Mặt trời vừa lên những tia sáng đầu tiên, Tướng Quân một thân dân phục màu bạc hăng hái, tràn đầy sức sống, đi đến chỗ hẹn là trước lều quân y. Hắn vừa tới thì bắt gặp Thần Y vén màn bước ra.
Hôm nay y vẫn một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, vai đeo giỏ tre hái thuốc. Y nhìn hắn, ánh mắt có phần hiền dịu, có lẽ vì hôm nay y sẽ được vui vẻ thu lượm dược vật trân quý.
Y lịch sự chắp tay chào hắn, “Tâm Thủy huynh sớm.”
“Thần Y đệ sớm khỏe!” hắn cũng vội vã đáp lại, “Hôm nay đệ sẽ đi lên sườn núi phía Tây một mình à?”
“Đúng vậy, đầu thu là lúc dược liệu tốt nhất, ta phải đi thu lại những cây dược ta tìm thấy được khi hè.” Thần Y cũng không quá để tâm mà trả lời nên không nhận ra ý khác trong câu hỏi của Tâm Thủy.
“Tốt lắm, huynh sẽ đi cùng đệ.” Rồi hắn chỉ chỉ giỏ tre trên tay mình, bước đến sóng vai cùng Thần Y.
Hai người cùng vượt qua vùng đồng bằng tiến vào khu rừng. Tâm Thủy tự nhận là người mạnh hơn muốn đi trước dò đường, đồng thời bảo vệ Thần Y. Thần Y vẫn luôn lạnh nhạt không hề có chút ý từ chối.
Thế là Tâm Thủy đi trước dùng dao ngắn chặt đi những tán lá chắn hai bên đường. Thần Y đi chầm chậm phía sau ngắm nhìn khắp nơi tìm kiếm dược thảo.
Khi phát hiện được gì tốt, Thần Y sẽ gọi tên Tâm Thủy khiến hắn dừng lại, rồi cả hai cùng nhổ đám thảo dược mọc rải rác. Mục tiêu của bọn họ là đám mộc chi nơi sườn núi, mộc chi có tác dụng cầm máu trị vết thương ngoài da rất tốt, hiệu quả trong quân đội. Chúng thường mọc thành đám dày rậm và sản lượng thu hoạch vào đầu thu sẽ cho chất lượng trị liệu tốt nhất.
Lúc vào hè, khi Thần Y đi hái thuốc đã gặp được bọn chúng trên sườn núi. Khi ấy mộc chi chỉ mới ra lá non, chưa thể thu hoạch được nên y đành đợi đến đầu thu. Nếu qua lần này không thu hoạch, để thêm vài ngày thì đám cây ấy sẽ không được quá tốt.
Vừa đi vừa đứng lại hái thuốc dọc được thì Tâm Thủy nghe được tiếng nước chảy, “Thần Y, sắp tới con suối rồi, đến đó nghỉ ngơi rồi đi tiếp, cũng đã quá trưa.” Thần Y suy nghĩ một chút cũng đáp ứng.
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước. Tiếng suối chảy ngày càng gần, cho tới khi Tâm Thủy nhìn thấy một bãi đất trống quen thuộc, bên cạnh là dòng suối xanh màu trời. Tâm Thủy đến cạnh một cây cổ thụ, thả giỏ thảo dược bên gốc cây, rồi cởi sạch áo chỉ còn độc một chiếc quần dài, nhảy xuống suối bắt cá.
Thần Y đi phía sau cũng đặt giỏ bên cạnh giỏ hắn. Sau đó y ở xung quanh lượm nhặt cành khô, đem chất thành một ngọn núi nhỏ. Lấy từ hà bào hai hòn đá lửa nhỏ, y đánh chúng vào nhau, nhẹ nhàng tạo ra tia lửa. Xong xuôi y nhìn sang Tâm Thủy đang ở trong dòng nước ra sức bắt cá. Nơi này là chân núi nên nước chảy không quá xiết.
Thần Y dùng ánh mắt đánh giá phác họa lại cơ thể cường tráng của Tâm Thủy. Là tướng quân, Tâm Thủy luôn chăm chỉ luyện tập để có thể chống lại quân địch. Cơ thể hắn rất rắn chắc, cơ bụng sáu múi không có chút mỡ thừa, lưng dài vai rộng.
Chiếc eo thon gọn kia vì luyện võ mà trở nên cực kì dẻo dai. Không động tác nào có thể làm khó hắn. Nước da ngăm càng tôn lên vẻ nam tính mạnh mẽ của hắn. Dù vậy cơ thể hắn cũng chi chít vết thương lớn nhỏ vì chinh chiến sa trường. Vết thương mới đè lên vết thương cũ nhiều đến không đếm xuể, gần như phủ kín cơ thể.
Hôm nay y vẫn một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, vai đeo giỏ tre hái thuốc. Y nhìn hắn, ánh mắt có phần hiền dịu, có lẽ vì hôm nay y sẽ được vui vẻ thu lượm dược vật trân quý.
Y lịch sự chắp tay chào hắn, “Tâm Thủy huynh sớm.”
“Thần Y đệ sớm khỏe!” hắn cũng vội vã đáp lại, “Hôm nay đệ sẽ đi lên sườn núi phía Tây một mình à?”
“Đúng vậy, đầu thu là lúc dược liệu tốt nhất, ta phải đi thu lại những cây dược ta tìm thấy được khi hè.” Thần Y cũng không quá để tâm mà trả lời nên không nhận ra ý khác trong câu hỏi của Tâm Thủy.
“Tốt lắm, huynh sẽ đi cùng đệ.” Rồi hắn chỉ chỉ giỏ tre trên tay mình, bước đến sóng vai cùng Thần Y.
Hai người cùng vượt qua vùng đồng bằng tiến vào khu rừng. Tâm Thủy tự nhận là người mạnh hơn muốn đi trước dò đường, đồng thời bảo vệ Thần Y. Thần Y vẫn luôn lạnh nhạt không hề có chút ý từ chối.
Thế là Tâm Thủy đi trước dùng dao ngắn chặt đi những tán lá chắn hai bên đường. Thần Y đi chầm chậm phía sau ngắm nhìn khắp nơi tìm kiếm dược thảo.
Khi phát hiện được gì tốt, Thần Y sẽ gọi tên Tâm Thủy khiến hắn dừng lại, rồi cả hai cùng nhổ đám thảo dược mọc rải rác. Mục tiêu của bọn họ là đám mộc chi nơi sườn núi, mộc chi có tác dụng cầm máu trị vết thương ngoài da rất tốt, hiệu quả trong quân đội. Chúng thường mọc thành đám dày rậm và sản lượng thu hoạch vào đầu thu sẽ cho chất lượng trị liệu tốt nhất.
Lúc vào hè, khi Thần Y đi hái thuốc đã gặp được bọn chúng trên sườn núi. Khi ấy mộc chi chỉ mới ra lá non, chưa thể thu hoạch được nên y đành đợi đến đầu thu. Nếu qua lần này không thu hoạch, để thêm vài ngày thì đám cây ấy sẽ không được quá tốt.
Vừa đi vừa đứng lại hái thuốc dọc được thì Tâm Thủy nghe được tiếng nước chảy, “Thần Y, sắp tới con suối rồi, đến đó nghỉ ngơi rồi đi tiếp, cũng đã quá trưa.” Thần Y suy nghĩ một chút cũng đáp ứng.
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước. Tiếng suối chảy ngày càng gần, cho tới khi Tâm Thủy nhìn thấy một bãi đất trống quen thuộc, bên cạnh là dòng suối xanh màu trời. Tâm Thủy đến cạnh một cây cổ thụ, thả giỏ thảo dược bên gốc cây, rồi cởi sạch áo chỉ còn độc một chiếc quần dài, nhảy xuống suối bắt cá.
Thần Y đi phía sau cũng đặt giỏ bên cạnh giỏ hắn. Sau đó y ở xung quanh lượm nhặt cành khô, đem chất thành một ngọn núi nhỏ. Lấy từ hà bào hai hòn đá lửa nhỏ, y đánh chúng vào nhau, nhẹ nhàng tạo ra tia lửa. Xong xuôi y nhìn sang Tâm Thủy đang ở trong dòng nước ra sức bắt cá. Nơi này là chân núi nên nước chảy không quá xiết.
Thần Y dùng ánh mắt đánh giá phác họa lại cơ thể cường tráng của Tâm Thủy. Là tướng quân, Tâm Thủy luôn chăm chỉ luyện tập để có thể chống lại quân địch. Cơ thể hắn rất rắn chắc, cơ bụng sáu múi không có chút mỡ thừa, lưng dài vai rộng.
Chiếc eo thon gọn kia vì luyện võ mà trở nên cực kì dẻo dai. Không động tác nào có thể làm khó hắn. Nước da ngăm càng tôn lên vẻ nam tính mạnh mẽ của hắn. Dù vậy cơ thể hắn cũng chi chít vết thương lớn nhỏ vì chinh chiến sa trường. Vết thương mới đè lên vết thương cũ nhiều đến không đếm xuể, gần như phủ kín cơ thể.