Để không khiến tình hình thêm phức tạp, ta chỉ đành quan sát vẻ mặt Sở Huệ, ngẫu nhiên xéo qua chỗ khác thì cũng là không có biện pháp, tóm lại ta đang cố khắc chế chính mình.
" Lý Trung Hàn, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi làm nhục nhục ta, ta sẽ trả thù . Ta thích trả thù người, ai đối với ta không tốt, ta sẽ trả thù lại."Sở Huệ ưu nhã rút ra dương v*t giả từ hạ thể của nàng, bên trên vẫn còn lưu lại một thứ chất lỏng tinh bích. Ta rất buồn bực, buồn bực chính mình lại còn có thể vững vàng.
Để tránh sự xúc động, ta tranh thủ thời gian ho khan hai cái, đứng lên đưa mắt nhìn bốn phía. Cách đó không xa có một chiếc váy vắt trên ghế, xa xa lại có chiếc quần lót màu tím, còn áo ngực lại nằm trên bàn làm việc, chắc hẳn tối hôm qua nơi này có một trận đại chiến kinh tâm động phách. Chờ ta thu thập xong đống quần áo rơi lả tả, Sở Huệ đã ngồi trên ghế ưu gác cặp chân dài lên bàn, trong tay cầm một chén sứ trắng, từng ngụm nước lạnh dần dần đi vào cổ họng nàng, chắc hẳn nàng cũng rất khát.
Gậy mát xa tinh xảo để tự an ủi nằm yên lặng trong một góc. Ánh mắt ta vừa rời khỏi chiếc gậy lại đụng phải đầu v* hoa mắt, tim ta lại là kịch liệt run rẩy một hồi, vội vàng đưa đống quần áo tới: "Ta không phải cố ý làm nhục ngươi, nếu như ngươi thật muốn trả thù ta vậy thì hãy làm nhanh lên, ta định rời khỏi thành phố này ."
" Rời khỏi? Vì sao?"Sở Huệ nhìn ta, lúc nàng tiếp nhận quần áo còn cố ý hếch cặp vú đầy đặn, vú của nàng là bầu vú lớn nhất, vểnh nhất ta từng thấy "Ngươi yên tâm, chuyện ngươi cùng Quách Vịnh Nhàn yêu đương vụng trộm ta nhất định không nói cho ai khác."
Ta cười khổ: "Không phải tại nguyên nhân này, là Chu Cửu Đồng không buông tha ta."
" Chu Cửu Đồng?"Sở Huệ đại khái vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, nàng lộ ra vẻ bất ngờ.
" Đúng vậy! ta cùng Chu Cửu Đồng đã là không đội trời chung."
Ta cắn răng đi đến màn hình tinh thể lỏng lấy băng ghi hình. Ta phát hiện cái hộp lớn đầy các loại băng ghi hình, mỗi cái đều có một dãy số, ta dứt khoát bê ra toàn bộ.
" Ngươi đắc tội Chu Cửu Đồng? Vậy thì không sợ, ta sẽ thay ngươi cầu tình một chút. Nếu không, ta lại nhờ chồng ta nói giúp ngươi."Sở Huệ nâng lên áo ngực màu tím, ưu nhã nhét hai bầu vú cao ngất vào trong.
" Chồng ngươi là ai?"Ta chấn động. Nguyên lai tưởng rằng Sở Huệ là nữ nhân được Chu Cửu Đồng bao, hiện tại xem ra phán đoán của mình đã sai lầm.
" Chẳng lẽ Cát Linh Linh không nói cho ngươi biết, ta là vợ La Tất?"
Sở Huệ lấy ra một tấm gương trang điểm trong bao, nhấp hai ngón tay vào chén sứ dính một chút nước lạnh, sau đó vuốt lại những mái tóc mất trật tự. Ta phát hiện ta đã không bắt kịp tình hình, đứng trước mặt Sở Huệ, ta tựa như một tên nhà quê vừa từ nông thôn lên thành phố. Sở Huệ nhìn ta, thấy trợn mắt há hốc mồm, nàng mới lười biếng lấy ra một thỏi son, thành thạo tô vẻ một đóa hoa xinh đẹp màu tím.
" Tại sao lại thích tô màu tím?"Ta rất kỳ quái.
" Không tại sao cả, chỉ là thích thôi."Sở Huệ lười biếng lườm ta.
" Tựa như ngươi thích cùng một ông lão hơn sáu mươi tuổi yêu đương vụng trộm sao?"Ta lạnh lùng nói.
" Ngươi đừng nói móc ta. Ta có thể nói cho ngươi biết, ta cũng không thích Chu Cửu Đồng, ta thậm chí hi vọng cái lão súc sinh này chết ngay lập tức."
Sở Huệ hướng ta chớp chớp con mắt mê hoặc, nàng xinh đẹp con mắt không chỉ có sức hấp dẫn mà còn có xuyên thấu lực.
" Ta không rõ, đã ngươi hận hắn, vì sao......"Ta muốn nói lại dừng.
" Không có cách nào, toàn bộ do sự ngu xuẩn của lão chồng ta, làm thiệt hại cho công ty vài trăm triệu. Ta cũng không có biện pháp, cha nợ con trả, chồng nợ vợ phải bồi thường, thiên kinh địa nghĩa."
Sở Huệ hướng ta nhún vai, lười biếng nói tiếp: "Buồn cười là cái lão Chu Cửu Đồng có lòng mà không có sức, đã háo sắc lại không lên được, khiến cho ta toàn thân khó chịu, ông chồng lại không thấy đâu, nước xa không cứu được lửa gần, đành phải tự mình an ủi mình. Thật đúng là xui xẻo, hết lần này tới lần khác để tên ngu ngốc này vớ bở."
" Vì sao nói ta là ngu ngốc?"Ta lớn tiếng hỏi.
" Ha ha, bởi vì ngươi như kẻ đần."Sở Huệ dùng cuống họng khàn khàn cười, có chút trầm bổng hàm súc thú vị, giống như là âm nhạc.
Ta nhanh chóng suy nghĩ, cảm thấy Sở Huệ nói rất đúng, bởi vì nàng không cần phải lừa gạt ta, nếu như nàng nói thật sự nói đúng, như vậy ta có cơ hội tránh được kiếp nạn. Nhớ tới cuộc hẹn với La Tất, ta bỗng nhiên có chút hối hận, ít nhất La Tất không gian trá như Chu Cửu Đồng và Đỗ Đại Duy, ta không nên lỡ hẹn với hắn.
" Ta muốn gặp La Tất."Ta trầm giọng nói.
" Ta cũng muốn gặp hắn, đáng tiếc hai không biết hắn chạy đi đâu, nếu như ta không có đoán sai, tám phần là cùng ả lẳng lơ họ Đường dính vào nhau, hừ! Ta không sao cả, La Tất hắn ăn vụng, ta cũng bị người ta ăn. Hiện tại ngươi muốn tìm La Tất, ta thật sự không biết đi đâu mới tìm được hắn."
Sở Huệ nâng váy lên mặc một chiếc quần thun rất đẹp.
" Ta đi tìm hắn."Ta bất đắc dĩ cười cười.
" Được ! Tìm được thì thay ta nói với hắn, bảo hắn đi chết đi đừng về nhà nữa."Sở Huệ tuy tuôn ra lời ác độc, thanh âm của nàng vẫn có chứa từ tính, phảng phất như nói giỡn vậy.
" Có lẽ không phải như ngươi nghĩ, rất nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài. Giống như ngươi cảm thấy ta ngốc, kỳ thật ta cũng không ngốc chút nào, ta đã thừa dịp ngươi lúc hôn mê vụng trộm sờ soạng ngực ngươi."
Ta trong lúc đi ra khỏi cửa bật cười, đóng cửa lại ta thấy Sở Huệ như ném son môi xuống, nàng thoạt nhìn rất tức giận. Ôm một hộp lớn chứng cớ đi ra, ta men theo mật đạo trở lại phòng làm việc của Đái Tân Ni. Vừa cửa ban công, trước mặt ta liền xuất hiện một cái nữ nhân, ta còn tưởng là Quách Vịnh Nhàn nhưng nhìn kỹ không ngờ lại là Vương Di.
Vương Di ôm chặt ta, trước mặt Quách Vịnh Nhàn khóc lóc nỉ non: "Ngươi tại sao lại ngốc như vậy? Cứ muốn đua theo người ta mà vào tù sao?"
" Di tỷ cũng biết sao?"Ta ngơ ngác hỏi.
"Biết, ta vừa biết liền chạy tới tìm ngươi, điện thoại của ngươi tắt máy không liên lạc được, ta đành hỏi Tân Ny, nàng nói ngươi mới về công ty, ta...... Ta liền chạy đến đây tìm ngươi. Nghe Vịnh Nhàn tỷ nói ngươi trong văn phòng Tân Ny, ta cùng Vịnh Nhàn tỷ gõ cửa hồi lâu mà không thấy có người đáp lại, ngươi thực...... Thực hù chết ta...... Ô......"
Vương Di khóc lớn. Có lẽ là vô cùng kích động, có mấy lời mà cũng nói năng lộn xộn, nhưng ta vẫn nghe rõ ý tứ trong lời ràng, nàng lo lắng nghĩ quẩn. Một khắc này, ta cảm động, nước mắt rơi không ngừng, nghĩ thầm ta với nàng cũng chỉ là một đoạn tình nghĩa ngắn ngủi, vậy mà nàng đối với ta chân thành như vậy, điêu này tuyệt không chỉ là Tương nữ đa tình. Ai ! Lý Trung Hàn ta tham lam háo sắc, vô đức vô năng mà nhận được phần tình cảm chân thành này. A ! Ta hổ thẹn không thôi.
" Tiểu Hàn, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi, ta bên này cũng có biện pháp."Một bên Quách Vịnh Nhàn nhắc nhở ta sớm rời đi, nàng không rơi lệ, thần sắc trấn định lại cho ta một sự cổ vũ thật lớn, ta cảm kích nhìn nàng trìu mến.
" Cám ơn hai vị đại tỷ, các ngươi yên tâm, mệnh ta phúc lớn, đặc biệt có hai vị tỷ tỷ quan tâm, ta nhất định có thể vượt qua cửa ải này."
" Nếu không ta nói với Trương Tư Cần một chút, để cho hắn bàn lại với Chu Cửu Đồng."Quách Vịnh Nhàn cuối cùng đem chuyện Trương Tư Cần đi ra, trong lòng ta mừng thầm, nhưng trước mắt ta còn chưa muốn để Trương Tư Cần ra tay, dù sao Quách Vịnh Nhàn là tình nhân Trương Tư Cần, nếu như Quách Vịnh Nhàn cầu tình cho ta thì lập tức có tác dụng ngược lại. Một tên con buôn như Trương Tư Cần thì chỉ có thể dùng lợi ích để hấp dẫn hắn.
" Quách tỷ, ngươi đừng vội cầu người khác, ta có kế hoạch của mình, ngươi hãy thay ta khuyên nhủ Di tỷ."Ta nở nụ cười với Quách Vịnh Nhàn.
" Ừ, ngươi có số điện thoại của ta cùng Vương Di, có chuyện gì cứ nói cho chúng ta."
" Được, ta đi sắp xếp. Nào, cùng hai vị tỷ tỷ thân mât chút nào."Ta cợt hơn lên mặt Quách Vịnh Nhàn cùng Vương Di một cái, ôm hộp băng ghi hình chạy ra khỏi bộ phận thư ký. Đứng trước thang máy, ta ấn nút xuống dưới. "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, trước mắt ta sáng ngời. Trong thang máy lại là một đại mỹ nữ động lòng người, ta cảm thán đúng là ông trời tác hợp, ta lại gặp được mỹ nhân mật đường sắc nước hương trời.
Sở Huệ nhìn ta cười gặp lại, nụ cười có chút tà ác, ta sửng sốt một chút, do dự không biết nên tiến vào hay không. Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, mỹ nhân ra tay như chớp ngăn cửa thang máy lại, nàng nhướn mày gắt giọng: "Còn không mau vào đi."
Thấy ta vẫn chưa bước nào, nàng hừ một câu: "Đừng khiến ta bực bội, ta sẽ gọi bảo vệ nói ngươi trộm đồ."Trộm đồ? Đầu ta run lên, lập tức tiến vào thang máy.
Thang máy đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp lập tức tràn ngập mùi nước hoa, ta ngơ ngác nhìn mỹ nhân mật đường ngây ngốc.
" Ê, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi cầm những thứ này để làm gì? Có phải ngươi cũng giống lão cẩu Chu hay không, thích rình coi người khác?"
Sở Huệ cười rộ lộ ra hàm răng châu ngọc đều đặn khiến ta càng ngẩn người, hoàn toàn không dám nói câu gì. Nếu không phải chiếc hộp lớn che ánh mắt Sở Huệ, nàng nhất định nhìn ra đũng quần ta đã biến thành lều nhỏ.
" Như thế nào? Sao không nói gì? Không nói thì thôi, không cần phải trừng mắt với ta như vậy, ta không thích nam nhân híp híp cặp mắt háo sắc nhìn ta."
Sở Huệ nói móc ta một chút. Ngoài miệng nói không thích ta nhìn nàng chằm chằm, chính nàng lại nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta tóc gáy dựng thẳng lên.
Ta vẫn còn đang suy tư trả lời Sở Huệ như thế nào thì thang máy đã xuống đến tầng một. Theo một tiếng" Đinh" vang lên, ta bỗng nhiên thanh tỉnh, xấu hổ cười cười với Sở Huệ, chuẩn bị đi ra khỏi thang máy. Cửa thang máy lập tức mở ra, ta thở ra một hơi dài, ta thực hi vọng cửa thang máy vĩnh viễn không mở ra.
Ngoài thang máy là một nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nàng mặc váy ngắn, tay áo vén cao, dáng đứng thướt tha yểu điệu lộ ra nét ưu nhã đặc biệt đầy vẻ phong tình. Nhìn thấy nàng, tâm trạng ta thoáng cái trở nên phức tạp, nàng là một nữ nhân làm khiến ta thương nhớ, là một nữ nhân khiến ta vừa yêu lại vừa hận. Sự xuất hiện của nàng đã kềm chế sức hấp dẫn bức người của mỹ nhân mật đường. Ta biết sắp có một trận náo nhiệt.
" Linh Linh, thật là tình cờ."Sở Huệ đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, nàng mỉm cười với Cát Linh Linh.
" Đúng vậy a, thật là tình cở. Ta nhớ ngươi đã từng thề vĩnh viễn không tiến vào kt, như thế nào? Đã coi nó như đánh rắm rồi sao?"
Cát Linh Linh có vẻ rất nóng nảy. Không biết vì sao, sắc mặt của nàng rất không tốt, tuy không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng nhưng sự tiều tụy của nàng khiến cho người ta thương tiếc.
" Đúng vậy a, ta đã thề không tiến kt, nhưng vì gặp một nam nhân nên cũng chỉ đành phá lệ . Về phần lời thề của ta, ngươi coi như ta đánh rắm được rồi."
Sở Huệ cười cười, lời của nàng lập lờ nước đôi, có thể dùng trên người Chu Cửu Đồng, cũng có thể dùng trên người ta, ta nghe xong đã biết là sẽ thảm rồi. Quả nhiên, Cát Linh Linh bạo nộ. Tinh thần không người tốt dễ khiến người ta phát giận, nếu như bị thêm chút kích động lập tức vỡ tung. Lúc này Cát Linh có chút thô lỗ. Thông thường, nữ nhân ở nơi công cộng đều tận lực biểu hiện vẻ rụt rè, trừ phi nàng quả thực rất tức giận.
Một đạo hàn quang lăng lệ ác liệt quét trên mặt ta, Cát Linh Linh đột nhiên lớn tiếng gào thét: " Nàng là vợ La Tất, không phải dạng nữ nhân ngươi cũng có thể đụng vào."
" Linh Linh tỷ, không phải như ngươi nghĩ, ta không có đụng vào nàng."Ta sợ hãi, tranh thủ kêu oan . Nhưng Cát Linh Linh không thèm nhìn ta, coi ta như không tồn tại, ánh mắt nàng chỉ hung dữ chiếu lên Sở Huệ, càng đáng sợ chính là Sở Huệ cũng lạnh lùng nhìn Cát Linh Linh. Cảnh tượng như là núi lửa phun trào gặp bão tố mãnh liệt, không khí áp lực tới cực điểm, ta kinh hãi lạnh mình bước hai chân chuẩn bị chuồn đi.
" Trung Hàn không có đụng vào ta, là ta đụng vào hắn."Sở Huệ tiếp nhận lời ta, lời của nàng rất trôi chảy, ngay cả ta cũng suýt chút nữa cho rằng nàng đang nói sự thật.
Nàng vừa nói vừa ôm lấy một cánh tay ta: "Chúng ta chỉ là xem tivi thôi mà, chuyện gì cũng không làm. Đúng không? Trung Hàn."Nói xong, sóng mắt vũ mị truyền tới, như mộng như ảo, phảng phất như người yêu liếc mắt đưa tình.