“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Sự việc đã đến nước này, nếu như Phạm Cẩm không làm rõ ý đồ của đám người kia thì mười mấy năm qua quả thật hắn đã sống uổng phí.
Chỉ là hắn không thể ngờ được lại có người muốn lấy mạng hắn!
“Là người muốn lấy mạng ngươi!” Thiếu niên cầm đầu nhếch miệng cười, ánh mắt độc ác quét về phía Phạm Cẩm và đám người Quân Vô Tà đứng bên cạnh.
“Người của phân bộ nếu không muốn chết thì mau cút ngay khỏi đây cho ta. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay nếu như dám hé răng nửa lời, ta sẽ lập tức lấy mạng các ngươi!”
Đám Kiều Sở ai nấy nhìn nhau như đang chứng kiến trò cười trước mặt, không khỏi khinh thường nhếch mép cười. Kiều Sở quay sang nhìn Quân Vô Tà, nói: “Đám người này?”
Quân Vô Tà nheo mắt, khẽ gằn giọng nói: “Giết!”
“Đã rõ!”
Ngay lập tức, Kiều Sở dẫn đầu cùng Hoa Dao, Phi Yên, Dung Nhã xông về phía trước.
Hai tay Kiều Sở siết chặt thành nắm đấm kêu răng rắc, cổ lắc sang hai bên rồi nhìn chằm chằm đám người kia, nói: “Thứ lỗi nhé, bọn này không định cút, cũng không định giao mạng cho các ngươi. Ngược lại, nếu các ngươi giao nộp mạng ra đây, bọn ta có thể cân nhắc để cho các ngươi được chết toàn thây.”
Thiếu niên cầm đầu đương nhiên không khỏi bất ngờ, chỉ là vài tên phân bộ rác rưởi mà cũng dám ăn nói ngông cuồng như vậy, hắn sửng sốt một chút rồi không nhịn được cười phá lên.
“Đúng là một đám rác rưởi không biết tự lượng sức mình!”
Lúc nãy tia sáng kia vọt đến quá nhanh khiến cho đám người này căn bản không kịp chú ý là từ đâu đến, Phạm Cẩm sau đó thoát được và thiếu niên kia bị chặt đứt mười ngón tay khiến cho đám người này cứ nghĩ rằng tia sáng đó là của Phạm Cẩm, bởi dù sao thân thủ của Phạm Cẩm vốn dĩ không tồi. Chỉ có điều suy nghĩ sai lầm này lại vô tình trở thành nấm mồ mà đám người ngu ngốc kia tự đào tự chôn mình.
“Tiểu Tà Tử, có cần giữ lại tên nào không?” Kiều Sở ngoáy lỗ tai, hoàn toàn không có hứng thú nghe đám người sắp chết kia nói nhảm.
“Một tên!” Quân Vô Tà thản nhiên nói.
“Không thành vấn đề!” Kiều Sở mỉm cười, không đợi cho đám người kia kịp phản ứng, hắn bỗng nhiên biến thành một tia chớp thoắt một cái liền biến mất, đám người Hoa Dao thì theo sát phía sau, tốc độ rất nhanh, căn bản khiến người ta không thể nắm bắt được.
Đám thiếu niên kia vừa rồi còn ra vẻ hung hăng, đột nhiên thấy bốn người trước mặt thân thủ nhanh như chớp, sự tự tin cùng đắc ý ban đầu trong nháy mắt đã tiêu tan. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì Phi Yên thoắt một cái đã nghiêng mình lao đến đứng bên cạnh thiếu niên cầm đầu, bàn tay nắm chặt nhằm thẳng thắt lưng của hắn đấm mạnh xuống!
Chỉ nghe thấy một tiếng nứt vang lên răng rắc!
Thiếu niên cầm đầu kia bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn bộ phần xương sống ở thắt lưng hắn đã bị chặt đứt. Hắn nằm gục trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng phun ra tung tóe khắp nơi.
“Giữ lại cho ngươi cái mạng vậy.” Phi Yên cười híp mắt nhìn thiếu niên đang lăn lộn trên đất một cách đau đớn, sau đó lập tức xoay người nhảy lên một cái, đạp xuống người một tên thiếu niên khác đang có ý định trợ giúp đồng bọn của hắn.
Tiếng xương gãy rõ mồn một vang vọng hòa lẫn trong không khí, tựa như một vũ khúc hoa lệ được tô điểm bởi màu đỏ của máu! Bóng dáng bốn người bọn họ không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện, trong nháy mắt khiến cho hơn hai mươi thiếu niên đang đứng trên mặt đất đồng loạt ngã gục.
Ai nấy đều không thể ngờ rằng, bốn thiếu niên phân bộ kia vốn dĩ không đáng để bọn họ cho vào mắt lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy. Dưới sự công kích của đám người Kiều Sở, hơn hai mươi người bọn họ vậy mà lại không có nổi một phút để chống trả lại.
Thiếu niên dẫn đầu bị Phi Yên chặt đứt cột sống nằm co quắp trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn khung cảnh đẫm máu trước mặt, trơ mắt nhìn đồng bọn của mình từng người một bị giết dã man. Cái chết đến với họ chưa bao giờ nhanh chóng và dễ dàng đến thế, giống như là bị lưỡi hái của tử thần một đao chặt đứt yết hầu, một nhát nhẹ nhàng đã không còn đường sống!
Bốn thiếu niên phân bộ này rốt cuộc là yêu quái phương nào!
Tại sao bọn họ lại có sức mạnh khủng khiếp đến thế!
Trong thâm tâm hắn lúc đầu tràn trề niềm tin rằng, trong đội của Quân Vô Tà, người duy nhất được cho là đối thủ của bọn họ chỉ có một mình Phạm Cẩm, nhưng sự thực đẫm máu đang diễn ra trước mắt này lại như một cái tát đau điếng làm sụp đổ hoàn toàn hy vọng của tên thiếu niên cầm đầu kia!
Chỉ là hắn không thể ngờ được lại có người muốn lấy mạng hắn!
“Là người muốn lấy mạng ngươi!” Thiếu niên cầm đầu nhếch miệng cười, ánh mắt độc ác quét về phía Phạm Cẩm và đám người Quân Vô Tà đứng bên cạnh.
“Người của phân bộ nếu không muốn chết thì mau cút ngay khỏi đây cho ta. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay nếu như dám hé răng nửa lời, ta sẽ lập tức lấy mạng các ngươi!”
Đám Kiều Sở ai nấy nhìn nhau như đang chứng kiến trò cười trước mặt, không khỏi khinh thường nhếch mép cười. Kiều Sở quay sang nhìn Quân Vô Tà, nói: “Đám người này?”
Quân Vô Tà nheo mắt, khẽ gằn giọng nói: “Giết!”
“Đã rõ!”
Ngay lập tức, Kiều Sở dẫn đầu cùng Hoa Dao, Phi Yên, Dung Nhã xông về phía trước.
Hai tay Kiều Sở siết chặt thành nắm đấm kêu răng rắc, cổ lắc sang hai bên rồi nhìn chằm chằm đám người kia, nói: “Thứ lỗi nhé, bọn này không định cút, cũng không định giao mạng cho các ngươi. Ngược lại, nếu các ngươi giao nộp mạng ra đây, bọn ta có thể cân nhắc để cho các ngươi được chết toàn thây.”
Thiếu niên cầm đầu đương nhiên không khỏi bất ngờ, chỉ là vài tên phân bộ rác rưởi mà cũng dám ăn nói ngông cuồng như vậy, hắn sửng sốt một chút rồi không nhịn được cười phá lên.
“Đúng là một đám rác rưởi không biết tự lượng sức mình!”
Lúc nãy tia sáng kia vọt đến quá nhanh khiến cho đám người này căn bản không kịp chú ý là từ đâu đến, Phạm Cẩm sau đó thoát được và thiếu niên kia bị chặt đứt mười ngón tay khiến cho đám người này cứ nghĩ rằng tia sáng đó là của Phạm Cẩm, bởi dù sao thân thủ của Phạm Cẩm vốn dĩ không tồi. Chỉ có điều suy nghĩ sai lầm này lại vô tình trở thành nấm mồ mà đám người ngu ngốc kia tự đào tự chôn mình.
“Tiểu Tà Tử, có cần giữ lại tên nào không?” Kiều Sở ngoáy lỗ tai, hoàn toàn không có hứng thú nghe đám người sắp chết kia nói nhảm.
“Một tên!” Quân Vô Tà thản nhiên nói.
“Không thành vấn đề!” Kiều Sở mỉm cười, không đợi cho đám người kia kịp phản ứng, hắn bỗng nhiên biến thành một tia chớp thoắt một cái liền biến mất, đám người Hoa Dao thì theo sát phía sau, tốc độ rất nhanh, căn bản khiến người ta không thể nắm bắt được.
Đám thiếu niên kia vừa rồi còn ra vẻ hung hăng, đột nhiên thấy bốn người trước mặt thân thủ nhanh như chớp, sự tự tin cùng đắc ý ban đầu trong nháy mắt đã tiêu tan. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì Phi Yên thoắt một cái đã nghiêng mình lao đến đứng bên cạnh thiếu niên cầm đầu, bàn tay nắm chặt nhằm thẳng thắt lưng của hắn đấm mạnh xuống!
Chỉ nghe thấy một tiếng nứt vang lên răng rắc!
Thiếu niên cầm đầu kia bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn bộ phần xương sống ở thắt lưng hắn đã bị chặt đứt. Hắn nằm gục trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng phun ra tung tóe khắp nơi.
“Giữ lại cho ngươi cái mạng vậy.” Phi Yên cười híp mắt nhìn thiếu niên đang lăn lộn trên đất một cách đau đớn, sau đó lập tức xoay người nhảy lên một cái, đạp xuống người một tên thiếu niên khác đang có ý định trợ giúp đồng bọn của hắn.
Tiếng xương gãy rõ mồn một vang vọng hòa lẫn trong không khí, tựa như một vũ khúc hoa lệ được tô điểm bởi màu đỏ của máu! Bóng dáng bốn người bọn họ không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện, trong nháy mắt khiến cho hơn hai mươi thiếu niên đang đứng trên mặt đất đồng loạt ngã gục.
Ai nấy đều không thể ngờ rằng, bốn thiếu niên phân bộ kia vốn dĩ không đáng để bọn họ cho vào mắt lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy. Dưới sự công kích của đám người Kiều Sở, hơn hai mươi người bọn họ vậy mà lại không có nổi một phút để chống trả lại.
Thiếu niên dẫn đầu bị Phi Yên chặt đứt cột sống nằm co quắp trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn khung cảnh đẫm máu trước mặt, trơ mắt nhìn đồng bọn của mình từng người một bị giết dã man. Cái chết đến với họ chưa bao giờ nhanh chóng và dễ dàng đến thế, giống như là bị lưỡi hái của tử thần một đao chặt đứt yết hầu, một nhát nhẹ nhàng đã không còn đường sống!
Bốn thiếu niên phân bộ này rốt cuộc là yêu quái phương nào!
Tại sao bọn họ lại có sức mạnh khủng khiếp đến thế!
Trong thâm tâm hắn lúc đầu tràn trề niềm tin rằng, trong đội của Quân Vô Tà, người duy nhất được cho là đối thủ của bọn họ chỉ có một mình Phạm Cẩm, nhưng sự thực đẫm máu đang diễn ra trước mắt này lại như một cái tát đau điếng làm sụp đổ hoàn toàn hy vọng của tên thiếu niên cầm đầu kia!