Ngày đó, hắn nhìn thấy y, y xinh đẹp cao ngạo như thần tiên từ trời. Tình cảm bao năm qua hắn cố che giấu lại vỡ òa. Người kia dẫn y đến giới thiệu với hắn, khi y thờ ơ trả lời, hắn nhận ra y không còn nhớ hắn nữa.
“Lãnh đệ, đây là Tuyệt thần y đã cứu ta khi ta ngã xuống u cốc trong lần chinh chiến Ngoạn Quốc. Tuyệt thần y, đây là huynh đệ vào sinh ra tử của ta, Lãnh tướng quân. Hai người làm quen đi. Từ nay Thần Y sẽ trở thành quân y của quân ta.”
Thần Y cung kính chào, “Tại hạ họ Tuyệt tên Thần Y, cũng là y sĩ.”
Tướng Quân cũng đáp lễ, “Thần Y ngài khách sáo, tại hạ họ Lãnh tên Tâm Thủy…” Hai người đối qua đáp lại coi như làm quen thì nghe người kia nói, “Hai người làm gì mà xa lạ thế, bây giờ theo ta, ta là lớn nhất nên sẽ là đại ca, Thần Y là nhỏ nhất nên Lãnh đệ ngươi phải chăm sóc chu đáo cho đệ ấy biết chưa?”
Tướng Quân cúi đầu thuận theo hô, “Dạ!”
Từ ngày đó, quân lính trong doanh luôn thấy hình ảnh như thế này, chỉ cần nơi nào có Thần Y xuất hiện, chưa đầy 10 giây, Tướng Quân cũng sẽ ngay lập tức hiện ra ân cần hỏi thăm trò chuyện với Thần Y với danh nghĩa chăm sóc huynh đệ nhỏ tuổi.
Cũng giống hôm nay, Thần Y đang chăm sóc đám cây thuốc ở vườn sau, thì đoàn đội do Tướng Quân thao luyện cũng chạy ngang qua. Nhìn thấy Thần Y đang tưới nước, Tâm Thủy liền lệnh cho quân nghỉ ngơi một nén nhang rồi tự luyện tập, xong lại lăng xăng chạy đến bên Thần Y.
“Tuyệt đệ khỏe! Có cần huynh giúp đỡ gì không?”
Thần Y cũng không khách sáo, theo thuộc sai bảo, “Lãnh huynh khỏe! Nhờ huynh cuốc giúp ta mẫu đất trống bên cạnh vậy. Đa tạ.”
Tâm Thủy cười hề hề vui vẻ, “Không có gì, chỉ cần có thể giúp đệ là được rồi.” vừa nói vừa cầm cuốc lên đi về hướng bên cạnh không quá xa Thần Y. Hắn vừa làm vừa tìm chuyện nói với Thần Y.
Tuyệt Thần Y, người cũng như tên, là một vị y sư tài năng có thể xưng bằng thần, nhưng y cũng rất tuyệt tình lãnh cảm, khuôn mặt mị hoặc, trêu hoa ngẹo nguyệt này được cả nam nhân lẫn nữ nhân yêu thích cuồng si.
Nhưng y lại không hề có chút tình cảm nào, hầu như chưa bao giờ cười. Hắn cũng không muốn y cười, nhỡ y cười lên lại mê hoặc thêm bao nhiêu tình địch thì sao hắn có thể đuổi nổi. May mắn y do Người Kia mang về nên không ai dám làm gì quá mức, nhưng hắn biết Người Kia cũng chẳng có ý gì với y. Vì Người Kia cũng giống như y, anh tuấn nhưng lãnh khốc, ngoại trừ người thân mới thấy được mặt ôn nhu của Người Kia và huynh đệ tốt - hắn, cũng nằm trong số đó haha.
Trái ngược với Tuyệt Thần Y, Lãnh Tâm Thủy không như tên của hắn, hắn là một người nhiệt tình chăm chỉ, khi cần nghiêm túc thì sẽ nghiêm túc, nhưng bình thường hắn rất là hòa đồng với mọi người, dễ dàng trò chuyện với bất cứ ai, luôn giúp đỡ khi có thể, vì thế trong doanh và dân chúng ai ai cũng yêu mến hắn. Có thể nói là điển hình của một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Thần Y rất ít nói, chỉ khi nào đụng đến y học thì y mới thao thao bất tuyệt, nếu gặp ai cùng chí hướng có thể cùng y thảo luận không quản ngày đem. Người Kia từng thấy thật may mắn là ngài không quá hiểu biết về y thuật. Nhưng hắn vẫn sẽ thấy rất ghen tị với đám đại phu già có thể trò chuyện vui vẻ với y kia.
“Thần Y có muốn lên núi hái thuốc vào sáng mai không? Ta sẽ đi cùng đệ.” Tình Thủy ngỏ lời, chỉ có lúc hái thuốc hắn mới có thể có một thế giới riêng với y, dù hắn biết y sẽ không nghĩ vậy.
“Được, vậy đành làm phiền Lãnh huynh.” Thần Y ngắn gọn đáp lời.
“Hầy, đệ đừng gọi xa lạ vậy, cứ gọi ta Tâm Thủy hoặc Thủy.” Hắn nhanh chóng kéo gần khoảng cách.
“Cung kính không bằng tuân mệnh, Tâm Thủy huynh.” Thần Y vẫn thế không mặn không nhạt đáp lời, Tâm Thủy quan sát Thần Y không có biểu cảm thì trong lòng dấy lên mất mát nhưng rất nhanh bị dìm xuống.
Tâm Thủy đã cuốc xong mảnh đất nhỏ vì thế tránh sang một bên quan sát Thần Y lấp từng hạt giống cây thuốc. Ánh chiều buông xuống bao lấy cơ thể y, phác họa từng suối tóc chảy xuống theo hành động của y. Nắng chiều khiến y càng tỏa sáng, yêu mị trong ánh nhìn của hắn. Tâm Thủy ngắm đến mê muội đến nỗi có người đến bên cạnh cũng không biết.
“Tướng quân, Vương gia cho gọi người.” – “Được!” Tâm Thủy tỉnh khỏi mơ màng, đành hướng Thần Y quyến luyến nói lời cáo biệt.
“Thần Y đệ, sáng mai ta sẽ đến hái thuốc cùng đệ, cáo từ.”
“Không tiễn.” Thần Y không nhìn hắn đáp. Không bằng lòng như việc nước quan trọng hắn đành rời đi.
“Lãnh đệ, đây là Tuyệt thần y đã cứu ta khi ta ngã xuống u cốc trong lần chinh chiến Ngoạn Quốc. Tuyệt thần y, đây là huynh đệ vào sinh ra tử của ta, Lãnh tướng quân. Hai người làm quen đi. Từ nay Thần Y sẽ trở thành quân y của quân ta.”
Thần Y cung kính chào, “Tại hạ họ Tuyệt tên Thần Y, cũng là y sĩ.”
Tướng Quân cũng đáp lễ, “Thần Y ngài khách sáo, tại hạ họ Lãnh tên Tâm Thủy…” Hai người đối qua đáp lại coi như làm quen thì nghe người kia nói, “Hai người làm gì mà xa lạ thế, bây giờ theo ta, ta là lớn nhất nên sẽ là đại ca, Thần Y là nhỏ nhất nên Lãnh đệ ngươi phải chăm sóc chu đáo cho đệ ấy biết chưa?”
Tướng Quân cúi đầu thuận theo hô, “Dạ!”
Từ ngày đó, quân lính trong doanh luôn thấy hình ảnh như thế này, chỉ cần nơi nào có Thần Y xuất hiện, chưa đầy 10 giây, Tướng Quân cũng sẽ ngay lập tức hiện ra ân cần hỏi thăm trò chuyện với Thần Y với danh nghĩa chăm sóc huynh đệ nhỏ tuổi.
Cũng giống hôm nay, Thần Y đang chăm sóc đám cây thuốc ở vườn sau, thì đoàn đội do Tướng Quân thao luyện cũng chạy ngang qua. Nhìn thấy Thần Y đang tưới nước, Tâm Thủy liền lệnh cho quân nghỉ ngơi một nén nhang rồi tự luyện tập, xong lại lăng xăng chạy đến bên Thần Y.
“Tuyệt đệ khỏe! Có cần huynh giúp đỡ gì không?”
Thần Y cũng không khách sáo, theo thuộc sai bảo, “Lãnh huynh khỏe! Nhờ huynh cuốc giúp ta mẫu đất trống bên cạnh vậy. Đa tạ.”
Tâm Thủy cười hề hề vui vẻ, “Không có gì, chỉ cần có thể giúp đệ là được rồi.” vừa nói vừa cầm cuốc lên đi về hướng bên cạnh không quá xa Thần Y. Hắn vừa làm vừa tìm chuyện nói với Thần Y.
Tuyệt Thần Y, người cũng như tên, là một vị y sư tài năng có thể xưng bằng thần, nhưng y cũng rất tuyệt tình lãnh cảm, khuôn mặt mị hoặc, trêu hoa ngẹo nguyệt này được cả nam nhân lẫn nữ nhân yêu thích cuồng si.
Nhưng y lại không hề có chút tình cảm nào, hầu như chưa bao giờ cười. Hắn cũng không muốn y cười, nhỡ y cười lên lại mê hoặc thêm bao nhiêu tình địch thì sao hắn có thể đuổi nổi. May mắn y do Người Kia mang về nên không ai dám làm gì quá mức, nhưng hắn biết Người Kia cũng chẳng có ý gì với y. Vì Người Kia cũng giống như y, anh tuấn nhưng lãnh khốc, ngoại trừ người thân mới thấy được mặt ôn nhu của Người Kia và huynh đệ tốt - hắn, cũng nằm trong số đó haha.
Trái ngược với Tuyệt Thần Y, Lãnh Tâm Thủy không như tên của hắn, hắn là một người nhiệt tình chăm chỉ, khi cần nghiêm túc thì sẽ nghiêm túc, nhưng bình thường hắn rất là hòa đồng với mọi người, dễ dàng trò chuyện với bất cứ ai, luôn giúp đỡ khi có thể, vì thế trong doanh và dân chúng ai ai cũng yêu mến hắn. Có thể nói là điển hình của một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Thần Y rất ít nói, chỉ khi nào đụng đến y học thì y mới thao thao bất tuyệt, nếu gặp ai cùng chí hướng có thể cùng y thảo luận không quản ngày đem. Người Kia từng thấy thật may mắn là ngài không quá hiểu biết về y thuật. Nhưng hắn vẫn sẽ thấy rất ghen tị với đám đại phu già có thể trò chuyện vui vẻ với y kia.
“Thần Y có muốn lên núi hái thuốc vào sáng mai không? Ta sẽ đi cùng đệ.” Tình Thủy ngỏ lời, chỉ có lúc hái thuốc hắn mới có thể có một thế giới riêng với y, dù hắn biết y sẽ không nghĩ vậy.
“Được, vậy đành làm phiền Lãnh huynh.” Thần Y ngắn gọn đáp lời.
“Hầy, đệ đừng gọi xa lạ vậy, cứ gọi ta Tâm Thủy hoặc Thủy.” Hắn nhanh chóng kéo gần khoảng cách.
“Cung kính không bằng tuân mệnh, Tâm Thủy huynh.” Thần Y vẫn thế không mặn không nhạt đáp lời, Tâm Thủy quan sát Thần Y không có biểu cảm thì trong lòng dấy lên mất mát nhưng rất nhanh bị dìm xuống.
Tâm Thủy đã cuốc xong mảnh đất nhỏ vì thế tránh sang một bên quan sát Thần Y lấp từng hạt giống cây thuốc. Ánh chiều buông xuống bao lấy cơ thể y, phác họa từng suối tóc chảy xuống theo hành động của y. Nắng chiều khiến y càng tỏa sáng, yêu mị trong ánh nhìn của hắn. Tâm Thủy ngắm đến mê muội đến nỗi có người đến bên cạnh cũng không biết.
“Tướng quân, Vương gia cho gọi người.” – “Được!” Tâm Thủy tỉnh khỏi mơ màng, đành hướng Thần Y quyến luyến nói lời cáo biệt.
“Thần Y đệ, sáng mai ta sẽ đến hái thuốc cùng đệ, cáo từ.”
“Không tiễn.” Thần Y không nhìn hắn đáp. Không bằng lòng như việc nước quan trọng hắn đành rời đi.