôi mắt đang khép chặt ấy.
Đang mải nhìn ngắm, Phạm Cẩm bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên, hắn nuốt nước bọt một cái rồi vội vã bước xuống xe ngựa, để cho gió đêm thổi bay đi cơn nóng đang xâm chiếm khắp người mình.
Hắc Miêu đang nằm trong lòng Quân Vô Tà, nheo mắt nhìn Phạm Cẩm vừa rồi không khỏi chật vật rời đi.
Nếu như đại ma vương biết có người nổi lên cảm giác với chủ nhân của nó, có khi nào sẽ trực tiếp băm vằm Phạm Cẩm ra thành từng mảnh không?
Sau một đêm nghỉ ngơi, đoàn xe ngựa của học viện Phong Hoa lại tiếp tục lên đường, lắc lư suốt hai ngày, rốt cuộc đến nửa đêm ngày thứ hai mới tới được rừng rậm Linh Vũ.
Diện tích rừng Linh Vũ rất rộng lớn, chớp mắt liền không thấy bến, lại tiếp giáp với biên giới các nước, linh thú được đưa tới khiến không ít người lén dòm ngó, bình thường có không ít thế lực tới đây để lùng sát linh thú, thu hoạch được không ít linh thạch.
Linh thạch phẩm chất ưu tú có thể giúp tăng cường sức mạnh giới linh, sở dĩ được mọi người hoan nghênh như vậy là vì linh thú thông thường sau khi chết chỉ có khả năng tạo ra một lượng giới linh nhỏ bằng hạt gạo mà thôi, căn bản không thể khắc được hình nhẫn trên giới linh, chỉ có liệp sát (*) ở đẳng cấp cao hơn mới có thể thu hoạch đủ giới linh để tạo ra linh thạch.
Mặc dù đã là nửa đêm nhưng bên ngoài rừng rậm Linh Vũ vẫn là ánh đèn đuốc sáng rực.
Những căn lều lớn nhỏ đã được dựng xung quanh rừng Linh Vũ, chúng đến từ các đoàn săn linh đang tập trung ở đây, chuẩn bị sẵn sàng cho sáng sớm ngày mai, rất gần rừng Linh Vũ này.
Ngay khi đoàn xe ngựa của học viện Phong Hoa tới sát biên giới rừng rậm Linh Vũ đã thu hút không ít sự chú ý từ các đoàn săn linh khác, lá cờ màu ngân bạch này hầu như không ai là không biết đến, học viện Phong Hoa chính là một trong ba học viện sáng giá nhất, từ lâu đã trở thành mảnh đất bồi dưỡng nên những học viên ưu tú nhất. Hơn nữa điều khiến cho tất cả mọi người càng thêm chú ý chính là phân viện Phục Linh có một không hai của học viện Phong Hoa!
Cho dù là thế lực nào đi nữa, đều muốn có thể dựa hơi các đệ tử đến từ phân viện Phục Linh của học viện Phong Hoa này ngay tại đây!
***
(*) Liệp sát: săn bắt rồi giết (thú dữ)