Doãn Ngôn kinh hãi nhìn Ninh Hinh, trong lòng một nỗi sợ hãi vô hạn đang xâm chiếm.
Từ nay về sau, bất luận là ai đều không được phép mượn cớ gì để bôi nhọ Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà được Cố Ly Sinh đích thân mời về phân viện Phục Linh rất là long trọng, căn bản không một ai dám gây sự hoặc động đến nàng dù là một sợi tóc.
Nàng am hiểu về thuật phục linh còn hơn cả Cố Ly Sinh, chỉ cần một điểm này thôi đã đủ khiến cho mọi người bái phục, từ nay về sau, địa vị của của Quân Vô Tà trong đám đệ tử học viện Phong Hoa không ai có thể vượt qua, những người đã từng mắng nhiếc, sỉ nhục nàng, bắt đầu từ nay không còn bất cứ lý do hoặc cái cớ nào để nói nàng nữa. Chỉ riêng việc Quân Vô Tà nắm bắt được thuật phục linh thôi đã khiến cho những người xung quanh phải chùn bước, nào có ai còn dám đến gây sự nữa.
Doãn Ngôn ngẩng đầu nhìn đám bụi mịt mờ phía chân trời.
Học viện Phong Hoa đã thay đổi hoàn toàn từ ngày hôm nay!
Trong lòng Doãn Ngôn tràn đầy nỗi sợ hãi, chỉ còn biết đỡ lấy Ninh Hinh đang hồn xiêu phách lạc, rời khỏi quảng trường.
Nhưng sau khi bọn họ rời đi, vẫn còn một bóng dáng gầy gò, khắc khổ đang đứng đơn độc một góc sân.
A Tĩnh gương mặt phờ phạc nhìn vào khoảng không mông lung trước sân.
Những lời Cố Ly Sinh và Phạm Khải nói vừa rồi hắn đã nghe rõ mồn một, hắn cũng như những người khác, những tưởng Quân Vô Tà hôm nay sẽ bị Cố Ly Sinh đuổi ra khỏi học viện Phong Hoa, nào ngờ đâu đến nơi này lại nghe được sự thật khó tin này.
A Tĩnh đột nhiên toàn thân rã rời ngồi sụp xuống đất, hai tay cứng đờ co quắp lại, các ngón tay tứa máu.
Điều bẽ mặt nhất trên thế gian này là nhìn thấy người mà mình vốn khinh thường lại có thể vượt mặt mình xông lên như thế.
Trong suốt thời gian qua Quân Vô Tà dù không nói một lời nhưng thực tế đã làm bẽ mặt tất cả mọi sư sinh trong học viện, thậm chí còn chà đạp lên nó nhiều lần là đằng khác.
Hôm đó Quân Vô Tà được Cố Ly Sinh “mời” về phân viện Phục Linh, tất cả mọi đệ tử của phân viện chỉ dám đứng giương mắt lên nhìn hai người đi vào mà không dám đi theo dù là một bước.
Đi theo làm gì chứ?
Bị đánh cho sưng mặt lên rồi.
Trước nay bọn họ vẫn kiêu ngạo vì mình là đệ tử của phân viện Phục Linh, hóa ra chỉ là Cố Ly Sinh nể mặt Phạm Khải nên mới vậy thôi.
Hóa ra từ trước đến nay họ chưa bao giờ lọt vào mắt Cố Ly Sinh.
Cứ như vậy mà họ lại càng theo nước chảy bèo trôi cùng với những người khác chỉ trích Quân Vô Tà.
Thật là…
Quá là xấu hổ!
Quân Vô Tà đi theo Cố Ly Sinh vào thư phòng, vừa khép cửa lại Cố Ly Sinh như thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thả lỏng thân thể thư thái một chút, nét mặt nghiêm nghị cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Thế nào, như vậy là đã đạt yêu cầu của ngươi chưa?” Cố Ly Sinh nhìn Quân Vô Tà cười ha ha, cảnh tượng hôm nay là do hắn cố tình tạo ra cho Quân Vô Tà, cũng coi như là bù đắp lớn nhất cho nàng vì phải chịu áp lực suốt thời gian qua.
“Đạt.” Quân Vô Tà gật đầu đáp lại.
Cố Ly Sinh lần này làm rất tốt, rất hợp ý của Quân Vô Tà.
Không cần nàng tự mình ra tay mà đã có hiệu quả như vậy nên nàng vô cùng hài lòng.
“Ha ha, vậy thì tốt. Đây cũng là lần đầu tiên ta khuấy động cả viện lên như vậy.” Cố Ly Sinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này gây ra sự việc lớn như vậy, một là vì muốn biểu thị thành ý với Quân Vô Tà, hai là vì muốn cho Quân Vô Tà trút giận.
Những lời đồn đại kia, chỉ cần nghe thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng Quân Vô Tà có thể chịu đựng được đến hôm nay, khiến cho Cố Ly Sinh cảm phục bội phần.
Nếu như là người khác, ngay từ lần đầu tiên đã đứng ra thanh minh mọi chuyện, nhưng Quân Vô Tà luôn nhẫn nại đợi đến khi sự việc được sáng tỏ, đức tính kiên trì này đã khiến Cố Ly Sinh càng thêm nể phục.
Từ nay về sau, bất luận là ai đều không được phép mượn cớ gì để bôi nhọ Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà được Cố Ly Sinh đích thân mời về phân viện Phục Linh rất là long trọng, căn bản không một ai dám gây sự hoặc động đến nàng dù là một sợi tóc.
Nàng am hiểu về thuật phục linh còn hơn cả Cố Ly Sinh, chỉ cần một điểm này thôi đã đủ khiến cho mọi người bái phục, từ nay về sau, địa vị của của Quân Vô Tà trong đám đệ tử học viện Phong Hoa không ai có thể vượt qua, những người đã từng mắng nhiếc, sỉ nhục nàng, bắt đầu từ nay không còn bất cứ lý do hoặc cái cớ nào để nói nàng nữa. Chỉ riêng việc Quân Vô Tà nắm bắt được thuật phục linh thôi đã khiến cho những người xung quanh phải chùn bước, nào có ai còn dám đến gây sự nữa.
Doãn Ngôn ngẩng đầu nhìn đám bụi mịt mờ phía chân trời.
Học viện Phong Hoa đã thay đổi hoàn toàn từ ngày hôm nay!
Trong lòng Doãn Ngôn tràn đầy nỗi sợ hãi, chỉ còn biết đỡ lấy Ninh Hinh đang hồn xiêu phách lạc, rời khỏi quảng trường.
Nhưng sau khi bọn họ rời đi, vẫn còn một bóng dáng gầy gò, khắc khổ đang đứng đơn độc một góc sân.
A Tĩnh gương mặt phờ phạc nhìn vào khoảng không mông lung trước sân.
Những lời Cố Ly Sinh và Phạm Khải nói vừa rồi hắn đã nghe rõ mồn một, hắn cũng như những người khác, những tưởng Quân Vô Tà hôm nay sẽ bị Cố Ly Sinh đuổi ra khỏi học viện Phong Hoa, nào ngờ đâu đến nơi này lại nghe được sự thật khó tin này.
A Tĩnh đột nhiên toàn thân rã rời ngồi sụp xuống đất, hai tay cứng đờ co quắp lại, các ngón tay tứa máu.
Điều bẽ mặt nhất trên thế gian này là nhìn thấy người mà mình vốn khinh thường lại có thể vượt mặt mình xông lên như thế.
Trong suốt thời gian qua Quân Vô Tà dù không nói một lời nhưng thực tế đã làm bẽ mặt tất cả mọi sư sinh trong học viện, thậm chí còn chà đạp lên nó nhiều lần là đằng khác.
Hôm đó Quân Vô Tà được Cố Ly Sinh “mời” về phân viện Phục Linh, tất cả mọi đệ tử của phân viện chỉ dám đứng giương mắt lên nhìn hai người đi vào mà không dám đi theo dù là một bước.
Đi theo làm gì chứ?
Bị đánh cho sưng mặt lên rồi.
Trước nay bọn họ vẫn kiêu ngạo vì mình là đệ tử của phân viện Phục Linh, hóa ra chỉ là Cố Ly Sinh nể mặt Phạm Khải nên mới vậy thôi.
Hóa ra từ trước đến nay họ chưa bao giờ lọt vào mắt Cố Ly Sinh.
Cứ như vậy mà họ lại càng theo nước chảy bèo trôi cùng với những người khác chỉ trích Quân Vô Tà.
Thật là…
Quá là xấu hổ!
Quân Vô Tà đi theo Cố Ly Sinh vào thư phòng, vừa khép cửa lại Cố Ly Sinh như thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thả lỏng thân thể thư thái một chút, nét mặt nghiêm nghị cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Thế nào, như vậy là đã đạt yêu cầu của ngươi chưa?” Cố Ly Sinh nhìn Quân Vô Tà cười ha ha, cảnh tượng hôm nay là do hắn cố tình tạo ra cho Quân Vô Tà, cũng coi như là bù đắp lớn nhất cho nàng vì phải chịu áp lực suốt thời gian qua.
“Đạt.” Quân Vô Tà gật đầu đáp lại.
Cố Ly Sinh lần này làm rất tốt, rất hợp ý của Quân Vô Tà.
Không cần nàng tự mình ra tay mà đã có hiệu quả như vậy nên nàng vô cùng hài lòng.
“Ha ha, vậy thì tốt. Đây cũng là lần đầu tiên ta khuấy động cả viện lên như vậy.” Cố Ly Sinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này gây ra sự việc lớn như vậy, một là vì muốn biểu thị thành ý với Quân Vô Tà, hai là vì muốn cho Quân Vô Tà trút giận.
Những lời đồn đại kia, chỉ cần nghe thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng Quân Vô Tà có thể chịu đựng được đến hôm nay, khiến cho Cố Ly Sinh cảm phục bội phần.
Nếu như là người khác, ngay từ lần đầu tiên đã đứng ra thanh minh mọi chuyện, nhưng Quân Vô Tà luôn nhẫn nại đợi đến khi sự việc được sáng tỏ, đức tính kiên trì này đã khiến Cố Ly Sinh càng thêm nể phục.