Một nơi thần bí như vậy còn lưu truyền lời đồn về linh thú cấp lãnh chủ, khiến những ai muốn đi đến đó, đều phải từ bỏ ý nghĩ.
Một nơi như Đoạn Thiên Nhai, quả thực khiến người ta miên man bất định, nhưng mà…
Việc này không có nghĩa là những thứ đồ khoác trên mình danh hiệu Đoạn Thiên Nhai đều có thể đem đi gạt người.
Đối với những gì mà người chủ trì buổi đấu giá nói, dưới đài chẳng mấy ai tin.
Một hòn đá vô tích sự, hơn nữa chưa nói tới nó có phải được đem về từ Đoạn Thiên Nhai hay không, cho dù có phải thì với một cục đá khó cắt xẻ như thế này thì có tác dụng gì?
Những người thường xuyên tham gia buổi đấu giá ở Thiền Lâm đều biết, người tổ chức đấu giá này là người rất thông minh, giá cả của những món hàng được đấu giá ở đây đều cao hơn giá gốc, mà lần này, chủ trì buổi đấu giá còn dứt khoát nói rằng có thể mua lại cục đá này với giá thấp, theo như những gì họ biết thì đây quả thật là một kỳ tích.
Bọn họ có thể làm như vậy, chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất đây chỉ là một hòn đá thông thường, không đáng một văn tiền, chỉ cần nghĩ cách gì đó rồi tuỳ tiện đem đi đấu giá. Còn nguyên nhân thứ hai thì giống như những gì mà người chủ trì đã nói, hòn đá này rất cứng, người thường khó lòng phá huỷ được, đừng nói tới bên trong nó ẩn chứa điều mờ ám gì.
Một hòn đá mà ngay cả người tổ chức còn không có cách để phá huỷ, bọn họ có mua về, cũng chỉ làm đồ kê chân!
Không ai ngu đến mức mua hòn đá này về cả.
Buổi bán đấu giá vốn đang náo nhiệt rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, ai nấy cũng đều không có hứng thú với hòn đá, ánh mắt cũng chẳng còn tập trung trên đài nữa, rõ ràng muốn người chủ trì nhanh chóng khiêng hòn đá này đi xuống, tránh làm lỡ thời gian bọn họ tranh giành mua những bảo vật khác.
Mà ngay sau khi đưa ra giá quy định của hòn đá này, không khí càng thêm phần yên tĩnh hơn.
Ba mươi vạn lượng.
Chỉ với danh hiệu Đoạn Thiên Nhai thì giá này không hẳn là quá đắt.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, đây chỉ là một hòn đá thôi.
Mức giá này đủ đề mua được một viên linh thạch cấp cao, ai lại đi mua một hòn đá không có tác dụng này làm gì?
Người đàn ông đứng trên đài toát ra mồ hôi lạnh, đây cũng là lần đấu giá khó khăn nhất mà ông ta từng làm, nếu như không phải thân phận người nhờ bán đặc biệt thì ông ta thật sự đã kêu người khiêng xuống rồi.
Mà ngay hậu đài đấu giá, hai người đàn ông trung niên ánh mắt khẩn trương quan sát tình hình phía trước.
Một người đàn ông ăn mặc sang trọng thở dài, vỗ vai người đàn ông bên cạnh nói: “Có thể giúp ngươi ta đã giúp cả rồi, nhưng mà ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, hòn đá này quả thật không thể bán đi được.” Người đàn ông ăn mặc sang trọng chính là ông chủ buổi đấu giá này, còn người đứng bên cạnh, chính là chủ nhân của hòn đá này.
Trên mặt người đàn ông quấn rất nhiều lớp vải, dưới lớp vải dày ẩn hiện những vệt máu, hắn mở to hai mắt, trong mắt hiện toàn những tơ máu, hai tay nắm chặt thành quyền, nắm tay được bao bởi băng vải, vì dùng sức quá độ nên khiến máu bắt đầu chảy ra.
“Đợi thêm nữa đi… đợi thêm nữa đi…” Giọng nói người đàn ông khàn khàn giống như bị lửa thiêu vậy, bờ môi khô khốc hơi bầm tím, ánh mắt thì chăm chú nhìn về phía đài đấu giá, đáy mắt tràn đầy hy vọng, dưới sự hy vọng đó, cũng là sự tuyệt vọng với khủng hoảng vô tận.
“Ba mươi vạn lượng,mặc dù ta không thể gom đủ cho ngươi, nhưng mười vạn lượng thì ta có, nếu như thật sự không thể bán được, ngươi cứ cầm đi mà dùng, ngươi cũng biết… ta không phải là chủ nhân thực sự của buổi đấu giá, chỉ có thể đưa cho ngươi bấy nhiêu thôi…” Vốn là bạn cũ của người đàn ông vết thương chồng chất kia, người đàn ông ăn mặc sang trọng không đành lòng mà an ủi.
Nhưng người đó lại lắc đầu.
“Không có đủ ba mươi vạn lượng thì không được... không đủ… căn bản không đủ…”
Một nơi như Đoạn Thiên Nhai, quả thực khiến người ta miên man bất định, nhưng mà…
Việc này không có nghĩa là những thứ đồ khoác trên mình danh hiệu Đoạn Thiên Nhai đều có thể đem đi gạt người.
Đối với những gì mà người chủ trì buổi đấu giá nói, dưới đài chẳng mấy ai tin.
Một hòn đá vô tích sự, hơn nữa chưa nói tới nó có phải được đem về từ Đoạn Thiên Nhai hay không, cho dù có phải thì với một cục đá khó cắt xẻ như thế này thì có tác dụng gì?
Những người thường xuyên tham gia buổi đấu giá ở Thiền Lâm đều biết, người tổ chức đấu giá này là người rất thông minh, giá cả của những món hàng được đấu giá ở đây đều cao hơn giá gốc, mà lần này, chủ trì buổi đấu giá còn dứt khoát nói rằng có thể mua lại cục đá này với giá thấp, theo như những gì họ biết thì đây quả thật là một kỳ tích.
Bọn họ có thể làm như vậy, chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất đây chỉ là một hòn đá thông thường, không đáng một văn tiền, chỉ cần nghĩ cách gì đó rồi tuỳ tiện đem đi đấu giá. Còn nguyên nhân thứ hai thì giống như những gì mà người chủ trì đã nói, hòn đá này rất cứng, người thường khó lòng phá huỷ được, đừng nói tới bên trong nó ẩn chứa điều mờ ám gì.
Một hòn đá mà ngay cả người tổ chức còn không có cách để phá huỷ, bọn họ có mua về, cũng chỉ làm đồ kê chân!
Không ai ngu đến mức mua hòn đá này về cả.
Buổi bán đấu giá vốn đang náo nhiệt rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, ai nấy cũng đều không có hứng thú với hòn đá, ánh mắt cũng chẳng còn tập trung trên đài nữa, rõ ràng muốn người chủ trì nhanh chóng khiêng hòn đá này đi xuống, tránh làm lỡ thời gian bọn họ tranh giành mua những bảo vật khác.
Mà ngay sau khi đưa ra giá quy định của hòn đá này, không khí càng thêm phần yên tĩnh hơn.
Ba mươi vạn lượng.
Chỉ với danh hiệu Đoạn Thiên Nhai thì giá này không hẳn là quá đắt.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, đây chỉ là một hòn đá thôi.
Mức giá này đủ đề mua được một viên linh thạch cấp cao, ai lại đi mua một hòn đá không có tác dụng này làm gì?
Người đàn ông đứng trên đài toát ra mồ hôi lạnh, đây cũng là lần đấu giá khó khăn nhất mà ông ta từng làm, nếu như không phải thân phận người nhờ bán đặc biệt thì ông ta thật sự đã kêu người khiêng xuống rồi.
Mà ngay hậu đài đấu giá, hai người đàn ông trung niên ánh mắt khẩn trương quan sát tình hình phía trước.
Một người đàn ông ăn mặc sang trọng thở dài, vỗ vai người đàn ông bên cạnh nói: “Có thể giúp ngươi ta đã giúp cả rồi, nhưng mà ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, hòn đá này quả thật không thể bán đi được.” Người đàn ông ăn mặc sang trọng chính là ông chủ buổi đấu giá này, còn người đứng bên cạnh, chính là chủ nhân của hòn đá này.
Trên mặt người đàn ông quấn rất nhiều lớp vải, dưới lớp vải dày ẩn hiện những vệt máu, hắn mở to hai mắt, trong mắt hiện toàn những tơ máu, hai tay nắm chặt thành quyền, nắm tay được bao bởi băng vải, vì dùng sức quá độ nên khiến máu bắt đầu chảy ra.
“Đợi thêm nữa đi… đợi thêm nữa đi…” Giọng nói người đàn ông khàn khàn giống như bị lửa thiêu vậy, bờ môi khô khốc hơi bầm tím, ánh mắt thì chăm chú nhìn về phía đài đấu giá, đáy mắt tràn đầy hy vọng, dưới sự hy vọng đó, cũng là sự tuyệt vọng với khủng hoảng vô tận.
“Ba mươi vạn lượng,mặc dù ta không thể gom đủ cho ngươi, nhưng mười vạn lượng thì ta có, nếu như thật sự không thể bán được, ngươi cứ cầm đi mà dùng, ngươi cũng biết… ta không phải là chủ nhân thực sự của buổi đấu giá, chỉ có thể đưa cho ngươi bấy nhiêu thôi…” Vốn là bạn cũ của người đàn ông vết thương chồng chất kia, người đàn ông ăn mặc sang trọng không đành lòng mà an ủi.
Nhưng người đó lại lắc đầu.
“Không có đủ ba mươi vạn lượng thì không được... không đủ… căn bản không đủ…”