Thế nhưng Quân Vô Tà không hề cảm thấy lời nói của bản thân có chỗ nào mất trí, vô cùng bình tĩnh gật đầu.
“Một chút.”
Mộc Thiên Phàm đăm chiêu một hồi lâu, thật sự là không thể hiểu nổi, thiếu niên này nhìn bề ngoài thì có vẻ nhỏ bé yếu ớt là thế vậy mà khí phách lại vô cùng gan dạ. Nhìn vào cánh tay thối rữa kia của hắn ta nàng không sợ thì thôi, lại vẫn còn muốn tiếp tục sao...
Nàng không cảm thấy buồn nôn sao?
“Cho ngươi tiền.” Quân Vô Tà lại thêm một câu.
Mộc Thiên Phàm khoát tay lia lịa, nói: “Không cần không cần, ta cũng không sống được lâu, nếu như ngươi... thật sự muốn...” Mộc Thiên Phàm cắn răng, từ bên hông lấy ra một con dao găm, dù sao hắn cũng sắp chết, vết thương trên người này đã hành hạ hắn ăn không ngon ngủ không yên, một nhát dao này với hắn mà nói đã không còn cảm giác đau đớn gì nữa rồi. Quân Vô Tà mua Hắc Ngọc Thạch đã là ân đức quá lớn với hắn rồi, sao hắn có thể lại lấy tiền của nàng nữa chứ.
Nói xong, Mộc Thiên Phàm đưa dao lên chuẩn bị đâm xuống thì bỗng nhiên Quân Vô Tà giơ tay ra ngăn hắn lại.
Mộc Thiên Phàm vẻ mặt khó hiểu nhìn Quân Vô Tà.
“Để ta.” Quân Vô Tà khẽ nói.
Mộc Thiên Phàm vô cùng sửng sốt, toàn thân cứng nhắc đưa dao găm đang cầm trong tay cho Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà thuần thục đón lấy dao găm, phảng phất đâu đó khung cảnh của một ca phẫu thuật thường thấy ở kiếp trước.
Nhìn tư thế cầm dao kỳ lạ của Quân Vô Tà, Mộc Thiên Phàm cũng chẳng biết phải nói gì.
Quân Vô Tà cẩn thận kiểm tra một hồi vết thương của Mộc Thiên Phàm, ngay khi Mộc Thiên Phàm cho rằng nàng không dám xuống tay thì trong nháy mắt, Quân Vô Tà đã nhanh chóng giơ tay chém xuống, từ một bên tay của Mộc Thiên Phàm, một khối thịt đã thối rữa to bằng ngón tay bị chém đứt rơi xuống.
Một đao lưu loát kia, Mộc Thiên Phàm phải đến một lát sau mới cảm nhận được cơn đau kéo đến.
Một đao chém đứt khối thịt, Quân Vô Tà thậm chí không buồn chớp mắt lấy một cái, trực tiếp đặt con dao nằm ngang sau đó một tay chém đứt khối thịt nát kia, một tay lôi ra một cái chai rỗng rồi bỏ khối thịt nát vào trong đó.
“…” Mộc Thiên Phàm không biết phải hình dung thiếu niên trước mắt như thế nào nữa.
Chém khối thịt thối rữa ấy đã đủ khiếp sợ, đằng này nàng còn thu nó vào nữa!
Lẽ nào muốn giữ nó lại làm kỷ niệm sao?
Thu xong cái chai đựng khối thịt nát, Quân Vô Tà lại từ trong ngực móc ra một bình thuốc khác to bằng bàn tay rồi đặt nó ở trước mặt Mộc Thiên Phàm.
“Mỗi ngày ba lần, mỗi lần một viên, dùng nước ấm.” Dặn dò cũng hết sức ngắn gọn.
Mộc Thiên Phàm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể chăm chú nhìn Quân Vô Tà, rồi lại nhìn bình thuốc kia.
Sớm đã biết rõ Quân Vô Tà là người vô cùng kiệm lời, Kiều Sở hắng giọng một cái, có ý tốt mà giải thích giúp Mộc Thiên Phàm vẫn đang ngây ngẩn cả người: “Thuốc này rất tốt cho vết thương của ngươi đó, cứ làm đúng theo những gì hắn vừa dặn là được.”
Mộc Thiên Phàm lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, thứ thuốc này dùng trên người ta chỉ tổ lãng phí mà thôi, ngươi có thể mua cho ta Hắc Thạch kia là ta đã cảm kích lắm rồi.”
Dứt lời liền đem bình thuốc trả lại cho Quân Vô Tà.
Nhưng Quân Vô Tà chỉ liếc nhìn bình thuốc, giơ tay lên lắc lắc chiếc chuông đồng đặt ngay trong phòng, người hầu đứng sẵn ở bên ngoài lập tức bước vào.
“Nước ấm.” Quân Vô Tà nói.
Người hầu nghe xong liền hiểu ý của Quân Vô Tà, nhanh như chớp chạy đi lấy một ấm nước nóng, sau đó liền lui ra khỏi phòng.
“Nhị Kiều.”
“Có!”
“Mở miệng hắn ra.”
“…”
Mộc Thiên Phàm như bị dọa cho kinh sợ, Kiều Sở cũng hơi bất ngờ nhưng chỉ một lát sau, hắn lập tức lao về phía Mộc Thiên Phàm một phát mở miệng của hắn ra, Phi Yên đứng bên cạnh nhanh chóng lấy ra một viên thuốc trong bình thuốc kia bỏ vào miệng của Mộc Thiên Phàm, tiếp theo,Dung Nhã cầm bình nước ấm lên đổ vào miệng hắn!
“Một chút.”
Mộc Thiên Phàm đăm chiêu một hồi lâu, thật sự là không thể hiểu nổi, thiếu niên này nhìn bề ngoài thì có vẻ nhỏ bé yếu ớt là thế vậy mà khí phách lại vô cùng gan dạ. Nhìn vào cánh tay thối rữa kia của hắn ta nàng không sợ thì thôi, lại vẫn còn muốn tiếp tục sao...
Nàng không cảm thấy buồn nôn sao?
“Cho ngươi tiền.” Quân Vô Tà lại thêm một câu.
Mộc Thiên Phàm khoát tay lia lịa, nói: “Không cần không cần, ta cũng không sống được lâu, nếu như ngươi... thật sự muốn...” Mộc Thiên Phàm cắn răng, từ bên hông lấy ra một con dao găm, dù sao hắn cũng sắp chết, vết thương trên người này đã hành hạ hắn ăn không ngon ngủ không yên, một nhát dao này với hắn mà nói đã không còn cảm giác đau đớn gì nữa rồi. Quân Vô Tà mua Hắc Ngọc Thạch đã là ân đức quá lớn với hắn rồi, sao hắn có thể lại lấy tiền của nàng nữa chứ.
Nói xong, Mộc Thiên Phàm đưa dao lên chuẩn bị đâm xuống thì bỗng nhiên Quân Vô Tà giơ tay ra ngăn hắn lại.
Mộc Thiên Phàm vẻ mặt khó hiểu nhìn Quân Vô Tà.
“Để ta.” Quân Vô Tà khẽ nói.
Mộc Thiên Phàm vô cùng sửng sốt, toàn thân cứng nhắc đưa dao găm đang cầm trong tay cho Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà thuần thục đón lấy dao găm, phảng phất đâu đó khung cảnh của một ca phẫu thuật thường thấy ở kiếp trước.
Nhìn tư thế cầm dao kỳ lạ của Quân Vô Tà, Mộc Thiên Phàm cũng chẳng biết phải nói gì.
Quân Vô Tà cẩn thận kiểm tra một hồi vết thương của Mộc Thiên Phàm, ngay khi Mộc Thiên Phàm cho rằng nàng không dám xuống tay thì trong nháy mắt, Quân Vô Tà đã nhanh chóng giơ tay chém xuống, từ một bên tay của Mộc Thiên Phàm, một khối thịt đã thối rữa to bằng ngón tay bị chém đứt rơi xuống.
Một đao lưu loát kia, Mộc Thiên Phàm phải đến một lát sau mới cảm nhận được cơn đau kéo đến.
Một đao chém đứt khối thịt, Quân Vô Tà thậm chí không buồn chớp mắt lấy một cái, trực tiếp đặt con dao nằm ngang sau đó một tay chém đứt khối thịt nát kia, một tay lôi ra một cái chai rỗng rồi bỏ khối thịt nát vào trong đó.
“…” Mộc Thiên Phàm không biết phải hình dung thiếu niên trước mắt như thế nào nữa.
Chém khối thịt thối rữa ấy đã đủ khiếp sợ, đằng này nàng còn thu nó vào nữa!
Lẽ nào muốn giữ nó lại làm kỷ niệm sao?
Thu xong cái chai đựng khối thịt nát, Quân Vô Tà lại từ trong ngực móc ra một bình thuốc khác to bằng bàn tay rồi đặt nó ở trước mặt Mộc Thiên Phàm.
“Mỗi ngày ba lần, mỗi lần một viên, dùng nước ấm.” Dặn dò cũng hết sức ngắn gọn.
Mộc Thiên Phàm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể chăm chú nhìn Quân Vô Tà, rồi lại nhìn bình thuốc kia.
Sớm đã biết rõ Quân Vô Tà là người vô cùng kiệm lời, Kiều Sở hắng giọng một cái, có ý tốt mà giải thích giúp Mộc Thiên Phàm vẫn đang ngây ngẩn cả người: “Thuốc này rất tốt cho vết thương của ngươi đó, cứ làm đúng theo những gì hắn vừa dặn là được.”
Mộc Thiên Phàm lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, thứ thuốc này dùng trên người ta chỉ tổ lãng phí mà thôi, ngươi có thể mua cho ta Hắc Thạch kia là ta đã cảm kích lắm rồi.”
Dứt lời liền đem bình thuốc trả lại cho Quân Vô Tà.
Nhưng Quân Vô Tà chỉ liếc nhìn bình thuốc, giơ tay lên lắc lắc chiếc chuông đồng đặt ngay trong phòng, người hầu đứng sẵn ở bên ngoài lập tức bước vào.
“Nước ấm.” Quân Vô Tà nói.
Người hầu nghe xong liền hiểu ý của Quân Vô Tà, nhanh như chớp chạy đi lấy một ấm nước nóng, sau đó liền lui ra khỏi phòng.
“Nhị Kiều.”
“Có!”
“Mở miệng hắn ra.”
“…”
Mộc Thiên Phàm như bị dọa cho kinh sợ, Kiều Sở cũng hơi bất ngờ nhưng chỉ một lát sau, hắn lập tức lao về phía Mộc Thiên Phàm một phát mở miệng của hắn ra, Phi Yên đứng bên cạnh nhanh chóng lấy ra một viên thuốc trong bình thuốc kia bỏ vào miệng của Mộc Thiên Phàm, tiếp theo,Dung Nhã cầm bình nước ấm lên đổ vào miệng hắn!