Nhưng thân phận Quân Vô Tà đặc biệt, danh hiệu đệ tử số một của Cố Ly Sinh, vang dội hơn bất kỳ danh tiếng nào, nhưng lại chỉ ở tiểu viện Trúc Lâm, không được tiếp xúc với người bên cạnh, ngược lại chẳng cần phải lo sợ phiền toái gì.
Phạm Khải cũng đồng ý.
Phạm Khải lại không biết, quyết định lần này của ông, ở một tương lai không xa sẽ trở thành mấu chốt để cứu vãn toàn cái học viện Phong Hoa này.
Ông càng không thể ngờ, học viện Phong Hoa vừa mới yên tĩnh trở lại, một tương lai gần sẽ nghênh đón tai hoạ ngập đầu...
...
Trong phòng phó viện trưởng học viện Phong Hoa, gương mặt Ninh Nhuệ trắng bệch ngồi trước bàn đọc sách, trước bàn đọc để một cái cáng cứu thương nhuốm đầy máu, một miếng vải bố màu trắng che lại cái cáng, hiện ra hình người, máu tươi rất nhanh đã nhuộm đỏ miếng vải trắng, màu sắc chói mắt ấn đỏ hai mắt Ninh Nhuệ.
Từ tối hôm qua đến giờ, Ninh Nhuệ vẫn luôn ngồi ở phía sau bàn đọc sách, hai mắt nìn chằm chằm cái cáng bị nhuốm màu máu kia.
Ninh Hinh chết rồi, con gái duy nhất của ông ta chết rồi.
Ở ngay trước mặt ông ta, bị người ta đánh tới chết, lúc chết còn bị người ta cắt thành hai khúc, không được toàn thây.
Sau khi Thuỵ Lân quân rời đi, Ninh Nhuệ tự tay mình mang xác Ninh Hinh về đây, sai người đem thi thể lên phòng ông ta, sau đó tự nhốt mình trong thư phòng này với thi thể của Ninh Hinh, không ăn không uống, cả người như rơi vào trong suy nghĩ cực kỳ đáng sợ.
Ông ta cũng từng nghĩ đến việc cứu sống Ninh Hinh, nhưng đến cuối cùng chẳng thể làm được gì.
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Hinh chết trước mặt mình.
“Quân Vô Tà, Thuỵ Lân quân... Doãn Ngôn... Phạm Khải... ta sẽ không dễ dàng cho qua đâu, sớm muộn cũng sẽ có ngày, ta khiến cho các ngươi phải đền mạng cho con gái ta!” Sau một hồi đè nén, Ninh Nhuệ tràn đầy oán hận nói.
Trong lòng đầy oán hận, hận không thể báo thù ngay cho Ninh Hinh.
Nhưng ông ta lại không thể.
Ninh Nhuệ hít sâu một hơi, bất thình lình đứng dậy, lấy ra một hộp gỗ nhỏ ở trên giá sách sau lưng.
Ông ta mở hộp gỗ ra, bên trong có một tấm bản đồ làm bằng da cũ nát, đáy mắt Ninh Nhuệ loé lên hàn quang, đậy nắp hộp lại, bỏ hộp gỗ vào trong người, đưa một tay với lấy một quyển sách được đặt trên giá xuống, quyển sách đó lại có một huyền cơ khác, sau khi quyển sách bị lôi ra, từ chính giữa giá sách xuất hiện một cái khe hở.
Tiếng két vang lên, giá sách di chuyển theo hai bên trái phải, một lối đi tối thui xuất hiện ngay phía sau giá sách.
Ninh Nhuệ ôm che lấy túi áo có che hộp gỗ lại, ánh mắt hơi trầm xuống một cái, đốt hột quẹt lên đi vào bên trong.
Không biết phải đi bao lâu trong bóng tối, oán hận trong lòng Ninh Nhuệ khiến ông ta quên cả thời gian lẫn mệt mỏi, khi con đường dài bắt đầu đón lấy ánh sáng cũng là lúc ông ta bước ra khỏi thông đạo.
Không ai biết, bên trong thư phòng của phó viện trưởng lại có một địa đạo thông thẳng đến giữa rừng, một đầu của địa đạo là thư phòng của phó viện trưởng, còn đầu kia, lại liên kết với một gian nhà gỗ ẩn giấu ở trong rừng.
“Đây không phải là Ninh Nhuệ sao? Sao hôm nay lại có hứng thú đến đây?” Một thiếu niên tuấn mỹ cười híp mắt ngồi trên lan can nhà gỗ, miệng nở nụ cười cực kỳ tươi, nhưng cặp mắt nửa híp lại kia lại khiến cho người ta sởn rợn tóc gáy.
“Cổ Ảnh đại nhân.” Ninh Nhuệ nhìn thấy tên thiếu niên đó không dám bất kính, khuôn mặt căng thẳng lập tức hành lễ.
Thiếu niên Cổ Ảnh chống cằm, nhìn tên Ninh Nhuệ, nhếch miệng nở một nụ cười nói:
“Hôm nay ngươi tới đây có chuyện gì sao?”
Phạm Khải cũng đồng ý.
Phạm Khải lại không biết, quyết định lần này của ông, ở một tương lai không xa sẽ trở thành mấu chốt để cứu vãn toàn cái học viện Phong Hoa này.
Ông càng không thể ngờ, học viện Phong Hoa vừa mới yên tĩnh trở lại, một tương lai gần sẽ nghênh đón tai hoạ ngập đầu...
...
Trong phòng phó viện trưởng học viện Phong Hoa, gương mặt Ninh Nhuệ trắng bệch ngồi trước bàn đọc sách, trước bàn đọc để một cái cáng cứu thương nhuốm đầy máu, một miếng vải bố màu trắng che lại cái cáng, hiện ra hình người, máu tươi rất nhanh đã nhuộm đỏ miếng vải trắng, màu sắc chói mắt ấn đỏ hai mắt Ninh Nhuệ.
Từ tối hôm qua đến giờ, Ninh Nhuệ vẫn luôn ngồi ở phía sau bàn đọc sách, hai mắt nìn chằm chằm cái cáng bị nhuốm màu máu kia.
Ninh Hinh chết rồi, con gái duy nhất của ông ta chết rồi.
Ở ngay trước mặt ông ta, bị người ta đánh tới chết, lúc chết còn bị người ta cắt thành hai khúc, không được toàn thây.
Sau khi Thuỵ Lân quân rời đi, Ninh Nhuệ tự tay mình mang xác Ninh Hinh về đây, sai người đem thi thể lên phòng ông ta, sau đó tự nhốt mình trong thư phòng này với thi thể của Ninh Hinh, không ăn không uống, cả người như rơi vào trong suy nghĩ cực kỳ đáng sợ.
Ông ta cũng từng nghĩ đến việc cứu sống Ninh Hinh, nhưng đến cuối cùng chẳng thể làm được gì.
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Hinh chết trước mặt mình.
“Quân Vô Tà, Thuỵ Lân quân... Doãn Ngôn... Phạm Khải... ta sẽ không dễ dàng cho qua đâu, sớm muộn cũng sẽ có ngày, ta khiến cho các ngươi phải đền mạng cho con gái ta!” Sau một hồi đè nén, Ninh Nhuệ tràn đầy oán hận nói.
Trong lòng đầy oán hận, hận không thể báo thù ngay cho Ninh Hinh.
Nhưng ông ta lại không thể.
Ninh Nhuệ hít sâu một hơi, bất thình lình đứng dậy, lấy ra một hộp gỗ nhỏ ở trên giá sách sau lưng.
Ông ta mở hộp gỗ ra, bên trong có một tấm bản đồ làm bằng da cũ nát, đáy mắt Ninh Nhuệ loé lên hàn quang, đậy nắp hộp lại, bỏ hộp gỗ vào trong người, đưa một tay với lấy một quyển sách được đặt trên giá xuống, quyển sách đó lại có một huyền cơ khác, sau khi quyển sách bị lôi ra, từ chính giữa giá sách xuất hiện một cái khe hở.
Tiếng két vang lên, giá sách di chuyển theo hai bên trái phải, một lối đi tối thui xuất hiện ngay phía sau giá sách.
Ninh Nhuệ ôm che lấy túi áo có che hộp gỗ lại, ánh mắt hơi trầm xuống một cái, đốt hột quẹt lên đi vào bên trong.
Không biết phải đi bao lâu trong bóng tối, oán hận trong lòng Ninh Nhuệ khiến ông ta quên cả thời gian lẫn mệt mỏi, khi con đường dài bắt đầu đón lấy ánh sáng cũng là lúc ông ta bước ra khỏi thông đạo.
Không ai biết, bên trong thư phòng của phó viện trưởng lại có một địa đạo thông thẳng đến giữa rừng, một đầu của địa đạo là thư phòng của phó viện trưởng, còn đầu kia, lại liên kết với một gian nhà gỗ ẩn giấu ở trong rừng.
“Đây không phải là Ninh Nhuệ sao? Sao hôm nay lại có hứng thú đến đây?” Một thiếu niên tuấn mỹ cười híp mắt ngồi trên lan can nhà gỗ, miệng nở nụ cười cực kỳ tươi, nhưng cặp mắt nửa híp lại kia lại khiến cho người ta sởn rợn tóc gáy.
“Cổ Ảnh đại nhân.” Ninh Nhuệ nhìn thấy tên thiếu niên đó không dám bất kính, khuôn mặt căng thẳng lập tức hành lễ.
Thiếu niên Cổ Ảnh chống cằm, nhìn tên Ninh Nhuệ, nhếch miệng nở một nụ cười nói:
“Hôm nay ngươi tới đây có chuyện gì sao?”