Vì muốn bảo vệ mạng sống của chính mình, trong một khắc thiếu niên kia đã nói ra hết toàn bộ chân tướng.
Từ trước khi ngày săn linh bắt đầu, Doãn Ngôn đã tìm tới bọn họ, đám người bọn họ đều là các đệ tử của phân viện Khí Linh và phân viện Thú Linh, thực lực mỗi người bọn họ tuy không có gì nổi trội nhưng giới linh lại có tính đặc thù nhất định. Giống như khí linh của thiếu niên đầu tiên, nếu như không phải Phi Yên bất ngờ ra tay với hắn, bọn họ ngay lập tức có thể chế trụ được Phạm Cẩm, mọi việc cũng sẽ diễn ra thuận lợi trong thời gian ngắn nhất.
Doãn Ngôn lấy thân phận đệ tử của phân viện Phục Linh, hứa hẹn sẽ cho tất cả bọn họ thật nhiều lợi ích, đồng thời cũng ám chỉ họ rằng, chỉ cần tiêu diệt được Phạm Cẩm, sau này vị trí của họ ở học viện Phong Hoa sẽ càng thêm vững chắc.
“Ai cũng biết Doãn Ngôn và Ninh sư tỷ quan hệ rất tốt, Ninh sư tỷ lại là con gái của phó viện trưởng, ý của Doãn Ngôn cũng chính là ý của Ninh sư tỷ, chúng ta… Chúng ta là bị ma quỷ ám ảnh, cầu xin Phạm sư huynh từ bi tha cho ta lần này. Từ nay về sau ta không dám nữa!” Thiếu niên vừa nói vừa khóc lóc van xin, nếu không phải có Ninh Hinh đứng đằng sau làm chỗ dựa, bọn họ sao có thể tùy tiện chấp nhận lời đề nghị của Doãn Ngôn được chứ.
Dù gì Phạm Cẩm cũng là con nuôi của viện trưởng đó!
“Ninh Hinh… Sao có thể… Sao có thể là muội ấy?” Phạm Cẩm lúc nghe tới cái tên Ninh Hinh, sắc mặt đã trở nên trắng bệch không còn giọt máu, hắn kinh hãi lùi về phía sau một bước, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận được những gì thiếu niên kia vừa nói.
Quân Vô Tà liếc mắt nhìn Phạm Cẩm rồi lại quay sang nói với thiếu niên kia: “Trừ các ngươi ra, còn có ai khác không?”
Thiếu niên kia vội vàng lắc đầu: “Hết rồi! Không còn ai nữa! Doãn Ngôn nói với chúng ta, hắn sẽ có cách buộc ngươi và Phạm sư huynh phải cùng nhau tham gia ngày săn linh, đến lúc đó bên cạnh Phạm sư huynh sẽ phải kéo theo cả ngươi, như vậy chúng ta ra tay sẽ càng thuận lợi.” Thiếu niên kia liếc mắt nhìn Quân Vô Tà, khiếp đảm nói.
“Cái gì?” Phạm Cẩm đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía thiếu niên kia.
Nếu như nói việc Quân Vô Tà tham gia săn linh chính là mục đích của Doãn Ngôn, như vậy lúc trước, những người chạy đến tiểu viện Trúc Lâm ăn nói xằng bậy nhục mạ Quân Vô Tà, chẳng phải đều là do Doãn Ngôn sắp xếp hay sao?
Ý nghĩ đó chợt hiện lên trong đầu Phạm Cẩm, hắn ôm mặt, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Nếu như nói những lời đồn đại vô căn cứ về Quân Vô Tà đều là bởi vì muốn ép Quân Vô Tà phải xuất hiện, đám người đó nhằm vào Quân Vô Tà chỉ để ép hắn…
Như vậy chẳng phải là từ trước tới giờ, người bị liên lụy căn bản không phải là hắn! Mà chính là Quân Vô Tà!
Suy nghĩ này khiến cho Phạm Cẩm không khỏi hốt hoảng, suýt chút nữa thì đứng không vững.
Phạm Cẩm không thể thốt lên một lời nào, Quân Vô Tà lại hỏi thiếu niên kia vài câu, sau khi xác nhận rằng không còn bất kỳ thông tin gì liên quan nữa, nàng nhìn về phía Kiều Sở.
Nếu như không phải thiếu niên kia kịp cầu xin tha mạng, có lẽ Kiều Sở đã chém đứt cổ hắn.
Nhìn thiếu niên toàn thân mềm nhũn nằm tê liệt trên mặt đất, đáy mắt Phạm Cẩm ấn chứa tia nhìn phức tạp, sau đó hắn bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Quân Vô Tà mở miệng nói: “Tiểu Tà Tử, ngươi đã sớm biết đây chỉ là một cái bẫy?”
Quân Vô Tà gật đầu thừa nhận.
“Ngay từ lúc thiếu niên bị thương kia xuất hiện ngươi đã biết?” Phạm Cẩm nhìn chằm chằm Quân Vô Tà.
“Phân bộ không thể xuất hiện những đệ tử mười bảy mười tám tuổi như vậy.” Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng đáp, kỹ xảo của tên đệ tử bị thương kia coi như cho qua, chỉ là tuổi của hắn không hề giống với dáng vẻ có thể gia nhập được vào phân bộ. Hơn nữa một đệ tử của phân bộ mà vừa mới nhìn đã nhận ra Phạm Cẩm, điều này quả thực không logic chút nào.
Từ trước khi ngày săn linh bắt đầu, Doãn Ngôn đã tìm tới bọn họ, đám người bọn họ đều là các đệ tử của phân viện Khí Linh và phân viện Thú Linh, thực lực mỗi người bọn họ tuy không có gì nổi trội nhưng giới linh lại có tính đặc thù nhất định. Giống như khí linh của thiếu niên đầu tiên, nếu như không phải Phi Yên bất ngờ ra tay với hắn, bọn họ ngay lập tức có thể chế trụ được Phạm Cẩm, mọi việc cũng sẽ diễn ra thuận lợi trong thời gian ngắn nhất.
Doãn Ngôn lấy thân phận đệ tử của phân viện Phục Linh, hứa hẹn sẽ cho tất cả bọn họ thật nhiều lợi ích, đồng thời cũng ám chỉ họ rằng, chỉ cần tiêu diệt được Phạm Cẩm, sau này vị trí của họ ở học viện Phong Hoa sẽ càng thêm vững chắc.
“Ai cũng biết Doãn Ngôn và Ninh sư tỷ quan hệ rất tốt, Ninh sư tỷ lại là con gái của phó viện trưởng, ý của Doãn Ngôn cũng chính là ý của Ninh sư tỷ, chúng ta… Chúng ta là bị ma quỷ ám ảnh, cầu xin Phạm sư huynh từ bi tha cho ta lần này. Từ nay về sau ta không dám nữa!” Thiếu niên vừa nói vừa khóc lóc van xin, nếu không phải có Ninh Hinh đứng đằng sau làm chỗ dựa, bọn họ sao có thể tùy tiện chấp nhận lời đề nghị của Doãn Ngôn được chứ.
Dù gì Phạm Cẩm cũng là con nuôi của viện trưởng đó!
“Ninh Hinh… Sao có thể… Sao có thể là muội ấy?” Phạm Cẩm lúc nghe tới cái tên Ninh Hinh, sắc mặt đã trở nên trắng bệch không còn giọt máu, hắn kinh hãi lùi về phía sau một bước, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận được những gì thiếu niên kia vừa nói.
Quân Vô Tà liếc mắt nhìn Phạm Cẩm rồi lại quay sang nói với thiếu niên kia: “Trừ các ngươi ra, còn có ai khác không?”
Thiếu niên kia vội vàng lắc đầu: “Hết rồi! Không còn ai nữa! Doãn Ngôn nói với chúng ta, hắn sẽ có cách buộc ngươi và Phạm sư huynh phải cùng nhau tham gia ngày săn linh, đến lúc đó bên cạnh Phạm sư huynh sẽ phải kéo theo cả ngươi, như vậy chúng ta ra tay sẽ càng thuận lợi.” Thiếu niên kia liếc mắt nhìn Quân Vô Tà, khiếp đảm nói.
“Cái gì?” Phạm Cẩm đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía thiếu niên kia.
Nếu như nói việc Quân Vô Tà tham gia săn linh chính là mục đích của Doãn Ngôn, như vậy lúc trước, những người chạy đến tiểu viện Trúc Lâm ăn nói xằng bậy nhục mạ Quân Vô Tà, chẳng phải đều là do Doãn Ngôn sắp xếp hay sao?
Ý nghĩ đó chợt hiện lên trong đầu Phạm Cẩm, hắn ôm mặt, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Nếu như nói những lời đồn đại vô căn cứ về Quân Vô Tà đều là bởi vì muốn ép Quân Vô Tà phải xuất hiện, đám người đó nhằm vào Quân Vô Tà chỉ để ép hắn…
Như vậy chẳng phải là từ trước tới giờ, người bị liên lụy căn bản không phải là hắn! Mà chính là Quân Vô Tà!
Suy nghĩ này khiến cho Phạm Cẩm không khỏi hốt hoảng, suýt chút nữa thì đứng không vững.
Phạm Cẩm không thể thốt lên một lời nào, Quân Vô Tà lại hỏi thiếu niên kia vài câu, sau khi xác nhận rằng không còn bất kỳ thông tin gì liên quan nữa, nàng nhìn về phía Kiều Sở.
Nếu như không phải thiếu niên kia kịp cầu xin tha mạng, có lẽ Kiều Sở đã chém đứt cổ hắn.
Nhìn thiếu niên toàn thân mềm nhũn nằm tê liệt trên mặt đất, đáy mắt Phạm Cẩm ấn chứa tia nhìn phức tạp, sau đó hắn bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Quân Vô Tà mở miệng nói: “Tiểu Tà Tử, ngươi đã sớm biết đây chỉ là một cái bẫy?”
Quân Vô Tà gật đầu thừa nhận.
“Ngay từ lúc thiếu niên bị thương kia xuất hiện ngươi đã biết?” Phạm Cẩm nhìn chằm chằm Quân Vô Tà.
“Phân bộ không thể xuất hiện những đệ tử mười bảy mười tám tuổi như vậy.” Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng đáp, kỹ xảo của tên đệ tử bị thương kia coi như cho qua, chỉ là tuổi của hắn không hề giống với dáng vẻ có thể gia nhập được vào phân bộ. Hơn nữa một đệ tử của phân bộ mà vừa mới nhìn đã nhận ra Phạm Cẩm, điều này quả thực không logic chút nào.