“Có thể ư… Nhưng chúng ta không biết Đoạn Thiên Nhai ở đâu.” Kiều Sở nắm tóc bất lực nói.
Hoa Dao đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía Quân Vô Tà, mở miệng nói: “Ngươi sở dĩ cứu tên Mộc Thiên Phàm kia, chính là vì chiêu thức đó phải không?”
Quân Vô Tà gật đầu.
Kiều Sở nghe xong có chút mơ hồ, cũng may Hoa Dao có ý tốt mà giải thích cặn kẽ cho hắn: “Tiểu Tà Tử bằng lòng ra tay cứu Mộc Thiên Phàm là bởi vì chỉ có Mộc Thiên Phàm mới biết Đoạn Thiên Nhai ở đâu, vả lại hắn cũng đã xuống tới đáy vực, chí ít là biết rõ về Đoạn Thiên Nhai hơn người ngoài. Nếu có thể đưa hắn theo, như vậy việc chúng ta đến được Đoạn Thiên Nhai sẽ không gặp bất cứ khó khăn gì cả. Cứ làm như Tiểu Tà Tử vừa nói, chúng ta trước mắt không cần vội vàng đi tìm lăng tẩm Tà đế mà cứ xuống xem thử xem nơi đó có phải là mục tiêu hay không đã, như vậy là ổn rồi.”
Kiều Sở lúc này mới ngộ ra, ánh mắt tràn đầy kính phục nhìn về phía Quân Vô Tà.
“Tiểu Tà Tử, ngươi thật thông minh, những thứ đó mà cũng nghĩ ra được!” Ban đầu hắn còn cứ tưởng Quân Vô Tà thấy Mộc Thiên Phàm quá mức thê thảm nên mới có ý tốt giúp hắn, không ngờ tiểu nha đầu này đã có suy tính trong đầu trước cả rồi.
Quân Vô Tà khẽ nheo mắt, không thèm đáp lại.
“Thực tình… Ta vẫn còn một chuyện muốn nói với các ngươi.” Khuôn mặt Hoa Dao đột nhiên lộ vẻ chần chừ, do dự.
Nụ cười trên mặt Kiều Sở cũng nhạt dần, nghiêm túc nói: “Chuyện Hoa ca định nói, là về Tiểu Trác phải không?”
Hoa Dao gật đầu.
“Tại sao Phạm Trác lại biết Hắc Ngọc Thạch và Hắc Ngân, điều này ta cảm thấy rất đáng nghi. Ta cũng không muốn nghi ngờ hắn, chỉ là hắn biết những điều này khiến ta cảm thấy rất kỳ lạ.”
Bọn Hoa Dao đã sống ở Hạ Tam Giới một thời gian rất dài, cho nên cũng biết người ở Hạ Tam Giới biết cái gì và không biết cái gì.
Sự hiểu biết của Phạm Trác rõ ràng đã vượt khỏi phạm vi mà Hạ Tam Giới nên biết.
Tuy thời gian bọn họ sống chung với nhau không phải là dài, thậm chí đám người Hoa Dao còn cảm thấy Phạm Trác rất khá, chỉ là điểm này khiến bọn họ nghĩ mãi không ra.
“À, hắn là con trai của viện trưởng học viện Phong Hoa, có phải người tiếp xúc với người của mười hai điện chính là viện trưởng? Cho nên Phạm Trác mới từ đó biết được một số chuyện chăng?” Kiều Sở thực sự không muốn nghĩ xấu về Phạm Trác, hắn cảm thấy Phạm Trác rất vừa mắt, còn chế tạo cho bọn họ giới linh hình nhẫn mang đi khắp nơi, vì thế tự nhiên hoài nghi hắn là một việc rất không hợp lý.
“Cũng có thể.” Hoa Dao gật đầu, nếu quả thực là vậy, việc Phạm Trác biết được Hắc Ngọc Thạch và Hắc Ngân cũng không có gì là lạ.
Trước đây người tiếp xúc với điện Viêm Ma và Khuynh Vân Tông chính là Kha Tàng Cúc, lúc đó chẳng phải trên người ông ta cũng có khói độc ở Trung Tam Giới hay sao?
“Nếu thực sự là trên người cha Phạm Trác, vậy đến lúc đó sau khi chúng ta lấy được rồi thì nên khách khí một chút.” Lúc Kiều Sở nói những lời này, đôi mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Quân Vô Tà.
Hắn vẫn nhớ rất rõ, lúc đó Quân Vô Tà làm ra chuyện hung tàn như thế nào đối với Khuynh Vân Tông.
Vẻ mặt Quân Vô Tà giống như người không có chuyện gì, vẫn bình thản đến lạ lùng.
“Vậy thì trước khi mọi việc được làm rõ thì đừng ai nói gì với Tiểu Trác cả.” Kiều Sở hắng giọng một cái, đồng bọn tốt như vậy, nếu để Phạm Trác biết được mục đích tới học viện Phong Hoa của bọn họ chính là vì muốn lấy trộm bản đồ trong tay cha hắn thì mọi chuyện sẽ vô cùng phiền toái.
Hoa Dao gật đầu đồng ý, Phi Yên cũng tỏ vẻ tán thành.
Rõ ràng, từ trước đến nay bọn họ vẫn coi Phạm Trác là người thể trạng tuy yếu ớt, bệnh tật đầy mình nhưng lại vô cùng lương thiện.
Chỉ là…
Quân Vô Tà lạnh lùng nhếch môi.
Thực sự là quá ngây thơ rồi.
Hoa Dao đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía Quân Vô Tà, mở miệng nói: “Ngươi sở dĩ cứu tên Mộc Thiên Phàm kia, chính là vì chiêu thức đó phải không?”
Quân Vô Tà gật đầu.
Kiều Sở nghe xong có chút mơ hồ, cũng may Hoa Dao có ý tốt mà giải thích cặn kẽ cho hắn: “Tiểu Tà Tử bằng lòng ra tay cứu Mộc Thiên Phàm là bởi vì chỉ có Mộc Thiên Phàm mới biết Đoạn Thiên Nhai ở đâu, vả lại hắn cũng đã xuống tới đáy vực, chí ít là biết rõ về Đoạn Thiên Nhai hơn người ngoài. Nếu có thể đưa hắn theo, như vậy việc chúng ta đến được Đoạn Thiên Nhai sẽ không gặp bất cứ khó khăn gì cả. Cứ làm như Tiểu Tà Tử vừa nói, chúng ta trước mắt không cần vội vàng đi tìm lăng tẩm Tà đế mà cứ xuống xem thử xem nơi đó có phải là mục tiêu hay không đã, như vậy là ổn rồi.”
Kiều Sở lúc này mới ngộ ra, ánh mắt tràn đầy kính phục nhìn về phía Quân Vô Tà.
“Tiểu Tà Tử, ngươi thật thông minh, những thứ đó mà cũng nghĩ ra được!” Ban đầu hắn còn cứ tưởng Quân Vô Tà thấy Mộc Thiên Phàm quá mức thê thảm nên mới có ý tốt giúp hắn, không ngờ tiểu nha đầu này đã có suy tính trong đầu trước cả rồi.
Quân Vô Tà khẽ nheo mắt, không thèm đáp lại.
“Thực tình… Ta vẫn còn một chuyện muốn nói với các ngươi.” Khuôn mặt Hoa Dao đột nhiên lộ vẻ chần chừ, do dự.
Nụ cười trên mặt Kiều Sở cũng nhạt dần, nghiêm túc nói: “Chuyện Hoa ca định nói, là về Tiểu Trác phải không?”
Hoa Dao gật đầu.
“Tại sao Phạm Trác lại biết Hắc Ngọc Thạch và Hắc Ngân, điều này ta cảm thấy rất đáng nghi. Ta cũng không muốn nghi ngờ hắn, chỉ là hắn biết những điều này khiến ta cảm thấy rất kỳ lạ.”
Bọn Hoa Dao đã sống ở Hạ Tam Giới một thời gian rất dài, cho nên cũng biết người ở Hạ Tam Giới biết cái gì và không biết cái gì.
Sự hiểu biết của Phạm Trác rõ ràng đã vượt khỏi phạm vi mà Hạ Tam Giới nên biết.
Tuy thời gian bọn họ sống chung với nhau không phải là dài, thậm chí đám người Hoa Dao còn cảm thấy Phạm Trác rất khá, chỉ là điểm này khiến bọn họ nghĩ mãi không ra.
“À, hắn là con trai của viện trưởng học viện Phong Hoa, có phải người tiếp xúc với người của mười hai điện chính là viện trưởng? Cho nên Phạm Trác mới từ đó biết được một số chuyện chăng?” Kiều Sở thực sự không muốn nghĩ xấu về Phạm Trác, hắn cảm thấy Phạm Trác rất vừa mắt, còn chế tạo cho bọn họ giới linh hình nhẫn mang đi khắp nơi, vì thế tự nhiên hoài nghi hắn là một việc rất không hợp lý.
“Cũng có thể.” Hoa Dao gật đầu, nếu quả thực là vậy, việc Phạm Trác biết được Hắc Ngọc Thạch và Hắc Ngân cũng không có gì là lạ.
Trước đây người tiếp xúc với điện Viêm Ma và Khuynh Vân Tông chính là Kha Tàng Cúc, lúc đó chẳng phải trên người ông ta cũng có khói độc ở Trung Tam Giới hay sao?
“Nếu thực sự là trên người cha Phạm Trác, vậy đến lúc đó sau khi chúng ta lấy được rồi thì nên khách khí một chút.” Lúc Kiều Sở nói những lời này, đôi mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Quân Vô Tà.
Hắn vẫn nhớ rất rõ, lúc đó Quân Vô Tà làm ra chuyện hung tàn như thế nào đối với Khuynh Vân Tông.
Vẻ mặt Quân Vô Tà giống như người không có chuyện gì, vẫn bình thản đến lạ lùng.
“Vậy thì trước khi mọi việc được làm rõ thì đừng ai nói gì với Tiểu Trác cả.” Kiều Sở hắng giọng một cái, đồng bọn tốt như vậy, nếu để Phạm Trác biết được mục đích tới học viện Phong Hoa của bọn họ chính là vì muốn lấy trộm bản đồ trong tay cha hắn thì mọi chuyện sẽ vô cùng phiền toái.
Hoa Dao gật đầu đồng ý, Phi Yên cũng tỏ vẻ tán thành.
Rõ ràng, từ trước đến nay bọn họ vẫn coi Phạm Trác là người thể trạng tuy yếu ớt, bệnh tật đầy mình nhưng lại vô cùng lương thiện.
Chỉ là…
Quân Vô Tà lạnh lùng nhếch môi.
Thực sự là quá ngây thơ rồi.