Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới, đệ tử duy nhất mà Cố Ly Sinh luôn mồm công nhận kia lại chính là Quân Vô Tà!
Là một thiếu niên từ ngày đầu tiên bước vào học viện Phong Hoa đã bị gắn cái mác đê tiện trên người!
Tất cả những bêu danh ngày đó của Quân Vô Tà cũng đều bắt nguồn từ phân viện Phục Linh!
Nhưng hiện tại, tất cả những sự thay đổi này, đều khiến người khác khó lòng mà tin.
Chuyện này… làm sao có thể?
“Lần này, đệ tử ta chọn trúng từ đầu chí cuối cũng chỉ có mình Quân Tà, ta vốn nghĩ rằng mình đã tìm được đệ tử hợp cách nhất, nhưng lại không thể ngờ bản thân tìm được một tiểu quái vật mà ngay cả ta cũng không thể không bái phục, Quân Vô Tà chỉ trong một canh giờ đã có thể nắm hết toàn bộ thuật phục linh, hơn nữa còn đưa ra những cải tiến cho nó.” Khi Cố Ly Sinh nhắc đến đây, trên mặt không khỏi tự hào.
“Chuyện của thuật phục linh vô cùng quan trọng, vì để cho Quân Vô Tà có đủ thời gian và tinh lực để hoàn thành, cũng là để tránh những người có tâm cơ hòng hãm hại hắn, ta chỉ đành để hắn ra khỏi phân viện Phục Linh, đồng thời để tránh người khác sinh lòng nghi hoặc còn đặc biệt chọn ra một đệ tử mới để thay thế vị trí Quân Tà, mà tất cả những chuyện này đề đã được viện trưởng cho phép, hơn nữa ta cũng đã giải thích qua cho tên đệ tử mới kia, để Quân Vô Tà không bị bại lộ, ta vẫn luôn nói với bên ngoài tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Cố Ly Sinh dứt lời, chân mày đột nhiên nhíu lại, giọng nói cũng không còn ôn hoà như khi nãy nữa, ánh mắt sắc bén đảo qua một vòng đệ tử học viện Phong Hoa, lạnh lùng nói: “Nhưng ta lại không thể ngờ được, đệ tử học viện Phong Hoa lại ngu ngốc đến như vậy, mù quáng tin vào những lời đồn đãi, một lần rồi lại một lần làm trọng thương Quân Tà, thật khiến người ta thất vọng. Chân tướng sự việc ta biết, viện trưởng cũng biết. Quân Tà chưa từng có ý muốn cướp đoạt vị trí của bất kỳ ai, bởi vì ngay từ đầu vị trí đó đã là của hắn! Là hắn nhường cho nên người khác mới có cơ hội. Các ngươi không biết chân tướng, lại không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe những lời đồn nhảm nhí đã ăn nói lung tung, đúng thật là bôi nhọ bốn chữ học viện Phong Hoa!”
Lời lẽ của Cố Ly Sinh nhịp nhàng có lực vang lên, xoá bỏ hết những lời đồn đãi mà Quân Vô Tà oan ức gánh chịu trong thời gian vừa qua! Cũng xem như vả vào mặt những tên nói bóng gió vô căn cứ kia!
Những lời này khiến cho tất cả mọi người nhất thời á khẩu không nói được gì.
Phạm Khải vẫn luôn im lặng không nói lời nào cũng bước ra, ông thở dài: “Ta có thể làm chứng, từng câu từng chữ của Cố Ly Sinh là thật, lúc đầu hắn nói với ta chuyện này ta cũng rất ngạc nhiên, khó có thể tin được một thiếu niên mới mười bốn tuổi lại chế ngự thuật phục linh trên cả hắn. Nhưng thuật phục linh là do Cố Ly Sinh tự tay sáng chế, nó cũng như là đứa con của hắn, hắn tuyệt nhiên không thể lấy nó ra đùa được, ta tin vào nhãn quang cũng như phán đoán của hắn. Mà bây giờ, sự thực đã chứng minh, ta không hề nhìn lầm Cố Ly Sinh, Cố Ly Sinh cũng không hề nhìn lầm Quân Tà.”
Nói tới đây, Phạm Khải ngừng một chút nói: “Trước kia, ta cũng không biết là người nào, bỗng nhiên phải đi điều tra nguyên nhân cái chết của Lý Tử Mộ, gây nên lời đồn đãi khắp học viện, vì để cho mọi người biết được chân tướng sự việc, ta cố tình đi điều tra sự việc này. Đúng là Lý Tử Mộ bị linh thú giết chết, vết thương chí mạng trên người hắn là do dã thú hung dữ cắn xe gây nên, không phải do người làm. Mà bây giờ các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, đối tượng các ngươi nghi ngờ, linh thú của hắn chẳng qua cũng chỉ là một con mèo to bằng bàn tay, thử hỏi một con mèo nhỏ như vậy làm sao có thể cắn nát cổ họng một thiếu niên mười mấy tuổi?
Là một thiếu niên từ ngày đầu tiên bước vào học viện Phong Hoa đã bị gắn cái mác đê tiện trên người!
Tất cả những bêu danh ngày đó của Quân Vô Tà cũng đều bắt nguồn từ phân viện Phục Linh!
Nhưng hiện tại, tất cả những sự thay đổi này, đều khiến người khác khó lòng mà tin.
Chuyện này… làm sao có thể?
“Lần này, đệ tử ta chọn trúng từ đầu chí cuối cũng chỉ có mình Quân Tà, ta vốn nghĩ rằng mình đã tìm được đệ tử hợp cách nhất, nhưng lại không thể ngờ bản thân tìm được một tiểu quái vật mà ngay cả ta cũng không thể không bái phục, Quân Vô Tà chỉ trong một canh giờ đã có thể nắm hết toàn bộ thuật phục linh, hơn nữa còn đưa ra những cải tiến cho nó.” Khi Cố Ly Sinh nhắc đến đây, trên mặt không khỏi tự hào.
“Chuyện của thuật phục linh vô cùng quan trọng, vì để cho Quân Vô Tà có đủ thời gian và tinh lực để hoàn thành, cũng là để tránh những người có tâm cơ hòng hãm hại hắn, ta chỉ đành để hắn ra khỏi phân viện Phục Linh, đồng thời để tránh người khác sinh lòng nghi hoặc còn đặc biệt chọn ra một đệ tử mới để thay thế vị trí Quân Tà, mà tất cả những chuyện này đề đã được viện trưởng cho phép, hơn nữa ta cũng đã giải thích qua cho tên đệ tử mới kia, để Quân Vô Tà không bị bại lộ, ta vẫn luôn nói với bên ngoài tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Cố Ly Sinh dứt lời, chân mày đột nhiên nhíu lại, giọng nói cũng không còn ôn hoà như khi nãy nữa, ánh mắt sắc bén đảo qua một vòng đệ tử học viện Phong Hoa, lạnh lùng nói: “Nhưng ta lại không thể ngờ được, đệ tử học viện Phong Hoa lại ngu ngốc đến như vậy, mù quáng tin vào những lời đồn đãi, một lần rồi lại một lần làm trọng thương Quân Tà, thật khiến người ta thất vọng. Chân tướng sự việc ta biết, viện trưởng cũng biết. Quân Tà chưa từng có ý muốn cướp đoạt vị trí của bất kỳ ai, bởi vì ngay từ đầu vị trí đó đã là của hắn! Là hắn nhường cho nên người khác mới có cơ hội. Các ngươi không biết chân tướng, lại không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe những lời đồn nhảm nhí đã ăn nói lung tung, đúng thật là bôi nhọ bốn chữ học viện Phong Hoa!”
Lời lẽ của Cố Ly Sinh nhịp nhàng có lực vang lên, xoá bỏ hết những lời đồn đãi mà Quân Vô Tà oan ức gánh chịu trong thời gian vừa qua! Cũng xem như vả vào mặt những tên nói bóng gió vô căn cứ kia!
Những lời này khiến cho tất cả mọi người nhất thời á khẩu không nói được gì.
Phạm Khải vẫn luôn im lặng không nói lời nào cũng bước ra, ông thở dài: “Ta có thể làm chứng, từng câu từng chữ của Cố Ly Sinh là thật, lúc đầu hắn nói với ta chuyện này ta cũng rất ngạc nhiên, khó có thể tin được một thiếu niên mới mười bốn tuổi lại chế ngự thuật phục linh trên cả hắn. Nhưng thuật phục linh là do Cố Ly Sinh tự tay sáng chế, nó cũng như là đứa con của hắn, hắn tuyệt nhiên không thể lấy nó ra đùa được, ta tin vào nhãn quang cũng như phán đoán của hắn. Mà bây giờ, sự thực đã chứng minh, ta không hề nhìn lầm Cố Ly Sinh, Cố Ly Sinh cũng không hề nhìn lầm Quân Tà.”
Nói tới đây, Phạm Khải ngừng một chút nói: “Trước kia, ta cũng không biết là người nào, bỗng nhiên phải đi điều tra nguyên nhân cái chết của Lý Tử Mộ, gây nên lời đồn đãi khắp học viện, vì để cho mọi người biết được chân tướng sự việc, ta cố tình đi điều tra sự việc này. Đúng là Lý Tử Mộ bị linh thú giết chết, vết thương chí mạng trên người hắn là do dã thú hung dữ cắn xe gây nên, không phải do người làm. Mà bây giờ các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, đối tượng các ngươi nghi ngờ, linh thú của hắn chẳng qua cũng chỉ là một con mèo to bằng bàn tay, thử hỏi một con mèo nhỏ như vậy làm sao có thể cắn nát cổ họng một thiếu niên mười mấy tuổi?