Lân Vương và tiểu vương gia tuy chưa từng thể hiện ra bên ngoài sự mất mát này, nhưng trong lòng Long Kỳ hiểu rất rõ, bọn họ lúc nào cũng chỉ mong ngóng ngày Quân Vô Tà trở về.
“Tạm thời ta chưa thể trở về được.” Quân Vô Tà buồn bã lắc đầu.
Long Kỳ giật giật khóe miệng, tựa như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ có thể chọn cách im lặng.
Kiều Sở và Hoa Dao lẳng lặng nhìn Quân Vô Tà, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Đám người Long Kỳ căn bản không biết tại sao Quân Vô Tà lại không về.
Nhưng bọn họ thì lại biết rất rõ nguyên nhân, Thương Ngự Tuyết Liên trên người Quân Vô Tà lúc nào cũng có thể bị mười hai điện phát hiện, một khi bị phát hiện thì quả thực đó sẽ là một cơn ác mộng khủng khiếp.
Giới linh hệ thực vật quý hiếm như vậy quá đủ để kinh động đến những quái vật trong mười hai điện kia, một khi họ đến Hạ Tam Giới để cướp đoạt, thì dù cho có Thụy Lân quân hùng mạnh bảo vệ, Quân Vô Tà cũng sẽ tuyệt đối không có khả năng sống sót, thậm chí toàn bộ người nhà của nàng và cả Thụy Lân quân đều sẽ bị mười hai điện tàn sát không còn chút vết tích.
Đích thân trải qua sự tàn bạo của mười hai điện, có đánh chết bọn Kiều Sở cũng không tin mười hai điện sẽ có lúc trở nên nhân từ.
Bởi vậy, quyết định của Quân Vô Tà chính là để bảo vệ Lân Vương phủ cùng với Thụy Lân quân.
“Thôi được rồi, đừng ở chỗ này đứng ngẩn ra nữa, không phải các ngươi muốn đi tìm cỏ Thủy Linh sao? Vậy thì mau tranh thủ đi, phòng khi con linh thú đầu óc có vấn đề kia đột nhiên trở lại.” Kiều Sở có chút không đành lòng nhìn Quân Vô Tà thần tình bất động, miễn cưỡng nở nụ cười xóa đi không khí đang vô cùng ngột ngạt và căng thẳng lúc này.
“Được!” Long Kỳ cũng ý thức được lời nói của mình có thể đem đến phiền phức cho Quân Vô Tà, liền thuận theo Kiều Sở khôi phục lại tâm trạng ban đầu.
Đám người còn lại cũng cùng chung suy nghĩ, không ai nhắc tới đề tài này nữa, sau đó tất cả bước về phía suối Linh Nguyệt, những binh sĩ bị thương sau khi điều trị đều đã khỏe hơn rất nhiều, duy chỉ có cánh tay của một tên binh sĩ phải điều trị lại, trên tay hắn vẫn đang phải băng bó nên được các huynh đệ của hắn đỡ đi…
Nhờ có Kiều Sở vừa rồi khuấy động bầu không khí trở lại bình thường, dọc đường đi ai nấy đều cười nói vui vẻ không ngừng. Phi Yên và Kiều Sở kẻ xướng người họa, khiến cho trái tim những người ở đây đều cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Quân Vô Tà ôm hắc thú đi trong đám người, cảm giác đau đớn khiến trái tim nàng như thắt lại, loại cảm giác vừa xa lạ vừa mới mẻ này khiến nàng cảm nhận sâu sắc thế nào là nhớ nhà.
Gia gia và tiểu thúc mà biết liệu có trách nàng không từ mà biệt?
“Chúng ta nhất định sẽ tìm được lăng tẩm của Tà đế.” Hoa Dao chẳng biết đã đi tới bên người Quân Vô Tà từ lúc nào, dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe thấy, nhẹ giọng nói.
Quân Vô Tà khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn lạnh lùng bình thản cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Sườn mặt Hoa Dao lộ ra nét đẹp mê hồn, hắn nở nụ cười chân thành xuất phát từ đáy lòng, sau đó xoa đầu Quân Vô Tà nhẹ nhàng nói: “Chờ đến khi chúng ta đủ mạnh, sẽ cùng ngươi trở về nhà có được không?”
Quân Vô Tà ngây người, trong lòng vốn đang quặn thắt từng hồi đau nhói tựa như được một dòng nước ấm áp làm dịu đi, đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là nỗi xót xa đến tái tê như con sóng đang không ngừng trào dâng.
“Sao vậy? Không hoan nghênh chúng ta sao?” Hoa Dao không nhịn được mà vui vẻ đùa giỡn nói, nốt ruồi nơi khóe mắt theo nụ cười của hắn càng trở nên mê đắm lòng người.
“Không phải.” Quân Vô Tà lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng mơ hồ hiện lên nụ cười yếu ớt, đôi mắt kiên định lặng nhìn Hoa Dao rồi khẽ nói: “Gia gia và tiểu thúc nhất định sẽ rất yêu quý các ngươi.”.
“Cứ quyết định vậy đi.” Hoa Dao khẽ thở phào nhẹ nhõm, Quân Vô Tà bình thường vẫn luôn kiên cường, dũng cảm, mưu trí. Nhưng lúc này đây bọn họ mới hiểu được, con người tưởng chừng lạnh lùng ấy thực ra lại vô cùng mềm yếu, hóa ra nàng ấy cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác mà thôi. Loại cảm giác này khiến cho bọn họ đột nhiên dâng lên một thứ tình cảm rất đỗi thân thương dành cho tiểu yêu nghiệt đáng mến này.
“Tạm thời ta chưa thể trở về được.” Quân Vô Tà buồn bã lắc đầu.
Long Kỳ giật giật khóe miệng, tựa như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ có thể chọn cách im lặng.
Kiều Sở và Hoa Dao lẳng lặng nhìn Quân Vô Tà, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Đám người Long Kỳ căn bản không biết tại sao Quân Vô Tà lại không về.
Nhưng bọn họ thì lại biết rất rõ nguyên nhân, Thương Ngự Tuyết Liên trên người Quân Vô Tà lúc nào cũng có thể bị mười hai điện phát hiện, một khi bị phát hiện thì quả thực đó sẽ là một cơn ác mộng khủng khiếp.
Giới linh hệ thực vật quý hiếm như vậy quá đủ để kinh động đến những quái vật trong mười hai điện kia, một khi họ đến Hạ Tam Giới để cướp đoạt, thì dù cho có Thụy Lân quân hùng mạnh bảo vệ, Quân Vô Tà cũng sẽ tuyệt đối không có khả năng sống sót, thậm chí toàn bộ người nhà của nàng và cả Thụy Lân quân đều sẽ bị mười hai điện tàn sát không còn chút vết tích.
Đích thân trải qua sự tàn bạo của mười hai điện, có đánh chết bọn Kiều Sở cũng không tin mười hai điện sẽ có lúc trở nên nhân từ.
Bởi vậy, quyết định của Quân Vô Tà chính là để bảo vệ Lân Vương phủ cùng với Thụy Lân quân.
“Thôi được rồi, đừng ở chỗ này đứng ngẩn ra nữa, không phải các ngươi muốn đi tìm cỏ Thủy Linh sao? Vậy thì mau tranh thủ đi, phòng khi con linh thú đầu óc có vấn đề kia đột nhiên trở lại.” Kiều Sở có chút không đành lòng nhìn Quân Vô Tà thần tình bất động, miễn cưỡng nở nụ cười xóa đi không khí đang vô cùng ngột ngạt và căng thẳng lúc này.
“Được!” Long Kỳ cũng ý thức được lời nói của mình có thể đem đến phiền phức cho Quân Vô Tà, liền thuận theo Kiều Sở khôi phục lại tâm trạng ban đầu.
Đám người còn lại cũng cùng chung suy nghĩ, không ai nhắc tới đề tài này nữa, sau đó tất cả bước về phía suối Linh Nguyệt, những binh sĩ bị thương sau khi điều trị đều đã khỏe hơn rất nhiều, duy chỉ có cánh tay của một tên binh sĩ phải điều trị lại, trên tay hắn vẫn đang phải băng bó nên được các huynh đệ của hắn đỡ đi…
Nhờ có Kiều Sở vừa rồi khuấy động bầu không khí trở lại bình thường, dọc đường đi ai nấy đều cười nói vui vẻ không ngừng. Phi Yên và Kiều Sở kẻ xướng người họa, khiến cho trái tim những người ở đây đều cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Quân Vô Tà ôm hắc thú đi trong đám người, cảm giác đau đớn khiến trái tim nàng như thắt lại, loại cảm giác vừa xa lạ vừa mới mẻ này khiến nàng cảm nhận sâu sắc thế nào là nhớ nhà.
Gia gia và tiểu thúc mà biết liệu có trách nàng không từ mà biệt?
“Chúng ta nhất định sẽ tìm được lăng tẩm của Tà đế.” Hoa Dao chẳng biết đã đi tới bên người Quân Vô Tà từ lúc nào, dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe thấy, nhẹ giọng nói.
Quân Vô Tà khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn lạnh lùng bình thản cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Sườn mặt Hoa Dao lộ ra nét đẹp mê hồn, hắn nở nụ cười chân thành xuất phát từ đáy lòng, sau đó xoa đầu Quân Vô Tà nhẹ nhàng nói: “Chờ đến khi chúng ta đủ mạnh, sẽ cùng ngươi trở về nhà có được không?”
Quân Vô Tà ngây người, trong lòng vốn đang quặn thắt từng hồi đau nhói tựa như được một dòng nước ấm áp làm dịu đi, đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là nỗi xót xa đến tái tê như con sóng đang không ngừng trào dâng.
“Sao vậy? Không hoan nghênh chúng ta sao?” Hoa Dao không nhịn được mà vui vẻ đùa giỡn nói, nốt ruồi nơi khóe mắt theo nụ cười của hắn càng trở nên mê đắm lòng người.
“Không phải.” Quân Vô Tà lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng mơ hồ hiện lên nụ cười yếu ớt, đôi mắt kiên định lặng nhìn Hoa Dao rồi khẽ nói: “Gia gia và tiểu thúc nhất định sẽ rất yêu quý các ngươi.”.
“Cứ quyết định vậy đi.” Hoa Dao khẽ thở phào nhẹ nhõm, Quân Vô Tà bình thường vẫn luôn kiên cường, dũng cảm, mưu trí. Nhưng lúc này đây bọn họ mới hiểu được, con người tưởng chừng lạnh lùng ấy thực ra lại vô cùng mềm yếu, hóa ra nàng ấy cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác mà thôi. Loại cảm giác này khiến cho bọn họ đột nhiên dâng lên một thứ tình cảm rất đỗi thân thương dành cho tiểu yêu nghiệt đáng mến này.