Quân Vô Dược bước chậm từng bước, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn quét qua một lượt đám thiếu nữ kia, sau khi xác nhận họ không hề có điều gì khả nghi mới không để ý nữa rồi nhanh chóng rời đi.
“A! Có phải chàng vừa mới nhìn mình không, chàng thật là khôi ngô tuấn tú…” Thiếu nữ đang nấp sau cây kia lấy tay ôm ngực, khuôn mặt bỗng đỏ ửng.
“Sao lại là nhìn ngươi chứ! Rõ ràng là nhìn ta mà!”
“Các ngươi mau tránh ra! Đừng có làm phiền ta đang ngắm bóng của mỹ nam.”
“A! Chàng định rời đi rồi kìa, mau đi theo chàng.”
Nhóm thiếu nữ mắt sáng long lanh, túm viền váy tranh nhau đi theo Quân Vô Dược, chỉ sợ đi chậm một bước là không nhìn thấy một bước.
Quân Vô Dược vốn định ra khỏi tiểu viện Trúc Lâm nên vận công rời đi, nhưng lại bị đám đệ tử học viện Phong Hoa theo sát, nét mặt hắn không luôn cố gắng giữ vẻ tươi cười, nếu không có gì khác thường sẽ đi thẳng từ học viện Phong Hoa luôn, mà suốt dọc đường đi những âm thanh reo hò, những tiếng thì thào cứ càng lúc càng nhiều.
Chỉ cho đến khi ra khỏi học viện Phong Hoa, những âm thanh đó mới dần biến mất.
Bóng dáng Quân Vô Dược xa dần đám người kia, như một vệt sáng dần dần biến mất làm cho những thiếu nữ len lén đi theo sau chàng phải dừng lại không thể theo dõi chàng được nữa, từng người từng người bực bội di mạnh đế giày xuống đất.
Quân Vô Dược xuất hiện ở một nơi không xa học viện Phong Hoa, Dạ Mị cũng đi theo xuất hiện bên cạnh hắn.
“Có người đã chú ý tới mình?” Quân Vô Dược nghĩ lại lúc mình vẫn còn ở học viện Phong Hoa, rồi lúc những tiếng xì xào trên đường đi, đôi mắt hắn nheo lại suy tư.
Nếu như là hôm khác thì hắn đã giết hết đám nhãi ranh nhiều chuyện đó rồi, nhưng lần này không ra tay cũng là vì tránh rắc rối cho Quân Vô Tà nên thôi.
Dạ Mị sững người một lúc lâu mới nói: “Ý Tước gia muốn nói đến phương diện nào?’’
Quân Vô Dược liếc nhìn Dạ Mị một cái, Dạ Mị vội vã nuốt nước bọt, nói: “Tước gia muốn nhắc đến chắc là đám đệ tử kia phải không?”
Quân Vô Dược khẽ gật đầu.
Dạ Mị ngượng ngùng hắng giọng: “Bọn họ… chắc không phát hiện ra thân phận của Tước gia.”
Quân Vô Dược lạnh lùng nói: “Hãy báo với Dạ Sát, nếu như có người đoán ra được thì hãy thủ tiêu ngay.”
“Tuân mệnh.” Dạ Mị ngoan ngoãn vâng lời, trong lòng nghĩ coi như ta thắp ba nén nhang cho đám thiếu nữ ngu xuẩn kia vì đã dám nhìn trộm “dung mạo” gia gia nhà chúng ta.
Kì thực, trước hôm đầu tiên Quân Vô Dược đến học viện Phong Hoa đã bắt đầu có tình trạng như vậy rồi, cũng không biết từ đâu có tin đồn, trong tiểu viện Trúc Lâm có thêm một vị “tùy tùng” tướng mạo khôi ngô tuấn tú, chính điều này đã thu hút sự chú ý của không ít đệ tử nữ trong học viện Phong Hoa.
Học viện Phong Hoa không phải là không có đệ tử nam thần, nhưng mà đẹp đến nỗi “không giống người phàm” thì họ chưa từng gặp, cho nên những đệ tử nữ đang tuổi thanh xuân đó còn bắt đầu cắm trại bên ngoài tiểu viện Trúc Lâm, tuy chưa từng gặp Quân Vô Dược, nhưng mấy lần Phạm Trác đến đây bọn họ đã mở rộng cánh cửa để mong nhìn thấy bóng dáng người mà làm họ đến thở cũng thấy khó khăn như vậy.
Vốn dĩ chỉ cần được nhìn thấy Quân Vô Dược mà những thiếu nữ đó đã chờ đợi sẵn trong tiểu viện Trúc Lâm để nhìn trộm hắn, không cần để ý đến người khác, chỉ cần đúng giờ mở cửa học viện mỗi ngày có thể nhìn trong giây lát thoáng qua đó là đủ.
Nhưng có điều, những tâm tư của những thiếu nữ đó khi đến được chỗ Quân Vô Dược thì đã sớm tiêu tan như sương khói.
Dạ Mị quả thực không dám nghĩ nếu như những thiếu nữ đó biết được rằng chỉ vì họ muốn nhìn trộm thêm vài giây như vậy mà khiến cho Tước gia có ý giết chết họ thì liệu họ có còn ham mê nam sắc như con thiêu thân vậy không!
Tước gia! Bọn họ chỉ là vì nhất thời nảy sinh tình cảm với ngài mà thôi, ngài có cần phải ra tay tàn độc như vậy.
“A! Có phải chàng vừa mới nhìn mình không, chàng thật là khôi ngô tuấn tú…” Thiếu nữ đang nấp sau cây kia lấy tay ôm ngực, khuôn mặt bỗng đỏ ửng.
“Sao lại là nhìn ngươi chứ! Rõ ràng là nhìn ta mà!”
“Các ngươi mau tránh ra! Đừng có làm phiền ta đang ngắm bóng của mỹ nam.”
“A! Chàng định rời đi rồi kìa, mau đi theo chàng.”
Nhóm thiếu nữ mắt sáng long lanh, túm viền váy tranh nhau đi theo Quân Vô Dược, chỉ sợ đi chậm một bước là không nhìn thấy một bước.
Quân Vô Dược vốn định ra khỏi tiểu viện Trúc Lâm nên vận công rời đi, nhưng lại bị đám đệ tử học viện Phong Hoa theo sát, nét mặt hắn không luôn cố gắng giữ vẻ tươi cười, nếu không có gì khác thường sẽ đi thẳng từ học viện Phong Hoa luôn, mà suốt dọc đường đi những âm thanh reo hò, những tiếng thì thào cứ càng lúc càng nhiều.
Chỉ cho đến khi ra khỏi học viện Phong Hoa, những âm thanh đó mới dần biến mất.
Bóng dáng Quân Vô Dược xa dần đám người kia, như một vệt sáng dần dần biến mất làm cho những thiếu nữ len lén đi theo sau chàng phải dừng lại không thể theo dõi chàng được nữa, từng người từng người bực bội di mạnh đế giày xuống đất.
Quân Vô Dược xuất hiện ở một nơi không xa học viện Phong Hoa, Dạ Mị cũng đi theo xuất hiện bên cạnh hắn.
“Có người đã chú ý tới mình?” Quân Vô Dược nghĩ lại lúc mình vẫn còn ở học viện Phong Hoa, rồi lúc những tiếng xì xào trên đường đi, đôi mắt hắn nheo lại suy tư.
Nếu như là hôm khác thì hắn đã giết hết đám nhãi ranh nhiều chuyện đó rồi, nhưng lần này không ra tay cũng là vì tránh rắc rối cho Quân Vô Tà nên thôi.
Dạ Mị sững người một lúc lâu mới nói: “Ý Tước gia muốn nói đến phương diện nào?’’
Quân Vô Dược liếc nhìn Dạ Mị một cái, Dạ Mị vội vã nuốt nước bọt, nói: “Tước gia muốn nhắc đến chắc là đám đệ tử kia phải không?”
Quân Vô Dược khẽ gật đầu.
Dạ Mị ngượng ngùng hắng giọng: “Bọn họ… chắc không phát hiện ra thân phận của Tước gia.”
Quân Vô Dược lạnh lùng nói: “Hãy báo với Dạ Sát, nếu như có người đoán ra được thì hãy thủ tiêu ngay.”
“Tuân mệnh.” Dạ Mị ngoan ngoãn vâng lời, trong lòng nghĩ coi như ta thắp ba nén nhang cho đám thiếu nữ ngu xuẩn kia vì đã dám nhìn trộm “dung mạo” gia gia nhà chúng ta.
Kì thực, trước hôm đầu tiên Quân Vô Dược đến học viện Phong Hoa đã bắt đầu có tình trạng như vậy rồi, cũng không biết từ đâu có tin đồn, trong tiểu viện Trúc Lâm có thêm một vị “tùy tùng” tướng mạo khôi ngô tuấn tú, chính điều này đã thu hút sự chú ý của không ít đệ tử nữ trong học viện Phong Hoa.
Học viện Phong Hoa không phải là không có đệ tử nam thần, nhưng mà đẹp đến nỗi “không giống người phàm” thì họ chưa từng gặp, cho nên những đệ tử nữ đang tuổi thanh xuân đó còn bắt đầu cắm trại bên ngoài tiểu viện Trúc Lâm, tuy chưa từng gặp Quân Vô Dược, nhưng mấy lần Phạm Trác đến đây bọn họ đã mở rộng cánh cửa để mong nhìn thấy bóng dáng người mà làm họ đến thở cũng thấy khó khăn như vậy.
Vốn dĩ chỉ cần được nhìn thấy Quân Vô Dược mà những thiếu nữ đó đã chờ đợi sẵn trong tiểu viện Trúc Lâm để nhìn trộm hắn, không cần để ý đến người khác, chỉ cần đúng giờ mở cửa học viện mỗi ngày có thể nhìn trong giây lát thoáng qua đó là đủ.
Nhưng có điều, những tâm tư của những thiếu nữ đó khi đến được chỗ Quân Vô Dược thì đã sớm tiêu tan như sương khói.
Dạ Mị quả thực không dám nghĩ nếu như những thiếu nữ đó biết được rằng chỉ vì họ muốn nhìn trộm thêm vài giây như vậy mà khiến cho Tước gia có ý giết chết họ thì liệu họ có còn ham mê nam sắc như con thiêu thân vậy không!
Tước gia! Bọn họ chỉ là vì nhất thời nảy sinh tình cảm với ngài mà thôi, ngài có cần phải ra tay tàn độc như vậy.