Sau khi U Lan vừa nghỉ ngơi mấy ngày, Ba Na lập tức nghiêm khắc nói cho nàng biết, trong Ưng tộc không có người ăn không ngồi rồi. Nhìn ra nàng trói gà không chặt, bộ dáng yếu đuối, không làm được việc gì nặng nhọc, Ba Na cầm đồng vải rách cùng một thùng nước đưa cho nàng.
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chịu trách nhiệm rửa thềm đá đại sảnh phía tây, lau thật sạch sẽ cho ta.” Ba Na hai tay chống hông.”Đầu tiên ra giếng phía tây múc nước, ta đợi ở thền đá bên đó.” Nàng không kiên nhẫn xoay người rời đi, ở một bên chuẩn bị giám thị thật tốt tiểu nữ nhân này.
U Lan cắn môi, vội vã xuống giường, lại cảm thấy một trận choáng váng. Nàng đợi trận choáng váng kia qua đi mới cầm lấy đồng vải rách, vụng về cầm theo thùng nước đi ra ngoài.
Để tiện làm việc, Ba Na chỉ khóa hai chân của nàng. Hai vòng sắt nhốt lại mắt cá chân của nàng, ở giữa còn có một khóa sắt lớn, khiến cho nàng chỉ có thể chậm chạp đi lại.
Ngày đó, nàng thiếu chút nữa ngã vào trong giếng.
Từ nhỏ đến lớn, bất luận ở đâu, nàng đều được phủng trong lòng bàn tay, cũng chưa từng lao động qua. Ngay cả múc nước lau chùi, người khác xem là chuyện dễ dàng, đối với nàng mà nói, lại là xa lạ mà khó khăn.
Bởi vì vô lực, nàng không múc nổi một thùng nước, Ba Na hổn hển mắng, nhưng lại không thể buông tay mặc kệ, chỉ đành phải nhịn tức giận, trước giúp nàng múc nước rồi lại dạy nàng cách lau chùi, vừa mắng vừa dạy, giống như huấn luyện trẻ con.
Mấy ngày sau, U Lan cuối cùng cũng có sức lực một mình múc lên một thùng nước.
Năm ngày sau, nàng học được cách lau thềm đá, mọi người đi qua cuối cùng cũng không vì nước động mà ngã xuống nữa.
Mười ngày sau, Ba Na cuối cùng cũng nhận định nàng có thể một mình hoàn thành công việc, không cần ở một bên chỉ trỏ trách mắng nữa.
Một tháng sau, U Lan bắt đầu thích ứng cuộc sống như vậy.
Mới đầu, lao động như vậy làm cho nàng mệt mỏi không thôi, dường như chịu không nổi, toàn thân trên dưới giống như không cách nào hết đau nhức. Ban đêm mỗi ngày, nàng mệt mỏi không nâng nổi tay; sáng sớm mỗi ngày, chuẩn bị bắt đầu làm việc, chỉ cần đi một bước, nàng cảm thấy xương toàn thân sẽ sau một khắc suy sụp.
Nhưng, nàng trăm ngàn lần không nghĩ tới, lao động vừa phải đối với thân thể ốm yếu của nàng thật ra lại có tác dụng rất lớn, sau khi mệt mỏi ban đầu qua đi, nàng thích ứng công việc lau thềm đá lập lại chậm chạp như vậy, ban ngày ăn cũng tốt hơn, ban đêm ngủ cũng sâu hơn.
Sự chịu đựng mwtj nhọc của nàng, ngay cả Ba Na cũng âm thầm kinh ngạc.
Trong thân thể nhu nhược giấu diếm ý niệm mãnh liệt. Chỉ bàng những ý niệm này, U Lan chống chọi, kiên trì không để cho bản thân ngã xuống ——
Nàng muốn gặp Kim Lẫm!
Ý nghĩ này chống đỡ nàng, làm cho nàng trong đêm lạnh của Bắc Quốc cũng có thể vì ôm lấy hy vọng trong ngực mà cảm thấy một tia ấm áp, đêm lạnh bên trong, cũng có thể bởi vì ôm trong ngực lấy hy vọng, mà cảm giác được một tia ấm áp, cuộn tròn lấy thân thể ngủ vùi.
Ngay cả khi nàng bị cô lập ở quốc gia xa lạ này.
Ngay cả khi nàng bị buộc trở thành con tin, thậm chí vùi dập làm đầy tớ.
Ngay cả, hai chân của nàng vẫn thủy chung bị khóa, da thịt mềm mại đã bị sắt cứng lạnh như băng mài ra vô số vết thương.
Những thứ hành hạ này đều không tổn hại đến hy vọng trong nội tâm nàng. Trong lao động khổ cực, nàng cố ý quên đi những lời lên án độc ác mà Kim Lẫm từng nói. In sâu trong lồng nàng, vĩnh viễn không thể xóa mờ, là hơn ba năm trước, từng chút từng chút khi bọn họ gặp nhau.
Ngày mùa hè.
Hang.
Hoa tử đường.
Kim Lẫm. Hắn từng ở bên tai nàng nói nhỏ, dùng ngón tay thô ráp, trong lòng bàn tay nàng, viết xuống tên của hắn. Đây là tên của ta.
Nàng không thể quên, hắn gọi.
Lan nhi.
Nàng không thể quên, lời hứa của hắn.
Lan nhi, cả đời này, ta quyết không phụ ngươi.
Những thứ này là hy vọng của nàng, trân bảo của nàng, là cây trụ trong nội tâm của nàng, vững vàng chống đỡ lấy nàng, để cho nàng có dũng khí tiếp tục chờ đợi.
Ngày qua ngày, chờ đợi giống như không bến bờ, nàng thân làm con tin, ngay cả hành động cũng bị hạn chế. Mà Kim Lẫm đứng đầu một tộc, ba năm không về, lúc này có quá nhiều chuyện đợi hắn xử trí, nàng bị Ba Na hô tới gọi đi, căn bản không thấy được hắn chứ đừng nói đến nói với hắn được nửa câu.
Cho đến hoàng hôn một ngày, khi bóng hoàng hôn phủ xuống cả vùng đất đai Tây Phương rộng lớn, chiếu rọi vào cửa sổ bằng đá, đem tường đá cứng rắn cùng thềm đá nàng vừa lau sạch sẽ nhuộm một màu cam đỏ, tiếng trò chuyện từ đầu bậc thang thu hút sự chú ý của nàng.
Trong lời nói của các nam nhân có hòa lẫn một giọng nói trầm thấp, có lực. Nàng nhớ thanh âm kia, thanh âm kia từng ở bên tai nàng nói nhỏ lời thề cùng hứa hẹn, nói những lời yêu thương ngọt ngào nhất; thanh âm kia cũng từng vô tình lên án nàng, nặng nề nhục nhã nàng.
U Lan đang quỳ gối trên thềm đá vội vàng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy chờ đợi, thậm chí đã quên vắt tấm vải rách trong tay. Các nam nhân đạp lên thềm đá, mà đi trước đám người kia, chính là Kim Lẫm mà nàng hơn một tháng qua tư niệm không thôi.
Ánh sáng âm u của trời chiều khiến cho những đường viền khắc sâu rõ ràng như tượng đá. Đôi mắt ánh tên tia sáng, đôi môi mỏng nhếch lên, vô luận giơ tay nhấc chân đều có quyền uy vương giả, khi hắn mở miệng mọi người đều thần phục lắng nghe.
Áo bào màu đen khiến thân hình hắn càng thêm to lớn. Khi hắn bước lên thềm đá, ngày càng gần nàng, thế giới của nàng như ngừng lại.
U Lan đã quên hô hấp, nhìn Kim Lẫm đang từng bước đến gần.
Khát vọng, tư niệm của nàng, vào giờ khắc này cuối cùng cũng thành hiện thực, nàng muốn mở mồm, muốn giải thích, nhưng không cách nào mở miệng, thậm chí đã quên nên nói như thế nào, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn.
Phát hiện cái nhìn chăm chú của nàng, con ngươi đen bóng của hắn nhàn nhạt thoáng nhìn, quét qua quần áo cũ rách của nàng, hai tay dính bẩn cùng với mắt cá chân bị khóa.
Tấm vải rách chưa vắt khô nhỏ vài giọt nước bẩn rơi trên thềm đá, cũng nhiễm bẩn giày của hắn.
Trên giày của hắn không hề có bùn, ngược lại có mùi đặc thù của da thuộc thượng hạng sau khi được chế tạo, đường may tinh mịn đại biểu cho dụng tâm của người chế tác cùng thân phận người sử dụng.
Những giọt nước bẩn kia ở trên giày hắn có vẻ phá lện bắt mắt.
“Nữ nhân ngu ngốc này, còn không mau lau sạch!” Có người nhìn thấy, lớn tiếng mở miệng trách mắng.
Giọng nói nghiêm nghị thức tỉnh U Lan không nhúc nhích. Nàng cúi đầu, vội vàng đưa tay, đang muốn dùng vải rách trong tay lau đi nước bẩn trên giày, rồi lại phát hiện vải rách này cũng bẩn như vậy, căn bản chỉ càng bôi bẩn giày hắn.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Kim Lẫm, trong mắt đầy bất lực.
Khuôn mặt có vẻ nghiêm khắc không lộ vẻ gì. Ánh mắt hắn nhìn nàng giống như đang nhìn sinh vật hèn mọn nhất dưới chân.
Ánh mắt trực tiếp, vô tình, cao cao tại thượng, lạnh lùng liếc nhìn nàng đang quỳ gối bên chân.
Nàng biết hắn nhìn thấy gì, móng tay của nàng có dính bẩn, mắt cá trần trụi bị khóa sắt trần nặng khóa lấy, tóc dài hỗn độn bị mồ hôi thấm ướt dính trên cổ trên mặt, y phục trên người là của những nô bộc khác, giặt lại giặt, giặt đến mức y phục trắng bệch cũ kỹ, vết may trên chéo áo còn hơi nứt ra. Cổ họng nàng khô rát, cảm thấy cực độ khuất nhục và khốn quẫn.
Trong tầm mắt lạnh lùng u ám của hắn, ngực nàng đau nhói, không khỏi cúi đầu xuống.
“Ngươi điếc sao?! Còn sững sờ ở đó làm gì? Mau lau sạch sẽ a!” Tiếng trách mắng lại vang lên, mất kiên nhẫn nhiều hơn.
Nàng bị khẩu khí đe dọa kia làm cho hai vai run rẩy, vội vàng cầm mép váy, quỳ gối bên chân Kim Lẫm, dùng y phục cũ rách lau sạch nước bẩn trên giày hắn.
Vừa lau sạch, Kim Lẫm lập tức bước qua, đi xuống thềm đá, cũng không quay đầu lại rời đi. Nhóm nam nhân kia đuổi theo hắn, vây quanh hắn, nhắm mắt theo đuôi quây chung quanh hắn.
Bóng lưng cao lớn trong cái nhìn chăm chú của nàng từ từ từ từ đi xa, cho đến khi hắn xoay người, biến mất ở cuối tường đá, rốt cuộc không nhìn thấy nữa.
Trời chiều dần buông, bốn phía dần dần đen.
U Lan quỳ gối chỗ cũ, vẫn không nhúc nhích. Thềm đá cứng rắn mài đau đầu gối của nàng; vải rách thấm nước bẩn làm cho mười ngón tay của nàng lạnh như băng, đông lạnh đến mức cơ hồ không còn cảm giác, trừ những thứ đó hàn ý nào đó lặng lẽ thấm vào lồng ngực xinh đẹp của nàng.
Đây là phát hiện của nàng, thời gian cùng hiểu lầm, trong lúc đó giữa bọn họ đã một hố sâu thật to ngăn cách. Hố sâu kia tựa như sông Trầm Tinh, rộng lớn khôn cùng, sâu không thấy đáy.
Giống như, nước dù có cao cũng chẳng thể vượt qua.
…………………
Kim Lẫm trở về là đại sự Bắc Quốc. Tin tức rất nhanh truyền ra, ngay cả nữ vương Long Thành phía xa cũng phái người đến đây chúc mừng, tộc trưởng những bộ tộc lân cận cũng lục tục đến đây. Mỗi một người vừa trở về lại có người mới đến, mọi người trong nhà Vương bận tối mày tối mặt.
Công việc của U Lan không còn giới hạn với việc lau bậc thang nữa. Ba Na chỉ huy nàng ngay cả hành lang gấp khúc cũng phải lau sạch, nếu gặp gỡ tân khách tới chơi, người người bận rộn không thôi, công tác của nàng đương nhiên cũng gia tăng tương đối.
Lúc này, tới chơi chính là tộc trưởng Lang tộc.
Trời còn chưa sáng, U Lan đã phải thức dậy, dùng nước lạnh như băng thấu xương lau thềm đá, rồi sau đó lại tới hành lang gấp khúc, quỳ sát trên đất đá nguội lạnh vắt khô vải rách, lau sạch từng cục gạch đá.
Cuối hành lang gấp khúc chính là đại sảnh. Nàng bận rộn mấy canh giờ, cho đến khi xương sống thắt lưng đều đau, mồ hôi đầy người, thật vất vả mới lau sạch hành lang gấp khúc.
Vắt khô vải rách, nàng dựa vào vách tường khó khăn đứng dậy, hai chân đã chết lặng đến mức cơ hồ mất đi tri giác. Thân thể gầy nhỏ lay động, không cẩn thận vướng vào khóa sắt ở chân, nhất thời trọng tâm không vững, mắt thấy sẽ ngã xuống ——
“A!” Nàng thấp giọng hô một tiếng, kinh hoảng vươn hai tay ra.
Mười ngón tay nhỏ bé không bám lấy tường đá, ngược lại đúng lúc kéo phải áo khoác của một người nam nhân. Nàng kinh hô, cùng cái áo bị kéo nặng nề ngã ngã xuống đất.
“Là tên nào không mở to mắt? !” Tiếng hét phẫn nộ vang lên, nam nhân kia quay đầu lại, vì bị mạo phạm mà giận đến đỏ mặt tía tai.
Các nam nhân đi theo bên cạnh hắn cũng xoay người lại, rối rít cúi đầu nhìn.
Thảm treo thô ráp lay động, tiếp theo, trong cái nhìn soi mói của mọi người, một gương mặt làm rung động lòng người, nhút nhát khiếp sợ nâng lên, nàng giống như tiểu động vật lọt vào bẫy, đôi mắt trong dịu dàng như nước tràn đầy kinh hoảng cùng bất lực.
Nam nhân vốn là sắc mặt giận dữ trong nháy mắt hơi sững sờ, hai mắt nhìn chòng chọc U Lan, tức giận trong mắt bất tri bất giác toàn bộ tan biến, được nụ cười thay thế.
Hắn thậm chí ngồi xổm xuống, uốn cong môi mỉm cười.
“Chậc chậc, nhìn xem, ở đâu ra mỹ nhân này a?” Trong miệng hắn phát ra tiếng chậc chậc, tầm mắt giống như dính chặt nhìn chòng chọc nàng, rốt cuộc không chuyển ra được nữa. “Là ngươi giật áo của ta sao?”
U Lan chưa quen thuộc tiếng nói Bắc Quốc mờ mịt luống cuống quỳ tại chỗ, không biết nên đáp lại như thế nào. Nàng nhìn nam nhân xa lạ này, vì nụ cười của hắn mà chẳng những không có thả lỏng, ngược lại càng khẩn trương hơn.
Nàng nhạy cảm phát giác trong nụ cười của nam nhân này có ý đồ nào đó.
“Tại sao không nói chuyện?” Nam nhân lại hỏi, tiến lại gần hơn.
Một bên có người mở miệng.
“Nhìn tướng mạo nữ nhân này không giống như người Bắc Quốc.”
“Đúng vậy.”
“Ưng tộc cách phía nam gần nhất, trong thành có đầy tớ Nam Quốc cũng chẳng có gì lạ.” Một người khác nói.
“Vậy sao?” Nam nhân kia nghiền ngẫm cười, tầm mắt quét qua thân thể tinh tế nhu nhược được che lại dưới quần áo cũ rách đang ngã ngồi dưới đất kia. Bàn chân lõa lồ khiến hắn nheo mắt lại.
“Lang Vương, ngươi sẽ không phải hứng thú với nữ nhân Nam quốc này đi?” Trong số nam nhân đi theo có người hèn mọn liếc nhìn một cái.”Nữ nhân gầy như một đứa bé, toàn thân cao thấp chỉ sợ không có mấy lạng thịt.”
Lang Vương cười cười, trong mắt lóe lên tia dâm tà.
“Các ngươi không hiểu. Nữ nhân Nam Quốc phải thương yêu thật tốt, phải nuông chiều thật tốt, thì da thịt mới mềm mại, so với da lông cáo con mới càng trơn láng.” Hắn càn rỡ đưa tay chụp lấy hai tay U Lan.”Chậc, thật là lãng phí, tay nhỏ bé mềm mại như vậy sao có thể làm việc nặng đây?”
Sự khinh bạc của nam nhân cùng ý đồ tà ác không chút nào che dấu khiến U Lan sợ hãi. Toàn thân nàng cứng ngắc, bởi vì sợ hãi nên không cách nào nhúc nhích.
Nàng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Cho dù bị bắt tới Bắc Quốc, thân ở trong thành của Ưng tộc, bị buộc lao động, nhưng những người ở đây thủy chung vẫn giữ một khoảng cách với nàng, lại càng chưa từng đối với nàng có chút vượt quá khuôn phép.
Mà nam nhân xa lạ lại nắm chặt lấy tay nàng, một tấc một tấc gần nàng hơn, ở trước công chúng định khinh bạc nàng.
“Lang Vương, dù nói thế nào đây cũng là thành của Kim Lẫm.” Người đi theo bất an lên tiếng nhắc nhở.
“Đừng sợ, cũng chỉ là đầy tớ, ta nếm thử một chút Kim Lẫm sẽ không luyến tiếc.” Hắn liếm liếm môi, nhất thời nổi tâm háo sắc, nắm được cằm của nàng muốn cưỡng ép nàng.
“Không, không được!”
Nàng nhất thời hoảng hốt, không chút suy nghĩ, đưa tay mạnh phất qua ——
Ba !
Thanh âm thanh thúy quanh quẩn bốn phía.
Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi.
Lang Vương bị đánh một cái tát chậm rãi quay đầu, khó có thể tin cái đầy tớ hèn mọn này lại dám phản kháng. Hắn phủ lên gương mặt bị đánh, hung ác trừng mắt nhìn nàng, nụ cười đã sớm tan thành mây khói.
“Đánh ta?” Hắn lẩm bẩm tự nói.
Vẻ mặt kinh khủng kia dọa nàng đến mức khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt, hai tay chống phía sau, lúng túng lui về sau, vọng tưởng muốn chạy trốn khỏi ma trảo.
Lang Vương lại giận dữ kêu một tiếng, bắt được khóa sắt mạnh mẽ kéo nàng trở về.
“Mẹ kiếp, còn muốn trốn?!” Bị đầy tớ cự tuyệt, thậm chí tức giận phản kháng khiến cho hắn cảm thấy nhục nhã. Hắn đã quen thói cố tình làm bậy, hung ác hạ lệnh.”Tất cả vây lại đây!”
Các tùy tùng không dám phản kháng, chỉ có thể bất đắc dĩ liếc nhìn lẫn nhau, lập tức thuận theo mệnh lệnh, dùng thân hình cao lớn che lại chủ tử đang tức giận cùng nô lệ gặp xui xẻo.
Trong bóng tối, sắc mặt U Lan trắng càng thảm hại hơn.
Lang Vương đưa tay, không hề thương hương tiếc ngọc, thô lỗ kéo mái tóc dài của nàng, trong lòng bàn tay vòng một vòng lại một vòng. Hắn nhếch mép, nhe răng cười.
“Ta không chê ngươi, ngươi lại dám chê ta?” Hắn cười lạnh, vung lên một cái tay khác, lòng bàn tay thô dày không chút lưu tình vung xuống.
Nàng bị đánh đến mức quay đầu đi. Đả kích mạnh mẽ khiến cho trước mắt nàng đen kịt, thậm chí cảm thấy trong tai những tiếng ong ong tác hưởng, nếu không phải Lang Vương níu lấy tóc nàng, nàng khẳng định đã sớm té đi.
Đau nhức từng giọt từng giọt thấm vào thân thể của nàng. Nàng mềm yếu vô lực, đau đến phát ra rên rỉ, lại cảm thấy tóc lần nữa bị xé chặt.
Sau đó lại là một đòn nặng nề.
Lần này, U Lan thậm chí không phát ra rên rỉ.
Đau đớn bộc phát đoạt đi tất cả sức lực của nàng. Nàng nhắm chặt hai mắt, bất lực run rẩy, nghe thấy nam nhân mắng cùng tiếng xiêm y bị xé nứt ——
Bỗng dưng, ngân quang hiện lên.
Đương!
Một thanh đao bạc sắc bén phóng tới, chuẩn xác xuyên qua bức tường người hầu của Lang Vương, vững vàng cắm vào tường đá. Thân đao loáng ra hào quang, cách cổ Vương chưa tới nửa tấc.
“Buông nàng ra.”
Thanh âm lạnh như băng chấn động mọi người.
Lang Vương sắc mặt trắng bệch, một cử động cũng không dám. Mà bức tường người che đậy hắn vì Kim Lẫm đến lại vô thanh tản ra, mọi người không địch lại khí thế tỏa ra từ Kim Lẫm, toàn bộ đều không tự chủ lui lại phía sau.
Con ngươi đen nhánh quét qua hai má trắng bệch, vì đòn nghiêm trọng mà lưu lại vết thương sưng đỏ, mà hơi hơi nheo lại. Lửa giận trong đôi mắt đen bỗng nhiên như đại hỏa hoạn cháy lan đồng cỏ.
Nụ cười bên môi Kim Lẫm làm cho người ta càng cảm thấy sợ.
“Đừng ngạc nhiên. Nàng cũng chỉ là đầy tớ!” Lang Vương ngang ngạnh, bỏ lại nữ nhân trong tay đứng dậy, buộc mình không vì ánh mắt của Kim Lẫm mà nao núng.”Hơn nữa, nàng còn là một người Nam Quốc.” Hắn cường điệu.
“Cho dù là nô lệ, cũng là nô lệ của ta .”
Kim Lẫm cong môi, ánh mắt càng kinh người.
“Chỉ cần ở trong thành của ta thì sẽ là người của ta.”
Hắn chậm rãi nói, bên môi mang theo nụ cười khách khí, nhưng tầm mắt sắc bén lạnh lạnh như băng lại quét qua những người Lang tộc, từng người từng người, cuối cùng mới định trên người Lang Vương. (Khốn kiếp, sao cái bọn người tộc này tên cũng như người, toàn một lũ lang sói)
“Vô luận là ai cũng không được thương tổn người của ta.”
Trên mặt hắn mặc dù mang theo mỉm cười nhưng ai cũng nghe ra được ý tứ cảnh cáo hàm xúc trong đó.
Không khí căng thẳng cơ hồ có thể dùng đao mở ra, mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, rõ ràng cảm nhận được toàn thân Kim Lẫm phóng ra tức giận cùng chiến ý mãnh liệt.
Mặc dù lấy đầy tớ đãi khách là chuyện bình thường trong tộc của hắn. Nhưng Ưng tộc kỷ luật nghiêm minh, không chỉ tộc nhân, cho dù là đầy tớ cũng không bị khi dễ, đây là nguyên tắc của Kim Lẫm, chưa bao giờ từng bị phá vỡ.
Lang Vương đã tới mấy lần đương nhiên cũng biết nguyên tắc của Kim Lẫm.
Chẳng qua là, hắn nhất thời mê muội sắc đẹp của U Lan, lại bởi vì bị đánh mà tức giận váng đầu mới có thể vọng tưởng muốn ngay tại chỗ xâm phạm nàng.
Nói đi nói lại, là chính bản thân hắn đuối lý, nhưng ngay cả khi bị Kim Lẫm bắt gặp, tức giận kinh người kia cũng rất không bình thường. Thân là chủ nhân, hắn chỉ cần hời hợt mở miệng khiển trách đầy tớ rồi cho nàng lui là tốt rồi, căn bản không cần phải rút đao khiêu chiến.
Cho dù là ai cũng nhìn ra sự bảo vệ của Kim Lẫm đối với nô lệ này vượt xa khỏi những người khác lúc hắn kiên định. Lửa giận của hắn như thiêu rụi moi thứ như vậy, quả thực giống như trương phu mắt thấy thê tử yêu mến bị nam nhân khác khinh bạc.
Lang Vương ở dưới một bậc có chút thẹn quá hóa giận .
Hắn đang muốn há mồm, cũng may Kim Liệt một bên vào lúc này đã mở miệng, lên tiếng hòa giải.
“Lang Vương, đại sảnh đã chuẩn bị xong tiệc rượu.” Hắn thong dong đi ra phía trước, trên mặt đều là nụ cười thân mật, thậm chí còn đưa tay thân thiện nắm Lang Vương toàn thân cứng ngắc.”Đi thôi, rượu ngon thức ăn ngon đều đang đợi nới đó đâu!”
Lang Vương híp mắt suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định không cần thiết vì một tên đầy tớ mà đối địch với Ưng tộc. Hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay lên mang theo đám người hầu, tất cả đi tới đại sảnh.
Hành lang gấp khúc vốn chật chội trong nháy mắt vắng lạnh đi không ít.
Chỉ còn lại U Lan ngã trên đất.
Cùng Kim Lẫm hai nắm đấm nắm chặt, nhìn nàng.
………………
Hắn hận nàng.
Kim Lẫm cắn chặt hàm răng.
Hắn càng hận chính mình.
Kim Lẫm tự nói với mình, nằm trên mặt đất là một nữ nhân ác độc nhất. Nàng phản bội hắn, đem hắn dụ vào bẫy, giam cầm hơn ba năm, rồi lại có thể sau chuyện đó làm bộ như hoàn toàn không biết, tiếp tục lấy vẻ mặt vô tội kia, con ngươi trong suốt kia, mở mắt nói với hắn những lời bịa đặt.
Ba năm nay, hắn không lúc nào không thật sâu hận nàng.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Lang Vương khinh bạc nàng, ra sức đánh nàng, tức giận chiếm cứ thân thể hắn, tất cả lý trí toàn bộ bị lửa giận thiêu rụi. Trong nháy mắt đó, hắn cơ hồ muốn vung đao, ngay tại chỗ chặt đầu Lang Vương!
Hắn hít sâu một hơi.
Đáng chết!
Hắn hận nàng như vậy, tại sao khi gặp nàng bị khi dễ lại cảm thấy không cách nào nhịn được?
“Lẫm…”
Tiếng nói mềm mại khẽ gọi hắn.
U Lan vốn nằm trên mặt đất đã tỉnh táo lại. Đau nhức còn đang hành hạ nàng, đầu sau khi gặp phải kích động tối om, choáng váng, thể lực suy yếu, nhưng Kim Lẫm xuất hiện làm cho nàng hồn nhiên quên đau, trong mắt lại lần nữa có tia sáng.
Hắn cứu nàng!
Vui mừng trong lòng U Lan như hoa cỏ mùa xuân, lan tràn nảy nở.
Kim Lẫm ra tay bức lui nam nhân tà ác. Hắn cứu nàng!
Mấy ngày qua, sự lãnh đạm cùng bất hòa của hắn như một làn gió lạnh, dường như muốn thổi tắt ngọn lửa hy vọng trong nội tâm nàng. Cho tới hôm nay, trong lúc nàng tuyệt vọng nhất, nghe thấy được thanh âm của Kim Lẫm, nhìn thấy hắn tức giận, nàng mới lấy lại được niềm hy vọng.
Kim Lẫm híp lại ánh mắt, trong mắt ngoại trừ tức giận còn có thêm chán ghét.
Chán ghét nàng.
Cũng càng chán ghét chính hắn.
Hắn đi lên trước, rút đao trên tường đá ra, không hề liếc nhìn nàng một cái.
“Cám ơn ngươi.”
Giọng nói suy yếu của nàng vang lên, quanh quẩn trên hành lang trống trải.
“Ta chỉ không muốn để cho tên kia làm dơ thành của ta.” Hắn thu đao vào vỏ, ngữ điệu lạnh như băng, cơ hồ có thể khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
U Lan cố nén khó chịu, lung la lung lay đứng dậy. Lời nói lãnh khốc kia làm cho nàng co rúm lại một chút, nhưng lại không thể khiến cho nàng buông tay.
“Lẫm, nói cho ta biết.” Nàng ôn nhu yêu cầu, cố ý muốn hỏi rõ ràng.”Ta không rõ, ngươi tại sao lại có những hiểu lầm kia. Tất cả những chuyện mà ngươi nói, tất cả ta đều không biết —— “
Bỗng dưng, hắn bộc phát.
Bàn tay to lớn trong nháy mắt cầm lấy cổ của nàng, thân thể khổng lồ của hắn ấn chặt nàng lên tường đá, đôi mắt đen kia phát sáng như lửa, giống như muốn đem nàng xuyên thấu.
“Ngươi không biết?” Hắn lớn tiếng gầm thét, nghiến răng nghiến lợi lặp lại, hận đến mức quả thực muốn tự tay bóp chết nàng.”Ngươi không biết chuyện? Ngươi không biết chuyện? !”
“Ta —— “
“Ngươi dụ dỗ ta, khiến cho ta rơi vào bẫy, bị bắt vào lao. Ngươi dám nói hết thảy chuyện này ngươi đều không biết?” Kim Lẫm giận dữ nói, dữ tợn thú ăn thịt.
Tiếng ho khan mảnh khảnh từ giữa cánh môi nàng bật ra. Áp lực lớn ở cần cổ khiến nàng không cách nào hô hấp, nàng bị ấn chặt trên tường cơ hồ muốn khảm vào trong đá, đôi mắt vì đau đớn mà hiện lên hơi nước mông lung.
Sự nhu nhược của nàng càng chọc hắn thêm tức giận.
“Ngươi dám nói ngươi chưa bao giờ cùng anh ngươi hợp mưu, không cố ý bố trí ta ở trong nham động, dụ bắt người trong tộc của ta tới cứu? Ngươi dám nói ngươi chưa bao giờ biết, ba năm nay ta cũng bị bắt nhốt? Ngươi dám nói ngươi chưa bao giờ biết Quan Tĩnh đem người trong tộc đến cứu ta chặt đầu rồi ném tới trước mặt ta? Thậm chí để ta xem người trong tộc đến cứu ta bị trọng thương, ở trước mặt ta, sống sờ sờ chảy máu đến chết?”
Hắn tức giận gầm thét, mỗi một câu nói đều ù ù quanh quẩn trong hành lang, như lửa bỏng cháy nàng.
“Không…” Nàng run giọng mở miệng, nước mắt lờ mờ nhìn hắn lắc đầu.
“Không?”
“Ta cho ngươi biết, ngươi có thể nói láo không biết chuyện, nhưng ta vẫn còn nhớ thanh thanh sở sở!” Hắn cười lạnh, khuôn mặt nghiêm khắc tiến tới gần nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba năm trước đây, Quan Tĩnh vây bắt ta trong nham động, đem ta bắt bớ vào quật lao.”
Nghe thấy hai chữ quật lao, gương mặt U Lan trở nên cực độ trắng bệch. Nàng từng nghe đám nô phó bàn luận xôn xao những truyền thuyết liên quan tới tòa lao ngục đáng sợ này.
Quật lao nằm ngoài Phượng thành, một tòa lao ngục bằng đá lớn bên bờ sông Trầm Tinh, từ trên mặt kéo dài xuộng tận dưới đất. Trong lao giam giữ đều là người Bắc Quốc.
Tòa lao ngục này là cơn ác mộng lớn nhất của người Bắc Quốc. Những người ở đây đều là truyền thuyết, quật lao là Luyện Ngục. Nhưng cũng có người nói, thà rằng vào Luyện Ngục, cũng tuyệt đối không vào quật lao.
Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới trong ban năm nàng khổ sở chờ đợi, Kim Lẫm lại vùi thân trong tòa Luyện Ngục nhân gian đáng sợ kia. Nhớ tới môt chiều kia hắn bắt nàng, vết thương nơi cổ tay nửa huyết nhục nửa thối rữa, lòng nàng như thắt lại đau đớn.
Lực đạo cường đại của hắn làm cho nàng càng đau hơn.
“Ở trong quật lao, Quan Tĩnh cái gì cũng đã nói cho ta biết, tất cả!” Những ký ức kia làm cho đôi mắt hắn càng đen hơn.
Quan Tĩnh không dùng hình với hắn bởi vì hắn là Ung Vương, một người hết sức quan trọng ở Bắc Quốc, cũng là một con tin có giá trị.
Nhưng, việc Quan Tĩnh làm với hắn còn đáng sợ hơn cực hình trăm ngàn lần.
“Hắn đắc ý nói cho ta biết, vị muội muội khiến hắn kiêu ngạo kia chịu nhục nhã cỡ nào, dũng cảm kiên cường cỡ nào để đối mặt với ta, tên côn đồ dã man Bắc Quốc, còn giúp hắn dụ bắt ta, lừa gạt tộc nhân của ta tới cứu.”
Hắn phẫn hận bấm chặt nàng nói nhỏ, không quan tâm tới sự run rẩy của nàng, tử tế nói cho nàng biết.
“Bọn họ từng người bị chặt tay chân, ném vào trong quật lao, ta bị bắt trở về, có ít người còn sống, ngươi biết không? Bọn họ còn sống! Trên người bò đầy giòi bọ, trong đống bùn lấy rên rỉ thống khổ kêu rên cho đến chết. Mà ta lại bị khóa sắt khóa trên tường, chỉ có thể nhìn.”
“Đừng… Đừng nói nữa…”
Nàng rơi lệ đầy mặt van xin hắn, nhưng hắn giọng căm hận kiên trì nói tiếp.
“Ca ca thân ái kia của ngươi không dụng hình với ta lại muốn ta kiên trì sống để nhìn tộc nhân của ta chảy hết máu, thối nát chết đi, sau đó hóa thành xương trắng. Sau này hắn lười, chỉ chém đầu ném vào. Ngươi có biết ba năm nay đã có bao nhiêu đầu người bị ném vào phòng giam của ta không?” Kim Lẫm khàn giọng hỏi, giữ nàng càng chặt hơn.
Người Bắc Quốc biết hắn vẫn sống, người sau tiếp người trước, nhưng lần lượt bị giết.
Những bằng hữu, thuộc hạ hắn quen thuộc, sinh tử chi giao, lần lượt bị chặt đầu ném vào phòng giam. Mà hắn bị khóa trên tường chỉ có thể một lần lại một lần phát ra rống giận rồi lại bất lực chẳng thể làm gì.
Hành hạ như vậy gần như bức hắn phát điên.
Chỉ là, hắn không điên.
Vì báo thù, hắn không thể điên.
Hận ý thật lớn khiến cho hắn ở trong mùi hôi của nhà tù không có thiên lý mà cắn răng chịu đựng. Cho tới ba năm sau, bạn thân cùng thuộc hạ khổ tâm tìm cách, thật vất vả mới đưa được hắn ra khỏi quật lao.
Trong đêm được tự do đó, hắn phải đi Phượng thành, từ trong Quan gia cướp U Lan đi. Tất cả những việc này, toàn bộ là vì báo thù, ba năm hành hạ kia, hắn muốn từ trên người nữ nhân ác độc này đòi lại toàn bộ!
Đôi mắt kia nhìn hắn chăm chú, vẫn như ba năm trước đây, vẫn thuần khiết không tỳ vết như vậy, vô tội đến mức làm cho người ta thương tiếc.
Giống như, nàng cái gì cũng không biết.
Giống như, nàng không gặp được hắn mà khổ sở không thôi.
Giống như, nàng không lừa gạt hắn, phản bội hắn, tất cả chỉ là hắn hiểu lầm…
Đáng chết!
Kim Lẫm thấp giọng nguyền rủa.
Nước mắt của nàng rơi trong lòng bàn tay hắn, ôn nhu đến mức cơ hồ muốn đả thương hắn.
Mềm mại trong lòng chợt lóe lên rồi biến mất khiến cho Kim Lẫm chợt phục hồi tinh thần. Hắn mắng sự ngu muội của mình, khó có thể tin nữ nhân này lập lại chiêu cũ, đối với hắn lại vẫn có sức ảnh hưởng.
Hắn chợt buông cổ nàng ra, giọng căm hận nói: “Ngươi có thể tiếp tục nói láo ngươi không biết chuyện, nhưng đừng mơ tưởng ta sẽ ngu xuẩn tin tưởng một lần nữa!”
Nói xong, hắn vung tay, lập tức xoay người rời đi.
U Lan rơi lệ đầy mặt thở gấp, che miệng chán nản ngồi ngay đó.
Hắn càng đi càng xa, nhưng cảnh tượng tàn nhẫn hắn miêu tả vẫn quanh quẩn trong đầu nàng, mỗi một chữ, mỗi một câu, đều làm nàng đau lòng kinh hãi, khủng hoảng.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng tức giận của hắn, nàng thật sâu biết nếu chính mình không giải thích rõ, hắn tuyệt đối sẽ hận nàng cả đời.
Không!
Kinh hoảng cùng sợ hãi mất đi hắm làm cho nàng một lần nữa đứng lên, nàng cất bước đuổi theo.
“Kim Lẫm! Ngươi tin ta… Ta yêu ngươi…” Nàng bắt được cánh tay hắn ở khúc quanh.”Ta thật sự không biết bất cứ chuyện gì… Thật…”
Hắn xoay người lại lần nữa đem nàng giữ chặt trên tường, quả thực không thể tin được nữ nhân này thậm chí có mặt mũi để nói lại lẫn nữa.
“Câm miệng!” Hắn phẫn hận rống lên.
“Không… Van xin ngươi, ngươi tin ta…” Nàng vươn tay, run run đụng vào khuôn mặt kiên cường như đá của hắn.
Bị mềm nhẹ như vậy đụng vào dường như kích khởi nhu tình sâu trong trí nhớ Kim Lẫm. Hắn vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đột nhiên bắt lấy cổ tay của nàng.
“Tin tưởng? Ngươi không xứng để nói hai chữ này!”
“Lẫm…” Tâm nàng đau nhói, nước mắt nóng hổi lần nữa chảy xuống.
“Khóc cái gì? Khóc vì ngươi không thể dùng cùng một phương pháp tới lừa gạt ta lần nữa sao?” Nhìn nữ nhân trước mắt, đôi mắt hắn tối lại, đột nhiên dùng thân thể khổng lồ dán chặt nàng lên tường.”A, ta làm sao lại quên khóc cũng là một trong những thủ đoạn của ngươi.”
Một giọt nước mắt trong suốt lại rơi xuống.
“Không, không phải…” Nàng khẽ nấc lên, vì hắn ác ý lấn đến gần mà khiếp đảm quay mặt.
Hắn lại ép tới không cho phép nàng quay đi.
“Không phải? Không phải cái gì? Khóc không phải thủ đoạn của ngươi? Vậy thì ngươi đuổi theo tìm ta vì thứ khác?” Kim Lẫm truy vấn, không cho nàng né tránh, lạnh lùng cười. “Là lo lắng tình cảnh của ngươi sao? Hay ngươi tưởng niệm tư vị thay ta ấm giường?”
U Lan thở hốc vì kinh ngạc, chỉ có thể rơi lệ, thậm chí không biết nên dùng lời gì để phản bác. Những gì tốt đẹp giữa bọn họ lại bị hắn dừng những lời ba xạo như vậy để hình dung thật không chịu nổi, như vậy…
Tiếng nói trầm thấp lần nữa vang lên.
“Nói như vậy, trong số những nam nhân người từng ngủ qua, ta là người tốt nhất?” Hai tay Kim Lẫm hãm sâu vào eo mềm mại của nàng, hạ thân cố ý nhô lên, dưới nhặt quần áo cứng nhắc ác ý chà xát nơi mềm mại của nàng.”Những nam nhân bị ngươi lừa gạt về sau đều không thể thỏa mãn ngươi sao?”
“Không, im đi! Đừng nói nữa!” Nàng không cách nào nghe tiếp nữa.
“Đúng là nên im đi.” Hắn đồng ý với nàng, thô lỗ vung lên quần của nàng, thân thể khổng lồ cứng rắn xâm nhập non mềm giữa hai chân nàng.”Vậy thì trực tiếp đến đây đi!”
Nàng không thể tin được nam nhân nàng từng yêu lại giống như Lang Vương. Phương thức Kim Lẫm đối đãi nàng, giống như đối đãi kỹ nữ hạ đẳng nhất, giữa ban ngày ban mặt sẽ đối với nàng ——
“Không được!”
Thống khổ bao phủ U Lan, nàng đem hết toàn lực khước từ nam nhân đang đè nén nàng, xé rách vạt áo cùng tiết khố của nàng, nam nhân sẽ xâm phạm nàng.
Kim Lẫm bị nàng đẩy ra.
Nàng không cách nào suy nghĩ, sợ hãi đến mức không thể mở miệng, chỉ có thể nắm vạt áo, che dấu da thịt trắng nõn cơ hồ muốn lộ ra ngoài, giống như con thỏ bị truy đuổi không quay đầu lại chạy thoát.
Kim Lẫm không đuổi theo. Hắn chỉ đứng ở đó, ầm ĩ cuồng tiếu, trong tiếng cười có thống hận, giễu cợt, tức giận, cùng những cảm xúc nàng không phân biệt được.
Tiếng cười đáng sợ kia giống như oan hồn bám lấy nàng, quanh quẩn không đi.