Sự phản bội, những lời chỉ trích rành rọt vừa rồi của Doãn Ngôn đã đưa nàng ta vào chỗ mãi mãi không thể quay đầu…
Nếu lúc trước trong lòng Ninh Hinh còn cảm thấy hơi may mắn, vậy thì bây giờ nàng ta đã tuyệt vọng cùng cực!
Quân Vô Tà sẽ tuyệt đối không cho nàng ta sống tiếp… tuyệt đối không…
Vào giây phút này Ninh Hinh vô cùng hối hận, nếu sớm biết thân phận của Quân Vô Tà, cho dù cho nàng ta một trăm lá gan nàng ta cũng sẽ không chọc vào người như thế.
Nhưng mà, mọi thứ lúc này đều đã quá muộn màng.
Không ai ngờ được rằng Ninh Hinh có thể chịu đựng được đến bây giờ, Ninh Nhuệ đã định từ bỏ Ninh Hinh cũng nghĩ giống con gái mình, ông ta muốn mở miệng nhưng lại do dự mãi, cuối cùng ông ta không nhịn được mà tiến lên trước nói: “Quân tiểu thư.”
Quân Vô Tà khẽ liếc Ninh Nhuệ.
“Tuy Ninh Hinh đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, dẫu ta không nhận đứa con gái này nữa nhưng cũng muốn hỏi Quân tiểu thư, nếu Ninh Hinh có thể chịu đựng qua quân pháp của Thụy Lân quân thì có phải chuyện này coi như đã giải quyết xong hay không?” Tim Ninh Nhuệ đập thình thịch vì bị cái nhìn của Quân Vô Tà quét qua.
Quân Vô Tà thu tầm mắt về, lãnh đạm nói: “Phải.”
Ninh Nhuệ thầm thở phào một hơi, dù là ai thì cũng đều cảm thấy sau khi chịu đựng qua một trăm gậy thừa sống thiếu chết này, ba mươi roi có vẻ cũng không phải là hoàn toàn không thể vượt qua nổi.
Ninh Hinh nhìn thấy sự đấu tranh cuối cùng của Ninh Nhuệ, nhưng đáy mắt đã viết đầy tuyệt vọng.
Nàng ta muốn nói với Ninh Nhuệ biết bao, rằng không nghi ngờ gì mình ắt phải chết, muốn nói với phụ thân mình biết bao, rằng đại tiểu thư Quân gia lạnh lùng cao ngạo trước mắt này chính là Quân Tà được Cố Ly Sinh đích thân dẫn về phân viện Phục Linh ngày hôm qua.
Vì sao Quân Tà của học viện Phong Hoa đột nhiên rời đi, không phải là trùng hợp, mà là Quân Vô Tà đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, muốn lấy thân phận thật của nàng giải quyết những kẻ khiến nàng nảy sinh suy nghĩ muốn giết người vào ngày hôm nay!
Ninh Hinh đau đớn hé miệng, nhưng cổ họng khô rát lại không thể phát ra dù chỉ một tiếng kêu rên nào.
“Long Kỳ, động thủ.” Quân Vô Tà không muốn nhiều lời với Ninh Nhuệ, ra lệnh.
Chiếc roi dài thượt trong tay Long Kỳ quật vào không trung, mang theo tiếng “vút”, quất mạnh về phía Ninh Hinh!
Roi này, quất mạnh vào khuôn mặt mà Ninh Hinh tự cho là xinh đẹp, roi quất mạnh xuống, khuôn mặt Ninh Hinh thoắt cái có thêm một vệt máu đỏ sẫm, vệt máu đó từ đuôi mày nàng ta xuyên qua sống mũi trượt xuống gò má trắng nõn của nàng ta, rơi xuống bả vai nàng ta.
Ninh Hinh kêu thé lên thảm thiết, âm thanh vỡ vụn rít ra từ cổ họng nàng ta.
Không có gì khiến nàng ta khó lòng chịu đựng hơn việc bị hủy hoại dung nhan xinh đẹp này.
Cơn đau trên mặt cứ rưng rức, tựa như đang nói với nàng ta, khuôn mặt nàng ta đã hoàn toàn bị hủy hoại vì một roi vừa rồi, dung mạo mỹ lệ đó đã hoàn toàn rời xa nàng ta rồi!
Chiếc roi dài trong tay Long Kỳ bay lượn, cũng không biết có phải là cố ý hay không, mỗi roi hắn vung ra, đầu trước roi luôn quệt qua khuôn mặt nhỏ của Ninh Hinh, tuy không đến mức rơi vào chỗ đau trên người nhưng phần da trên mặt con gái là nơi mềm mại nhất, đâu thể chịu được những cái quật từ chiếc roi da đó.
Trong thời gian ngắn ngủi như chớp mắt, dung mạo được xưng là xinh đẹp rung động lòng người của Ninh Hinh đã lằn lên những vết roi, vết thương dưới da thịt bị quật rách không ngừng rỉ máu, từng vết roi hằn khắp khuôn mặt nàng ta, trên dung nhan từng xinh đẹp đó đã không còn một miếng da lành lặn nào!
Trơ mắt nhìn thiếu nữ mỹ lệ như hoa như ngọc biến thành ác quỷ khiến người ta tỉnh mộng giữa đêm, tất cả đệ tử học viện Phong Hoa đều che miệng, nén tiếng kêu hãi hùng trong miệng xuống!
Quá độc ác rồi!
Phụ nữ vì xinh đẹp mà thường được mến mộ.
Nếu lúc trước trong lòng Ninh Hinh còn cảm thấy hơi may mắn, vậy thì bây giờ nàng ta đã tuyệt vọng cùng cực!
Quân Vô Tà sẽ tuyệt đối không cho nàng ta sống tiếp… tuyệt đối không…
Vào giây phút này Ninh Hinh vô cùng hối hận, nếu sớm biết thân phận của Quân Vô Tà, cho dù cho nàng ta một trăm lá gan nàng ta cũng sẽ không chọc vào người như thế.
Nhưng mà, mọi thứ lúc này đều đã quá muộn màng.
Không ai ngờ được rằng Ninh Hinh có thể chịu đựng được đến bây giờ, Ninh Nhuệ đã định từ bỏ Ninh Hinh cũng nghĩ giống con gái mình, ông ta muốn mở miệng nhưng lại do dự mãi, cuối cùng ông ta không nhịn được mà tiến lên trước nói: “Quân tiểu thư.”
Quân Vô Tà khẽ liếc Ninh Nhuệ.
“Tuy Ninh Hinh đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, dẫu ta không nhận đứa con gái này nữa nhưng cũng muốn hỏi Quân tiểu thư, nếu Ninh Hinh có thể chịu đựng qua quân pháp của Thụy Lân quân thì có phải chuyện này coi như đã giải quyết xong hay không?” Tim Ninh Nhuệ đập thình thịch vì bị cái nhìn của Quân Vô Tà quét qua.
Quân Vô Tà thu tầm mắt về, lãnh đạm nói: “Phải.”
Ninh Nhuệ thầm thở phào một hơi, dù là ai thì cũng đều cảm thấy sau khi chịu đựng qua một trăm gậy thừa sống thiếu chết này, ba mươi roi có vẻ cũng không phải là hoàn toàn không thể vượt qua nổi.
Ninh Hinh nhìn thấy sự đấu tranh cuối cùng của Ninh Nhuệ, nhưng đáy mắt đã viết đầy tuyệt vọng.
Nàng ta muốn nói với Ninh Nhuệ biết bao, rằng không nghi ngờ gì mình ắt phải chết, muốn nói với phụ thân mình biết bao, rằng đại tiểu thư Quân gia lạnh lùng cao ngạo trước mắt này chính là Quân Tà được Cố Ly Sinh đích thân dẫn về phân viện Phục Linh ngày hôm qua.
Vì sao Quân Tà của học viện Phong Hoa đột nhiên rời đi, không phải là trùng hợp, mà là Quân Vô Tà đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, muốn lấy thân phận thật của nàng giải quyết những kẻ khiến nàng nảy sinh suy nghĩ muốn giết người vào ngày hôm nay!
Ninh Hinh đau đớn hé miệng, nhưng cổ họng khô rát lại không thể phát ra dù chỉ một tiếng kêu rên nào.
“Long Kỳ, động thủ.” Quân Vô Tà không muốn nhiều lời với Ninh Nhuệ, ra lệnh.
Chiếc roi dài thượt trong tay Long Kỳ quật vào không trung, mang theo tiếng “vút”, quất mạnh về phía Ninh Hinh!
Roi này, quất mạnh vào khuôn mặt mà Ninh Hinh tự cho là xinh đẹp, roi quất mạnh xuống, khuôn mặt Ninh Hinh thoắt cái có thêm một vệt máu đỏ sẫm, vệt máu đó từ đuôi mày nàng ta xuyên qua sống mũi trượt xuống gò má trắng nõn của nàng ta, rơi xuống bả vai nàng ta.
Ninh Hinh kêu thé lên thảm thiết, âm thanh vỡ vụn rít ra từ cổ họng nàng ta.
Không có gì khiến nàng ta khó lòng chịu đựng hơn việc bị hủy hoại dung nhan xinh đẹp này.
Cơn đau trên mặt cứ rưng rức, tựa như đang nói với nàng ta, khuôn mặt nàng ta đã hoàn toàn bị hủy hoại vì một roi vừa rồi, dung mạo mỹ lệ đó đã hoàn toàn rời xa nàng ta rồi!
Chiếc roi dài trong tay Long Kỳ bay lượn, cũng không biết có phải là cố ý hay không, mỗi roi hắn vung ra, đầu trước roi luôn quệt qua khuôn mặt nhỏ của Ninh Hinh, tuy không đến mức rơi vào chỗ đau trên người nhưng phần da trên mặt con gái là nơi mềm mại nhất, đâu thể chịu được những cái quật từ chiếc roi da đó.
Trong thời gian ngắn ngủi như chớp mắt, dung mạo được xưng là xinh đẹp rung động lòng người của Ninh Hinh đã lằn lên những vết roi, vết thương dưới da thịt bị quật rách không ngừng rỉ máu, từng vết roi hằn khắp khuôn mặt nàng ta, trên dung nhan từng xinh đẹp đó đã không còn một miếng da lành lặn nào!
Trơ mắt nhìn thiếu nữ mỹ lệ như hoa như ngọc biến thành ác quỷ khiến người ta tỉnh mộng giữa đêm, tất cả đệ tử học viện Phong Hoa đều che miệng, nén tiếng kêu hãi hùng trong miệng xuống!
Quá độc ác rồi!
Phụ nữ vì xinh đẹp mà thường được mến mộ.