Chỉ lát sau Hà Thường Nhạc đã trở lại, mà người đàn ông cùng đi với ông ta lại khiến nhóm Kiều Sở mở to hai mắt nhìn.
Dáng người của người đàn ông kia cao lớn cường tráng, toàn thân đều quấn đầy băng vải, dưới lớp quần áo vẫn khiến người ta thấy rõ ràng, hắn còn chưa tới gần mùi máu tươi nồng nặc đã khuếch tán trong không khí rồi. Toàn thân hắn chỉ để lộ tai mắt mũi miệng ra bên ngoài, ngay cả trên đầu cũng quấn một tầng lại một tầng băng vải, băng vải vốn trắng như tuyết đã bị nhiễm máu tươi hơi hơi đỏ lên.
Hắn chậm rãi đi tới, thân hình cao lớn làm người ta có cảm giác áp bức rất mạnh, khi đến trước mặt Quân Vô Tà, hắn thình lình chụm hai tay lại thành quyền, trịnh trọng khom thắt lưng xuống.
"Tại hạ Mục Thiên Phàm! Đa tạ vị tiểu huynh đệ này đã hào hiệp ra tay." Giọng nói rõ ràng của Mục Thiên Phàm vang lên, gần như làm người ta quên đi thương thế trên toàn thân hắn.
Mọi chuyện trong ngày hôm nay, Mục Thiên Phàm đã khó mà nói nên lời, nếu gom không được ba mươi vạn lượng này, hắn sẽ không mặt mũi nào gặp các huynh đệ của mình dưới cửu tuyền, mà tình hình ở hội đấu giá hôm nay lại khiến hắn một lần lại thêm một lần tuyệt vọng.
Đang trong lúc hắn hoàn toàn tuyệt vọng, Quân Vô Tà đã mang hy vọng cho hắn.
Ba mươi vạn lượng này với hắn mà nói, thật sự rất quan trọng!
"Không cần đâu." Quân Vô Tà thản nhiên mở miệng, mùi máu tươi trên cơ thể người đàn ông làm nàng khẽ nhíu mày, nàng dừng một chút rồi nói: "Ngươi từng đến Đoạn Thiên Nhai?"
Mục Thiên Phàm nghĩ rằng Quân Vô Tà không tin viên Hắc Thạch này được lấy từ Đoạn Thiên Nhai về, hắn lập tức nói: "Đúng vậy, ta đã từng đi qua đó. Viên Hắc Thạch này là do ta và các huynh đệ của ta phát hiện được ở Nhai Để."
"Nói cho ta biết về Đoạn Thiên Nhai, ta sẽ nhận lời cảm ơn của ngươi." Quân Vô Tà nói.
Mục Thiên Phàm hơi sửng sốt, thấy nhóm Quân Vô Tà đều là thiếu niên tuổi còn trẻ, cho rằng họ còn trẻ thì hết sức lông bông, có hứng thú với rất nhiều lời đồn đãi về Đoạn Thiên Nhai nên hắn bằng lòng ngay.
Hà Thường Nhạc hỏi rõ ràng về tửu lâu của nhóm Quân Vô Tà, sai người đưa viên Hắc Ngọc đến tửu lâu trước, sau đó dành một gian thượng đẳng cho nhóm Quân Vô Tà, để họ có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, đồng thời dặn hạ nhân của nơi đấu giá Thiền Lâm đưa trà nước và điểm tâm, vô cùng chu đáo.
Tới gian thượng đẳng ngồi, Mục Thiên Phàm rõ ràng hơi băn khoăn, hắn vừa qua ba mươi, ngày thường đều cùng các huynh đệ ngang tuổi uống rượu ăn thịt, bỗng nhiên phải ngồi nói chuyện với một nhóm thiếu niên lớn nhỏ chỉ bằng nửa tuổi hắn, quả thật khiến hắn hơi xấu hổ.
Tuy nhìn nhóm Quân Vô Tà ăn mặc mộc mạc nhưng chất liệu quần áo lại là loại tốt nhất, mà mỗi gương mặt đều trắng noãn như ngọc, khí chất cách biệt, không giống thiếu niên của nhà bình thường, Mục Thiên Phàm lại càng khẩn trương hơn.
"Mục đại ca? Ngươi dùng chút trà đi, rồi chậm rãi nói tỉ mỉ với chúng ta." Phi Yên nhận thấy Mục Thiên Phàm mất tự nhiên, cười híp mắt bưng một ly trà đưa cho Mục Thiên Phàm.
Mục Thiên Phàm chợt thấy một "thiếu nữ" đẹp đẽ động lòng người, nói cười thản nhiên với mình, tay nhận lấy chén hơi run lên.
Hắn vội vàng uống xong, lúc này mới bình ổn lại tâm trạng, nhìn nhóm Quân Vô Tà mà nói: "Nửa tháng trước, ta đến Đoạn Thiên Nhai, đi cùng ta còn có một nhóm huynh đệ của ta. Thật không dám giấu, thực ra ngày thường ta và các huynh đệ dựa vào sự ủy thác của người bên ngoài đi săn giết linh thú sống qua ngày. Đoạn Thiên Nhai hiểm trở mà vô cùng bí ẩn, tuy thế gian lưu truyền rất nhiều tin đồn về Đoạn Thiên Nhai, nhưng người chân chính biết nó ở đâu thì không có nhiều. Chúng ta vốn không có ý nghĩ gì về Đoạn Thiên Nhai, chỉ là ngẫu nhiên nhận được một ủy thác mới đến Đoạn Thiên Nhai trước."
Dáng người của người đàn ông kia cao lớn cường tráng, toàn thân đều quấn đầy băng vải, dưới lớp quần áo vẫn khiến người ta thấy rõ ràng, hắn còn chưa tới gần mùi máu tươi nồng nặc đã khuếch tán trong không khí rồi. Toàn thân hắn chỉ để lộ tai mắt mũi miệng ra bên ngoài, ngay cả trên đầu cũng quấn một tầng lại một tầng băng vải, băng vải vốn trắng như tuyết đã bị nhiễm máu tươi hơi hơi đỏ lên.
Hắn chậm rãi đi tới, thân hình cao lớn làm người ta có cảm giác áp bức rất mạnh, khi đến trước mặt Quân Vô Tà, hắn thình lình chụm hai tay lại thành quyền, trịnh trọng khom thắt lưng xuống.
"Tại hạ Mục Thiên Phàm! Đa tạ vị tiểu huynh đệ này đã hào hiệp ra tay." Giọng nói rõ ràng của Mục Thiên Phàm vang lên, gần như làm người ta quên đi thương thế trên toàn thân hắn.
Mọi chuyện trong ngày hôm nay, Mục Thiên Phàm đã khó mà nói nên lời, nếu gom không được ba mươi vạn lượng này, hắn sẽ không mặt mũi nào gặp các huynh đệ của mình dưới cửu tuyền, mà tình hình ở hội đấu giá hôm nay lại khiến hắn một lần lại thêm một lần tuyệt vọng.
Đang trong lúc hắn hoàn toàn tuyệt vọng, Quân Vô Tà đã mang hy vọng cho hắn.
Ba mươi vạn lượng này với hắn mà nói, thật sự rất quan trọng!
"Không cần đâu." Quân Vô Tà thản nhiên mở miệng, mùi máu tươi trên cơ thể người đàn ông làm nàng khẽ nhíu mày, nàng dừng một chút rồi nói: "Ngươi từng đến Đoạn Thiên Nhai?"
Mục Thiên Phàm nghĩ rằng Quân Vô Tà không tin viên Hắc Thạch này được lấy từ Đoạn Thiên Nhai về, hắn lập tức nói: "Đúng vậy, ta đã từng đi qua đó. Viên Hắc Thạch này là do ta và các huynh đệ của ta phát hiện được ở Nhai Để."
"Nói cho ta biết về Đoạn Thiên Nhai, ta sẽ nhận lời cảm ơn của ngươi." Quân Vô Tà nói.
Mục Thiên Phàm hơi sửng sốt, thấy nhóm Quân Vô Tà đều là thiếu niên tuổi còn trẻ, cho rằng họ còn trẻ thì hết sức lông bông, có hứng thú với rất nhiều lời đồn đãi về Đoạn Thiên Nhai nên hắn bằng lòng ngay.
Hà Thường Nhạc hỏi rõ ràng về tửu lâu của nhóm Quân Vô Tà, sai người đưa viên Hắc Ngọc đến tửu lâu trước, sau đó dành một gian thượng đẳng cho nhóm Quân Vô Tà, để họ có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, đồng thời dặn hạ nhân của nơi đấu giá Thiền Lâm đưa trà nước và điểm tâm, vô cùng chu đáo.
Tới gian thượng đẳng ngồi, Mục Thiên Phàm rõ ràng hơi băn khoăn, hắn vừa qua ba mươi, ngày thường đều cùng các huynh đệ ngang tuổi uống rượu ăn thịt, bỗng nhiên phải ngồi nói chuyện với một nhóm thiếu niên lớn nhỏ chỉ bằng nửa tuổi hắn, quả thật khiến hắn hơi xấu hổ.
Tuy nhìn nhóm Quân Vô Tà ăn mặc mộc mạc nhưng chất liệu quần áo lại là loại tốt nhất, mà mỗi gương mặt đều trắng noãn như ngọc, khí chất cách biệt, không giống thiếu niên của nhà bình thường, Mục Thiên Phàm lại càng khẩn trương hơn.
"Mục đại ca? Ngươi dùng chút trà đi, rồi chậm rãi nói tỉ mỉ với chúng ta." Phi Yên nhận thấy Mục Thiên Phàm mất tự nhiên, cười híp mắt bưng một ly trà đưa cho Mục Thiên Phàm.
Mục Thiên Phàm chợt thấy một "thiếu nữ" đẹp đẽ động lòng người, nói cười thản nhiên với mình, tay nhận lấy chén hơi run lên.
Hắn vội vàng uống xong, lúc này mới bình ổn lại tâm trạng, nhìn nhóm Quân Vô Tà mà nói: "Nửa tháng trước, ta đến Đoạn Thiên Nhai, đi cùng ta còn có một nhóm huynh đệ của ta. Thật không dám giấu, thực ra ngày thường ta và các huynh đệ dựa vào sự ủy thác của người bên ngoài đi săn giết linh thú sống qua ngày. Đoạn Thiên Nhai hiểm trở mà vô cùng bí ẩn, tuy thế gian lưu truyền rất nhiều tin đồn về Đoạn Thiên Nhai, nhưng người chân chính biết nó ở đâu thì không có nhiều. Chúng ta vốn không có ý nghĩ gì về Đoạn Thiên Nhai, chỉ là ngẫu nhiên nhận được một ủy thác mới đến Đoạn Thiên Nhai trước."