Khi mặt trời lên cao ánh nắng tỏa chói chang thì trong phòng mỗ nữ nào đó... khụ... khụ đang ngủ với dáng vẻ hết ư là tao nhã. Nửa người trên ở dưới đất nửa người dưới ở trên giường. Và cái miệng đang lẩm bẩm gì đó rất vui mơ hồ có thể nghe thấy vài từ:
- Soái ca lại đây haha...
Bỗng nhiên người trên giường chính xác hơn là nửa ở dưới giường nửa ở trên đất đôi mày nhăn lại hét to:
- Tránh ra...
Vâng mỗ nữ đó ko ai khác ngoài nữ 9 của chúng ta Huyết Nguyệt Băng. Và sau tiếng hét long trời nở đất đó thì đã tỉnh dậy mở đôi mắt mông lung ra. Đôi mắt vừa tỉnh ngủ như phủ một lớp sương mù hơi híp lại. Đôi môi mọng nước khẽ dẩu lên trông thật đáng iu ( bt: ôi thôi còn đâu hình tượng nữ chính lạnh lùng mà ta cố công gây dựng. Đau lòng quá T-T. Đáng iu gì mau biến đi.)
Nguyệt Băng dần tỉnh ngủ đứng dậy vận động một chút. Cánh môi mấp máy khẽ rủa thầm:
- Tên khốn khiếp để bổn tiểu thư bít ngươi là ai thì ngươi xong đời. Ta cầu cho ngươi ăn cơm bị nghẹn. Uống nước bị sặc...... ( lược bỏ ngàn từ nguyền rủa)
Và cuối cùng mỗ nữ chốt một câu độc địa:
- Ta cầu cho ngươi bị bất lực hahaha.... ( BT:ác nữ ở đâuu mau trả Nguyệt Băng cho ta * hùng hổ chạy đến *
NB * mài dao *: ác nữ ở đây mau đến a ~
BT: ko đến ko đến tiếp tục đi * bỏ chạy *)
Bực mình quá tên khốn khiếp. Nàng trước giờ chưa từng bị trêu trọc vậy mà tên khốn đó dám đùa giỡn nàng ( BT: còn tên khốn đó là ai thì tg bật mí sau nhé hihi). Càng nghĩ càng phát hoả. Tất cả là tại tên đó. Từ trước đến giờ hắn là người đầu tiên chọc giận nàng như vậy. Đã thế còn chui vô giấc mộng phá nàng cua soái ca nữa . Và khi lửa giận có xu thế bùng nổ thì giọng nói mát rười rượi truyền đến:
- Tỉ tỉ a mới sáng sớm đã tức giận rồi là tên nào ko có mắt trọc giận tỉ vậy để mụi cho hắn một bài học.
Một thiếu nữ tuổi đôi mươi bước vào da dẻ trắng nõn nà đôi mắt long lanh ánh lên vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa hoàn toàn trái ngược với câu nói vừa rùi. Trên người vận một bộ lam y thướt tha tóc dài để xõa tùy ý bay trong gió. Hình ảnh rất đẹp cho tới khi:
- Nè Huyết Liên ta nói mụi đó mụi tính đi lịch lãm hay đi câu soái ca vậy.
- Đương nhiên là cả hai. Dù s tỉ cũng ko lộ dung mạo thật cũng ko câu soái ca đc.Huyết Liên đắc ý trả lời.
- Rất tiếc với mụi là lần này ta sẽ đi với dung mạo thật nhưng ta sẽ giả nam trang. Vì thế ta cũng sẽ ko câu soái ca đâu, ta ko mún người ta nhìn mk với ánh mắt như nhìn đoạn tụ. Còn mụi, thay ngay trang phục gọn gàng cho ta, ko ta để mụi ở lại đó. Nguyệt Băng bình tĩnh nói, phá hủy khuôn mặt đắc ý của ai đó.
-Tỉ chắc bỏ mụi lại tỉ có thể rời khỏi Huyết gia thuyết phục đc mẫu thân chứ. Tuy nói vậy nhưng Huyết Liên vẫn ngoan ngoãn về phòng thay đồ.
............ ta là dải phân cách thời gian siêu đáng iu <3 <3...............
1 khắc sau....
Đại sảnh Huyết gia.....
Tại đại sảnh Huyết gia mọi người đều tập tụ đông đủ. Từ ngoài bước vào 2 thiếu nữ. Một xinh đẹp. Một bình thường. Và khỏi nói ai cũng bít đó là Huyết Liên và Nguyệt Băng. Cả hai đều mặc trang phục giản dị gọn gàng nhưng đều đc lm từ tơ lụa quý hiếm. Cả hai vừa bước vào đã kêu to:
- Phụ thân, mẫu thân. Đại bá đại thẩm.
Và rất ko tình nguyện kêu:
- Tam thúc tam thẩm
Rồi ko hẹn đều nhào vào lòng Huyết Phong và Lam Linh Nhi - phụ mẫu Nguyệt Băng làm nũng bỏ mặc ai đó đang khó chịu bên cạnh. Huyết Đình - phụ thân ruột của Huyết Liên lên tiếng:
- Đó Tĩnh Chi nàng đúng là sinh ra nữ nhi ngoan cho ta a phụ mẫu ở đây ko chịu gọi lại đi gọi tam thúc tam thẩm mk là phụ mẫu. Nàng sinh nữ nhi đúng là rất tốt.
Thủy Tĩnh Chi bên cạnh sắc mặt cũng ko tốt xem sinh ra nữ nhi thiên tài vốn tưởng đc nhờ vả ai ngờ lại ko chịu nhận. Đang định lên tiếng thì Lam Linh Nhi đã nói:
- Thôi mọi ng đừng lm mất hòa khí chứ hôm nay là buổi từ biệt tụi nhỏ mà mau ngồi vào dùng bữa.
Chính giữa đại sảnh Huyết gia có đặt một cái bàn to bày vô số món ăn hấp dẫn tỏa hương thơm ngào ngạt. Vừa nhìn thôi đã khiến người ta ko cưỡng lại đc. Mọi ng mau chóng ngồi vào bàn và hai mỗ nữ của chúng ta bắt đầu " chiến đấu " hăng say.
Sau khi đại chiến 300 hiệp với đống đồ ăn hai mỗ nữ thỏa mãn vuốt cái bụng no tròn cùng hàn huyên vài câu với phụ mẫu rồi. Nói hàn huyên nhưng thực chất toàn là dặn dò còn hai mỗ nữ chỉ việc ngồi nghe và gật đầu. Huyết Liên ngồi nghe mà chỉ mún phản bác nhưng ko thể lm gì, cái gì mà bảo vệ Nguyệt Băng, tỉ cần bảo vệ sao. Một tôn sư sơ kì đỉnh phong cần tới một đế sư sơ kì như nàng bảo vệ. Ta phi. Còn Nguyệt Băng ngồi nghe chỉ thấy buồn ngủ nhưng trong lòng lại rất ấm áp. Sau khi hàn huyên xong Huyết Băng và Nguyệt Băng bắt đầu hành trình lịch lãm của mk. Trong lòng âm thầm hét to:
- MÊ VỤ SÂM LÂM TA ĐẾN ĐÂY......
( BT: chào mn sau bao ngày ngủ đông ta đã trở lại. Ta đã chỉnh sửa chút xíu ở chương trước vì thấy có chỗ ko khớp.
Chúc giáng sinh vui vẻ. Đây là quà giáng sinh cho mn ♡
Cầu vote nhé 😉😉😉😉)
- Soái ca lại đây haha...
Bỗng nhiên người trên giường chính xác hơn là nửa ở dưới giường nửa ở trên đất đôi mày nhăn lại hét to:
- Tránh ra...
Vâng mỗ nữ đó ko ai khác ngoài nữ 9 của chúng ta Huyết Nguyệt Băng. Và sau tiếng hét long trời nở đất đó thì đã tỉnh dậy mở đôi mắt mông lung ra. Đôi mắt vừa tỉnh ngủ như phủ một lớp sương mù hơi híp lại. Đôi môi mọng nước khẽ dẩu lên trông thật đáng iu ( bt: ôi thôi còn đâu hình tượng nữ chính lạnh lùng mà ta cố công gây dựng. Đau lòng quá T-T. Đáng iu gì mau biến đi.)
Nguyệt Băng dần tỉnh ngủ đứng dậy vận động một chút. Cánh môi mấp máy khẽ rủa thầm:
- Tên khốn khiếp để bổn tiểu thư bít ngươi là ai thì ngươi xong đời. Ta cầu cho ngươi ăn cơm bị nghẹn. Uống nước bị sặc...... ( lược bỏ ngàn từ nguyền rủa)
Và cuối cùng mỗ nữ chốt một câu độc địa:
- Ta cầu cho ngươi bị bất lực hahaha.... ( BT:ác nữ ở đâuu mau trả Nguyệt Băng cho ta * hùng hổ chạy đến *
NB * mài dao *: ác nữ ở đây mau đến a ~
BT: ko đến ko đến tiếp tục đi * bỏ chạy *)
Bực mình quá tên khốn khiếp. Nàng trước giờ chưa từng bị trêu trọc vậy mà tên khốn đó dám đùa giỡn nàng ( BT: còn tên khốn đó là ai thì tg bật mí sau nhé hihi). Càng nghĩ càng phát hoả. Tất cả là tại tên đó. Từ trước đến giờ hắn là người đầu tiên chọc giận nàng như vậy. Đã thế còn chui vô giấc mộng phá nàng cua soái ca nữa . Và khi lửa giận có xu thế bùng nổ thì giọng nói mát rười rượi truyền đến:
- Tỉ tỉ a mới sáng sớm đã tức giận rồi là tên nào ko có mắt trọc giận tỉ vậy để mụi cho hắn một bài học.
Một thiếu nữ tuổi đôi mươi bước vào da dẻ trắng nõn nà đôi mắt long lanh ánh lên vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa hoàn toàn trái ngược với câu nói vừa rùi. Trên người vận một bộ lam y thướt tha tóc dài để xõa tùy ý bay trong gió. Hình ảnh rất đẹp cho tới khi:
- Nè Huyết Liên ta nói mụi đó mụi tính đi lịch lãm hay đi câu soái ca vậy.
- Đương nhiên là cả hai. Dù s tỉ cũng ko lộ dung mạo thật cũng ko câu soái ca đc.Huyết Liên đắc ý trả lời.
- Rất tiếc với mụi là lần này ta sẽ đi với dung mạo thật nhưng ta sẽ giả nam trang. Vì thế ta cũng sẽ ko câu soái ca đâu, ta ko mún người ta nhìn mk với ánh mắt như nhìn đoạn tụ. Còn mụi, thay ngay trang phục gọn gàng cho ta, ko ta để mụi ở lại đó. Nguyệt Băng bình tĩnh nói, phá hủy khuôn mặt đắc ý của ai đó.
-Tỉ chắc bỏ mụi lại tỉ có thể rời khỏi Huyết gia thuyết phục đc mẫu thân chứ. Tuy nói vậy nhưng Huyết Liên vẫn ngoan ngoãn về phòng thay đồ.
............ ta là dải phân cách thời gian siêu đáng iu <3 <3...............
1 khắc sau....
Đại sảnh Huyết gia.....
Tại đại sảnh Huyết gia mọi người đều tập tụ đông đủ. Từ ngoài bước vào 2 thiếu nữ. Một xinh đẹp. Một bình thường. Và khỏi nói ai cũng bít đó là Huyết Liên và Nguyệt Băng. Cả hai đều mặc trang phục giản dị gọn gàng nhưng đều đc lm từ tơ lụa quý hiếm. Cả hai vừa bước vào đã kêu to:
- Phụ thân, mẫu thân. Đại bá đại thẩm.
Và rất ko tình nguyện kêu:
- Tam thúc tam thẩm
Rồi ko hẹn đều nhào vào lòng Huyết Phong và Lam Linh Nhi - phụ mẫu Nguyệt Băng làm nũng bỏ mặc ai đó đang khó chịu bên cạnh. Huyết Đình - phụ thân ruột của Huyết Liên lên tiếng:
- Đó Tĩnh Chi nàng đúng là sinh ra nữ nhi ngoan cho ta a phụ mẫu ở đây ko chịu gọi lại đi gọi tam thúc tam thẩm mk là phụ mẫu. Nàng sinh nữ nhi đúng là rất tốt.
Thủy Tĩnh Chi bên cạnh sắc mặt cũng ko tốt xem sinh ra nữ nhi thiên tài vốn tưởng đc nhờ vả ai ngờ lại ko chịu nhận. Đang định lên tiếng thì Lam Linh Nhi đã nói:
- Thôi mọi ng đừng lm mất hòa khí chứ hôm nay là buổi từ biệt tụi nhỏ mà mau ngồi vào dùng bữa.
Chính giữa đại sảnh Huyết gia có đặt một cái bàn to bày vô số món ăn hấp dẫn tỏa hương thơm ngào ngạt. Vừa nhìn thôi đã khiến người ta ko cưỡng lại đc. Mọi ng mau chóng ngồi vào bàn và hai mỗ nữ của chúng ta bắt đầu " chiến đấu " hăng say.
Sau khi đại chiến 300 hiệp với đống đồ ăn hai mỗ nữ thỏa mãn vuốt cái bụng no tròn cùng hàn huyên vài câu với phụ mẫu rồi. Nói hàn huyên nhưng thực chất toàn là dặn dò còn hai mỗ nữ chỉ việc ngồi nghe và gật đầu. Huyết Liên ngồi nghe mà chỉ mún phản bác nhưng ko thể lm gì, cái gì mà bảo vệ Nguyệt Băng, tỉ cần bảo vệ sao. Một tôn sư sơ kì đỉnh phong cần tới một đế sư sơ kì như nàng bảo vệ. Ta phi. Còn Nguyệt Băng ngồi nghe chỉ thấy buồn ngủ nhưng trong lòng lại rất ấm áp. Sau khi hàn huyên xong Huyết Băng và Nguyệt Băng bắt đầu hành trình lịch lãm của mk. Trong lòng âm thầm hét to:
- MÊ VỤ SÂM LÂM TA ĐẾN ĐÂY......
( BT: chào mn sau bao ngày ngủ đông ta đã trở lại. Ta đã chỉnh sửa chút xíu ở chương trước vì thấy có chỗ ko khớp.
Chúc giáng sinh vui vẻ. Đây là quà giáng sinh cho mn ♡
Cầu vote nhé 😉😉😉😉)