“Lời nói lật lọng này từ đâu đến?” Phạm Khải lau mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh lùng quét qua giữa đám người, cũng không đáp câu hỏi của Phạm Khải, ánh mắt thình lình dừng lại trên người một tên trong đám.
“Long Kỳ.”
“Có thuộc hạ.”
“Đi.”
“Vâng!”
Lời nói của Long Kỳ vừa dứt, thân ảnh cao lớn đã hóa thành một con lốc, cuốn vào trong đám người, bỗng nhiên tiếng kêu kinh hãi vang lên khắp nơi, thân thủ Long Kỳ nhanh như chớp, đột nhiên xốc lên hai tên giữa đám người, với tốc độ lốc xoáy xách tới trước mặt Quân Vô Tà!
Hai tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên, hai tên đó bị Long Kỳ ném tới dưới chân Quân Vô Tà, run rẩy như bông liễu lung lay trong gió.
Hai người bị ném ra chính là Ninh Hinh và Doãn Ngôn, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, bản thân lại hiển nhiên bị Long Kỳ xốc lên ném ra, bị ném xuống đất trước mắt bao nhiêu người.
Khi Ninh Nhuệ thấy con gái bị ném xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức đứng ra.
“Quân tiểu thư, ngươi đây là ý gì?”
Khóe miệng Quân Vô Tà cười lạnh nói: “Ý gì? Không phải rất rõ ràng rồi sao? Các người xử trí mấy người đệ tử, như vậy xem như mọi chuyện đã giải quyết xong rồi? Chủ mưu chân chính bây giờ chắc là được các người giấu ở một nơi yên ổn. Sao hả? Thấy Thụy Lân quân ta ở Thích quốc xa xôi có thể tùy ý làm bậy hay sao?”
Vừa nói, Quân Vô Tà vừa cúi người xuống, một phát níu lấy tóc Ninh Hinh, lôi nàng ta dậy.
Da đầu truyền tới cơn đau tê liệt làm cho Ninh Hinh phát ra tiếng kêu không ngừng, Doãn Ngôn ở bên cạnh đã bị dọa đến khóc, nước mắt nước mũi nằm chảy đến một cử động nhỏ cũng không dám.
“Dừng tay!” Nhìn cô con gái yêu quý bị Quân Vô Tà đối đãi như vậy, mắt Ninh Nhuệ như muốn tóe ra tia lửa.
“Dừng tay?” Quân Vô Tà cười nhạt. “Ta đã cho các ngươi cơ hội, nếu như các ngươi có thể xử lý sự tình một cách công chính cũng có thể cho qua, nhưng các ngươi lại thành đồng lõa, che giấu chủ mưu của chuyện này, nếu không phải là ta nhắc nhở các ngươi, cố ý đưa linh thú cấp lãnh chủ tới, ý đồ sát hại Thụy Lân quân và đệ tử Niếp Vân Phong chính là hai vị trước mắt này? Đây chính là câu trả lời các ngươi cho chúng ta?”
Lời này của Quân Vô Tà vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao.
Lời Lộ Uy Kiệt nói lúc gần đi, bởi vì muốn chôn xuống mầm móng hoài nghi trong lòng mọi người mà hôm nay Quân Vô Tà trước mặt mọi người nói ra tất cả, lại xác thực tội danh của Ninh Hinh và Doãn Ngôn!
Doãn Ngôn và Ninh Hinh vốn là cùng một đội với Lộ Uy Kiệt bọn họ, đội của Lộ Uy Kiệt ngoại trừ hai người bọn họ đều bị trục xuất khỏi học viện, chỉ giữ lại hai người này, thực sự khiến người ta hoài nghi.
“Sợ là Quân tiểu thư hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan tới hai người bọn họ, đều là do Lộ Uy Kiệt gây ra.” Ninh Nhuệ đè nén tức giận nói.
Ninh Hinh ôm lấy đầu mình, toàn thân run rẩy giống như một con gà con, không quên phụ họa lời nói của Ninh Nhuệ.
“Là Lộ Uy Kiệt! Là Lộ Uy Kiệt làm, không liên quan gì tới ta!”
“À?” Tay Quân Vô Tà kéo, làm Ninh Hinh thét lên, lại nói không nên lời.
“Nếu như ta nhớ không lầm, vị này là con gái của phó viện trưởng học viện Phong Hoa đúng không? Mà người dưới đất kia hình như là người hầu của nàng ta. Học viện Phong Hoa nói thật dễ nghe, trên thực tế không phải là chỉ biết làm những chuyện dựa vào quyền thế để bao che? Nam Cung Húc, ngươi ra đây cho ta!”
Giọng nói Quân Vô Tà lạnh lùng quát lên.
Nam Cung Húc lại bị dọa toàn thân rung sợ, vội vàng đi ra.
“Chuyện hôm đó ngươi là người biết rõ, ngươi tới nói cho phó viện trưởng các ngươi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Quân Vô Tà nói.
Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh lùng quét qua giữa đám người, cũng không đáp câu hỏi của Phạm Khải, ánh mắt thình lình dừng lại trên người một tên trong đám.
“Long Kỳ.”
“Có thuộc hạ.”
“Đi.”
“Vâng!”
Lời nói của Long Kỳ vừa dứt, thân ảnh cao lớn đã hóa thành một con lốc, cuốn vào trong đám người, bỗng nhiên tiếng kêu kinh hãi vang lên khắp nơi, thân thủ Long Kỳ nhanh như chớp, đột nhiên xốc lên hai tên giữa đám người, với tốc độ lốc xoáy xách tới trước mặt Quân Vô Tà!
Hai tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên, hai tên đó bị Long Kỳ ném tới dưới chân Quân Vô Tà, run rẩy như bông liễu lung lay trong gió.
Hai người bị ném ra chính là Ninh Hinh và Doãn Ngôn, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, bản thân lại hiển nhiên bị Long Kỳ xốc lên ném ra, bị ném xuống đất trước mắt bao nhiêu người.
Khi Ninh Nhuệ thấy con gái bị ném xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức đứng ra.
“Quân tiểu thư, ngươi đây là ý gì?”
Khóe miệng Quân Vô Tà cười lạnh nói: “Ý gì? Không phải rất rõ ràng rồi sao? Các người xử trí mấy người đệ tử, như vậy xem như mọi chuyện đã giải quyết xong rồi? Chủ mưu chân chính bây giờ chắc là được các người giấu ở một nơi yên ổn. Sao hả? Thấy Thụy Lân quân ta ở Thích quốc xa xôi có thể tùy ý làm bậy hay sao?”
Vừa nói, Quân Vô Tà vừa cúi người xuống, một phát níu lấy tóc Ninh Hinh, lôi nàng ta dậy.
Da đầu truyền tới cơn đau tê liệt làm cho Ninh Hinh phát ra tiếng kêu không ngừng, Doãn Ngôn ở bên cạnh đã bị dọa đến khóc, nước mắt nước mũi nằm chảy đến một cử động nhỏ cũng không dám.
“Dừng tay!” Nhìn cô con gái yêu quý bị Quân Vô Tà đối đãi như vậy, mắt Ninh Nhuệ như muốn tóe ra tia lửa.
“Dừng tay?” Quân Vô Tà cười nhạt. “Ta đã cho các ngươi cơ hội, nếu như các ngươi có thể xử lý sự tình một cách công chính cũng có thể cho qua, nhưng các ngươi lại thành đồng lõa, che giấu chủ mưu của chuyện này, nếu không phải là ta nhắc nhở các ngươi, cố ý đưa linh thú cấp lãnh chủ tới, ý đồ sát hại Thụy Lân quân và đệ tử Niếp Vân Phong chính là hai vị trước mắt này? Đây chính là câu trả lời các ngươi cho chúng ta?”
Lời này của Quân Vô Tà vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao.
Lời Lộ Uy Kiệt nói lúc gần đi, bởi vì muốn chôn xuống mầm móng hoài nghi trong lòng mọi người mà hôm nay Quân Vô Tà trước mặt mọi người nói ra tất cả, lại xác thực tội danh của Ninh Hinh và Doãn Ngôn!
Doãn Ngôn và Ninh Hinh vốn là cùng một đội với Lộ Uy Kiệt bọn họ, đội của Lộ Uy Kiệt ngoại trừ hai người bọn họ đều bị trục xuất khỏi học viện, chỉ giữ lại hai người này, thực sự khiến người ta hoài nghi.
“Sợ là Quân tiểu thư hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan tới hai người bọn họ, đều là do Lộ Uy Kiệt gây ra.” Ninh Nhuệ đè nén tức giận nói.
Ninh Hinh ôm lấy đầu mình, toàn thân run rẩy giống như một con gà con, không quên phụ họa lời nói của Ninh Nhuệ.
“Là Lộ Uy Kiệt! Là Lộ Uy Kiệt làm, không liên quan gì tới ta!”
“À?” Tay Quân Vô Tà kéo, làm Ninh Hinh thét lên, lại nói không nên lời.
“Nếu như ta nhớ không lầm, vị này là con gái của phó viện trưởng học viện Phong Hoa đúng không? Mà người dưới đất kia hình như là người hầu của nàng ta. Học viện Phong Hoa nói thật dễ nghe, trên thực tế không phải là chỉ biết làm những chuyện dựa vào quyền thế để bao che? Nam Cung Húc, ngươi ra đây cho ta!”
Giọng nói Quân Vô Tà lạnh lùng quát lên.
Nam Cung Húc lại bị dọa toàn thân rung sợ, vội vàng đi ra.
“Chuyện hôm đó ngươi là người biết rõ, ngươi tới nói cho phó viện trưởng các ngươi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Quân Vô Tà nói.