Lý Tử Mộ bị Quân Vô Tà nhìn đến mức răng nanh run lên.
Quân Vô Tà biết thuật phục linh hiếm hoi? Đây thực sự chính là sự chê cười.
Lúc này Lý Tử Mộ mới ý thức được, vừa rồi mình mới cầu xin tha thứ là đáng buồn cười cỡ nào. Theo như thuật phục linh của Quân Vô Tà, thậm chí nàng không hề kém cỏi so với Cố Ly Sinh, mọi thứ nàng muốn, cần hắn đi cầu xin với Cố Ly Sinh sao?
Sức lực toàn thân Lý Tử Mộ giống như bị tháo sạch, hắn chán nản, tùy ý để Hoa Dao và Kiều Sở xách đi, đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Thứ hắn luôn theo đuổi, thứ hắn hao tổn tâm sức muốn đạt được, Quân Vô Tà đã sớm có được. Buồn cười chính là người mà hắn dùng mọi thủ đoạn để bôi nhọ, lại mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, hắn bám chặt lấy phân viện Phục Linh rồi có năng lực thế nào? Mặc dù vào được rồi, thì đã làm sao? Hắn còn không bằng một phế vật, ngay cả thuật phục linh cũng không biết?
Âm thanh nịnh hót qua lại giống như còn đang quanh quẩn bên tai hắn, âm thanh từng khiến Lý Tử Mộ cảm thấy vô cùng hư vinh, bây giờ lại khiến hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Thuật phục linh mà Quân Vô Tà phát huy giống như một cái tát, hung hăng đánh nát vẻ kiêu ngạo của Lý Tử Mộ.
Cái gì hắn cũng không biết, chỉ vì vào được phân viện Phục Linh, được mọi người nâng lên cao, cho dù được Cố Ly Sinh cẩn thận dạy bảo nhưng vẫn là kẻ vô tích sự.
Mà rõ ràng Quân Vô Tà đã nắm giữ thuật phục linh mạnh mẽ như vậy, nhập học lại vì hiểu lầm kia rồi trở thành tiểu nhân hèn hạ bị người người nói.
Lý Tử Mộ nghĩ mình mạnh hơn Quân Vô Tà, trên thực tế lại hoàn toàn tương phản, lúc hắn đắc ý, chỉ sợ Quân Vô Tà đã sớm chê cười hắn rồi.
Quân Vô Tà đi về phía Lý Tử Mộ, cả người Lý Tử Mộ run rẩy như tơ liễu trong gió, trên mặt lộ ra một mảng xanh trắng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm từ phía Quân Vô Tà đang đi vào.
"Ngươi... Ngươi... Đừng qua đây..." Âm thanh của Lý Tử Mộ run rẩy, nỗi sợ hãi vô cùng bao phủ toàn thân hắn, rõ ràng hắn ngẩng đầu lên, hô về phía Phạm Cẩm đang ở một bên: "Phạm sư huynh cứu ta! Phạm sư huynh, ngươi cứu ta! Quân Tà muốn giết ta! Nàng muốn giết ta! Dù sao ta cũng là đệ tử của phân viện Phục Linh! Nếu ta chết rồi, sư phụ sẽ không chịu ngồi yên đâu!"
Sát ý trong đáy mắt của Quân Vô Tà không hề giấu giếm, Lý Tử Mộ tuyệt vọng chỉ có thể cầu cứu Phạm Cẩm.
Phạm Cẩm hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tử Mộ.
"Thực ra, lựa chọn ban đầu của Cố Ly Sinh là Quân Tà, chỉ vì một chút nguyên do nên không thể để hắn xuất hiện quá sớm ở phân viện Phục Linh. Ngươi chỉ là người dùng để che giấu lời nói lúc trước của Cố Ly Sinh rồi tùy tiện tìm tới, nếu ngươi không gieo rắc lời đồn cho Quân Tà thì ngươi ở phân viện Phục Linh như thế nào cũng được, nhưng ngươi cũng không nên vì tâm tư hư vinh của mình mà hãm hại người khác."
Phạm Cẩm nghĩ đến việc đồng cảm với Lý Tử Mộ, nhưng nhớ lại mọi việc Lý Tử Mộ làm, quả nhiên hắn không thông cảm được.
Mặc dù tính tình của Quân Vô Tà lạnh lùng nhưng cũng rất có ý thức tự chủ, người bên ngoài vốn không thể chi phối được quyết định của nàng, nàng đủ kiên cường, cũng đủ độc lập.
Nhưng nếu chuyện như vậy xảy ra với đệ tử khác, chỉ sợ người đó đã sớm không ở lại học viện Phong Hoa nữa.
Rời khỏi học viện Phong Hoa chính là chặt đứt con đường tương lai phía trước, Lý Tử Mộ không ngừng gieo rắc lời đồn ở mọi nơi như vậy, có từng nghĩ tới sẽ đẩy người ta vào chỗ chết không?
Nói nhiều sẽ thành sự thật, từ xưa đến nay, người bị lời đồn vô căn cứ hại chết không phải là ít!
"Cái... Cái gì..." Lý Tử Mộ hoàn toàn trợn tròn mắt, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến sự thật này, thế nhưng chính là như vậy!
Quân Vô Tà biết thuật phục linh hiếm hoi? Đây thực sự chính là sự chê cười.
Lúc này Lý Tử Mộ mới ý thức được, vừa rồi mình mới cầu xin tha thứ là đáng buồn cười cỡ nào. Theo như thuật phục linh của Quân Vô Tà, thậm chí nàng không hề kém cỏi so với Cố Ly Sinh, mọi thứ nàng muốn, cần hắn đi cầu xin với Cố Ly Sinh sao?
Sức lực toàn thân Lý Tử Mộ giống như bị tháo sạch, hắn chán nản, tùy ý để Hoa Dao và Kiều Sở xách đi, đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Thứ hắn luôn theo đuổi, thứ hắn hao tổn tâm sức muốn đạt được, Quân Vô Tà đã sớm có được. Buồn cười chính là người mà hắn dùng mọi thủ đoạn để bôi nhọ, lại mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, hắn bám chặt lấy phân viện Phục Linh rồi có năng lực thế nào? Mặc dù vào được rồi, thì đã làm sao? Hắn còn không bằng một phế vật, ngay cả thuật phục linh cũng không biết?
Âm thanh nịnh hót qua lại giống như còn đang quanh quẩn bên tai hắn, âm thanh từng khiến Lý Tử Mộ cảm thấy vô cùng hư vinh, bây giờ lại khiến hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Thuật phục linh mà Quân Vô Tà phát huy giống như một cái tát, hung hăng đánh nát vẻ kiêu ngạo của Lý Tử Mộ.
Cái gì hắn cũng không biết, chỉ vì vào được phân viện Phục Linh, được mọi người nâng lên cao, cho dù được Cố Ly Sinh cẩn thận dạy bảo nhưng vẫn là kẻ vô tích sự.
Mà rõ ràng Quân Vô Tà đã nắm giữ thuật phục linh mạnh mẽ như vậy, nhập học lại vì hiểu lầm kia rồi trở thành tiểu nhân hèn hạ bị người người nói.
Lý Tử Mộ nghĩ mình mạnh hơn Quân Vô Tà, trên thực tế lại hoàn toàn tương phản, lúc hắn đắc ý, chỉ sợ Quân Vô Tà đã sớm chê cười hắn rồi.
Quân Vô Tà đi về phía Lý Tử Mộ, cả người Lý Tử Mộ run rẩy như tơ liễu trong gió, trên mặt lộ ra một mảng xanh trắng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm từ phía Quân Vô Tà đang đi vào.
"Ngươi... Ngươi... Đừng qua đây..." Âm thanh của Lý Tử Mộ run rẩy, nỗi sợ hãi vô cùng bao phủ toàn thân hắn, rõ ràng hắn ngẩng đầu lên, hô về phía Phạm Cẩm đang ở một bên: "Phạm sư huynh cứu ta! Phạm sư huynh, ngươi cứu ta! Quân Tà muốn giết ta! Nàng muốn giết ta! Dù sao ta cũng là đệ tử của phân viện Phục Linh! Nếu ta chết rồi, sư phụ sẽ không chịu ngồi yên đâu!"
Sát ý trong đáy mắt của Quân Vô Tà không hề giấu giếm, Lý Tử Mộ tuyệt vọng chỉ có thể cầu cứu Phạm Cẩm.
Phạm Cẩm hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tử Mộ.
"Thực ra, lựa chọn ban đầu của Cố Ly Sinh là Quân Tà, chỉ vì một chút nguyên do nên không thể để hắn xuất hiện quá sớm ở phân viện Phục Linh. Ngươi chỉ là người dùng để che giấu lời nói lúc trước của Cố Ly Sinh rồi tùy tiện tìm tới, nếu ngươi không gieo rắc lời đồn cho Quân Tà thì ngươi ở phân viện Phục Linh như thế nào cũng được, nhưng ngươi cũng không nên vì tâm tư hư vinh của mình mà hãm hại người khác."
Phạm Cẩm nghĩ đến việc đồng cảm với Lý Tử Mộ, nhưng nhớ lại mọi việc Lý Tử Mộ làm, quả nhiên hắn không thông cảm được.
Mặc dù tính tình của Quân Vô Tà lạnh lùng nhưng cũng rất có ý thức tự chủ, người bên ngoài vốn không thể chi phối được quyết định của nàng, nàng đủ kiên cường, cũng đủ độc lập.
Nhưng nếu chuyện như vậy xảy ra với đệ tử khác, chỉ sợ người đó đã sớm không ở lại học viện Phong Hoa nữa.
Rời khỏi học viện Phong Hoa chính là chặt đứt con đường tương lai phía trước, Lý Tử Mộ không ngừng gieo rắc lời đồn ở mọi nơi như vậy, có từng nghĩ tới sẽ đẩy người ta vào chỗ chết không?
Nói nhiều sẽ thành sự thật, từ xưa đến nay, người bị lời đồn vô căn cứ hại chết không phải là ít!
"Cái... Cái gì..." Lý Tử Mộ hoàn toàn trợn tròn mắt, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến sự thật này, thế nhưng chính là như vậy!