Âm thanh chỉ trách khàn khàn đó, không nghi ngờ gì nữa đã khiến cho tư tưởng của tất cả mọi người tập trung vào một nơi không thể tự mình dứt ra được.
Tất cả mọi người đều biết, Phạm Trác mới chính là con trai ruột của Phạm Khải, còn Phạm Cẩm tuy thực lực không tệ, nhân phẩm đáng khen, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đứa con nuôi, chẳng phải con ruột!
Mối quan hệ như vậy khiến cho chúng đệ tử bắt đầu nảy sinh ra loại suy đoán tàn độc.
Bêu danh của Quân Vô Tà ở học viện Phong Hoa không ngừng lan truyền, nhưng Phạm Cẩm vẫn luôn bảo vệ, thậm chí còn đưa nàng đến tiểu viện Trúc Lâm, nơi mà Phạm Trác dùng để tĩnh dưỡng, trong này… chẵng lẽ còn có mục đích gì khác không thể tiết lộ?
Trong một khoảng thời gian thôi thì những suy đoán theo hướng như vậy mọc lên liên miên, khiến cho danh tiếng của Phạm Cẩm chịu sự đả kích trước nay chưa từng có.
Mà tất cả những chuyện này, Phạm Cẩm không hề hay biết, hắn nổi giận đùng đùng mà đi vào trong tiểu viện Trúc Lâm, nhưng lại dừng bước trong viện, lo lắng khuôn mặt như thế này của mình sẽ hù doạ Quân Vô Tà với Phạm Trác, nên đứng đó hồi lâu mới quyết định đi vào bên trong.
Nhưng trong phòng chỉ có mỗi Phạm Trác.
“Đại ca, huynh tới rồi?” Phạm Trác cười ha hả nhìn Phạm Cẩm.
Phạm Cẩm gật đầu, xác nhận tâm trạng đã bình tĩnh lại rồi mới nói: “Tiểu Tà đâu rồi?”
“Ra ngoài rồi.” Phạm Trác ôm Be Be đại nhân trong lòng, cười híp mắt nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Be Be đại nhân.
Be Be đại nhân khe khẽ một tiếng, xem như là đã chấp nhận việc lấy lòng của Phạm Trác.
Phạm Cẩm hơi sửng sốt.
“Ra ngoài? Từ lúc nào?” Lúc này đi ra ngoài, nếu như đụng phải đám đệ tử học viện Phong Hoa thì coi như xong.
“Cũng được một lúc rồi, đại ca không cần phải lo lắng, ngồi xuống uống chén trà, nghỉ ngơi chút đi.” Phạm Trác vừa nói vừa đẩy chén trà mình đã chuẩn bị từ trước tới trước mặt Phạm Cẩm.
Phạm Cẩm cắn răng, không biết Quân Vô Tà đi đến chỗ nào, chỉ đành ngồi xuống chờ đợi.
Chính ngay lúc Phạm Cẩm lòng như lửa đốt thì Quân Vô Tà lại đang ngồi một cục trong thư phòng của Cố Ly Sinh.
Quân Vô Tà ôm theo Hắc Miêu, gương mặt lãnh đạm nhìn về phía Cố Ly Sinh chan chứa ý cười.
“Quân Tà, hôm nay ngươi đến đây có chuyện gì?” Cố Ly Sinh nở nụ cười nhìn Quân Vô Tà, sau khi Quân Vô Tà nghiên cứu triệt để thuật phục linh, Cố Ly Sinh không cách nào giữ được dáng vẻ của một người thầy ở trước mặt Quân Vô Tà nữa.
Quân Vô Tà bình thản nói: “Việc cải thiện thuật phục linh đã hoàn thành.”
Cố Ly Sinh mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn Quân Vô Tà.
Mới có bao lâu mà Quân Vô Tà đã làm xong rồi sao…
Cố Ly Sinh vốn cho rằng khoảng thời gian này dài đẳng đẵng, nhưng lại không ngờ thời gian lại ngắn đến mức độ này, mới chưa được bao lâu? Quân Vô Tà đã sửa xong rồi?
Tên này có phải là người không vậy?
“Hoàn thành rồi? Thật sao?” Cố Ly Sinh cố nuốt nước miếng.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu.
Cố Ly Sinh kích động đến mức bàn tay để trên bàn cũng bắt đầu run rẩy luôn.
“Ta chuẩn bị trở về phân viện Phục Linh rồi.” Quân Vô Tà nói tiếp.
“Trở về! Lập tức về sao! Ngươi muốn khi nào trở về cũng đều được!” Lời thứ hai không nói chỉ đồng ý, ban đầu để cho Quân Vô Tà tạm thời rời khỏi phân viện Phục Linh chỉ là lo lắng nàng bị những người có tâm cơ cản trở, phá hoại tiến độ cải tạo thuật phục linh, mà nay thuật phục linh đã cải tạo xong, Cố Ly Sinh cũng không còn lo âu gì nữa.
Hắn chỉ ước gì bây giờ lập tức để cho Quân Vô Tà đeo lên ngọc bội của phân viện Phục Linh.
“Không phải trở về như thế này.” Quân Vô Tà từ từ ngẩng đầu.
Thời gian cũng vừa đúng rồi, đã đến lúc phản kích lại.
“Ý ngươi là gì?” Cố Ly Sinh đang trong lúc kích động, hiển nhiên không hiểu ý đồ của Quân Vô Tà.
Tất cả mọi người đều biết, Phạm Trác mới chính là con trai ruột của Phạm Khải, còn Phạm Cẩm tuy thực lực không tệ, nhân phẩm đáng khen, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đứa con nuôi, chẳng phải con ruột!
Mối quan hệ như vậy khiến cho chúng đệ tử bắt đầu nảy sinh ra loại suy đoán tàn độc.
Bêu danh của Quân Vô Tà ở học viện Phong Hoa không ngừng lan truyền, nhưng Phạm Cẩm vẫn luôn bảo vệ, thậm chí còn đưa nàng đến tiểu viện Trúc Lâm, nơi mà Phạm Trác dùng để tĩnh dưỡng, trong này… chẵng lẽ còn có mục đích gì khác không thể tiết lộ?
Trong một khoảng thời gian thôi thì những suy đoán theo hướng như vậy mọc lên liên miên, khiến cho danh tiếng của Phạm Cẩm chịu sự đả kích trước nay chưa từng có.
Mà tất cả những chuyện này, Phạm Cẩm không hề hay biết, hắn nổi giận đùng đùng mà đi vào trong tiểu viện Trúc Lâm, nhưng lại dừng bước trong viện, lo lắng khuôn mặt như thế này của mình sẽ hù doạ Quân Vô Tà với Phạm Trác, nên đứng đó hồi lâu mới quyết định đi vào bên trong.
Nhưng trong phòng chỉ có mỗi Phạm Trác.
“Đại ca, huynh tới rồi?” Phạm Trác cười ha hả nhìn Phạm Cẩm.
Phạm Cẩm gật đầu, xác nhận tâm trạng đã bình tĩnh lại rồi mới nói: “Tiểu Tà đâu rồi?”
“Ra ngoài rồi.” Phạm Trác ôm Be Be đại nhân trong lòng, cười híp mắt nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Be Be đại nhân.
Be Be đại nhân khe khẽ một tiếng, xem như là đã chấp nhận việc lấy lòng của Phạm Trác.
Phạm Cẩm hơi sửng sốt.
“Ra ngoài? Từ lúc nào?” Lúc này đi ra ngoài, nếu như đụng phải đám đệ tử học viện Phong Hoa thì coi như xong.
“Cũng được một lúc rồi, đại ca không cần phải lo lắng, ngồi xuống uống chén trà, nghỉ ngơi chút đi.” Phạm Trác vừa nói vừa đẩy chén trà mình đã chuẩn bị từ trước tới trước mặt Phạm Cẩm.
Phạm Cẩm cắn răng, không biết Quân Vô Tà đi đến chỗ nào, chỉ đành ngồi xuống chờ đợi.
Chính ngay lúc Phạm Cẩm lòng như lửa đốt thì Quân Vô Tà lại đang ngồi một cục trong thư phòng của Cố Ly Sinh.
Quân Vô Tà ôm theo Hắc Miêu, gương mặt lãnh đạm nhìn về phía Cố Ly Sinh chan chứa ý cười.
“Quân Tà, hôm nay ngươi đến đây có chuyện gì?” Cố Ly Sinh nở nụ cười nhìn Quân Vô Tà, sau khi Quân Vô Tà nghiên cứu triệt để thuật phục linh, Cố Ly Sinh không cách nào giữ được dáng vẻ của một người thầy ở trước mặt Quân Vô Tà nữa.
Quân Vô Tà bình thản nói: “Việc cải thiện thuật phục linh đã hoàn thành.”
Cố Ly Sinh mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn Quân Vô Tà.
Mới có bao lâu mà Quân Vô Tà đã làm xong rồi sao…
Cố Ly Sinh vốn cho rằng khoảng thời gian này dài đẳng đẵng, nhưng lại không ngờ thời gian lại ngắn đến mức độ này, mới chưa được bao lâu? Quân Vô Tà đã sửa xong rồi?
Tên này có phải là người không vậy?
“Hoàn thành rồi? Thật sao?” Cố Ly Sinh cố nuốt nước miếng.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu.
Cố Ly Sinh kích động đến mức bàn tay để trên bàn cũng bắt đầu run rẩy luôn.
“Ta chuẩn bị trở về phân viện Phục Linh rồi.” Quân Vô Tà nói tiếp.
“Trở về! Lập tức về sao! Ngươi muốn khi nào trở về cũng đều được!” Lời thứ hai không nói chỉ đồng ý, ban đầu để cho Quân Vô Tà tạm thời rời khỏi phân viện Phục Linh chỉ là lo lắng nàng bị những người có tâm cơ cản trở, phá hoại tiến độ cải tạo thuật phục linh, mà nay thuật phục linh đã cải tạo xong, Cố Ly Sinh cũng không còn lo âu gì nữa.
Hắn chỉ ước gì bây giờ lập tức để cho Quân Vô Tà đeo lên ngọc bội của phân viện Phục Linh.
“Không phải trở về như thế này.” Quân Vô Tà từ từ ngẩng đầu.
Thời gian cũng vừa đúng rồi, đã đến lúc phản kích lại.
“Ý ngươi là gì?” Cố Ly Sinh đang trong lúc kích động, hiển nhiên không hiểu ý đồ của Quân Vô Tà.