Phạm Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng Kiều Sở lại không dễ tin.
Quân Vô Tà biết nói đùa à?
Đừng quậy nữa!
Nha đầu này nói một là một, nói hai là hai, nói giết người, nhất định sẽ giết người!
Phạm Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng Kiều Sở còn lâu mới tin.
Nàng đến tham gia ngày săn linh là đến để... giết người.
Đối với dự định của Quân Vô Tà, Hoa Dao hiểu nhưng không nói thành lời, chỉ vì không muốn Phạm Cẩm hoảng sợ quá độ mới im lặng không nói.
Hoa Dao đưa mắt nhìn Dung Nhã, Dung Nhã lập tức hiểu ý của Hoa Dao, nàng chạy đến trước mặt Phạm Cẩm nói: “Phạm đại ca, chúng ta còn để lại một vài thứ ở phân bộ, có thể làm phiền huynh đi lấy với ta không, huynh xem người của bản bộ…” Gương mặt tuấn tú của Dung Nhã mang chút vẻ quấy nhiễu, ánh mắt không chút thiện ý dồn về bốn phương tám hướng.
Phạm Cẩm lập tức vỗ ngực rồi dẫn Dung Nhã đi lấy đồ.
Sau khi Phạm Cẩm đi, Kiều Sở trực tiếp chạy đến trước mặt Quân Vô Tà: “Tiểu Tà Tử, ngươi muốn giết ai?”
Trong mắt Kiều Sở mang chút vẻ kích động, từ sau khi đánh một trận oanh liệt tại Khuynh Vân Tông cùng với Quân Vô Tà, Kiều Sở có vẻ thích cảm giác khiêu khích ấy.
Lúc nãy Phạm Cẩm ở đây, bọn họ không tiện nói thẳng, rất rõ ràng, Phạm Cẩm xem Quân Vô Tà như một con thỏ vô hại, nhưng không biết con thỏ này ăn người không nhả xương, không biết có bao nhiêu người đã bị gương mặt nhỏ nhắn này lừa gạt, đến cuối cùng cũng không biết tại sao chết.
“Không biết.” Quân Vô Tà nói.
“Hả?” Không biết… đây là đáp án gì.
Quân Vô Tà giơ tay nắn nắn ngón tay phải của mình: “Ai đến, giết người đó.”
Trong học viện Phong Hoa không tiện xuống tay, nhưng vào rừng Linh Vũ này không có gì phải kiêng nể, đáy mắt Quân Vô Tà hiện lên sát ý, nàng đã nói rồi, dám khích nàng, những người này đừng hối hận.
Nàng không suy tính rốt cuộc ai đứng sau thêm dầu vào lửa, nàng chỉ biết, bất kể là ai, dám đến trêu chọc nàng thì đừng trách nàng thủ đoạn độc ác!
Trên mặt Kiều Sở và Hoa Dao lộ ý cười, Quân Vô Tà bất chính như lúc đầu, là tiểu yêu nghiệt trở tay tiêu diệt toàn bộ Khuynh Vân Tông.
“Không sao cả, ai dám đến tìm cái chết, chúng ta sẽ giúp họ toại nguyện.” Kiều Sở cười rồi nói.
Thông tin Phi Yên thu thập về, khiến mấy người bọn họ nghe xong đều cảm thấy vô cùng tức giận trong lòng, Quân Vô Tà là người như thế nào? Dựa vào bản lĩnh của nàng ấy, trong thiên hạ có gì hiếm có như nàng? Những người đó vậy mà lại nói nàng dốc tâm cơ để dành lấy thứ hạng, thật là chết cười mà.
Nếu nhiều người đến tìm cái chết, bọn họ đương nhiên sẽ khiến chúng “thỏa mãn.”
Dù sao Quân Vô Tà muốn giết, bọn họ chỉ cần giết là được.
Quân Vô Tà nhìn Kiều Sở, khẽ gật đầu.
Lúc Phạm Cẩm và Dung Nhã quay lại, Kiều Sở bọn họ khôi phục lại bình thường, mọi người nói vài câu xong, âm thanh đinh tai nhức óc liền vang lên, các đệ tử học viện Phong Hoa, đi về rừng Linh Vũ.
Các đội liên kết nhau tập hợp lại với nhau, bọn họ lắng nghe trận trống vang lên, nhìn lá cờ của học viện Phong Hoa bay phấp phới.
Đội bản bộ ngẩng đầu ưỡn ngực, đội phân bộ lại yên ắng.
Sau cùng tiếng trống vang lên, cả đội xoay mình đi vào rừng Linh Vũ.
Bọn họ giơ cao cây đuốc, bóng hình trong đêm hòa vào với khu rừng.
Một khúc hát vang mạnh mẽ, nhưng không biết sẽ có bao nhiêu người chôn vùi trong rừng sâu.
Quân Vô Tà biết nói đùa à?
Đừng quậy nữa!
Nha đầu này nói một là một, nói hai là hai, nói giết người, nhất định sẽ giết người!
Phạm Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng Kiều Sở còn lâu mới tin.
Nàng đến tham gia ngày săn linh là đến để... giết người.
Đối với dự định của Quân Vô Tà, Hoa Dao hiểu nhưng không nói thành lời, chỉ vì không muốn Phạm Cẩm hoảng sợ quá độ mới im lặng không nói.
Hoa Dao đưa mắt nhìn Dung Nhã, Dung Nhã lập tức hiểu ý của Hoa Dao, nàng chạy đến trước mặt Phạm Cẩm nói: “Phạm đại ca, chúng ta còn để lại một vài thứ ở phân bộ, có thể làm phiền huynh đi lấy với ta không, huynh xem người của bản bộ…” Gương mặt tuấn tú của Dung Nhã mang chút vẻ quấy nhiễu, ánh mắt không chút thiện ý dồn về bốn phương tám hướng.
Phạm Cẩm lập tức vỗ ngực rồi dẫn Dung Nhã đi lấy đồ.
Sau khi Phạm Cẩm đi, Kiều Sở trực tiếp chạy đến trước mặt Quân Vô Tà: “Tiểu Tà Tử, ngươi muốn giết ai?”
Trong mắt Kiều Sở mang chút vẻ kích động, từ sau khi đánh một trận oanh liệt tại Khuynh Vân Tông cùng với Quân Vô Tà, Kiều Sở có vẻ thích cảm giác khiêu khích ấy.
Lúc nãy Phạm Cẩm ở đây, bọn họ không tiện nói thẳng, rất rõ ràng, Phạm Cẩm xem Quân Vô Tà như một con thỏ vô hại, nhưng không biết con thỏ này ăn người không nhả xương, không biết có bao nhiêu người đã bị gương mặt nhỏ nhắn này lừa gạt, đến cuối cùng cũng không biết tại sao chết.
“Không biết.” Quân Vô Tà nói.
“Hả?” Không biết… đây là đáp án gì.
Quân Vô Tà giơ tay nắn nắn ngón tay phải của mình: “Ai đến, giết người đó.”
Trong học viện Phong Hoa không tiện xuống tay, nhưng vào rừng Linh Vũ này không có gì phải kiêng nể, đáy mắt Quân Vô Tà hiện lên sát ý, nàng đã nói rồi, dám khích nàng, những người này đừng hối hận.
Nàng không suy tính rốt cuộc ai đứng sau thêm dầu vào lửa, nàng chỉ biết, bất kể là ai, dám đến trêu chọc nàng thì đừng trách nàng thủ đoạn độc ác!
Trên mặt Kiều Sở và Hoa Dao lộ ý cười, Quân Vô Tà bất chính như lúc đầu, là tiểu yêu nghiệt trở tay tiêu diệt toàn bộ Khuynh Vân Tông.
“Không sao cả, ai dám đến tìm cái chết, chúng ta sẽ giúp họ toại nguyện.” Kiều Sở cười rồi nói.
Thông tin Phi Yên thu thập về, khiến mấy người bọn họ nghe xong đều cảm thấy vô cùng tức giận trong lòng, Quân Vô Tà là người như thế nào? Dựa vào bản lĩnh của nàng ấy, trong thiên hạ có gì hiếm có như nàng? Những người đó vậy mà lại nói nàng dốc tâm cơ để dành lấy thứ hạng, thật là chết cười mà.
Nếu nhiều người đến tìm cái chết, bọn họ đương nhiên sẽ khiến chúng “thỏa mãn.”
Dù sao Quân Vô Tà muốn giết, bọn họ chỉ cần giết là được.
Quân Vô Tà nhìn Kiều Sở, khẽ gật đầu.
Lúc Phạm Cẩm và Dung Nhã quay lại, Kiều Sở bọn họ khôi phục lại bình thường, mọi người nói vài câu xong, âm thanh đinh tai nhức óc liền vang lên, các đệ tử học viện Phong Hoa, đi về rừng Linh Vũ.
Các đội liên kết nhau tập hợp lại với nhau, bọn họ lắng nghe trận trống vang lên, nhìn lá cờ của học viện Phong Hoa bay phấp phới.
Đội bản bộ ngẩng đầu ưỡn ngực, đội phân bộ lại yên ắng.
Sau cùng tiếng trống vang lên, cả đội xoay mình đi vào rừng Linh Vũ.
Bọn họ giơ cao cây đuốc, bóng hình trong đêm hòa vào với khu rừng.
Một khúc hát vang mạnh mẽ, nhưng không biết sẽ có bao nhiêu người chôn vùi trong rừng sâu.