Quyền trượng như mặt trời phát ra hào quang đỏ thẫm.
Mammon và Metatron theo bản năng phủ kết giới, nhưng hồng quang như con suối máu, vô hiệu hóa cả kết giới, từ từ thẩm thấu vào, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả cái lồng trong suốt.
Khuôn mặt Shipley đắm chìm trong hồng quang, tràn đầy huyết sắc điên cuồng, “Nếu đã bị vứt bỏ, vậy cứ vứt bỏ đến cùng!”
Poggi ôm đầu.
“Ngươi lầm rồi.” Ánh mắt Metatron xuyên qua hồng quang, nhìn thẳng hắn nói, “Thần chưa bao giờ bỏ rơi ngươi. Thậm chí Lucifer mang theo một phần ba số thiên sứ đọa lạc, Thần cũng chưa từng bỏ rơi hắn.”
“Lucifer!” Shipley cười to, “Thần đương nhiên sẽ không bỏ hắn. Có Michael ở đó, thần làm sao có thể bỏ hắn?”
Mammon nhíu mày: “Ngươi quá cực đoan.”
Poggi hai tay ôm đầu, khẽ kêu lên, “A...... Ta sắp chịu hết nổi rồi...... Ô, thật khó chịu.” Hào quang màu đỏ kia giống như con trùng độc, không ngừng luồn lách trong não, cứ thế ăn mòn. Ý thức càng lúc càng bạc nhược, mí mắt không tự chủ được mà sụp xuống.
Rõ ràng biết thế này rất nguy hiểm, nhưng không biết làm sao để giải trừ.
Mammon cau mày, trong mắt như có quang mang màu vàng lóe lên. Hồng quang xung quanh thân thể Poggi và Metatron đột nhiên tan biến ngay lập tức.
Shipley nhướn mày cười nói: “Lâu rồi không gặp được đối thủ cân xứng biết công kích linh hồn.”
Poggi bị đau, chỉ ngoan ngoãn ôm cổ Mammon, không lắm mồm nữa.
Metatron nói: “Nếu ngươi muốn rời khỏi giới thứ mười, có thể thỉnh ý Thần.”
Shipley thấy hồng quang vô dụng với bọn họ, tùy tay xoay quyền trượng một vòng, hồng quang thu hết vào trong trượng. Quyền trượng nặng nề nện xuống đất, hắn mang vẻ mặt phức tạp, một lát sau, chậm rãi nói: “Không còn kịp nữa.”
Mammon nheo mắt thâm thúy nhìn hắn, “Không kịp?”
“Ta ở giới thứ mười suốt hai vạn năm.” Shipley nói, “Trong hai vạn năm, ta hao tổn tâm cơ kiến tạo giới thứ mười, dạy đám thiên sứ không có trí tuệ gì đáng nói kia biết canh tác sinh sản cùng mỉm cười theo cách bình thường, tận lực biến thiên địa hoang vu thành bộ mặt như những giới khác. Ta ngỡ rằng ta đã làm đủ tốt, ít ra, đủ để khi Thần nhìn đến cố gắng cùng cái giá phải trả của ta nhất định sẽ ban lời khen ngợi. Thế nhưng, ta sai rồi. Trong mắt Thần chỉ có bóng dáng kẻ ngồi gần ông ta nhất mà thôi.”
Mammon nhìn Metatron.
Metatron hai đầu mày thoáng tụ lại ngay giữa.
“Ta từng quay lại thiên đường.” Ngón tay Shipley nhẹ nhàng vuốt ve quyền trượng, dòng hồi tưởng tựa hồ đang chảy về dĩ vãng, “Khi đó giới thứ mười đã bị những giới khác vứt bỏ, ngay cả đại sự chấn động các giới như thánh chiến ta cũng thật lâu sau mới biết đến.”
Poggi không quản được miệng mình nữa, nhịn không được nói: “Sớm biết lúc đó ngươi cũng đọa lạc, bọn ta nhất định sẽ viết một bức thư báo với ngươi, cùng tiến công!”
Shipley, Mammon cùng Metatron đồng loạt quét mắt về phía hắn.
Poggi bĩu môi: “Kéo bè kéo phái đánh nhau chính là muốn đoàn kết hết thảy những lực lượng có thể đoàn kết.”
Shipley nói: “Lúc đó ta vẫn chưa đọa lạc.”
Metatron mơ hồ đoán ra được nguyên nhân hắn đọa lạc.
“Lòng ta tràn ngập vui mừng trở lại thiên đường, hy vọng có thể được thần thừa nhận, ngờ đâu, chỉ nhìn thấy Michael đang đứng trên Thần đài cao cao tại thượng thay thế Thần.” Lửa ganh ghét một lần nữa bùng lên trong mắt Shipley. “Hắn có tài đức gì?!”
Mammon nhướn mày: “Cho dù không muốn nói thế này, nhưng hắn đích thực là công thần lớn nhất bên phía thiên đường trong thánh chiến.”
“Thánh chiến?” Shipley mỉm cười, nhưng làm sao cũng không giấu được vẻ khinh thường trong đó, “Một trận chiến thương vong như trò đùa?”
“Trò đùa?” Mammon ánh mắt sắc bén hẳn lên. Thánh chiến có thể xem như vết thương của cả thiên đường lẫn địa ngục, trong mắt hắn cư nhiên chỉ là trò đùa?
Shipley nói: “Không phải sao? Michael và Lucifer gặp nhau mỗi ngày vì cái gọi là thánh chiến, hay là vì...... tư tình của bọn họ?”
“Lý tưởng và tình yêu là hai chuyện khác nhau.” Mammon nói.
Shipley nói: “Đây quả là một cái cớ không tồi.”
Poggi chỉ vào cánh Metatron: “Xem đi, đây là chứng cứ!”
Shipley tự tiếu phi tiếu nhìn Metatron, “Ngươi nguyện ý thừa nhận ngươi vì yêu mà muốn đọa lạc?”
Nhịp tim Mammon bắt đầu hơi loạn, trước mắt như có trái tim màu hồng từ quyền trượng phóng ra, gắt gao khóa lấy hô hấp hắn.
Trong cơn mông lung, chợt nghe Metatron trả lời: “Phải, ta yêu Mammon.”
“......”
Nụ cười đầy thâm ý của Shipley dần dần mơ hồ.
Nhưng trong mắt Metatron và Poggi, nụ cười của Shipley lại dị thường rõ ràng.
“Mammon không ổn.” Poggi nhỏ giọng nói.
Metatron sắc mặt ngưng trọng, ngón tay đặt bên người khẽ run lên.
Shipley nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta.”
Metatron nói: “Ta chưa bao giờ phủ nhận.”
“Tốt lắm! Ta sẽ chuyển lời cho Mammon!” Poggi một tay ôm cổ Mammon, một tay giơ ngón cái với Metatron.
“Ngươi không muốn gặp lại Abaddon sao?” Ánh mắt Shipley đột nhiên dời sang Poggi.
Poggi khẩn trương nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Metatron nhẹ giọng nhắc: “Đừng để hắn tác động tới suy nghĩ.”
Shipley nói: “Hiện tại hắn, Asmondeus và Rafael đều ở cùng một nơi.”
“Nơi nào?” Cho dù không muốn nói chuyện với hắn, nhưng tình tự dao động lại không chịu sự khống chế của lý trí.
“Một nơi hỗn độn, không có nước và ánh sáng.” Thanh âm Shipley đột nhiên hùng hậu, còn cực kỳ giống giọng của Abaddon.
Poggi đồng tử co lại, vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt tương tự như Mammon.
Shipley mỉm cười hài lòng nói: “Rốt cuộc, chỉ còn lại chúng ta.”
Metatron nhíu mày.
“Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể kịp thời đánh bại ta, bọn họ sẽ không sao.” Shipley tay cầm quyền trượng, tiến lên phía trước ba bước, “Bất quá, nếu ta đoán không lầm, sở dĩ ngươi từ đầu tới cuối vẫn không ra tay, là bởi vì căn bản không nắm chắc có thể đánh bại được ta.”
Metatron bình tĩnh nói: “Ta đích thực không nắm chắc phần thắng. Nhưng ta đoan chắc có thể đồng quy vu tận.”
“Đồng quy vu tận?” Shipley cười đến ý vị thâm trường, “Dục vọng của thiên sứ tuy rất đạm, nhưng vẫn chưa đến mức vì quên mình vì người khác. Vì Mammon làm ra chuyện này, xứng đáng sao?”
Metatron nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
“Thời gian...... Ta suýt quên mất sở trường của ngươi chính là khống chế thời gian.” Quyền trượng trong tay Shipley tỏa hào quang lấp lánh, “Được thôi, ta muốn biết mỗi giây mỗi phút trôi qua đang chứng minh điều gì? Do dự? Hay là chờ đợi?” Hắn nhìn về phía Mammon, “Ta vừa cho hắn một giấc mộng tuyệt đẹp, giấc mộng mà hơn vạn năm qua vẫn chưa thành hiện thực, ngươi nghĩ hắn có thể thoát ra được sao?”
Metatron thản nhiên lặp lại: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
“Dùng phương pháp khoanh tay đứng nhìn để chờ đợi, dùng thời gian để cọ rửa cho ra kết quả mình mong muốn nhất, đây là cách thức chứng minh của ngươi?”
Metatron rũ my, “Có lẽ vậy.”
“Nga, quả nhiên cùng một giuộc với Thần. Không hổ là đứa con được Thần yêu thương...... Khoan đã!” Shipley đột nhiên nheo mắt lại, “Từ đầu đến giờ ngươi không hề nhúc nhích.”
Metatron im lặng.
“Ngươi đã làm gì?” Shipley ánh mắt hung ác, “Ngươi khống chế thời gian của ta? Không, nếu ngươi chỉ khống chế thời gian của ta, lý nào ta lại không phát giác. Ngươi khống chế cả giới thứ mười...... Ngươi không có năng lực lớn như vậy.” Hắn dừng một chút, sửng sốt nói, “Ngươi đã khống chế thời gian của chúng ta?”
Đối diện với sắc mặt thoáng chốc âm trầm của hắn, Metatron ánh mắt vẫn thản nhiên.
Shipley lạnh lùng nói: “Ngươi cư nhiên có thể vô thanh vô tức khống chế thời gian của mọi người ở đây?”
“Không phải vô thanh vô tức.” Metatron nói, “Chỉ là ngươi không chú ý thôi.”
Shipley đột nhiên ngẩng đầu.
Bốn phía cái lồng trong suốt không biết từ lúc nào đã biến thành một màu đen, nhưng bởi vì cái lồng trong suốt này phát ra bạch quang mỏng manh, cho nên từ bên trong nhìn ra vẫn là màu xám ảm đạm.
“Dùng kết giới ánh sáng để che đậy sự biến đổi màu sắc xung quanh. Ngươi đúng là phí tâm.” Shipley cười nói, “Nhưng này thì có tác dụng gì? Ở đây vẫn chỉ có mấy người chúng ta.”
Metatron nói: “Ta không phải đối thủ của ngươi.”
Shipley nhướn mày.
“Từ sau khi trợ giúp Thần chế tạo nhân giới, linh lực của ta vẫn chưa thể khôi phục về trạng thái ban đầu.” Metatron thẳng thắn khai thật.
Shipley cười nhạo: “Ngươi muốn gợi lên lòng đồng cảm của ta?”
“Ngươi sẽ đồng cảm sao?”
“Nếu cánh của ta còn một phiến màu trắng, có lẽ ta sẽ đồng cảm. Đáng tiếc, chỉ toàn màu đen.” Quyền trượng trong tay Shipley bất ngờ bắn ra một đạo hồng quang, nhắm thẳng ngay Metatron.
Metatron không hề chớp mắt, mặc cho đạo hồng quang kia bắn tới trán mình.
Shipley nheo mắt, “Ngươi vẫn đang khống chế dòng chảy thời gian?” Khống chế dòng chảy thời gian là một việc cực hao tổn linh lực, chỉ có chuyện này mới có thể giải thích tại sao hắn trơ mắt nhìn Mammon và Poggi bị công kích mà vẫn áng binh bất động. Thế nhưng...... hắn định khống chế đến bao giờ? Tương lai? Bọn họ đều vĩnh sinh bất tử, tương lai có xa đến đâu cũng chẳng là gì so với sinh mệnh của bọn họ.
Đối mặt với nghi ngờ của hắn, Metatron chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Shipley khẽ mím môi, “Tốt lắm, ta muốn thử xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào.”
Hồng quang trên quyền trượng càng lúc càng sẫm màu, như máu tươi lênh láng, diễm lệ mà nguy hiểm.
Hai hàng mày của Metatron dần dần tụ về giữa mi tâm.
Khóe miệng Shipley cũng theo đó câu lên.
“Bây giờ đắc ý...... hình như hơi quá sớm?” Mammon đột nhiên chắn trước người Metatron.
Hồng quang vốn bắn về phía Metatron như dòng nước chảy xiết gặp phải tảng đá, vẩy khắp xung quanh.
Shipley sắc mặt khẽ biến.
Mammon đánh xe chạy một vòng lại một vòng trong thành.
“Có người theo dõi?” Metatron ngồi trong xe hỏi.
“Không biết.” Mammon dừng một lúc, “Chắc là không đâu.”
“Vậy bao giờ chúng ta mới đi tìm Hybe?”
Ngữ khí Mammon có chút không được tự nhiên: “Ta… đang tìm.”
Metatron trầm mặc, mãi cho đến lần thứ sáu đi ngang qua pho tượng phun nước cao hai thước kia, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: “Hỏi đường đi.”
“...... Ân.”
Xem ra Chủ thành an ninh rất tốt. Ít nhất lúc Mammon hỏi đường, đối phương rất sảng khoái chỉ điểm tường tận, hoàn toàn không hề nghi ngờ hắn có mưu đồ gì, cũng chẳng buồn hỏi tại sao hắn sống ở Chủ thành mà ngay cả thành chủ ở đâu cũng không biết.
Lúc xe ngựa dừng trước cửa biệt thự của thành chủ, trời đã tối hẳn. Vầng trăng cô độc treo nơi chân trời, vừa nhỏ bé vừa ảm đạm.
Metatron cùng Mammon xuống xe.
Cỗ xe cứ thế bị bỏ lại ven đường không ai quan tâm.
Mammon hỏi: “Chúng ta vào thế nào?”
Metatron nhìn đại môn trống rỗng, nói: “Cứ đi vào thôi.”
Mammon lập tức lĩnh ngộ ý tứ của hắn, nói: “Nơi này đừng nói là ngay cả bảo vệ cũng không có chứ?”
Quả nhiên không có. Hơn nữa đường cũng dễ tìm, chỉ có một dãy thang lầu.
Mammon và Metatron từ lầu một tìm đến lầu ba, nhưng một bóng người cũng không có.
Mammon nói: “Cắt giảm chi tiêu cho nhân viên, phương thức tiết kiệm không tồi.” Hắn thấy Metatron nhìn mình, bèn giải thích: “Từ sau khi có pháp lệnh về mức lương tối thiểu cùng các loại bảo hiểm phúc lợi, nhân viên liền trở thành một khối chi tiêu khổng lồ.”
Metatron hỏi: “Còn trước khi có pháp lệnh về mức lương tối thiểu cùng các loại phúc lợi thì sao?”
“Ta chủ yếu đảm bảo bọn họ không chết đói là được.”
Trên thực tế, có đói chết cũng không sao, chôn cất thi thể cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nghĩ đến đây, Mammon thầm thở dài. Lúc đầu xây dựng địa ngục chỉ nghĩ đây là căn cứ địa tạm thời, tùy tiện xem những chủng tộc khác như nô lệ để lợi dụng, không ngờ một câu tạm thời cứ thế tạm thời đến mấy vạn năm. Bây giờ, cho dù bọn họ thật sự đánh thắng các thiên sứ, chiếm đoạt thiên đường, chỉ sợ đại đa số đọa thiên sứ cũng không nguyện ý quay về a.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã xem nơi không bao giờ nhìn thấy bầu trời kia chính là nhà mình. Cho nên Lucifer bắt đầu lục tục đề ra các loại pháp lệnh làm cho địa ngục tu sinh dưỡng tức, bảo hộ chủng tộc khác, bảo chứng cho tương lai phồn vinh của địa ngục.
Có lẽ, kể từ ngày bọn họ đọa lạc, thiên đường và bọn họ đã là hai thế giới tách biệt.
Trong bóng tối, có tiếng bước chân theo dưới lầu truyền đến.
Mammon nhíu mày: “Tiếng bước chân này nghe rất quen.”
Metatron nói: “Ở đây chúng ta cũng không quen ai, lúc này xuất hiện chỉ có thể là......”
“Baird!”
Mammon vừa dứt lời, Baird đã xuất hiện ở đầu cầu thang.
Hắn vừa nhìn thấy Metatron không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Ngươi làm gì ở đây?”
Lời này của hắn ít nhất cũng biểu đạt được một tin tức, Julian không hề báo lại chuyện của bọn họ với Hybe. Cho dù có hơi tò mò về nguyên nhân, nhưng giờ phút này không cho hắn thời gian để suy nghĩ.
Metatron nói: “Ta muốn gặp thành chủ.”
“Gặp thành chủ?” Baird hoài nghi nhìn hắn, “Gặp thành chủ làm gì?”
Metatron nói: “Ta có chuyện muốn thỉnh giáo hắn.”
“Chuyện gì?” Baird quyết truy hỏi tới cùng.
Metatron cũng không để tâm thái độ gây sự của hắn, ôn hòa nói: “Là việc tư.”
Baird nói: “Thành chủ không bao giờ tiếp khách buổi tối, nếu ngươi muốn gặp ngài ấy, đợi ngày mai hẵng đến.”
Cả Metatron và Mammon đều có phần kinh ngạc. Còn ngỡ rằng gặp Hybe là một chuyện không dễ dàng, hiện tại nghe giọng điệu của hắn, cư nhiên không thể đơn giản hơn.
Baird thấy hắn vẫn đứng sững tại chỗ, bèn nói: “Nếu ngươi cho ta biết là chuyện gì, ta có thể đi xin chỉ thị giúp ngươi.” Hắn sực nhớ Metatron có quan hệ khá tốt với Julian (có sao ~.^), hắn không muốn đối chọi với Julian, cho nên ngữ khí cũng dịu đi.
Metatron đang định trả lời, Mammon đột nhiên đưa cho hắn một đóa hoa hồng điêu khắc từ ngọc thạch thiên nhiên. Bởi vì hành lang khá tối, mà Metatron lúc nhận hoa lại hơi nghiêng người, cho nên Baird không hề nhìn thấy đóa hoa xuất hiện từ hư không.
Metatron đưa hoa cho Baird nói: “Đây là lễ vật mà Julian đại nhân nhờ ta tặng thành chủ, xin ngươi nhất định phải giao tận tay thành chủ.”
Baird nhận hoa, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm cùng tham lam, nhưng rất nhanh liền thu lại, hỏi: “Ngươi không phải nói là việc tư sao?”
“Việc tư là ta rất sùng bái thành chủ, cho nên muốn xin chữ ký của ngài ấy. Bất quá, nếu thành chủ không tiếp khách vào buổi tối, thì đành thôi vậy.” Khuôn mặt Metatron lẫn trong bóng đêm, nhìn không rõ biểu tình, nhưng ngữ điệu của hắn lại chân thành vô hạn, “Hoa là Julian đại nhân nhờ ta đưa tới, không thể chậm trễ, cảm phiền Baird tiên sinh nhất định phải trao tận tay thành chủ.”
Baird tuy không hiểu tại sao Julian nửa đêm nửa hôm lại hứng trí tặng một đóa hoa hồng như vậy, nhưng đối phương đã nói thế, hắn cũng không tiện hỏi nữa, “Được, ta biết rồi. Ngươi về đi.”
Metatron gật đầu, không chút lưu luyến xoay người đi xuống lầu.
Baird vẫn theo sau hắn, mãi cho đến khi hắn ra khỏi đại môn mới quay lại.
Bất quá, Baird vừa xoay lưng, Metatron liền bước vào kết giới tàng hình, sóng vai với Mammon đi theo sau hắn.
Baird giơ đóa hoa lên ngắm nghía dưới ánh đèn một hồi lâu, ánh mắt say mê kia ngay cả Mammon nhìn thấy cũng nhịn không được bật cười.
“Cũng may ngươi nói đó là Julian tặng cho Hybe, bằng không hắn nhất định giấu làm của riêng.” Đối với lòng tham, Mammon mới là kẻ có quyền lên tiếng nhất.
Metatron nghiêng đầu nhìn hắn, “Cho nó đi, ngươi không đau lòng sao?”
Mammon tự tin nói: “Của ta, thì chính là của ta.” Dám lấy một đóa hoa ngọc của hắn, chắc chắn phải chuẩn bị bồi thường không nhỏ.
Baird ngắm nghía chừng một tiếng đồng hồ, mới tâm không cam tình không nguyện dợm bước đi, đẩy ra cánh cửa ở cuối hành lang lầu một.
Mammon nói: “Chúng ta từng đi qua nơi đó.”
“Ta chắc chắn nó trống không.” Metatron nói.
Bọn họ tiến vào phòng, căn phòng quả nhiên vẫn trống không.
Baird đứng ngay vách tường đối diện cửa, huyên thuyên một tràng, tường đột nhiên biến mất, lộ ra một đường ngầm tối đen như mực.
Mammon nhướn mày nói: “Thì ra là mật thất.”
Bọn họ theo Baird đi xuống.
Mật thất thoạt nhìn khá bằng phẳng, dưới sàn lát đá phiến bóng loáng như gạch men, hai bên là một dãy đèn sáng trưng.
Baird đi rất thận trọng.
Ước chừng đi một đoạn đường dài cỡ một công trình kiến trúc hai tầng, hắn rốt cuộc dừng lại, đứng trước một tấm gương cực lớn, hai tay cầm hoa, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi xuyên qua gương.
“Người kiến tạo mật thất này rất cẩn thận.” Mammon nói, “Gương dùng để đề phòng có kẻ theo dõi.”
Metatron nói: “Còn thông đạo này dùng để đề phòng thuật ẩn thân.”
Mammon nói: “Cho nên phải dùng phương pháp thứ hai.”
Metatron chớp chớp mắt. Hắn cùng Mammon lại đột nhiên đứng giữa một thông đạo cao chừng sáu thước.
Đối với đọa thiên sứ và thiên sứ mà nói, di chuyển trong nháy mắt chỉ là chuyện nhỏ.
“Ai?” Phía cuối thông đạo truyền đến tiếng quát khẽ.
Baird vừa vặn đi đến cuối đường, vội nói: “Thành chủ đại nhân, là ta.”
Giọng nói kia lại lạnh lùng vang lên: “Ngoài ngươi ra, còn có ai nữa?”
Mammon và Metatron trong lòng đồng loạt rùng mình. Nháy mắt di động tốc độ cực nhanh, không ngờ vẫn để cho đối phương cảm ứng được.
Baird ngơ ngác quay đầu nhìn thông đạo trống rỗng sau lưng, mờ mịt nói: “Không có.”
Chủ nhân của thanh âm kia trầm mặc một lát, mới nói: “Ngươi vào đi.”
“Vâng.” Baird cúi đầu, khúm núm bước lên phía trước.
Mammon và Metatron lặng lẽ theo sau. Phía cuối thông đạo là một gian thạch thất cực kỳ rộng rãi, một người mang khuôn mặt anh tuấn nhưng gầy yếu tái nhợt phảng phất bệnh trạng đứng giữa phòng, đằng sau hắn không hề có cánh.
Mammon cảm nhận được bước chân của Metatron có hơi khựng lại, vội hỏi: “Sao thế?”
“Dung mạo hắn......” Metatron tựa hồ xúc động lục lại ký ức, “Rất giống Shipley!”
“Rất giống?” Mammon nói, “Hắn là thiên sứ hai cánh.”
Metatron nói: “Shipley là thiên sứ sáu cánh.”
“Nhưng ta không cảm nhận được cánh của hắn.” Mammon bổ sung.
Tầm mắt Metatron vẫn an tĩnh dán chặt vào Hybe nửa ngày, mới nói: “Cánh của hắn, bị chặt đứt.”
Đáp án này tuy Mammon cũng đã đoán được, nhưng chính tai nghe thấy, vẫn phải nhíu mày. Cho dù là đại chiến giữa thiên sứ và đọa thiên sứ, cũng sẽ không có thiên sứ hoặc đọa thiên sứ nào chém đứt cánh của đối phương, bởi vì với thiên sứ mà nói, cánh không chỉ là nhất bộ phận của thân thể, mà còn tượng trưng cho vinh quang.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cánh hắn bị chặt đứt?
Hybe không hề biết bên cạnh có hai vị khách đến từ giới khác đang đánh giá mình từ đầu đến chân. Hắn lạnh lùng nhìn Baird nói: “Ta đã nói buổi tối không hy vọng bị chuyện gì quấy rầy.”
Baird hai tay dâng hoa ngọc cho Hybe nói: “Là Julian đại nhân cả đêm phái người đưa tới.”
“Hắn?” Hybe cảm thấy hơi bất ngờ. Hắn đưa tay nhận hoa, xoay đi xoay lại nhìn thật lâu, “Hắn lấy ở đâu ra?”
“Ta không biết.”
Hybe lại hỏi: “Vậy hắn còn nói gì nữa không?”
Baird trả lời: “Không nói gì nữa cả.”
Hybe nhíu mày, nửa ngày mới nói: “Ta nhận rồi, ngày mai ngươi vào kho hàng tìm một phần lễ vật tương đương để đáp lễ.”
“Vâng.” Baird lưu luyến ngắm đóa hoa ngọc lần cuối, xoay người rời đi.
Metatron đang do dự không biết có nên đi ra theo, chợt nghe Mammon nhẹ giọng nói: “Nhìn chỗ đó đi.” Hắn nhìn theo ánh mắt Mammon, lập tức ngây người.
Nơi góc trong cùng của thạch thất có một cột đá dựng thẳng tới trần nhà, trên cột dùng xích sắt trói một thiên sứ, đôi cánh đen gần như hòa làm một với màu của bức tường, khuôn mặt kia với Mammon và Metatron mà nói, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
“Leviathan?”