“Mộ công tử vô cùng quan tâm đám thuộc hạ, Lân Vương cũng đã đặc cách phê chuẩn cho hắn có thể tùy ý điều động Thụy Lân quân trong vòng mười người để trợ giúp hắn điều chế dược liệu.” Ngữ khí của Long Kỳ có vẻ rất bình ổn, không khó để nhận ra trong giọng nói của hắn ẩn chứa một sự cảm kích không nhỏ dành cho Mộ Thần.
Quân Vô Tà hơi nheo mắt lại.
Thụy Lân quân là bảo bối cưng của Quân Tiển, trước đây ngay cả chủ nhân ban đầu của tấm lá chắn này cũng không được sử dụng bất kỳ một tên binh lính nào trong Thụy Lân quân, có thể thấy rằng Quân Tiển chính là không muốn để người khác tùy ý sai khiến đám binh lính này của hắn. Vậy mà bây giờ lại đồng ý để Mộ Thần được phép điều động Thụy Lân quân trong vòng mười người, thật đúng là tín nhiệm có thừa.
Từ thái độ của Quân Tiển, Quân Vô Tà liền hiểu được rằng, Mộ Thần chính là muốn toàn tâm toàn ý hoàn thành lời hứa đối với Quân Vô Tà.
Hắn ta quả đúng là một người phúc hậu.
“Gia gia với tiểu thúc... thế nào rồi?” Quân Vô Tà nãy giờ vẫn kìm nén tâm tư trong lòng, không dám mở miệng. Trầm mặc hồi lâu, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa đành phải nói ra.
Quân Vô Tà chưa từng biết nhớ nhung là gì, nhưng sau khi rời khỏi Lân Vương phủ, nàng mới hiểu thế nào gọi là cảm giác nhớ nhà.
Nàng nhớ nụ cười điềm đạm của Quân Tiển, nhớ tiếng cười sảng khoái của Quân Khanh, thậm chí ngay cả khi không nhớ đến thì nó vẫn không ngừng hiện lên trong tâm trí nàng.
Long Kỳ nhìn Quân Vô Tà, đáy mắt trong phút chốc trở nên nhu hòa, khóe miệng khẽ nhếch lên ẩn chứa ý cười, nhưng rất nhanh chóng cúi đầu xuống không để lộ ra, nhẹ nhàng nói: “Lân Vương và tiểu vương gia rất khỏe, bọn họ chỉ là... rất nhớ người.”.
Tiếng nhịp tim đập trở nên vô cùng rõ ràng.
Quân Vô Tà rũ mắt xuống, thu lại vẻ bần thần vừa hiện lên nơi đáy mắt.
Nàng cũng rất nhớ ông nội và tiểu thúc, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa thể trở về được.
Bởi vì nàng rất sợ, sợ bản thân sau khi trở về sẽ vì tham lam lưu luyến tình thân mà trở nên chán nản, từ bỏ tất cả.
Cuộc gặp gỡ ở Vân Sơn khiến nàng ý thức rất rõ một điều, đó là ngay cả khi nàng không chọc giận đến bất cứ ai, chính bởi vì sự tồn tại của Thương Ngự Tuyết Liên mà nàng có thể trở thành mục tiêu ra tay của bất kỳ thế lực nào và ở bất cứ đâu.
Mặc dù hiện giờ đã có nước suối trời có thể giúp nàng che giấu không để người ngoài biết được, nhưng phải sống trong cảnh “tham sống sợ chết” như vậy không phải là điều nàng muốn.
Chừng nào Thương Ngự Tuyết Liên còn là giới linh của nàng, chừng nào nàng còn tồn tại trên cõi đời này thì nguy hiểm vẫn có thể ập đến bất cứ lúc nào. Hơn nữa hiện giờ nàng còn rất nhỏ bé, căn bản không đủ sức để chống lại mười hai điện và một khi mười hai điện phát hiện ra thân phận của nàng thì không chỉ có một mình nàng mà toàn bộ Quân gia và Thụy Lân quân cũng sẽ bị liên lụy.
Thực lực của Trung Tam Giới, Quân Vô Tà đã được đích thân trải nghiệm rồi, loại sức mạnh ghê gớm khiến người khác chỉ có thể rơi vào tuyệt vọng ấy, có thể ngay lập tức đè bẹp mọi thứ nàng có được lúc này.
Vì nhà của mình, vì người thân của mình.
Nàng không thể trở về!
Dù cho có nhung nhớ đến thế nào cũng không thể trở về, trong một khắc quyết định ở lại kia, Quân Vô Tà đã hạ quyết tâm phải cùng với Kiều Sở tìm bằng được lăng tẩm, sau đó thu hoạch thật nhiều châu báu trong đó, thừa hưởng sức mạnh cường đại để có thể tiêu diệt sạch sẽ những ai có ý định nhòm ngó đến Thương Ngự Tuyết Liên!
Nàng phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức không ai dám nhìn ngó bất cứ thứ gì của nàng, mạnh đến mức bất kỳ ai cũng không thể làm tổn thương đến những người mà nàng yêu thương.
Đó chính là quyết tâm của Quân Vô Tà, niềm nhung nhớ đối với Quân Tiển, Quân Khanh kể từ giờ phút này sẽ trở thành động lực để nàng không ngừng cố gắng, làm cho bản thân ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Chỉ khi mọi sự uy hiếp, mọi mối đe dọa trên thế giới này biến mất, nàng mới có thể yên tâm quay trở về Lân Vương phủ, trở về với gia đình nhỏ bé mà nàng trân trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời. Nàng không muốn đem tới bất cứ nguy hiểm nào cho gia đình của nàng, người thân của nàng...
“Đại tiểu thư, người... thực sư không quay về sao?” Long Kỳ nhìn Quân Vô Tà ánh mắt rũ xuống, trong lòng không khỏi thắt lại.
Lân Vương phủ thiếu đi Quân Vô Tà, giống như linh hồn thiếu sót một mảng lớn, ai nấy đều cảm thấy vô cùng trống trải và khó chịu trong người.
Quân Vô Tà hơi nheo mắt lại.
Thụy Lân quân là bảo bối cưng của Quân Tiển, trước đây ngay cả chủ nhân ban đầu của tấm lá chắn này cũng không được sử dụng bất kỳ một tên binh lính nào trong Thụy Lân quân, có thể thấy rằng Quân Tiển chính là không muốn để người khác tùy ý sai khiến đám binh lính này của hắn. Vậy mà bây giờ lại đồng ý để Mộ Thần được phép điều động Thụy Lân quân trong vòng mười người, thật đúng là tín nhiệm có thừa.
Từ thái độ của Quân Tiển, Quân Vô Tà liền hiểu được rằng, Mộ Thần chính là muốn toàn tâm toàn ý hoàn thành lời hứa đối với Quân Vô Tà.
Hắn ta quả đúng là một người phúc hậu.
“Gia gia với tiểu thúc... thế nào rồi?” Quân Vô Tà nãy giờ vẫn kìm nén tâm tư trong lòng, không dám mở miệng. Trầm mặc hồi lâu, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa đành phải nói ra.
Quân Vô Tà chưa từng biết nhớ nhung là gì, nhưng sau khi rời khỏi Lân Vương phủ, nàng mới hiểu thế nào gọi là cảm giác nhớ nhà.
Nàng nhớ nụ cười điềm đạm của Quân Tiển, nhớ tiếng cười sảng khoái của Quân Khanh, thậm chí ngay cả khi không nhớ đến thì nó vẫn không ngừng hiện lên trong tâm trí nàng.
Long Kỳ nhìn Quân Vô Tà, đáy mắt trong phút chốc trở nên nhu hòa, khóe miệng khẽ nhếch lên ẩn chứa ý cười, nhưng rất nhanh chóng cúi đầu xuống không để lộ ra, nhẹ nhàng nói: “Lân Vương và tiểu vương gia rất khỏe, bọn họ chỉ là... rất nhớ người.”.
Tiếng nhịp tim đập trở nên vô cùng rõ ràng.
Quân Vô Tà rũ mắt xuống, thu lại vẻ bần thần vừa hiện lên nơi đáy mắt.
Nàng cũng rất nhớ ông nội và tiểu thúc, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa thể trở về được.
Bởi vì nàng rất sợ, sợ bản thân sau khi trở về sẽ vì tham lam lưu luyến tình thân mà trở nên chán nản, từ bỏ tất cả.
Cuộc gặp gỡ ở Vân Sơn khiến nàng ý thức rất rõ một điều, đó là ngay cả khi nàng không chọc giận đến bất cứ ai, chính bởi vì sự tồn tại của Thương Ngự Tuyết Liên mà nàng có thể trở thành mục tiêu ra tay của bất kỳ thế lực nào và ở bất cứ đâu.
Mặc dù hiện giờ đã có nước suối trời có thể giúp nàng che giấu không để người ngoài biết được, nhưng phải sống trong cảnh “tham sống sợ chết” như vậy không phải là điều nàng muốn.
Chừng nào Thương Ngự Tuyết Liên còn là giới linh của nàng, chừng nào nàng còn tồn tại trên cõi đời này thì nguy hiểm vẫn có thể ập đến bất cứ lúc nào. Hơn nữa hiện giờ nàng còn rất nhỏ bé, căn bản không đủ sức để chống lại mười hai điện và một khi mười hai điện phát hiện ra thân phận của nàng thì không chỉ có một mình nàng mà toàn bộ Quân gia và Thụy Lân quân cũng sẽ bị liên lụy.
Thực lực của Trung Tam Giới, Quân Vô Tà đã được đích thân trải nghiệm rồi, loại sức mạnh ghê gớm khiến người khác chỉ có thể rơi vào tuyệt vọng ấy, có thể ngay lập tức đè bẹp mọi thứ nàng có được lúc này.
Vì nhà của mình, vì người thân của mình.
Nàng không thể trở về!
Dù cho có nhung nhớ đến thế nào cũng không thể trở về, trong một khắc quyết định ở lại kia, Quân Vô Tà đã hạ quyết tâm phải cùng với Kiều Sở tìm bằng được lăng tẩm, sau đó thu hoạch thật nhiều châu báu trong đó, thừa hưởng sức mạnh cường đại để có thể tiêu diệt sạch sẽ những ai có ý định nhòm ngó đến Thương Ngự Tuyết Liên!
Nàng phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức không ai dám nhìn ngó bất cứ thứ gì của nàng, mạnh đến mức bất kỳ ai cũng không thể làm tổn thương đến những người mà nàng yêu thương.
Đó chính là quyết tâm của Quân Vô Tà, niềm nhung nhớ đối với Quân Tiển, Quân Khanh kể từ giờ phút này sẽ trở thành động lực để nàng không ngừng cố gắng, làm cho bản thân ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Chỉ khi mọi sự uy hiếp, mọi mối đe dọa trên thế giới này biến mất, nàng mới có thể yên tâm quay trở về Lân Vương phủ, trở về với gia đình nhỏ bé mà nàng trân trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời. Nàng không muốn đem tới bất cứ nguy hiểm nào cho gia đình của nàng, người thân của nàng...
“Đại tiểu thư, người... thực sư không quay về sao?” Long Kỳ nhìn Quân Vô Tà ánh mắt rũ xuống, trong lòng không khỏi thắt lại.
Lân Vương phủ thiếu đi Quân Vô Tà, giống như linh hồn thiếu sót một mảng lớn, ai nấy đều cảm thấy vô cùng trống trải và khó chịu trong người.