Ông ta đã hầu như dùng hết tâm cơ một cách vô cùng tinh tế như vậy, nhưng Quân Vô Tà lại không hề suy chuyển chút nào.
Long Kỳ hạ lệnh một tiếng, hai gã binh sĩ Thụy Lân quân lập tức xuống ngựa, đi nhanh vào học viện Phong Hoa, tay bọn họ mỗi người xách theo một tấm ván gỗ dài sáu thước, dày khoảng hai tấc, sải bước đi tới.
Nhìn thấy hai người kia bước tới, Ninh Nhuệ chỉ cảm thấy mây đen rợp trời, một dự cảm không lành bao phủ trong lòng ông ta.
“Y theo quân pháp, xử ba mươi roi, một trăm gậy.” Long Kỳ lạnh lùng nói.
Ba mươi roi... một trăm gậy lớn?
Toàn bộ đệ tử học viện Phong Hoa nghe thấy con số trên, vừa nhìn về hai binh sĩ Thụy Lân quân to lớn chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Ninh Hinh là một cô gái, với thể chất như vậy, đừng nói là chịu hết toàn bộ, chỉ cần là một phần nhỏ số đòn trên cũng đủ lấy đi của nàng ta một mạng.
“Đừng... Đừng mà.” Ninh Hinh toàn thân phát run nhìn hai tên binh sĩ đang đi tới, nhìn tấm gỗ dày thực sự khiến nàng ta sợ hãi, vốn tưởng rằng chắc chắn là chết, cùng lắm một đao là xong, nhưng thật không ngờ Quân Vô Tà căn bản không để cho nàng ta chết đi một cách đơn giản như vậy.
Long Kỳ giữ bả vai của Ninh Hinh lại, dùng lực tay đè chắc Ninh Hinh xuống, cho dù là nàng ta có dùng hết khí lực từ khi bú sữa mẹ đến bây giờ, cũng khó lòng động đậy được chút nào.
Trên vai bị một lực lớn đè xuống, Ninh Hinh không có chút khả năng phản kháng nào ngã nhào xuống đất, nàng ta mở to hai mắt, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, bốn bề xung quanh đều có đệ tử học viện Phong Hoa, bộ dạng thảm hại của nàng ta chắc chắn đều bị bọn họ nhìn thấy.
Những đệ tử này nàng ta xưa nay chưa bao giờ để ý đến...
“Đánh.” Long Kỳ khẽ quát một tiếng, hai tên binh sĩ đang đứng hai bên Ninh Hinh, gậy gỗ trên tay thẳng thừng đánh xuống!
Chát!
Gỗ đánh vào da thịt, phát ra âm thanh lạnh lẽo.
Âm thanh kia khiến cho đám thiếu niên đều run rẩy.
“Á!”
Mới một gậy cũng đã làm cho Ninh Hinh đau khó lòng chịu được, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta chớp mắt đã trở nên không còn chút huyết sắc, nước mắt thành từng hàng lớn chảy quanh khóe mắt.
Binh sĩ Thụy Lân quân hạ thủ không hề lưu tình, không có nửa phần nương tay, gậy gỗ chợt cao chợt thấp thay nhau quật xuống, người xem nhìn thấy mà giật mình. Chỉ vài cái ngắn ngủi, mông của Ninh Hinh đã bị đánh cho chảy máu, máu đỏ tươi thấm đẫm quần áo của nàng ta. Trong cơn đau nhức, toàn thân Ninh Hinh không ngừng co quắp, răng cắn chặt, hai tay giãy giụa không ngừng muốn chạy thoát thân.
Long Kỳ ngồi xổm xuống, gắt gao giữ chặt bả vai của nàng ta, không để cho nàng ta có đường đào thoát.
Gậy gỗ vừa dày vừa nặng mang theo máu tươi tuôn ra, vết máu văng khắp nơi, dính cả vào người hai tên binh sĩ, máu rớt trên nền đá trắng cẩm thạch của học viện Phong Hoa, rơi xuống điểm từng vệt đỏ, giống như những bông hoa máu nở rộ vậy.
Ninh Hinh ngay cả kêu cũng đã kêu không ra tiếng, nàng cắn chặt hàm răng, máu tươi theo khóe miệng không ngừng ứa ra rơi vương vãi đầy mặt đất, ánh mắt nàng ta vằn lên tia máu, nàng ta nhìn thấy xung quanh bốn bề là từng khuôn mặt trẻ tuổi.
Đừng nhìn nàng ta... Đừng nhìn nàng ta...
Vì sao phải hành hạ nàng ta như vậy?
Tại sao muốn khiến cho nàng ta trở nên thê thảm như thế?
Vì sao ngay cả chết cũng không để cho nàng ta được chết cho thoải mái?
Thân dưới truyền tới cảm giác đau nhức, làm cho nàng ta toàn thân bốc ra mồ hôi lạnh, nàng ta hầu như có thể tưởng tượng ra tình cảnh thê thảm ngày hôm nay của mình.
Từ trước đến nay, nàng ta cực kỳ chú trọng đến hình tượng của mình, tuy nhiên ngày hôm nay, trước mặt toàn bộ đệ tử học viện đã bị hủy không còn thứ gì.
Đau đớn kịch liệt và cảm giác nhục nhã khôn cùng làm cho Ninh Hinh hận không thể chết ngay bây giờ.
Long Kỳ hạ lệnh một tiếng, hai gã binh sĩ Thụy Lân quân lập tức xuống ngựa, đi nhanh vào học viện Phong Hoa, tay bọn họ mỗi người xách theo một tấm ván gỗ dài sáu thước, dày khoảng hai tấc, sải bước đi tới.
Nhìn thấy hai người kia bước tới, Ninh Nhuệ chỉ cảm thấy mây đen rợp trời, một dự cảm không lành bao phủ trong lòng ông ta.
“Y theo quân pháp, xử ba mươi roi, một trăm gậy.” Long Kỳ lạnh lùng nói.
Ba mươi roi... một trăm gậy lớn?
Toàn bộ đệ tử học viện Phong Hoa nghe thấy con số trên, vừa nhìn về hai binh sĩ Thụy Lân quân to lớn chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Ninh Hinh là một cô gái, với thể chất như vậy, đừng nói là chịu hết toàn bộ, chỉ cần là một phần nhỏ số đòn trên cũng đủ lấy đi của nàng ta một mạng.
“Đừng... Đừng mà.” Ninh Hinh toàn thân phát run nhìn hai tên binh sĩ đang đi tới, nhìn tấm gỗ dày thực sự khiến nàng ta sợ hãi, vốn tưởng rằng chắc chắn là chết, cùng lắm một đao là xong, nhưng thật không ngờ Quân Vô Tà căn bản không để cho nàng ta chết đi một cách đơn giản như vậy.
Long Kỳ giữ bả vai của Ninh Hinh lại, dùng lực tay đè chắc Ninh Hinh xuống, cho dù là nàng ta có dùng hết khí lực từ khi bú sữa mẹ đến bây giờ, cũng khó lòng động đậy được chút nào.
Trên vai bị một lực lớn đè xuống, Ninh Hinh không có chút khả năng phản kháng nào ngã nhào xuống đất, nàng ta mở to hai mắt, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, bốn bề xung quanh đều có đệ tử học viện Phong Hoa, bộ dạng thảm hại của nàng ta chắc chắn đều bị bọn họ nhìn thấy.
Những đệ tử này nàng ta xưa nay chưa bao giờ để ý đến...
“Đánh.” Long Kỳ khẽ quát một tiếng, hai tên binh sĩ đang đứng hai bên Ninh Hinh, gậy gỗ trên tay thẳng thừng đánh xuống!
Chát!
Gỗ đánh vào da thịt, phát ra âm thanh lạnh lẽo.
Âm thanh kia khiến cho đám thiếu niên đều run rẩy.
“Á!”
Mới một gậy cũng đã làm cho Ninh Hinh đau khó lòng chịu được, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta chớp mắt đã trở nên không còn chút huyết sắc, nước mắt thành từng hàng lớn chảy quanh khóe mắt.
Binh sĩ Thụy Lân quân hạ thủ không hề lưu tình, không có nửa phần nương tay, gậy gỗ chợt cao chợt thấp thay nhau quật xuống, người xem nhìn thấy mà giật mình. Chỉ vài cái ngắn ngủi, mông của Ninh Hinh đã bị đánh cho chảy máu, máu đỏ tươi thấm đẫm quần áo của nàng ta. Trong cơn đau nhức, toàn thân Ninh Hinh không ngừng co quắp, răng cắn chặt, hai tay giãy giụa không ngừng muốn chạy thoát thân.
Long Kỳ ngồi xổm xuống, gắt gao giữ chặt bả vai của nàng ta, không để cho nàng ta có đường đào thoát.
Gậy gỗ vừa dày vừa nặng mang theo máu tươi tuôn ra, vết máu văng khắp nơi, dính cả vào người hai tên binh sĩ, máu rớt trên nền đá trắng cẩm thạch của học viện Phong Hoa, rơi xuống điểm từng vệt đỏ, giống như những bông hoa máu nở rộ vậy.
Ninh Hinh ngay cả kêu cũng đã kêu không ra tiếng, nàng cắn chặt hàm răng, máu tươi theo khóe miệng không ngừng ứa ra rơi vương vãi đầy mặt đất, ánh mắt nàng ta vằn lên tia máu, nàng ta nhìn thấy xung quanh bốn bề là từng khuôn mặt trẻ tuổi.
Đừng nhìn nàng ta... Đừng nhìn nàng ta...
Vì sao phải hành hạ nàng ta như vậy?
Tại sao muốn khiến cho nàng ta trở nên thê thảm như thế?
Vì sao ngay cả chết cũng không để cho nàng ta được chết cho thoải mái?
Thân dưới truyền tới cảm giác đau nhức, làm cho nàng ta toàn thân bốc ra mồ hôi lạnh, nàng ta hầu như có thể tưởng tượng ra tình cảnh thê thảm ngày hôm nay của mình.
Từ trước đến nay, nàng ta cực kỳ chú trọng đến hình tượng của mình, tuy nhiên ngày hôm nay, trước mặt toàn bộ đệ tử học viện đã bị hủy không còn thứ gì.
Đau đớn kịch liệt và cảm giác nhục nhã khôn cùng làm cho Ninh Hinh hận không thể chết ngay bây giờ.