Trong doanh trại vốn đang náo nhiệt, bỗng có một bóng người thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Các thiếu niên vốn đang xúm lại nói chuyện với nhau, rất nhanh ánh mắt đã tập trung vào bóng người kia.
Quân Vô Tà chậm rãi đi vào trong doanh trại, Hắc Miêu lười biếng nằm sấp trên bả vai nàng, thứ mà mọi người dán mắt nhìn, đó chính là Be Be đại nhân đi theo phía sau Quân Vô Tà.
Con cừu kêu be be đi theo sau Quân Vô Tà, giống một cái đuôi nhỏ như hình với bóng không thể tách rời. Vóc dáng nhỏ nhắn, xinh xắn, mềm mại, thu hút không ít ánh mắt yêu thích của các đệ tử nữ, còn các đệ tử nam, lúc nhìn thấy cảnh vừa rồi, chỉ bĩu môi tỏ thái độ khinh bỉ.
Trong rừng rậm Linh Vũ linh thú dày đặc, có linh thú cấp lãnh chủ, cũng có linh thú cấp thấp thực lực thấp kém.
Có những linh thú cấp thấp, không có bất kỳ tính công kích nào, là mục tiêu để các đệ tử săn giết, giống như một con có cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn như Be Be đại nhân này, dáng vẻ ngây thơ, vừa nhìn đã biết linh thú cấp thấp. Gương mặt đó của Quân Vô Tà cũng rất “nổi danh” ở học viện Phong Hoa, người ngoài vừa nhìn liền biết thân phận của nàng.
Chạy tới rừng rậm Linh Vũ, vậy mà lại còn đem theo một con linh thú cấp thấp về đây, loại chuyện thế này thực sự khiến những đệ tử khác cảm thấy hết sức nực cười.
“Với thực lực của hắn thì chắc cũng thể không giết được con linh thú cấp thấp đó, nếu không sao lại để cho một con linh thú yếu kém tự do chạy nhảy khắp nơi?” Thiếu niên sớm đã có ấn tượng cực tệ với Quân Vô Tà, nhịn không được lẩm bẩm với đám những đi cùng.
“Thực lực không đủ thì không đủ, nhưng quả thật bản lĩnh không biết xẩu hổ của người ta là thiên hạ đệ nhất rồi, chạy theo đuôi Phạm Cẩm, cho dù bản thân chẳng có thành tích đặc biệt ưu tú nào, cũng có thể bình an qua vượt qua mấy ngày này, phải biết, bọn rác rưởi tụ tập bên đó tổn thất nặng nề, nếu như không có Phạm Cẩm bảo vệ, tiểu tử này có thể sống sót quay trở về được hay không lại là chuyện khác.”
“Vừa nãy ta cũng nhìn thấy rất rõ, thành tích lần này của Phạm Cẩm cũng chẳng ra làm sao, còn không phải bị đám rác rưởi này liên luỵ sao, nếu như không phải bọn họ thì Phạm sư huynh làm sao chỉ giao ra chút ít linh thạch đó.”
Mấy tên thiếu niên xúm lại chỉ trích Quân Vô Tà, nhưng mà có một thiếu niên đi ngang qua cau mày trừng mắt nhìn mấy tên thiếu niên đó: “Quân Tà không phải loại người như các ngươi nói.”
Mấy tên thiếu niên đang nói hăng say hơi sửng người, đưa mắt nhìn sang thì phát hiện một vị sư huynh của phân viện Thú Linh, vốn dĩ không có tiếng tăm gì, nhưng bây giờ thì mọi người đều biết, cũng chẳng phải lý do gì khác, chỉ là tân sinh năm nay dưới sự dẫn dắt của huynh ấy, Lý Tử Mộ là người duy nhất được thu nhận vào phân viện Phục Linh.
Sư huynh của Lý Tử Mộ lại nói đỡ cho Quân Vô Tà? Đây chính là chuyện nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Sau khi đám thiếu niên nói xong thì cùng đám những người khác rời đi, sau khi rời đi được một đoạn, đám bạn của hắn mới hỏi: “Sao huynh lại nói đỡ cho Quân Tà? Chẳng phải lúc đầu huynh hận hắn lấy đi… của Lý Tử Mộ sao?”
Vị thiếu niên kia cười nhạt nói: “Là ta có mắt như mù, nếu như nói Quân Tà cướp đồ của Lý Tử Mộ, bây giờ có đánh chết ta, ta cũng sẽ không tin.” Trong lòng thiếu niên vô cùng mâu thuẫn với Quân Vô Tà, nhưng trong rừng rậm Linh Vũ, sau khi bảo vệ Lý Tử Mộ bị thương, Lý Tử Mộ không những không cảm tạ còn chuyển sang đầu quân cho Phạm Cẩm khiến hắn như phát điên, ngược lại Quân Vô Tà bị hắn một mực xem thường lại âm thầm để lại rất nhiều thuốc trị thương cho bọn họ.
Cũng chính nhờ có những loại thuốc đó mà bọn họ đã hồi phục rất nhanh, mới có thể hoàn thành được hội săn bắt lần này, nếu như không phải Quân Vô Tà có ý tốt, tử thương ít nhất phải hơn một nửa.
Sau khi trải qua tất cả những chuyện này, hắn xem như đã nhìn thấu.
Lời đồn không thể tin!
Các thiếu niên vốn đang xúm lại nói chuyện với nhau, rất nhanh ánh mắt đã tập trung vào bóng người kia.
Quân Vô Tà chậm rãi đi vào trong doanh trại, Hắc Miêu lười biếng nằm sấp trên bả vai nàng, thứ mà mọi người dán mắt nhìn, đó chính là Be Be đại nhân đi theo phía sau Quân Vô Tà.
Con cừu kêu be be đi theo sau Quân Vô Tà, giống một cái đuôi nhỏ như hình với bóng không thể tách rời. Vóc dáng nhỏ nhắn, xinh xắn, mềm mại, thu hút không ít ánh mắt yêu thích của các đệ tử nữ, còn các đệ tử nam, lúc nhìn thấy cảnh vừa rồi, chỉ bĩu môi tỏ thái độ khinh bỉ.
Trong rừng rậm Linh Vũ linh thú dày đặc, có linh thú cấp lãnh chủ, cũng có linh thú cấp thấp thực lực thấp kém.
Có những linh thú cấp thấp, không có bất kỳ tính công kích nào, là mục tiêu để các đệ tử săn giết, giống như một con có cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn như Be Be đại nhân này, dáng vẻ ngây thơ, vừa nhìn đã biết linh thú cấp thấp. Gương mặt đó của Quân Vô Tà cũng rất “nổi danh” ở học viện Phong Hoa, người ngoài vừa nhìn liền biết thân phận của nàng.
Chạy tới rừng rậm Linh Vũ, vậy mà lại còn đem theo một con linh thú cấp thấp về đây, loại chuyện thế này thực sự khiến những đệ tử khác cảm thấy hết sức nực cười.
“Với thực lực của hắn thì chắc cũng thể không giết được con linh thú cấp thấp đó, nếu không sao lại để cho một con linh thú yếu kém tự do chạy nhảy khắp nơi?” Thiếu niên sớm đã có ấn tượng cực tệ với Quân Vô Tà, nhịn không được lẩm bẩm với đám những đi cùng.
“Thực lực không đủ thì không đủ, nhưng quả thật bản lĩnh không biết xẩu hổ của người ta là thiên hạ đệ nhất rồi, chạy theo đuôi Phạm Cẩm, cho dù bản thân chẳng có thành tích đặc biệt ưu tú nào, cũng có thể bình an qua vượt qua mấy ngày này, phải biết, bọn rác rưởi tụ tập bên đó tổn thất nặng nề, nếu như không có Phạm Cẩm bảo vệ, tiểu tử này có thể sống sót quay trở về được hay không lại là chuyện khác.”
“Vừa nãy ta cũng nhìn thấy rất rõ, thành tích lần này của Phạm Cẩm cũng chẳng ra làm sao, còn không phải bị đám rác rưởi này liên luỵ sao, nếu như không phải bọn họ thì Phạm sư huynh làm sao chỉ giao ra chút ít linh thạch đó.”
Mấy tên thiếu niên xúm lại chỉ trích Quân Vô Tà, nhưng mà có một thiếu niên đi ngang qua cau mày trừng mắt nhìn mấy tên thiếu niên đó: “Quân Tà không phải loại người như các ngươi nói.”
Mấy tên thiếu niên đang nói hăng say hơi sửng người, đưa mắt nhìn sang thì phát hiện một vị sư huynh của phân viện Thú Linh, vốn dĩ không có tiếng tăm gì, nhưng bây giờ thì mọi người đều biết, cũng chẳng phải lý do gì khác, chỉ là tân sinh năm nay dưới sự dẫn dắt của huynh ấy, Lý Tử Mộ là người duy nhất được thu nhận vào phân viện Phục Linh.
Sư huynh của Lý Tử Mộ lại nói đỡ cho Quân Vô Tà? Đây chính là chuyện nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Sau khi đám thiếu niên nói xong thì cùng đám những người khác rời đi, sau khi rời đi được một đoạn, đám bạn của hắn mới hỏi: “Sao huynh lại nói đỡ cho Quân Tà? Chẳng phải lúc đầu huynh hận hắn lấy đi… của Lý Tử Mộ sao?”
Vị thiếu niên kia cười nhạt nói: “Là ta có mắt như mù, nếu như nói Quân Tà cướp đồ của Lý Tử Mộ, bây giờ có đánh chết ta, ta cũng sẽ không tin.” Trong lòng thiếu niên vô cùng mâu thuẫn với Quân Vô Tà, nhưng trong rừng rậm Linh Vũ, sau khi bảo vệ Lý Tử Mộ bị thương, Lý Tử Mộ không những không cảm tạ còn chuyển sang đầu quân cho Phạm Cẩm khiến hắn như phát điên, ngược lại Quân Vô Tà bị hắn một mực xem thường lại âm thầm để lại rất nhiều thuốc trị thương cho bọn họ.
Cũng chính nhờ có những loại thuốc đó mà bọn họ đã hồi phục rất nhanh, mới có thể hoàn thành được hội săn bắt lần này, nếu như không phải Quân Vô Tà có ý tốt, tử thương ít nhất phải hơn một nửa.
Sau khi trải qua tất cả những chuyện này, hắn xem như đã nhìn thấu.
Lời đồn không thể tin!