Sáng sớm hôm sau lúc Quân Vô Tà bọn họ thức dậy, con cừu nhỏ dưới tàng cây còn đang ngủ, Quân Vô Tà làm một động tác cấm lên tiếng, bọn Kiều Sở liền rón rén từ trên cây xuống, chạy đi không gây ra một tiếng động.
Đến khi con cừu nhỏ tỉnh lại, ngửa đầu nhìn lên trên cây, vừa nhìn một cái khiến cho lông toàn thân nó đều dựng lên!
“Be be!”
Người đâu!
“Phụt ha ha ha! Ta buồn cười chết mất, ngươi nói ngươi không muốn để tiểu gia hỏa kia theo, ném nó xa một chút là được rồi, lén lén lút lút như thế trốn đi, ha ha ha, không được… Bụng ta đau quá… Hoa ca cứu ta…” Dọc đường đi Kiều Sở đều cười rũ rượi, ngay cả linh thú cấp cao cũng bị bọn họ giải quyết, vậy mà lại bị một con cừu nhỏ dính người bức đến nỗi phải lặng lẽ trốn đi, đây quả thực muốn chọc cười hắn mà.
“Tiện nhân! Chết đi!” Phi Yên một cước đạp bay ý đồ “nhúng chàm” Hoa Dao của Kiều Sở, vẻ mặt ghét bỏ.
“Nhưng ta lại rất tò mò, vì sao Tiểu Tà tử không muốn mang theo tiểu gia hỏa kia, không phải rất đáng yêu sao?”
Dung Nhã kỳ thực có điểm vô cùng kinh ngạc đối với cách làm của Quân Vô Tà, nàng nhìn ra Quân Vô Tà có bao nhiêu yêu thích đối với động vật nhỏ lông mềm mượt, theo lý thuyết, Quân Vô Tà hẳn nên vui vẻ mang theo manh vật như thế.
“Sẽ chết.” Quân Vô Tà cau mày nói.
Dung Nhã hơi sững sờ, hiểu ý của nàng.
Thọ mệnh của linh thú mặc dù dài hơn gia cầm thông thường, nhưng so sánh với con người vẫn rất ngắn ngủi, linh thú cấp thấp kia chỉ sợ là sống không quá vài chục năm, Quân Vô Tà không nhận nó là sợ cuối cùng sẽ có một ngày tiểu gia hỏa kia sẽ chết, mà nàng không muốn nhìn thấy tất cả những điều này.
Nếu như giữ ở bên người lâu, tất nhiên sẽ có cảm tình, Quân Vô Tà chính là như vậy.
Cho nên cho dù Quân Vô Tà yêu thích cỡ nào cũng sẽ không đụng vào những tiểu tử tuổi thọ ngắn ngủi kia, nàng không thích những thứ mình thật lòng yêu thương lại chết trước mình.
Tình cảm của nàng rất giản đơn, nhưng nếu như thật nhớ nhung rồi liền khó có thể dứt bỏ.
Nàng thích những động vật lông xù dễ thương, lại chỉ có thể thỉnh thoảng tiếp xúc, tuyệt đối sẽ không quá mức thân cận đối với cùng một con.
Hắc Miêu là một trường hợp đặc biệt, chỉ cần nàng sống, nó có thể vĩnh hằng đi cùng nàng.
Cổn Cổn là một trường hợp đặc biệt, bởi vì nó là giới linh cường đại, nói chung sẽ không chết.
Không có sinh ly tử biệt, liền không có cố kỵ.
“Khụ, thọ mệnh của Cổn Cổn có thể còn dài hơn ta, có muốn thả ra cho ngươi sờ sờ hay không?”
Kiều Sở tiến đến bên người Quân Vô Tà, hắn luôn cảm thấy Quân Vô Tà tính tình lạnh như băng, thỉnh thoảng lời nói ra lại làm cho người ta thấy rất chua xót.
Có lẽ là bởi vì quá mức thông minh, biết trước khả năng phát sinh bi thương mới khắc chế như vậy.
Tuổi nhỏ như vậy, lo lắng nhiều như thế, không thể không khắc chế thứ mình yêu thích, không phải quá mệt sao?
Quân Vô Tà lắc đầu, nhìn bọn Kiều Sở dùng một loại biểu cảm “Ngươi thật đáng thương, thật thương tâm” mà nhìn nàng, nàng hơi sững sờ.
Nàng mới vừa rồi có nói gì sao?
Vì sao vẻ mặt của bọn họ trở nên kỳ quái như vậy.
“Meo meo.” Hắc Miêu ngoe nguẩy đuôi ghé vào vai Quân Vô Tà.
Không nên dùng lôgic của người áp dụng cho người bình thường, lời của người sẽ luôn khiến bọn họ cảm thấy, người chính là người ẩn nhẫn khắc chế, người đáng thương có một quá khứ bi thảm.
Khóe miệng Quân Vô Tà hơi co quắp.
Nàng một chút cũng không thấy mình bi thảm, tuyệt đối không!
Sau khi sống lại, nàng cảm giác mình chưa từng có hạnh phúc!
Một đường cãi nhau ầm ĩ, bọn họ lại khóa được một mục tiêu, sau khi giải quyết được linh thú rơi lệ đó.
Một thứ nho nhỏ, hình bóng trắng như tuyết, lại một lần nữa âm thầm núp ở sau cây cách đó không xa, cặp mắt kia lấp lánh nhìn chằm chằm Quân Vô Tà đứng bên cạnh Phạm Cẩm.
Tìm được rồi! Be be!
Đến khi con cừu nhỏ tỉnh lại, ngửa đầu nhìn lên trên cây, vừa nhìn một cái khiến cho lông toàn thân nó đều dựng lên!
“Be be!”
Người đâu!
“Phụt ha ha ha! Ta buồn cười chết mất, ngươi nói ngươi không muốn để tiểu gia hỏa kia theo, ném nó xa một chút là được rồi, lén lén lút lút như thế trốn đi, ha ha ha, không được… Bụng ta đau quá… Hoa ca cứu ta…” Dọc đường đi Kiều Sở đều cười rũ rượi, ngay cả linh thú cấp cao cũng bị bọn họ giải quyết, vậy mà lại bị một con cừu nhỏ dính người bức đến nỗi phải lặng lẽ trốn đi, đây quả thực muốn chọc cười hắn mà.
“Tiện nhân! Chết đi!” Phi Yên một cước đạp bay ý đồ “nhúng chàm” Hoa Dao của Kiều Sở, vẻ mặt ghét bỏ.
“Nhưng ta lại rất tò mò, vì sao Tiểu Tà tử không muốn mang theo tiểu gia hỏa kia, không phải rất đáng yêu sao?”
Dung Nhã kỳ thực có điểm vô cùng kinh ngạc đối với cách làm của Quân Vô Tà, nàng nhìn ra Quân Vô Tà có bao nhiêu yêu thích đối với động vật nhỏ lông mềm mượt, theo lý thuyết, Quân Vô Tà hẳn nên vui vẻ mang theo manh vật như thế.
“Sẽ chết.” Quân Vô Tà cau mày nói.
Dung Nhã hơi sững sờ, hiểu ý của nàng.
Thọ mệnh của linh thú mặc dù dài hơn gia cầm thông thường, nhưng so sánh với con người vẫn rất ngắn ngủi, linh thú cấp thấp kia chỉ sợ là sống không quá vài chục năm, Quân Vô Tà không nhận nó là sợ cuối cùng sẽ có một ngày tiểu gia hỏa kia sẽ chết, mà nàng không muốn nhìn thấy tất cả những điều này.
Nếu như giữ ở bên người lâu, tất nhiên sẽ có cảm tình, Quân Vô Tà chính là như vậy.
Cho nên cho dù Quân Vô Tà yêu thích cỡ nào cũng sẽ không đụng vào những tiểu tử tuổi thọ ngắn ngủi kia, nàng không thích những thứ mình thật lòng yêu thương lại chết trước mình.
Tình cảm của nàng rất giản đơn, nhưng nếu như thật nhớ nhung rồi liền khó có thể dứt bỏ.
Nàng thích những động vật lông xù dễ thương, lại chỉ có thể thỉnh thoảng tiếp xúc, tuyệt đối sẽ không quá mức thân cận đối với cùng một con.
Hắc Miêu là một trường hợp đặc biệt, chỉ cần nàng sống, nó có thể vĩnh hằng đi cùng nàng.
Cổn Cổn là một trường hợp đặc biệt, bởi vì nó là giới linh cường đại, nói chung sẽ không chết.
Không có sinh ly tử biệt, liền không có cố kỵ.
“Khụ, thọ mệnh của Cổn Cổn có thể còn dài hơn ta, có muốn thả ra cho ngươi sờ sờ hay không?”
Kiều Sở tiến đến bên người Quân Vô Tà, hắn luôn cảm thấy Quân Vô Tà tính tình lạnh như băng, thỉnh thoảng lời nói ra lại làm cho người ta thấy rất chua xót.
Có lẽ là bởi vì quá mức thông minh, biết trước khả năng phát sinh bi thương mới khắc chế như vậy.
Tuổi nhỏ như vậy, lo lắng nhiều như thế, không thể không khắc chế thứ mình yêu thích, không phải quá mệt sao?
Quân Vô Tà lắc đầu, nhìn bọn Kiều Sở dùng một loại biểu cảm “Ngươi thật đáng thương, thật thương tâm” mà nhìn nàng, nàng hơi sững sờ.
Nàng mới vừa rồi có nói gì sao?
Vì sao vẻ mặt của bọn họ trở nên kỳ quái như vậy.
“Meo meo.” Hắc Miêu ngoe nguẩy đuôi ghé vào vai Quân Vô Tà.
Không nên dùng lôgic của người áp dụng cho người bình thường, lời của người sẽ luôn khiến bọn họ cảm thấy, người chính là người ẩn nhẫn khắc chế, người đáng thương có một quá khứ bi thảm.
Khóe miệng Quân Vô Tà hơi co quắp.
Nàng một chút cũng không thấy mình bi thảm, tuyệt đối không!
Sau khi sống lại, nàng cảm giác mình chưa từng có hạnh phúc!
Một đường cãi nhau ầm ĩ, bọn họ lại khóa được một mục tiêu, sau khi giải quyết được linh thú rơi lệ đó.
Một thứ nho nhỏ, hình bóng trắng như tuyết, lại một lần nữa âm thầm núp ở sau cây cách đó không xa, cặp mắt kia lấp lánh nhìn chằm chằm Quân Vô Tà đứng bên cạnh Phạm Cẩm.
Tìm được rồi! Be be!