Ở địa ngục, tiểu ma vương Poggi là một phiền phức lớn. Mà Abaddon cư nhiên giao cục nợ này cho Rafael giáo dục, có thể thấy năng lực xử lý phiền phức của Rafael đã đạt đến trình độ nào. Cho nên muốn tìm được hắn, tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn thông thường.
Abaddon đứng trên mái nhà của trung tâm giải trí cao nhất Chủ thành quan sát tòa thành đang chìm trong bóng tối dày đặc, đề nghị: “Ngươi cảm thấy dùng sách lược hỏa thiêu liệu có quá hao phí nguồn lực?”
Mammon điềm nhiên đáp: “Nếu đốt xong ngươi có thể mau chóng phục hồi Chủ thành lại như cũ, ta sẽ nói không.”
Abaddon nghẹn họng, quay sang chụp đầu Poggi, “Ngươi có cách gì hay không?”
Poggi ôm đầu trừng hắn, “Người ta làm cha ông cũng làm cha, sao ông lại làm vụng về như vậy?! Thứ chuyện vặt này cũng phải hỏi ta?”
Abaddon nhướn mày, “Địa ngục ngoài ta ra, còn có ma vương nào xúi quẩy như vậy, có một đứa con quậy phá như ngươi?”
Poggi đắc ý nói: “Biết mình may mắn thế nào là tốt rồi.”
“......” Abaddon dứt khoát quay sang hỏi Mammon, “Vậy ngươi nói đi?”
Mammon trầm ngâm: “Thành trống… không biết có dễ tìm hơn không?”
Abaddon rất nhanh lĩnh ngộ ý tứ của hắn: “Ý ngươi là, sáng sớm mai phái tất cả thiên sứ đi hết.”
Mammon cong khóe môi, tự tiếu phi tiếu nói: “Không phải tất cả, Metatron nhất định phải ở lại.”
Abaddon hừ lạnh: “Câu này một chút cũng không buồn cười.”
Mammon khoan thai nói: “Ta chỉ vì cẩn thận.” Hắn giơ ngón tay, một đóa hồng đỏ thắm xuất hiện nơi kẽ tay.
Abaddon trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: “Ngươi có từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc?”
“Bình thường những chuyện ngươi nghĩ tới ta cũng đã nghĩ tới, những chuyện ngươi không nghĩ tới ta cũng đã nghĩ qua, hơn nữa còn nghĩ không chỉ một lần.”
Abaddon: “......”
Mammon nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát từ cánh hoa, nụ cười xa xăm mơ hồ, “Đáp án ngươi đã biết.”
Abaddon thở dài: “Gia hỏa các ngươi.”
Máy thông tấn trong túi Mammon khẽ run lên. Hắn nhíu mày, “Các ngươi dẫn đám thiên sứ đó ra ngoài trước đi.”
Abaddon kêu lên: “Nửa đêm?”
Mammon nói: “Lần này là thiên sứ toàn thành, số lượng khổng lồ. Nhớ đưa đi xa một chút.” Hắn nói xong, bay thẳng hướng văn phòng tạm thời.
Poggi nhìn Abaddon đang ảo não, ngửa đầu nói: “Ông có cảm thấy mình rất giống người hầu của hắn không?”
Abaddon nắm tay rắc rắc vang lên.
“Người ta làm ma vương, ông cũng làm ma vương, sao ông lại làm bi thảm đến vậy?” Poggi còn chưa lải nhải xong, đã bị Abaddon xách lên, hung hăng vỗ một chưởng xuống mông.
“Ngươi nghĩ lão tử rơi vào nông nỗi này là do ai hại?!”
Poggi bị treo ngược lắc qua lắc lại, thâm trầm nói: “Có lẽ do chỉ số thông minh cạn kiệt, lại thêm khuyết thiếu tình thương.”
“......”
Vài phút sau, vang lên tiếng trẻ em không kiên nhẫn.
“Đánh đủ rồi thì làm nhiệm vụ thôi.”
Abaddon ném hắn xuống, “Ngươi phụ trách phía đông, ta phụ trách phía tây.”
“Ta có một cách hay hơn.” Poggi bay lên không trung, một chân vắt trên chân còn lại. Từ sau khi bị Thạch Phi Hiệp gạt đến đầu óc choáng váng, hắn cố ý tham gia khóa huấn luyện Tư duy vàng của địa ngục, khiến mình như thay da đổi thịt trên phương diện bản chất.
“Cách gì?” Abaddon bán tín bán nghi.
“Chúng ta tìm một tấm ván gỗ thật lớn, đặt đám thiên sứ lên trên, sau đó cùng khiêng ra ngoài. Sẽ nhanh hơn một chút.”
Abaddon nghĩ nghĩ, cảm thấy ý kiến này không tồi.
“Hơn nữa chúng ta không cần đi quá xa, canh giờ vừa đủ hất tất cả bọn họ xuống là xong ngay.”
Abaddon cảm thấy đây là chủ ý tuyệt diệu.
Về phần những thiên sứ kia có bị thương hay không, không nằm trong phạm vi suy tính của bọn họ. Trên cơ bản, mọc cánh làm gì để rồi giữa không trung gặp nạn không biết giang ra sử dụng, vậy thì bị thương quả thực cũng đáng kiếp.
Hai ma vương một lớn một nhỏ bàn bạc xong, hưng phấn phá nhà tìm ván gỗ.
Mammon quay lại văn phòng, dùng nhẫn hắc tinh thạch duy trì máy thông tấn, để đột phá những chướng ngại bên ngoài giới thứ mười.
Máy thông tấn sau một lúc lâu mới kết nối được.
Giọng Beelzebub vang lên, “Giúp ta hỏi Asmondeus xem hắn có từng thấy một túi nylon màu đen không.”
“Asmondeus?” Mammon nhíu mày.
Beelzebub vội ho một tiếng, dùng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc nói: “Không phải ta muốn lãng phí tài nguyên, chuyện này rất quan trọng.”
Mammon trầm giọng nói: “Asmondeus còn chưa tới.”
Beelzebub cũng trầm giọng nói: “Ngươi báo với hắn, ta có thể không tính toán năm chục bịch snack trong cái túi đó, không cần phải dàn dựng cả một tiết mục làm bộ mất tích. Trò này quá ấu trĩ.”
Mammon hỏi: “Hắn xuất phát từ lúc nào?”
Beelzebub tựa hồ cũng cảm giác được chuyện này không như hắn nghĩ, “Ba ngày trước.”
Mammon nhớ tới kẻ thần bí hạ độc thủ trong bóng tối chém ngựa của hắn thành hai nửa, hàng mày càng nhíu chặt hơn.
“Có cần ta phái quân đoàn địa ngục đến không?” Asmondeus ở địa ngục nhân duyên tương đối tốt, ít nhất tốt hơn nhiều so với Leviathan suốt ngày gây thù chuốc oán kia. Trên thực tế, bọn họ vẫn chưa nghĩ thông được, Rafael âm hiểm gian trá giảo hoạt như vậy cũng thích ở trên thiên đường, thế mà thiện lương ngoan hiền như Asmondeus trái lại sa đọa. Vì thế, các ma vương địa ngục vẫn hay truyền miệng nhau, rằng vào lúc diễn ra thánh chiến, mọi người đều khóc quá lợi hại, đầu váng mắt hoa nên kéo nhầm hắn xuống luôn. Bất quá cho tới bây giờ, vẫn chưa có vị đọa thiên sứ nào công khai nhận trách nhiệm về chuyện này.
Ngón tay Mammon nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn hắc tinh thạch, “Tới đâu hay tới đó. Ta đi tìm thử.”
“Gọi Abaddon đi chung. Hành động một mình rất nguy hiểm.” Beelzebub đã nghe nói về vật chất hắc ám thần bí mò không thấu kia.
Mammon nói: “Không cần. Rafael đã vào thành rồi.”
Beelzebub phì cười, “Ngươi đúng là biết tận dụng mọi thứ.”
“Không dùng thì uổng phí.” Mammon thuận tay tắt máy thông tấn, ánh mắt dừng lại ở đóa hồng trên bàn. Có lẽ ban nãy dùng sức hơi mạnh, cho nên đóa hoa không còn kiêu hãnh ngẩng cao đầu như lúc vừa hái xuống. Hắn cầm lấy cành hoa, mặc cho gai nhọn đâm vào ngón cái và ngón trỏ, nhỏ ra hai giọt máu đỏ tươi.
Hắn nhìn thấy, cũng không lau đi, trái lại vui vẻ đi đến phòng Metatron.
Trước đó nhờ lòng kiên trì của hắn, phòng của Metatron ở ngay bên phòng văn phòng hắn, cho dù không thể từng giây từng phút nhìn thấy, hắn cũng có thể cảm nhận được khí tức của Metatron bên người.
Cửa phòng chỉ khép hờ.
Mammon gõ nhẹ hai cái.
Cửa y nha một tiếng bị lực đạo của hắn đẩy ra một chút.
Ngoài cửa sổ ánh trăng lười biếng, chiếu vào gian phòng trống không lạnh lẽo.
Lúc lén chuyển nhóm thiên sứ đầu tiên đi, hai cha con Abaddon và Poggi rất hưng phấn, đặc biệt là khi tống bọn họ ra bên ngoài, còn khoa chân múa tay vui sướng. Nhưng liên tiếp hai nhóm sau, bọn họ bắt đầu trầm mặc.
Không phải ai cũng có thể thời thời khắc khắc đắm chìm trong niềm vui của công việc khuân vác được.
Cho nên lúc Mammon xuất hiện, Abaddon trực tiếp ném tấm ván đi luôn.
Vì để cú ném đúng mục tiêu, Poggi trước khi buông tay còn đặc biệt điều chỉnh góc độ một chút.
Đáng tiếc tấm ván gỗ mới nửa đường đã rơi xuống.
Mammon đưa ngón tay vuốt cằm, cả người toát ra khí tức bất thiện, “Các ngươi chuẩn bị dùng tấm ván gỗ này làm lợi tức?”
Dáng vẻ hùng dũng của Abaddon bay hết một nửa.
Hai phiến cánh của Poggi dùng sức mà vỗ, cặp mắt sáng rực, “Có thể sao?”
Mammon nhìn khuôn mặt trắng trẻo non nớt của hắn, cuối cùng đè nén cơn tức tối trong lòng, thản nhiên nói: “Đổi thành kim tệ thì được.”
Abaddon ngẩng đầu nhìn trời, “Trời còn chưa sáng, ngươi đến sớm thế làm gì?”
“Ta chỉ là nghĩ ra một cách tốt hơn để dụ Rafael ra.” Mammon nói.
Abaddon hai mắt sáng lên, “Cách gì?”
“Asmondeus đã đến giới thứ mười.”
Abaddon hai mắt lấp lánh, “Hắn đang ở đâu?”
Poggi cũng tỏ vẻ vui mừng, “Có hắn ở đây, ta không cần phải làm khổ sai nữa!”
Mammon chậm rãi nói: “Mất tích rồi.”
Nụ cười của Abaddon và Poggi lập tức đông đá tại chỗ.
Mammon nói: “Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Rafael, để hắn cùng đi tìm người.”
Abaddon sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, cả người như chìm trong một ngọn lửa vô hình, mái tóc đỏ phồng lên, ánh lửa trong mắt càng bùng cháy mãnh liệt, “Là ai làm?”
Poggi âm thầm trốn sau lưng Mammon.
Mammon khẽ nhíu mày, trước khi Abaddon bất chợt bạo phát, hạ kết giới bao phủ mình cùng Poggi.
Ầm!
Abaddon đột nhiên vung nắm đấm giữa không trung!
Một loạt phòng ốc theo hướng nắm đấm của hắn rền vang rồi sụp đổ.
“Là, ai, làm?”
Khuôn mặt hắn thần kỳ bình tĩnh, khí tức thô bạo trên người toàn bộ truyền khắp Chủ thành, ngay cả đám mây đen phiêu đãng trong không trung kia cũng không được yên mà chuyển động.
Mammon bình tĩnh nhìn đọa thiên sứ đã hoàn toàn hóa thân thành ma vương trước mắt.
Bởi vì tác phong đĩnh đạc thường ngày của Abaddon, rất nhiều người đều xem nhẹ tội danh đọa lạc của hắn ——
Bạo nộ
Một câu “Giao cho ngươi đấy” đủ để Mammon toàn lực khai hỏa. Trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Isabella bị diệt tích, Metatron tìm đường sống trong chỗ chết, Mammon chạy nước rút.
Mammon khoan thai nói: “Hỏi nàng xem còn có thứ gì chưa đặt lên bàn không.” Địa ngục tuy dân số khổng lồ, nhưng cũng không phải không thể thống kê hết. Từ sau khi hắn chơi hết tất cả những sòng bạc có thể tìm thấy ở địa ngục, cũng rất ít có cơ hội tự mình ra tay. Hôm nay khó có được “dũng sĩ” tự nộp mạng, không hảo hảo kiếm một mớ thì đúng là quá có lỗi với bản thân.
Metatron vội ho một tiếng: “Dừng lại ở đây đi.”
Isabella như được đại xá: “Ta đi lấy chút điểm tâm.” Sau đó “vèo” một tiếng, bỏ chạy không dám quay đầu.
Mammon nhìn điểm tâm bày đầy trên bàn, nhún vai nói: “Nàng ta đã đi lấy mười lần rồi.”
Metatron thở dài: “Đây chỉ là công việc của nàng.”
“Kỹ thuật nghiệp vụ của nàng không thể qua cửa.” Nếu là nhân viên của hắn, hắn nhất định sẽ cho nàng quay về học lại.
Metatron cười tủm tỉm nhìn hắn, trong mắt có một tia dung túng.
Mammon cặp mắt đảo quanh, ghé sát đối phương, nhẹ nhàng hít một hơi ngay cần cổ trắng nõn kia, khẽ cười nói: “Ta giúp ngươi thắng, có thưởng gì không?”
“Thưởng gì?” Metatron nghiêm mặt lại, thờ ơ nhìn hắn.
“Ngươi hẳn đã biết, ta không bao giờ chịu thiệt.” Ngón tay Mammon nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc của Metatron, từng lọn tóc rũ trên tay hắn, như dòng suối dưới ánh mặt trời. “Nếu đã ra sức, ta nhất định phải có thu hoạch.”
Metatron nghiêng đầu, lọn tóc tuột khỏi ngón tay hắn, “Nếu không có thì sao?”
Ngón tay Mammon thoáng cứng đờ, chậm rãi rút về, không chút để tâm cười nói: “Ngươi đoán xem.”
Metatron rũ mi, tránh đi ánh nhìn quá mức nóng bỏng của hắn, “Ta đoán không ra.”
Mammon im lặng.
Không chỉ Metatron đoán không ra, ngay cả chính hắn cũng đoán không được.
Đổi lại là người khác, nếu dám để hắn ra sức mà không có gì hồi báo, hắn nhất định sẽ hành hạ đối phương đến sống không bằng chết. Cho dù là Lucifer, cũng chưa từng để hắn làm không công. Sau khi phát triển địa ngục, hắn chính là đệ nhất tỷ phú, đây là cái giá họ trao đổi.
Nhưng nếu là Metatron......
Hắn mờ mịt.
Hắn có thể không tính toán mà làm không công, nhưng hắn rất khó cho đi tình cảm vô vọng của mình mà không đòi hỏi được đáp lại.
—— Nhưng e rằng chỉ là hắn đơn phương tình nguyện.
Metatron ở ngay bên cạnh.
Đưa tay liền có thể chạm vào.
Dục vọng chôn sâu đang nhảy nhót trong ngực, giống như trước lúc đọa lạc. Khắc chế, áp lực đến ngay cả hô hấp cũng mang theo đau đớn.
Cửa đột nhiên mở ra.
Gió lạnh ùa vào.
Mammon vẻ mặt băng lãnh, dục vọng trong lòng nhanh chóng thu hồi, hờ hững ngẩng đầu lên.
Ba thiên sứ thân hình không đồng nhất dợm bước tiến vào.
Dẫn đầu là một thiên sứ mặc âu phục ngắn màu vàng, da mặt căng đến kịch liệt, thần sắc y như chủ nợ ai cũng mắc nợ hắn.
Theo sau là một thiên sứ thấp bé, mặt rất tròn, mắt vừa tròn vừa to, dường như bất cứ lúc nào cũng mang theo ý cười.
Cuối cùng là thiên sứ cao nhất, dáng người gầy nhất, hai gò má ít thịt nhất, tóc thưa nhất, lề mề bước đi. Rõ ràng chân dài nhất, nhưng mỗi bước lại giang ngắn nhất, như thể hai đùi chỉ cần tách xa ra thêm chút nữa, thân thể liền khó mà giữ thăng bằng.
Ba thiên sứ sau khi vào phòng đều vỗ vỗ cánh, giống như người ta trước khi vào nhà đều hy vọng phủi sạch hết bụi bặm trên quần áo, sau đó không nói không rằng chiếm cứ hết ba chỗ ngồi còn lại trong cái bàn vuông, trực tiếp xem Metatron như không khí.
Metatron khoan thai gom bài lại.
Isabella rất nhanh tiến vào, hướng về phía ba người nọ cúi đầu thật sâu, sau đó giới thiệu: “Vị này chính là Menon.”
Thiên sứ mặt tròn làm bộ như lúc này mới thấy Metatron, gật đầu chào hỏi: “Ta là Nylon. Bất quá đừng nhầm ta với lão Nylon kia, hắn từng là cục trưởng cục Chấp vụ, còn ta hiện tại chỉ là tiểu chủ nhiệm khoa Tạp vụ thôi. Ngươi cũng có thể gọi ta là tiểu Nylon.”
Thiên sứ mặt lạnh băng lãnh nói: “Baird.”
Mammon thì thầm với Metatron: “Ta thích hai tên này.”
Metatron không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi.
Mammon cười nói: “Một tên sói đội lốt cừu, một tên là quỷ keo kiệt. Những loại người này sau khi thua sạch tiền biểu hiện vô cùng thú vị.”
Tên cao cuối cùng nghiêng đầu đánh giá Metatron một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Gordon.”
Isabella một lần nữa lấy ra hai bộ bài, hỏi: “Vẫn chơi lối ‘giết toàn bộ’ sao?” Nàng thấy ba thiên sứ đều không có ý kiến, liền nói: “Vậy bắt đầu nhé?”
Nylon cười tủm tỉm nói: “Được. Baird đại nhân và Gordon đại nhân trước giờ luôn rất bận rộn, không nên lãng phí thời gian của họ.”
Baird cười lạnh nói: “Bận rộn nhất không phải là cục Chấp vụ của các ngươi sao?”
Nylon cười nói: “Ta tuyệt không dám sánh với Sứ quan của thành chủ.”
Nylon đến từ cục Chấp vụ, Baird là người bên cạnh thành chủ...... Người cuối cùng tuy không tự giới thiệu, nhưng trực giác Metatron mách bảo hắn có liên quan đến cục Giám sát. Hơn nữa hiện tại Metatron hẳn có thể xem là đại biểu cho khu giải trí ——
Julian dàn xếp thế trận này, là biểu trưng cho bốn thế lực lớn ở Chủ thành sao?
Metatron âm thầm suy nghĩ.
Isabella xào bài xong, đặt ngay chính giữa, buông tay nói: “Xin cho phép ta giảng giải luật chơi một chút.”
Baird giễu cợt: “Chỉ giới thiệu luật chơi thôi sao? Có cần phân biệt từng lá bài luôn không?”
Nylon thoáng liếc nhìn Metatron, cười nói: “Tên cờ bạc nhà ngươi! Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, trước khi học viết chữ đã học xong năm mươi bốn lá bài?”
Baird bĩu môi.
“Hai bộ bài, tổng cộng một trăm lẻ tám lá......” Isabella bắt đầu giới thiệu.
Metatron lấy tay che miệng lại, nhẹ giọng hỏi: “Hiểu không?”
Mammon đáp: “Địa ngục gọi là lửa lớn, nhân loại gọi là đấu địa chủ.” Thắng loại trò này, quả thực không hề có tính khiêu chiến!
Gordon đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Metatron, hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”
Metatron tự nhiên buông tay, mỉm cười nói: “Ta đang cầu nguyện.”
Gordon nhíu mày: “Cầu nguyện? Với ai?”
......
Lẽ nào thiên sứ ở tòa thành thậm chí không biết đến sự tồn tại của Thần?
Metatron sóng mắt khẽ động, đáp: “Thành chủ.”
Baird cười lạnh nói: “Thành chủ không quản mấy chuyện lặt vặt này.”
Nylon cười nói: “Vị tiểu bằng hữu này đúng là khả ái. Ta thấy hơi thích hắn rồi.” Lời vừa nói ra, hắn liền cảm thấy cả người phát lãnh, giống như bị một thứ đáng sợ gì đó nhìn chòng chọc vào, không khỏi cảnh giác dáo dác trông bốn phía, thấy không có gì lạ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc Metatron giáng thế tới nay, đây là lần đầu tiên bị gọi là tiểu bằng hữu, hơn nữa đối phương rõ ràng nhỏ hơn mình rất nhiều. Loại cảm giác này thật sự...... có chút rối loạn.
Isabella thấy bộ dáng hắn như đang đăm chiêu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lấy bài đi.”
Metatron mỉm cười, cầm bài lên.
Isabella hỏi: “Ngài có muốn làm cái không?”
Chính giữa để lại sáu lá bài chưa lật.
Metatron không hiểu làm cái nghĩa là gì, nhưng Mammon quá rõ, hắn quét mắt qua những lá bài trong tay Metatron, lại dùng tốc độ sét đánh dạo một vòng sau lưng ba người kia, sau đó chắc chắn như đinh đóng cột: “Làm.”
Metatron gật đầu nói với Isabella: “Có.”
Trong mắt Nylon và Baird đều lộ ra ý cười gian trá.
Nhưng rất nhanh, bọn họ liền cười không nổi.
Cây sảnh trong tay Nylon gặp phải đôi của Metatron, ngay cả con đường trở tay cũng không có.
Trong tay Baird có ba lá, nhưng mất lượt hai lần, nên trực tiếp bị loại.
Bài của Gordon càng hẻo hơn, ngay cả cơ hội nhập cuộc cũng không có, trơ mắt nhìn Metatron tung ra lá “ba chuồng” cuối cùng trong tay.
Metatron khiêm tốn nói: “Cám ơn.”
......
Cám ơn cái đầu ngươi!
Ba người họ lật bài, ném xoạch xuống mặt bàn.
Liên tục thất bại sau ba ván ‘giết toàn bộ’, ba thiên sứ rốt cuộc cũng liên thủ theo ý nghĩa chân chính, không giống trước đó là thế chân vạc mạnh ai nấy đi, ôm mộng mình về nhất hết thảy.
Chính sách bọn họ sử dụng rất đơn giản. Bất luận Metatron ra con gì, đều dựa theo trình tự mà ngăn chặn! Tuyệt đối không để hắn có cơ hội thoát thân dù là nhỏ nhất.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, biện pháp áp chế này hiển nhiên không ngăn được nước bài siêu cấp vô địch như được Thần trợ giúp trong tay Metatron.
Kiến thức bao nhiêu năm ở trung tâm giải trí này lại không bằng tinh hoa trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Tỷ như liên tục năm ván mà một lá cũng không tung ra được, mặc cho Metatron từ từ ném sạch bài trong tay.
Lại tỷ như liên tục ba ván chỉ cho bọn họ cơ hội một người đi một lượt, sau đó Metatron tiếp tục đem mọi quân bài trong tay ném sạch sẽ.
Rồi lại tỷ như......
Baird rốt cuộc nhịn không được nhảy dựng lên nói: “Ngươi ăn gian!”
Hai người còn lại tuy không nói gì, nhưng sắc mặt đều rất khó coi, lúc này lại thưởng thức màn biểu diễn của Baird như đang xem kịch. Bọn họ đều rất giàu có, nhưng giàu có tới đâu cũng không thể chịu được tiền của mình lại ra đi không minh không bạch...... lại không bình thường như vậy.
Nói chung, ‘giết toàn bộ’ tuy cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng tuyệt đối không ai có thể liên tiếp làm cái những hai mươi lần, hơn nữa lần nào cũng thắng lớn hơn lần trước. Baird tuy ăn nói thẳng thừng, nhưng quả thật chính là tiếng lòng của bọn họ.
Metatron cũng rất bất đắc dĩ. Hắn không biết đánh bài, muốn rút lui cũng không biết làm sao mà rút. Định bảo Mammon dừng tay, nhưng lại sợ Gordon sẽ nghi ngờ, đành phải liều mạng thắng liên tiếp. Có lẽ trong thế cục này, duy nhất cao hứng chỉ có Mammon. Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn bất giác cong lên, cũng không quá để tâm đến sự cố trước mắt.
Isabella thấy tình hình không ổn, đang chuẩn bị lén bỏ đi báo cáo, cửa đột nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài.
Julian đứng ngoài cửa, đôi cánh cực tương xứng với vóc dáng thiếu niên như tắm mình dưới ánh đèn trên hành lang.
Khuôn mặt Baird lập tức từ đỏ chuyển sang trắng.
“Xem ra, mọi người quả thật chơi hết mình.” Ánh mắt Julian quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Metatron.
Metatron sắc mặt không đổi.
Nylon đứng lên hoà giải: “Ta trên đường đi làm chuồn ra, giờ phải lập tức chạy về.”
Gordon gật đầu nói: “Ân, ta cũng vậy.”
Sắc mặt Baird càng khó coi hơn. Nói như thế, kẻ cố tình gây sự hình như chỉ có mỗi hắn.
“Đi thong thả.” Julian nhướn mày nhìn Isabella, “Dẫn khách đổi hết số chips còn lại, sau đó tiễn họ ra về.”
Số chips còn lại khiến Nylon và Gordon vốn định chạy trốn trước trên mặt một trận nóng lên. Baird nhìn vào mắt, trong lòng hắc hắc cười lạnh.
Julian không đếm xỉa bọn họ, nói với Metatron: “Đi theo ta.”
Metatron đứng lên, sau khi lịch sự chào tạm biệt đám người Nylon, mới chậm rãi đi theo hướng Julian vừa rời khỏi.
Mammon đột nhiên lên tiếng: “Ngươi từng nói hắn là thiên sứ bốn cánh.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng hắn chỉ lộ ra một đôi cánh.” Mammon nói.
Metatron cũng chú ý đến điểm này: “Hắn có thể thu cánh.”
Trên thiên đường, thiên sứ không thể thu cánh sẽ bị coi là dị tộc, nhưng ở giới thứ mười thì hoàn toàn ngược lại.
Thiên sứ có thể thu cánh......
Trực giác Metatron mách bảo Julian là mấu chốt để cởi bỏ nghi vấn.