Hiện giờ trong Thích quốc còn ai mắng nàng một câu nữa?
Đại tiểu thư kiêu ngạo từng bị người người phỉ nhổ, bây giờ đã trở thành Gia Cát nữ cơ trí được sùng bái nhất Thích quốc.
Phản kích, mãi mãi không cần bận tâm thời gian dài hay ngắn, mà là phải xem có một kích tất trúng hay không.
Phạm Cẩm hé miệng, hồi lâu cũng không thốt ra được một chữ nào.
Phạm Trác lại cười nhẹ rót trà cho Phạm Cẩm và Quân Vô Tà, cười ôn hòa nói: “Đại ca vẫn không tin năng lực của Tiểu Tà ư? Bây giờ hắn không ra tay, chẳng qua là muốn khiến chuyện này tiếp tục ầm ĩ, đợi kẻ khởi xướng núp phía sau lộ đuôi rồi sẽ cho một kích trí mạng, chẳng phải còn hả dạ hơn sao?”
Phạm Cẩm cười khổ lắc đầu.
“Tuy hả dạ nhưng những tin đồn vớ vẩn đó nhiều lên thì những người tin nó cũng nhiều lên, đám đệ tử đó…”
Phạm Trác cười nhẹ nói: “Cứ yên tâm đi, Tiểu Tà ra tay thì nhất định sẽ hoàn toàn xoay chuyển cả cục diện.”
Phạm Cẩm thở dài một hơi, cũng bất lực, Quân Vô Tà và Phạm Trác đều đã có thái độ lãnh đạm như thế, ngược lại khiến hắn kích động không thôi.
“Bên phía Thụy Lân quân có tin tức rồi chứ?” Quân Vô Tà đột nhiên nói.
Phạm Cẩm thoáng ngẩn người.
“Nghe nói năm ngày nữa sẽ đến.” Phạm Cẩm day day đuôi mày, cũng không biết Long Kỳ có hài lòng với phương pháp xử lý của học viện Phong Hoa hay không.
Quân Vô Tà hơi cong khóe môi, ý cười nhàn nhạt khiến Phạm Trác ở bên cạnh nhìn mà ngây người.
Rõ ràng chỉ là một khuôn mặt thanh tú, rõ ràng chỉ là một thiếu niên đang độ lớn, vì sao vừa cười nhàn nhạt đã khiến hắn có cảm giác hít thở không thông?
“Năm ngày, đủ rồi.” Quân Vô Tà rũ rèm mi, nhìn mặt nước phản chiếu trong chén, đáy mắt xẹt qua chút quyết tâm.
Phạm Cẩm ở lại một lát rồi mới rời đi, lúc đi trông vẫn thấp thỏm không yên.
Phạm Trác nhìn bộ dạng căng thẳng của Phạm Cẩm, không khỏi bật cười.
“Đại ca này của ta, tính cách rốt cuộc vẫn hơi đơn thuần, e là Tiểu Tà đã có tính toán trong lòng, biết ai là người bày trò rồi chứ?” Nói rồi Phạm Trác bèn chống đầu bằng một tay, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười ôn hòa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày.
“Ngoại trừ đồ đần độn tự tìm đường chết thì còn ai nữa?”
Có thể kích động nhiều đệ tử học viện Phong Hoa trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn khiến tin đồn lan truyền nhanh như thế, ngoại trừ người nào đó thì còn có thể là ai?
“Nếu như nói, ban đầu nàng ta nhằm vào ta là vì Phạm Cẩm, vậy thì bây giờ hẳn là nàng ta muốn nhằm vào bản thân ta rồi.” Quân Vô Tà cười lạnh, chiếc chén ngọc trắng trong tay lắc lư theo cổ tay nàng, trà xanh trong chén sóng sánh, phả ra hương trà.
Lôi kéo mọi người ngược lại tự bị bẽ mặt, song vẫn không lùi bước, nàng nên nói người nào đó can đảm hay là ngu xuẩn đây? Chó cùng đứt giậu, vậy mà nghĩ ra chiêu dại dột này.
“Hừm, ta thấy nàng ta cũng bị bức thôi, nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện thế này, chỉ e bây giờ nàng ta đang đợi ngươi gây thù khắp nơi, không chỗ cầu viện, để nàng ta phô bày ra năng lực của bản thân, kéo ngươi ra khỏi vũng bùn chăng?” Ý cười trên mặt Phạm Trác không che giấu chút nào, dường như bị lời mình nói chọc cười, lại cười nhẹ một bận.
Chút năng lực này của Ninh Hinh cũng chỉ có thể lừa được đại ca tâm tư đơn thuần đó của hắn, rơi vào trong mắt hắn và Quân Vô Tà, rốt cuộc chỉ là kỹ năng của trẻ con, chẳng có chút hàm lượng kĩ thuật nào đáng nói, thoáng nghĩ cái đã đoán ra được mọi chuyện rồi.
“Vậy ta lại muốn nhìn xem, nàng ta tự khiến mình khó xử thế nào đây.” Đáy mắt Quân Vô Tà xẹt qua chút lạnh lẽo.
Đại tiểu thư kiêu ngạo từng bị người người phỉ nhổ, bây giờ đã trở thành Gia Cát nữ cơ trí được sùng bái nhất Thích quốc.
Phản kích, mãi mãi không cần bận tâm thời gian dài hay ngắn, mà là phải xem có một kích tất trúng hay không.
Phạm Cẩm hé miệng, hồi lâu cũng không thốt ra được một chữ nào.
Phạm Trác lại cười nhẹ rót trà cho Phạm Cẩm và Quân Vô Tà, cười ôn hòa nói: “Đại ca vẫn không tin năng lực của Tiểu Tà ư? Bây giờ hắn không ra tay, chẳng qua là muốn khiến chuyện này tiếp tục ầm ĩ, đợi kẻ khởi xướng núp phía sau lộ đuôi rồi sẽ cho một kích trí mạng, chẳng phải còn hả dạ hơn sao?”
Phạm Cẩm cười khổ lắc đầu.
“Tuy hả dạ nhưng những tin đồn vớ vẩn đó nhiều lên thì những người tin nó cũng nhiều lên, đám đệ tử đó…”
Phạm Trác cười nhẹ nói: “Cứ yên tâm đi, Tiểu Tà ra tay thì nhất định sẽ hoàn toàn xoay chuyển cả cục diện.”
Phạm Cẩm thở dài một hơi, cũng bất lực, Quân Vô Tà và Phạm Trác đều đã có thái độ lãnh đạm như thế, ngược lại khiến hắn kích động không thôi.
“Bên phía Thụy Lân quân có tin tức rồi chứ?” Quân Vô Tà đột nhiên nói.
Phạm Cẩm thoáng ngẩn người.
“Nghe nói năm ngày nữa sẽ đến.” Phạm Cẩm day day đuôi mày, cũng không biết Long Kỳ có hài lòng với phương pháp xử lý của học viện Phong Hoa hay không.
Quân Vô Tà hơi cong khóe môi, ý cười nhàn nhạt khiến Phạm Trác ở bên cạnh nhìn mà ngây người.
Rõ ràng chỉ là một khuôn mặt thanh tú, rõ ràng chỉ là một thiếu niên đang độ lớn, vì sao vừa cười nhàn nhạt đã khiến hắn có cảm giác hít thở không thông?
“Năm ngày, đủ rồi.” Quân Vô Tà rũ rèm mi, nhìn mặt nước phản chiếu trong chén, đáy mắt xẹt qua chút quyết tâm.
Phạm Cẩm ở lại một lát rồi mới rời đi, lúc đi trông vẫn thấp thỏm không yên.
Phạm Trác nhìn bộ dạng căng thẳng của Phạm Cẩm, không khỏi bật cười.
“Đại ca này của ta, tính cách rốt cuộc vẫn hơi đơn thuần, e là Tiểu Tà đã có tính toán trong lòng, biết ai là người bày trò rồi chứ?” Nói rồi Phạm Trác bèn chống đầu bằng một tay, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười ôn hòa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày.
“Ngoại trừ đồ đần độn tự tìm đường chết thì còn ai nữa?”
Có thể kích động nhiều đệ tử học viện Phong Hoa trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn khiến tin đồn lan truyền nhanh như thế, ngoại trừ người nào đó thì còn có thể là ai?
“Nếu như nói, ban đầu nàng ta nhằm vào ta là vì Phạm Cẩm, vậy thì bây giờ hẳn là nàng ta muốn nhằm vào bản thân ta rồi.” Quân Vô Tà cười lạnh, chiếc chén ngọc trắng trong tay lắc lư theo cổ tay nàng, trà xanh trong chén sóng sánh, phả ra hương trà.
Lôi kéo mọi người ngược lại tự bị bẽ mặt, song vẫn không lùi bước, nàng nên nói người nào đó can đảm hay là ngu xuẩn đây? Chó cùng đứt giậu, vậy mà nghĩ ra chiêu dại dột này.
“Hừm, ta thấy nàng ta cũng bị bức thôi, nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện thế này, chỉ e bây giờ nàng ta đang đợi ngươi gây thù khắp nơi, không chỗ cầu viện, để nàng ta phô bày ra năng lực của bản thân, kéo ngươi ra khỏi vũng bùn chăng?” Ý cười trên mặt Phạm Trác không che giấu chút nào, dường như bị lời mình nói chọc cười, lại cười nhẹ một bận.
Chút năng lực này của Ninh Hinh cũng chỉ có thể lừa được đại ca tâm tư đơn thuần đó của hắn, rơi vào trong mắt hắn và Quân Vô Tà, rốt cuộc chỉ là kỹ năng của trẻ con, chẳng có chút hàm lượng kĩ thuật nào đáng nói, thoáng nghĩ cái đã đoán ra được mọi chuyện rồi.
“Vậy ta lại muốn nhìn xem, nàng ta tự khiến mình khó xử thế nào đây.” Đáy mắt Quân Vô Tà xẹt qua chút lạnh lẽo.