Ừng ực… Ừng ực…
Mộc Thiên Phàm bị đám thiếu niên đứng trước mặt ép uống thứ thuốc không rõ nguồn gốc kia, miễn cưỡng nuốt vào.
Nhìn thuốc hòa lẫn trong nước ấm đi vào bụng, lúc này Kiều Sở mới buông tay ra.
Mộc Thiên Phàm suýt chút nữa thì bị nước làm cho chết sặc, cau mày nhìn đám thiếu niên thô bạo kia. Hắn vừa định mở miệng thì bỗng cảm thấy cơ thể mình được một luồng khí mát bao bọc, toàn thân vừa rồi còn nóng hừng hực nhờ có luồng khí này mà trong nháy mắt trở nên nhẹ nhõm hẳn lên. Cảm giác như cơn đau khiến người ta sắp phát điên kia đang dần dần biến mất.
Hắn bất ngờ mở to hai mắt nhìn về phía Quân Vô Tà.
“Thuốc này…”
“Chỉ có thể giảm bớt.” Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng, lúc này nàng vẫn chưa thể phán đoán chính xác rốt cuộc thứ độc trong người Mộc Thiên Phàm là loại độc gì, phải đợi sau khi nàng thí nghiệm xong mới có thể điều chế ra thuốc giải thực sự.
Ánh mắt Mộc Thiên Phàm không khỏi sửng sốt, cuối cùng hắn đã hiểu tại sao Quân Vô Tà phải lấy khối thịt kia của hắn rồi, thiếu niên nhỏ bé này hóa ra không phải vì muốn giữ lại làm kỷ niệm mà là muốn chuẩn bị thuốc giải cho hắn!
Mộc Thiên Phàm đột nhiên đứng lên, hơi cúi người sau đó chắp hai tay hướng về phía Quân Vô Tà, nói: “Đại ân bất ngôn tạ (*)! Nếu chút mệnh tàn này có thể giữ lại được, sau này cái mạng nhỏ của ta cũng sẽ là mạng của công tử ngươi!”
Quân Vô Tà không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Mộc Thiên Phàm.
Mộc Thiên Phàm cảm kích một hồi lâu, tuy vậy cũng đến lúc đám người Quân Vô Tà phải đi rồi, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm.
Hắc Ngọc Thạch đã bị đem về tửu lâu, sau khi bọn Quân Vô Tà trở về liền đi dò hỏi chủ hiệu buôn xem có nơi nào làm nghề nguội (**) không, sau khi tìm hiểu địa chỉ Phạm Trác liền mướn một chiếc xe ngựa phi thẳng đến đó vì muốn có thể mau chóng điều chế ra Hắc Ngọc Thạch. Tuy nhiên để đề phòng thân thể Phạm Trác không tốt, Dung Nhã đành phải đi theo hắn.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Quân Vô Tà, Kiều Sở, Phi Yên cùng với Hoa Dao đang ngồi bàn bạc với nhau.
“Những lời tên Mộc Thiên Phàm kia nói, Hoa ca, huynh có ý kiến gì không?” Phi Yên ngồi bên cạnh bàn, nhớ lại những ngày vui vẻ vừa qua, thần sắc trên mặt hắn bỗng trở nên nghiêm túc.
Hoa Dao khẽ cau mày nói: “Ta nghi là lăng tẩm Tà đế đang ở phía dưới Đoạn Thiên Nhai.”
“Cụ thể thế nào?” Quân Vô Tà nổi lên hứng thú.
“Trong tay chúng ta có tấm bản đồ, Tiều Tà Tử chắc ngươi cũng biết, đó là thứ chúng ta lấy được từ Khuynh Vân Tông. Khoảng thời gian này chúng ta ở phân bộ học viện Phong Hoa, một mặt là tìm kiếm vị trí của tấm bản đồ thứ hai, một mặt là nghiên cứu về tình hình trên tấm bản đồ kia.
Trong khoảng thời gian này, Phi Yên đã đi tìm bản đồ ở những chỗ mà chúng ta biết, từng cái một, nhưng lại không thể tìm thấy bất cứ điểm tương đồng nào. Nếu quan sát kỹ tấm bản đồ kia thì thấy đúng là địa hình vô cùng bằng phẳng, không hề có bất cứ một dãy núi cao chót vót nào.
Lúc đầu chúng ta cũng cho rằng nó là ở một vùng đồng bằng nào đó, nhưng sau khi nghe những gì Mộc Thiên Phàm nói, ta nghi nếu theo dấu hiệu ghi trên tấm bản đồ này, căn bản chính là địa thế ở phía dưới Đoạn Thiên Nhai.” Hoa Dao khẽ nheo mắt lại.
Lăng tẩm Tà đế đang ở Hạ Tam Giới, điều này bọn họ biết rất rõ, mà trước khi bọn họ nhận được tấm bản đồ cũng đã chuẩn bị rất kỹ. Phi Yên đã đến rất nhiều nơi, tận dụng năng lực của mình để vẽ lại tất cả những nơi hắn từng đi qua, chính là nhằm mục đích sau khi tập hợp đầy đủ bản đồ có thể tìm được lăng tẩm Tà đế trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng tấm bản đồ thứ nhất kia lại không trùng khớp với bất kỳ địa điểm nào mà Phi Yên đã vẽ, bọn họ vốn tưởng rằng là do tấm bản đồ vẫn chưa hoàn chỉnh, hoặc có thể do những vị trí được đánh dấu trên bản đồ bọn họ vẫn chưa đi hết.
Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, khả năng đó chỉ là một vách núi ở ngay phía dưới tấm bản đồ.
Dựa theo những gì Mộc Thiên Phàm nói, bên dưới Đoạn Thiên Nhai diện tích vô cùng lớn, lại còn sương mù dày đặc, căn bản không thể tìm thấy. Vả lại theo như những gì mang từ đáy vực về, chỉ ở Trung Tam Giới mới có Hắc Ngọc Thạch mà thôi.
***
(*) Đại ân bất ngôn tạ: ý chỉ ân tình của người khác với mình quá lớn, không lời nào diễn tả hết sự biết ơn, nên chỉ khắc ghi trong lòng không nói ra.
(**) Nguội là phương pháp gia công cơ khí cắt gọt bằng tay, dùng sức người, với dụng cụ là dụng cụ nguội và vật liệu gia công không được gia nhiệt (nung nóng).
Mộc Thiên Phàm bị đám thiếu niên đứng trước mặt ép uống thứ thuốc không rõ nguồn gốc kia, miễn cưỡng nuốt vào.
Nhìn thuốc hòa lẫn trong nước ấm đi vào bụng, lúc này Kiều Sở mới buông tay ra.
Mộc Thiên Phàm suýt chút nữa thì bị nước làm cho chết sặc, cau mày nhìn đám thiếu niên thô bạo kia. Hắn vừa định mở miệng thì bỗng cảm thấy cơ thể mình được một luồng khí mát bao bọc, toàn thân vừa rồi còn nóng hừng hực nhờ có luồng khí này mà trong nháy mắt trở nên nhẹ nhõm hẳn lên. Cảm giác như cơn đau khiến người ta sắp phát điên kia đang dần dần biến mất.
Hắn bất ngờ mở to hai mắt nhìn về phía Quân Vô Tà.
“Thuốc này…”
“Chỉ có thể giảm bớt.” Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng, lúc này nàng vẫn chưa thể phán đoán chính xác rốt cuộc thứ độc trong người Mộc Thiên Phàm là loại độc gì, phải đợi sau khi nàng thí nghiệm xong mới có thể điều chế ra thuốc giải thực sự.
Ánh mắt Mộc Thiên Phàm không khỏi sửng sốt, cuối cùng hắn đã hiểu tại sao Quân Vô Tà phải lấy khối thịt kia của hắn rồi, thiếu niên nhỏ bé này hóa ra không phải vì muốn giữ lại làm kỷ niệm mà là muốn chuẩn bị thuốc giải cho hắn!
Mộc Thiên Phàm đột nhiên đứng lên, hơi cúi người sau đó chắp hai tay hướng về phía Quân Vô Tà, nói: “Đại ân bất ngôn tạ (*)! Nếu chút mệnh tàn này có thể giữ lại được, sau này cái mạng nhỏ của ta cũng sẽ là mạng của công tử ngươi!”
Quân Vô Tà không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Mộc Thiên Phàm.
Mộc Thiên Phàm cảm kích một hồi lâu, tuy vậy cũng đến lúc đám người Quân Vô Tà phải đi rồi, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm.
Hắc Ngọc Thạch đã bị đem về tửu lâu, sau khi bọn Quân Vô Tà trở về liền đi dò hỏi chủ hiệu buôn xem có nơi nào làm nghề nguội (**) không, sau khi tìm hiểu địa chỉ Phạm Trác liền mướn một chiếc xe ngựa phi thẳng đến đó vì muốn có thể mau chóng điều chế ra Hắc Ngọc Thạch. Tuy nhiên để đề phòng thân thể Phạm Trác không tốt, Dung Nhã đành phải đi theo hắn.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Quân Vô Tà, Kiều Sở, Phi Yên cùng với Hoa Dao đang ngồi bàn bạc với nhau.
“Những lời tên Mộc Thiên Phàm kia nói, Hoa ca, huynh có ý kiến gì không?” Phi Yên ngồi bên cạnh bàn, nhớ lại những ngày vui vẻ vừa qua, thần sắc trên mặt hắn bỗng trở nên nghiêm túc.
Hoa Dao khẽ cau mày nói: “Ta nghi là lăng tẩm Tà đế đang ở phía dưới Đoạn Thiên Nhai.”
“Cụ thể thế nào?” Quân Vô Tà nổi lên hứng thú.
“Trong tay chúng ta có tấm bản đồ, Tiều Tà Tử chắc ngươi cũng biết, đó là thứ chúng ta lấy được từ Khuynh Vân Tông. Khoảng thời gian này chúng ta ở phân bộ học viện Phong Hoa, một mặt là tìm kiếm vị trí của tấm bản đồ thứ hai, một mặt là nghiên cứu về tình hình trên tấm bản đồ kia.
Trong khoảng thời gian này, Phi Yên đã đi tìm bản đồ ở những chỗ mà chúng ta biết, từng cái một, nhưng lại không thể tìm thấy bất cứ điểm tương đồng nào. Nếu quan sát kỹ tấm bản đồ kia thì thấy đúng là địa hình vô cùng bằng phẳng, không hề có bất cứ một dãy núi cao chót vót nào.
Lúc đầu chúng ta cũng cho rằng nó là ở một vùng đồng bằng nào đó, nhưng sau khi nghe những gì Mộc Thiên Phàm nói, ta nghi nếu theo dấu hiệu ghi trên tấm bản đồ này, căn bản chính là địa thế ở phía dưới Đoạn Thiên Nhai.” Hoa Dao khẽ nheo mắt lại.
Lăng tẩm Tà đế đang ở Hạ Tam Giới, điều này bọn họ biết rất rõ, mà trước khi bọn họ nhận được tấm bản đồ cũng đã chuẩn bị rất kỹ. Phi Yên đã đến rất nhiều nơi, tận dụng năng lực của mình để vẽ lại tất cả những nơi hắn từng đi qua, chính là nhằm mục đích sau khi tập hợp đầy đủ bản đồ có thể tìm được lăng tẩm Tà đế trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng tấm bản đồ thứ nhất kia lại không trùng khớp với bất kỳ địa điểm nào mà Phi Yên đã vẽ, bọn họ vốn tưởng rằng là do tấm bản đồ vẫn chưa hoàn chỉnh, hoặc có thể do những vị trí được đánh dấu trên bản đồ bọn họ vẫn chưa đi hết.
Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, khả năng đó chỉ là một vách núi ở ngay phía dưới tấm bản đồ.
Dựa theo những gì Mộc Thiên Phàm nói, bên dưới Đoạn Thiên Nhai diện tích vô cùng lớn, lại còn sương mù dày đặc, căn bản không thể tìm thấy. Vả lại theo như những gì mang từ đáy vực về, chỉ ở Trung Tam Giới mới có Hắc Ngọc Thạch mà thôi.
***
(*) Đại ân bất ngôn tạ: ý chỉ ân tình của người khác với mình quá lớn, không lời nào diễn tả hết sự biết ơn, nên chỉ khắc ghi trong lòng không nói ra.
(**) Nguội là phương pháp gia công cơ khí cắt gọt bằng tay, dùng sức người, với dụng cụ là dụng cụ nguội và vật liệu gia công không được gia nhiệt (nung nóng).