Kết giới đã nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Beelzebub di chuyển thân thể của đám người Mammon, Rafael đến chính giữa, tận lực tiết kiệm không gian.
Shipley và Abaddon vẫn đang quấn lấy nhau.
Abaddon dần quen với tay hắn, đã không giống như lúc đầu không thể thích ứng, có hai lần còn thoát khỏi thế gọng kìm của hắn. Chỉ là giây tiếp theo, Shipley lại đột nhiên xuất hiện khống chế Abaddon.
Từ sau khi Abaddon đã quen dây dưa với Shipley, Isfel cũng thu tay gia nhập hàng ngũ bàng quan.
Metatron nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trục Thời gian, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.
Beelzebub mở máy thông tấn, báo cáo tình hình trước mắt với Lucifer.
Lucifer trầm ngâm hỏi: “Có cần chi viện không?”
Beelzebub nhìn đàn thiên sứ sáu cánh mọc tràn lan, “Hiện tại vẫn chưa biết thực lực của Thần hỗn độn.” Hắn vô cùng hoài nghi Thần hỗn độn sở dĩ chậm chạp không chịu xuất toàn lực chính là muốn dụ Lucifer bọn họ ra mặt. Trước mắt bảy đại ma vương địa ngục đã có năm người kẹt ở giới thứ mười, nếu Lucifer cũng nhúng tay, như vậy địa ngục sau này chỉ có thể dựa vào Belia. Vừa nghĩ đến hậu quả đó, hắn liền chém đinh chặt sắt trả lời: “Xin ngài cứ yên tâm ở bên ngoài chờ đợi.”
Lucifer nói: “Đừng miễn cưỡng.”
Beelzebub nói: “Không sao, Abaddon chống chịu được!”
Abaddon bị siết cổ chỉ có thể ặc ặc mấy tiếng.
“Tình bạn này thật khiến người cảm động.” Thần hỗn độn lại phát biểu, “Nhưng vô luận các ngươi có đưa cứu binh đến hay không, với ta mà nói, kết cục đều như nhau. Vờn lâu như vậy, ta nghĩ đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho trò chơi này.”
Lucifer nói: “Ngươi không cảm thấy tịch mịch sao?”
Thần hỗn độn nói: “Không phải tịch mịch, là cô độc. Ta là Thần, loại cô độc này vốn nên có.”
Lucifer nói: “Ngươi không hiểu bản thân mình chút nào. Đây là tịch mịch. Nỗi tịch mịch của bị giam cầm.”
Thần hỗn độn lập tức nín bặt.
Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng nói: “Kiềm chế, kiềm chế tí.” Vạn nhất chọc Thần hỗn độn nổi điên, đại khai sát giới, đến chừng đó đứng mũi chịu sào chính là đám người Isfel.
Lucifer nói: “Muốn đột phá kiếp sống tù túng này không?”
Thần hỗn độn cười lạnh: “Ngươi tưởng ngươi là ai?”
Lucifer nói: “Chúa tể địa ngục.”
Thần hỗn độn nói: “Ta là chúa tể giới thứ mười.”
“Giới thứ mười không phải nhà giam của ngươi sao?” Lucifer nói, “Còn địa ngục là nơi ta lựa chọn.”
“Ra là thế à?” Từ máy thông tấn truyền đến thanh âm lười biếng của Michael.
“......”
Mọi động tĩnh đầu bên kia máy thông tấn cứ như vậy đột ngột gián đoạn.
Metatron bỗng nhiên nói: “Nguyện Thần tồn tại cùng chúng con.”
Beelzebub kinh ngạc quay đầu nhìn. Hắn biết loại thời điểm này, Metatron tuyệt đối sẽ không nói những lời vô dụng vô nghĩa, cho nên câu này nhất định có ám chỉ bên trong. Là ám chỉ gì?
Hắn đang tư lự, lại nhìn thấy trục Thời gian trong tay Metatron đột nhiên phát ra hào quang ánh vàng rực rỡ.
Chỉ thấy đôi mắt lam sẫm của Metatron bị kim quang ánh thành màu lục, thần tình trang trọng, mái tóc dài vàng óng gần như hợp thành một với hào quang.
Đang bám riết lấy Abaddon, Shipley đột nhiên quỷ dị dừng lại, ngay sau đó, một, hai, ba, bốn...... nhất thời xuất hiện mấy chục Shipley trong những tư thế khác biệt.
Vị trí của họ cơ hồ trùng nhau, lại không cản trở nhau.
Isfel chú ý tới vài Shipley đứng gần mình nhất trên mặt đều có thương tích.
Beelzebub lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đây là cái gọi là thời gian phân nhánh?”
Do Thần hỗn độn thông qua biện pháp ngược dòng thời gian không ngừng phục chế những Shipley hoàn hảo vô tổn, cho nên trên trục chính của thời gian đã phân ra rất nhiều nhánh thời gian chứa Shipley ở những trạng thái khác nhau.
Hắn không ngờ Metatron cư nhiên có thể nắm giữ thời gian, bắt lấy giao điểm giữa trục chính cùng chi nhánh, đem tất cả Shipley trên nhánh bày ra trên trục chính.
Metatron sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Khống chế thời gian vốn đã cực kỳ hao phí tinh thần lực của hắn, huống chi linh hồn hắn từng bị Shipley đả thương, vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Phục hồi thời gian về như cũ với hắn mà nói đã vượt quá phạm vi hắn có thể làm.
“Cái gì?” Thần hỗn độn phát ra thanh âm kinh ngạc.
Metatron nhắm mắt lại, trong miệng thầm cầu nguyện với Thần, mồ hôi trên trán cũng như tinh thần lực của hắn, đang nghiêm trọng hao mòn.
“Thì ra ngươi muốn thông qua thời gian phân nhánh tạo thành khe hở thời không, để Thần tiến vào hỗ trợ.” Thần hỗn độn cười lạnh nói, “Nhánh thời gian hẹp như vậy, ngươi nghĩ rằng mình có thể thành công sao?”
“Mọi chuyện đều có thể, chỉ cần trong lòng ngươi có tín ngưỡng kiên định.”
Một thanh âm giống hệt như Thần hỗn độn xuất hiện trên không.
Kim quang mênh mang bao phủ khắp thiên địa.
Giữa kim quang mơ hồ truyền ra tiếng hét mất kiểm soát của Thần hỗn độn, “Không thể nào!”
==================================================
Mammon cùng Rafael đều sắc mặt ngưng trọng.
Uriel sắc mặt từ đầu tới cuối không hề biến hóa, cho nên vào thời điểm này, cũng chẳng tỏ ra có gì đặc biệt.
Trái lại Poggi, không ngừng vỗ cánh bay vòng vòng quanh Asmondeus, “Ngươi rốt cuộc có nắm chắc hay không? Ngàn vạn lần đừng làm anh hùng. Nếu thật sự không xong, ta gọi lão ba vào giúp ngươi.”
Rafael không nhịn được nữa một phát túm hắn lại.
Poggi bực bội đá hắn, “Ngươi làm gì?”
Rafael ý cười âm u, “Đập ruồi.”
“Ngươi dám nói ta là ruồi?” Poggi giận tím mặt.
Rafael nhướn mày, “Tại sao cảm thấy ta không dám?”
Poggi chun mũi, dùng sức hừ một tiếng.
Mammon vội ho khan nói: “Làm ơn quay lại trọng điểm.”
Rafael vứt Poggi cho Mammon, trong tay nắm chặt bùa phong ấn, khôi phục thần tình ngưng trọng.
Poggi lo lắng hỏi Asmondeus, “Ngươi rốt cuộc nắm chắc bao nhiêu phần?” Không phải hắn không tin tưởng, mà là...... Asmondeus diện mạo thật sự không giống đại anh hùng xuất hiện vào thời khắc mấu chốt trong tưởng tượng của hắn.
Được rồi, thân là tiểu ma vương, hắn rất ghét anh hùng. Nhưng hắn vẫn kiên trì cảm thấy thời khắc dầu sôi lửa bỏng này diện mạo lão ba hắn tương đối phù hợp với thẩm mỹ truyền thống hơn.
Asmondeus quay sang hắn lộ ra một nụ cười trấn an, sau đó nhìn hướng phòng ngủ của Mammon, ánh mắt ngưng lại.
Những phiến cánh đen thuần triển khai sau lưng Asmondeus, sắc mặt hắn lạnh lùng. Giờ này khắc này, bất cứ ai nhìn đến hắn cũng không thể hoài nghi thân phận ma vương của hắn. Hai mắt hắn đã hoàn toàn không có cảm tình, vững vàng như bàn thạch.
Rafael thu hồi đường nhìn, ngón tay vô thức vuốt lá bùa phong ấn.
Không gian đột nhiên vặn vẹo một chút.
Phòng ngủ của Mammon trong tích tắc đã được dời tới trước mặt.
Phòng ngủ bố trí thật sự chỉ có thể dùng vô cùng xa xỉ để hình dung, tổng hợp song song quan niệm thiết kế hiện đại lẫn cổ điển, còn có những kiệt tác chỉ dùng bảo thạch chứ tuyệt đối không dùng đá bình thường, chỉ dùng kim loại hiếm chứ tuyệt đối không dùng gỗ.
Uriel trừng mắt nhìn chiếc giường lớn, nếu hắn không lầm, chiếc giường này căn bản chỉ dùng hắc tinh thạch chế ra?!
Mammon giơ ngón tay đeo nhẫn hắc tinh thạch sờ sờ mũi mình. Hắn tuyệt không thích loại hình thức tham quan này.
Asmondeus sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.
Một luồng khói xám hình người chậm rãi hiện hình trên giường.
Rafael không dám chậm trễ, mở bùa phong ấn, dùng tốc độ mà lỗ tai căn bản không thể đuổi kịp nhanh chóng đọc thầm thần chú trên bùa.
Luồng khói hình người thoáng nhúc nhích, tựa hồ sắp tỉnh lại.
Asmondeus khẽ nhíu mày, ở bốn phía chiếc giường hạ thêm một tầng ảo cảnh.
Nhưng hành động này hiển nhiên không thể ngăn cản luồng khói thức giấc. Nó đột nhiên xoay người.
Bởi vì nó chỉ có đường nét sơ lược, cho nên Mammon nhìn không ra nó rốt cuộc là từ trước mặt trở mình ra sau lưng, hay là từ sau lưng quay sang trước mặt, tóm lại, sau khi trở mình, thình lình ngồi dậy.
Mammon lẫn Uriel đều đề cao cảnh giác, chuẩn bị hỏa cùng linh hồn song song công kích bất cứ lúc nào.
Rafael mặt không đổi sắc lẩm nhẩm thần chú trên bùa phong ấn, nhìn như không nhìn tình hình trước mắt.
Poggi cũng ý thức được giờ khắc này là mấu chốt, không làm ầm ĩ, đập cánh trốn sau lưng Mammon.
Luồng khói đột nhiên đứng lên, vươn tay về phía bọn họ, “Các ngươi......”
Bùa phong ấn nháy mắt hóa thành xiềng xích, vọt tới luồng khói.
Luồng khói lập tức cuộn thành một đoàn, xem ra là muốn tìm chỗ để tẩu thoát!
Sợi xích màu vàng như dây thừng, từng vòng từng vòng bao vây nó.
Asmondeus đột nhiên cả người lảo đảo, khóe miệng từ từ rỉ ra máu đen.
Rafael hoảng sợ, theo bản năng đưa tay định dìu hắn. Nhưng ngón tay còn chưa chạm tới Asmondeus, đã bị hắn tránh đi.
Mammon nói: “Sao lại thế này?” Chẳng lẽ bùa phong ấn cùng Thần hỗn độn vờn quá kịch liệt, gây bất ổn cho ảo cảnh?
Quả nhiên, Asmondeus nói: “Ảo cảnh sắp sụp đổ! Đi mau!”
——
Trận chiến với Thần hỗn đản đến đây kết thúc rồi…
Metatron đặt một nụ hôn dịu dàng trên trán hắn.
Thánh khiết đến không có bất kỳ tà niệm gì.
Mammon bất mãn, thuận thế ngẩng đầu, hôn lên chiếc cằm có đường cong ưu mỹ kia, sau đó nhanh nhẹn xoay người đi ra cửa.
“Giường rất rộng, đợi ta.”
——
Sữa sóng sánh trong ly.
Gợn từng vòng từng vòng sóng nhỏ.
Mammon thu tay, một hơi uống cạn, sau đó cúi đầu, dừng lại cách Metatron mười phân, thè lưỡi chậm rãi liếm liếm môi nói, “Rất tinh khiết.”
Metatron nói: “Ngươi có thể thêm chút đường.”
Mammon nói: “Ta thích ngươi thêm đường vào tim ta hơn.”
Metatron nói: “Tức là phải moi tim ra? Đối với thiên sứ mà nói, hình ảnh này quá máu me tàn nhẫn.”
Mammon nhìn môi hắn hé mở rồi khép lại, đôi mắt thâm trầm như mây đen trong đêm tối, thanh âm gần như nỉ non: “Ta lúc nào cũng chịu được.”
Bàn tay Metatron đặt trên đùi từ từ siết chặt, “Từ bỏ đi.” Hắn nghe thấy chính mình nói như thế.
Mammon nói: “Moi tim là dày vò, róc tim là đau đớn, không biết cái nào khó chịu hơn.”
“Có lẽ, sẽ từ từ nguội lạnh.” Metatron nói ra rồi, mới phát hiện những con chữ bật thốt đột ngột kia cư nhiên lại yếu ớt vô lực như thế.
Đôi môi Mammon khẽ mấp máy, cuối cùng không có phản bác, mà hóa thành một nụ cười.
“Ta mang Hybe và quả Trí tuệ giao cho Abaddon cùng Beelzebub trước. Ngươi cứ ở đây hảo hảo nghỉ ngơi.” Hắn chỉ phía bên trái giá sách, “Đằng sau có một cái giường lớn, bất luận làm gì đều rất thoải mái, ngươi có thể thử.”
Metatron nói: “Được.”
Mammon cúi người, đôi môi đã tới gần trán hắn, lại bị Metatron thuận tay kéo xuống.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai ánh nhìn ngày càng gần, nhịp tim Mammon bất giác tăng tốc nhanh hơn.
Cho dù biết khả năng đó cực nhỏ, nhưng sự mong đợi không bao giờ nghe theo ý người mà biến mất.
Metatron đặt một nụ hôn dịu dàng trên trán hắn.
Thánh khiết đến không có bất kỳ tà niệm gì.
Mammon bất mãn, thuận thế ngẩng đầu, hôn lên chiếc cằm có đường cong ưu mỹ kia, sau đó nhanh nhẹn xoay người đi ra cửa.
“Giường rất rộng, đợi ta.”
Chờ Mammon xuống lầu, Murdoch lập tức từ đại môn lướt tới, một giây cũng không chậm trễ.
“Chuẩn bị xe ngựa, ta phải dẫn Hybe ra ngoài.” Mammon vừa nói, bước chân cũng không ngừng, đi thẳng một mạch.
Đến khi hắn mở cửa, sang vỉa hè bên đường, xe ngựa từ trên cao lao xuống, vững vàng dừng lại trước mặt hắn. Đằng sau, Hybe đang theo Murdoch đi ra. Mọi chuyện trước sau không quá một phút đồng hồ.
Hybe thấy Metatron vắng mặt, biểu tình không khỏi lộ chút kinh hoảng.
Mammon mỉm cười: “Yên tâm, tạm thời ngươi sẽ không chết.”
Hybe thoáng trấn định, cúi đầu theo Mammon lên xe. Trên mảnh đất xa lạ này, Metatron đã trở thành thiên sứ duy nhất hắn có thể tin tưởng.
Đóng cửa, xe ngựa một lần nữa bay lên bầu trời.
Vẫn là cỗ xe đó, vẫn là không gian đó, nhưng thiếu đi Metatron, chẳng những không rộng hơn, trái lại còn có vẻ chật hẹp.
Hybe đặt hai tay trước bụng, cố gắng không nhìn tới Mammon.
“Địa ngục thế nào?” Mammon lơ đãng hỏi.
Hybe dè dặt nói: “Rất đẹp.”
Thật ra từ “đẹp” tuyệt không đủ để hình dung địa ngục trong mắt hắn. Những nơi tầm mắt hắn có thể phóng tới, đều vô cùng xa hoa. Tầm mắt được mở mang, khiến quan niệm thẩm mỹ triệt để bị phá vỡ, hắn không biết liệu mình còn có thể quay lại Chủ thành hay không, hắn chỉ biết, cho dù có trở về, nơi hắn từng xem là cả thế giới cũng đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng hắn.
“Vị Thần mà các ngươi nói, lợi hại lắm sao?” Hắn hỏi.
“Lợi hại là một từ quá nông cạn.” Mammon nói, “Khi chúng ta nhắc tới người, thường thích dùng ‘không gì không làm được’ hoặc là ‘toàn trí toàn năng’ để hình dung hơn.”
“Không gì làm không được?” Hybe đột nhiên cười khẽ, “Trong mắt các ngươi, bọn ta là gì?”
Mammon nói: “Ta cũng không biết. Thật ra, trước khi đến đó, ta hoàn toàn mù tịt về giới thứ mười.” Nếu biết sớm hơn, giới thứ mười tuyệt đối không chỉ dừng lại ở trạng thái hiện tại.
Hybe lại nghĩ sang ý khác —— vùng đất bị vứt bỏ. Cho dù trong lòng cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng hắn không thể phủ nhận, so với truyền thuyết của Shipley, sự thật trước mắt hắn càng đáng tin hơn nhiều. Thế giới mà bọn họ từng cho là duy nhất kỳ thực chỉ là U Linh giới bị chín giới còn lại vứt qua một bên.
“Ta vẫn sẽ không thừa nhận.” Hybe khẽ cắn răng.
Mammon nói: “Ta không ngại.”
Hybe sửng sốt, ngẩng đầu.
Mammon nói tiếp: “Ta chỉ để ý đến lợi ích của ta và địa ngục.”
Trong lòng Hybe nhất thời một trận rét run. Từ trong đôi mắt của đối phương, hắn không thấy hình ảnh mình, hắn chỉ thấy một núi...... tiền.
Xe ngựa đỗ lại trước tầng ba của một khối kiến trúc khổng lồ có bề ngoài trông như bánh ngọt.
Mammon nhìn đồng hồ, “Lúc này chắc hắn đang ăn cơm.”
Hybe từ sau khi tiến vào địa ngục đã hoàn toàn đánh mất khái niệm về thời gian, bởi vì sắc trời không hề theo thời gian mà nảy sinh bất kỳ biến hóa nào.
Mammon đi vào đại sảnh.
Đại sảnh mang hình hồ lô, một tên quỷ đầu dê đang ngồi bắt chéo chân canh giữ ở chỗ hõm của hồ lô, bán vé vào cửa. Thấy Mammon tiến lại, sắc mặt lập tức biến đổi, cuống quýt đứng lên nói: “Mammon đại nhân!”
Mammon nhướn mày hỏi: “Beelzebub đâu?”
Quỷ đầu dê nói: “Tể tướng đại nhân đang làm việc trên lầu.”
“Làm việc giữa một đống đồ ăn ngon?” Mammon giễu cợt.
Quỷ đầu dê cười trừ.
“Ta vào tìm hắn.” Mammon đi lên trên.
Quỷ đầu dê không dám ngăn cản hắn, nhưng chặn Hybe lại, “Ngươi vẫn chưa mua vé vào cửa.”
Hybe nhíu mày. Không cần Mammon giải thích, hắn cũng nhìn ra được sinh vật trước mắt này rõ ràng thấp kém hơn mình. Ngạo khí thuộc về thiên sứ khiến ánh mắt hắn lập tức sắc bén hẳn lên.
Quỷ đầu dê hai chân nhũn ra, đang định rút lui có trật tự, chợt nghe Mammon thong thả nói: “Hắn là phạm nhân của ta. Giúp ta canh chừng hắn.”
“......” Quỷ đầu dê trơ mắt nhìn Mammon tiêu sái bước vào thang máy, sau đó rụt rè quay đầu nhìn Hybe đang lạnh lùng trừng mắt với mình, cầm miếng bánh dâu tây trên bàn lên, cười gượng nói, “Có muốn vừa ăn vừa chờ không?”
Beelzebub không hề làm việc giữa một đống đồ ăn —— hắn đang “làm việc” trước một đống đồ ăn.
Đối với chuyện cửa đột nhiên bị đẩy ra, bóng dáng Mammon xuất hiện, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Một việc mà nếu đã xảy ra cả trăm vạn lần trong hàng vạn năm, có lẽ cho dù là ai cũng sẽ trở nên rất bình tĩnh đón nhận.
“Đi công tác về rồi sao?” Beelzebub nhét một miếng bánh hạnh nhân vào trong miệng.
Mammon ngồi xuống trước đống đồ ăn kia, “Có thể nói như thế.”
Bởi vì đồ ăn chồng chất quá cao, cho nên bọn họ chỉ có thể giao tiếp với nhau qua núi đồ ăn này.
Beelzebub nói: “Xem ra không thuận lợi.”
Mammon ném quả Trí tuệ vòng qua núi đồ ăn cho hắn, “Mời ngươi ăn.”
Beelzebub một tay tiếp nhận, đưa lên mũi ngửi ngửi, “Quả Trí tuệ?”
“Ân.”
Beelzebub nói: “Cây Trí tuệ ở thiên đường đã bị thiêu hủy.”
“Ân.” Thi thể vẫn còn được trưng bày trong kho hàng của hắn.
“Quả này rất tươi ngon.”
Mammon nói: “Từ giới thứ mười mang về.”
“Nga?” Beelzebub bị khơi gợi hứng thú.
Mammon nói tiếp: “Bất quá tất cả thiên sứ ăn quả Trí tuệ đều sẽ giảm thọ.”
“......” Beelzebub lập tức duỗi thẳng cánh tay, tránh để quả Trí tuệ kia một giây bất cẩn chạm tới miệng mình.
“Ta muốn biết nguyên nhân.”
Beelzebub cười đến nghiến răng, “Cho nên lấy ta làm vật thí nghiệm?”
Mammon vẻ mặt không chút hổ thẹn nói: “Đây là mệnh lệnh của Lucifer đại nhân.”
Beelzebub hừ lạnh một tiếng, một lần nữa đưa quả Trí tuệ lại gần mũi ngửi ngửi.
Mammon cách một núi đồ ăn cũng có thể đoán được biểu tình hắn lúc này, hoàn toàn không có ý định đứng lên xem.
“Hình như, có chút không giống với quả Trí tuệ trong trí nhớ của ta.” Beelzebub lẩm bẩm nói. Ký ức về quả Trí tuệ thật sự quá xa xăm, khiến hắn phi thường phí sức để lật lại.
Mammon nhướn mày: “Với số lượng quả Trí tuệ bị ngươi ăn vụng mà nói, ta nghĩ trí nhớ hẳn phải ghi khắc rất sâu chứ.”
Năm đó quả Trí tuệ ở vườn địa đàng không bao giờ bị hư thối, nguyên nhân là luôn có một cái miệng không ngừng bảo chứng cho chúng được vĩnh viễn giữ lại khoảnh khắc thanh xuân tươi đẹp nhất. Cho nên nói, Adam và Eve thật ra rất vô tội.
Beelzebub đột nhiên đứng lên: “Không ổn, trên vỏ nó đã bị bôi một thứ gì đó.”
Tầm mắt Mammon theo hắn ngước lên.
Beelzebub từ túi lý lấy ra một con dao nhỏ, lại tìm một tờ giấy bạc, sau đó điêu luyện dùng dao gọt vỏ của quả Trí tuệ.
Mammon quan sát. Không bị rơi xuống mảnh nào.
Nhưng Beelzebub vô cùng trịnh trọng lấy giấy bạc gói lại, moi ra cái hộp quẹt hơ nhẹ xung quanh giấy bạc, qua một lát, mới tắt hộp quẹt, đặt giấy bạc lên bàn.
Mammon khẽ lay ngón tay, đầu ngón tay liền xuất hiện một đốm lửa, nhướn mày nói: “Ta vẫn luôn cho rằng chúng ta không cần tới hộp quẹt.”
Beelzebub nói: “Xưởng sản xuất hộp quẹt chính vì thế mà đóng cửa.”
Mammon nhún vai kiểu ‘không sao cả’. Đối với tài sản của người khác hắn xưa nay chỉ có dòm ngó, không có thương hại.
Beelzebub mở lớp giấy bạc ra.
Trên vỏ vốn không có dấu tích gì, giờ lại xuất hiện những đốm đen li ti cực nhỏ.
Beelzebub sắc mặt trầm xuống, nói: “Cây Tử vong.”