Long Kỳ nói: “Kẻ tham gia việc này và người xử lý sự việc, phiền viện trưởng mời bọn họ đến đây.”
Phạm Khải có lẽ cũng hiểu, bị đe dọa phải làm, nào còn dám cò kè mặc cả, lập tức cho người đi tìm.
Các đệ tử vây quanh học viện Phong Hoa càng lúc càng đông, tất cả mọi người đều bị sự ngang tàn của Quân Vô Tà và Long Kỳ trấn giữ, thân phận viện trưởng học viện Phong Hoa như thế nào, nhưng ở trước mặt hai vị này cũng chỉ có thể cố gượng cười.
Trước giờ Nam Cung Húc ở học viện Phong Hoa luôn giữ sĩ diện, không cười nói tùy tiện, đệ tử tầm thường cũng không dám nói với ông ta một câu.
Nhưng bây giờ, Nam Cung Húc lại cười nói vui vẻ trước mặt Quân Vô Tà bọn họ, dáng dấp ấy phải gọi là thấp vô cùng.
Nhìn thấy thái độ của Phạm Khải và Nam Cung Húc, các đệ tử khác lập tức hiểu thế lực mạnh của Thụy Lân Quân.
Rất nhanh, những người có liên quan đến việc này lần lượt được dẫn đến.
Có thể thấy, đệ tử học viện Phong Hoa ngẩn ngơ ra.
Những người được gọi đến không chỉ là những người hướng dẫn phụ trách an nguy ngày săn linh, ngay cả Ninh Hinh, Doãn Ngôn, Phạm Cẩm và phó viện trưởng đều bị mời đến!
Thật là ra dáng!
“Ngoại trừ những người bị trục xuất, còn bốn tên đệ tử phân viện đang trên đường đến, ngoài ra còn một đệ tử… lúc này không ở trong viện.” Phạm Khải lau mồ hôi lạnh, thiếu bớt một người, là người được Cố Ly Sinh điểm tên Quân Vô Tà ngày hôm qua, nhưng được biết ngày hôm qua Quân Vô Tà xin Cố Ly Sinh nghỉ phép, hôm nay không ở trong viện.
Long Kỳ không gấp hồi đáp lại Phạm Khải, mà nhìn về phía Quân Vô Tà, nhìn Quân Vô Tà gật đầu hài lòng, nói với Phạm Khải: “Được rồi.”
Phạm Khải ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Ninh Hinh trắng bệch, thần sắc có chút lơ lửng, Doãn Ngô đỡ nàng ta đứng trong đám người, nhìn bộ dạng đó vẫn chưa phấn chấn trở lại sau đả kích ngày hôm qua, nhưng bây giờ lại bị níu kéo lại, nàng ta cảm thấy toàn thân bất lực, ngước mắt nhìn về phía trước
Thụy Lân Quân quả thật lại có thể đến?!
Ninh Hinh theo bản năng nhìn về phía Ninh Nhuệ, nỗi sợ trong lòng đang lan tràn điên cuồng, nàng ta vốn cho rằng mọi việc sẽ dừng ở đây, nhưng không ngờ, hôm nay bản thân lại bị gọi đến.
Ninh Nhuệ âm thầm cho Ninh Hinh ánh mắt bình tĩnh, Ninh Hinh mới yên tâm phần nào.
“Ninh… Ninh sư tỷ… chúng ta… chúng ta phải làm sao?” Doãn Ngôn bị dọa đến phát run.
“Sợ gì chứ, có phụ thân ta ở đây, có gì phải sợ? Lộ Uy Kiệt bọn họ đã làm kẻ chết thay, Thụy Lân quân làm sao lại tính toán với hai tiểu bối chúng ta.” Ninh Hinh nghiến răng, cố giữ bình tĩnh nói.
“Nhưng… nhưng…”
“Không có gì nhưng, viện trưởng và phụ thân ta có quan hệ thân thiết, họ nhất định sẽ nói giúp cho chúng ta, Thụy Lân Quân đương nhiên rất mạnh, nhưng Thích quốc chỉ là một quốc gia nhỏ, phụ thân ta và viện trưởng dạy ra vô số đệ tử, ít nhiều phục vụ cho các nước, có cần ta nói cho ngươi không? Cho dù Thụy Lân Quân không nể mặt học viện Phong Hoa, đệ tử họ ít nhiều cũng phải kiêng nể phụ thân ta và viện trưởng, nếu như trở mặt, bọn họ cũng không nhất định được lợi gì.” Ninh Hinh híp mắt nói, như là trấn an Doãn Ngôn và cũng là trấn an bản thân nàng ta.
Ninh Hinh nói không sai, có thể một học viện Phong Hoa không là gì, nhưng Phạm Khải và Ninh Nhuệ cũng từng là đệ tử, cũng từng bị các nước và các thế lực mạnh lôi kéo, nếu như hai vị sư phụ bọn họ bị sỉ nhục, những người đó nhất định sẽ không ngồi xem không quản.
Phạm Khải có lẽ cũng hiểu, bị đe dọa phải làm, nào còn dám cò kè mặc cả, lập tức cho người đi tìm.
Các đệ tử vây quanh học viện Phong Hoa càng lúc càng đông, tất cả mọi người đều bị sự ngang tàn của Quân Vô Tà và Long Kỳ trấn giữ, thân phận viện trưởng học viện Phong Hoa như thế nào, nhưng ở trước mặt hai vị này cũng chỉ có thể cố gượng cười.
Trước giờ Nam Cung Húc ở học viện Phong Hoa luôn giữ sĩ diện, không cười nói tùy tiện, đệ tử tầm thường cũng không dám nói với ông ta một câu.
Nhưng bây giờ, Nam Cung Húc lại cười nói vui vẻ trước mặt Quân Vô Tà bọn họ, dáng dấp ấy phải gọi là thấp vô cùng.
Nhìn thấy thái độ của Phạm Khải và Nam Cung Húc, các đệ tử khác lập tức hiểu thế lực mạnh của Thụy Lân Quân.
Rất nhanh, những người có liên quan đến việc này lần lượt được dẫn đến.
Có thể thấy, đệ tử học viện Phong Hoa ngẩn ngơ ra.
Những người được gọi đến không chỉ là những người hướng dẫn phụ trách an nguy ngày săn linh, ngay cả Ninh Hinh, Doãn Ngôn, Phạm Cẩm và phó viện trưởng đều bị mời đến!
Thật là ra dáng!
“Ngoại trừ những người bị trục xuất, còn bốn tên đệ tử phân viện đang trên đường đến, ngoài ra còn một đệ tử… lúc này không ở trong viện.” Phạm Khải lau mồ hôi lạnh, thiếu bớt một người, là người được Cố Ly Sinh điểm tên Quân Vô Tà ngày hôm qua, nhưng được biết ngày hôm qua Quân Vô Tà xin Cố Ly Sinh nghỉ phép, hôm nay không ở trong viện.
Long Kỳ không gấp hồi đáp lại Phạm Khải, mà nhìn về phía Quân Vô Tà, nhìn Quân Vô Tà gật đầu hài lòng, nói với Phạm Khải: “Được rồi.”
Phạm Khải ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Ninh Hinh trắng bệch, thần sắc có chút lơ lửng, Doãn Ngô đỡ nàng ta đứng trong đám người, nhìn bộ dạng đó vẫn chưa phấn chấn trở lại sau đả kích ngày hôm qua, nhưng bây giờ lại bị níu kéo lại, nàng ta cảm thấy toàn thân bất lực, ngước mắt nhìn về phía trước
Thụy Lân Quân quả thật lại có thể đến?!
Ninh Hinh theo bản năng nhìn về phía Ninh Nhuệ, nỗi sợ trong lòng đang lan tràn điên cuồng, nàng ta vốn cho rằng mọi việc sẽ dừng ở đây, nhưng không ngờ, hôm nay bản thân lại bị gọi đến.
Ninh Nhuệ âm thầm cho Ninh Hinh ánh mắt bình tĩnh, Ninh Hinh mới yên tâm phần nào.
“Ninh… Ninh sư tỷ… chúng ta… chúng ta phải làm sao?” Doãn Ngôn bị dọa đến phát run.
“Sợ gì chứ, có phụ thân ta ở đây, có gì phải sợ? Lộ Uy Kiệt bọn họ đã làm kẻ chết thay, Thụy Lân quân làm sao lại tính toán với hai tiểu bối chúng ta.” Ninh Hinh nghiến răng, cố giữ bình tĩnh nói.
“Nhưng… nhưng…”
“Không có gì nhưng, viện trưởng và phụ thân ta có quan hệ thân thiết, họ nhất định sẽ nói giúp cho chúng ta, Thụy Lân Quân đương nhiên rất mạnh, nhưng Thích quốc chỉ là một quốc gia nhỏ, phụ thân ta và viện trưởng dạy ra vô số đệ tử, ít nhiều phục vụ cho các nước, có cần ta nói cho ngươi không? Cho dù Thụy Lân Quân không nể mặt học viện Phong Hoa, đệ tử họ ít nhiều cũng phải kiêng nể phụ thân ta và viện trưởng, nếu như trở mặt, bọn họ cũng không nhất định được lợi gì.” Ninh Hinh híp mắt nói, như là trấn an Doãn Ngôn và cũng là trấn an bản thân nàng ta.
Ninh Hinh nói không sai, có thể một học viện Phong Hoa không là gì, nhưng Phạm Khải và Ninh Nhuệ cũng từng là đệ tử, cũng từng bị các nước và các thế lực mạnh lôi kéo, nếu như hai vị sư phụ bọn họ bị sỉ nhục, những người đó nhất định sẽ không ngồi xem không quản.