Giới thứ mười vẫn là giới thứ mười của trước đây.
Lối vào có bóng tối vô dục, sa mạc, đáy nước cùng lửa tham lam, bốn loại phương thức nghênh đón.
Một cỗ xe ngựa trên nóc đính một tảng kim cương thật lớn nghiễm nhiên xuyên qua trùng trùng kết giới, chậm rãi tiến vào Chủ thành.
Đại môn Chủ thành đỉnh đạc rộng mở, bày tư thái hoan nghênh. Trong thành đột nhiên có thêm rất nhiều thiên sứ bốn cánh và sáu cánh qua qua lại lại, khiến tòa thành vốn hoang vắng nhất thời sầm uất hẳn lên.
Một thiên sứ đứng ngay cửa, ân cần nhìn về phía cỗ xe.
Mammon mở cửa xe, khoan thai đi xuống.
Thiên sứ nọ chào đón, cúi đầu trước hắn nói: “Ta là tiếp đãi sứ Paso, hoan nghênh Mammon đại nhân quang lâm.”
Mammon búng tay, xe ngựa tự động lên theo. “Ngươi từng ăn quả Trí tuệ?”
Paso nói: “Vâng. Ta vốn làm việc ở cục chấp vụ.”
Cục chấp vụ? Đây quả là một danh từ xa xôi. Mammon cơ hồ sắp quên mất Chủ thành của giới thứ mười từng tổ chức theo cơ cấu như vậy, hơn nữa còn tồn tại suốt hơn vạn năm. “Trước đó ngươi lánh nạn ở đâu?”
Paso nói: “Cũng không phải lánh nạn, mà là bị nhốt. Ta không biết nơi đó là nơi nào, nhưng nó có rất nhiều thiên sứ sáu cánh lẫn bốn cánh.” Sau lưng hắn là hai cánh.
Mammon đột nhiên hiểu ra.
Chủ thành lúc trước sở dĩ không có thiên sứ sáu cánh và bốn cánh là bởi vì tất cả thiên sứ sáu cánh lẫn bốn cánh đều bị Thần hỗn độn hoặc giả Shipley giam giữ. Xét phương diện năng lực, thiên sứ sáu cánh và thiên sứ bốn cánh hiển nhiên cường đại hơn xa thiên sứ hai cánh, thích hợp nhất là dùng để tổ chức thành quân đội. Còn thiên sứ hai cánh bị lưu lại xây dựng giới thứ mười.
Đến giờ hắn vẫn chưa rõ độc trên quả Trí tuệ là ai lấy trộm từ địa ngục, nhưng có một điểm có thể khẳng định, quả Trí tuệ sở dĩ có độc là vì Thần hỗn độn muốn dễ dàng khống chế bọn họ hơn. Trong mắt Thần hỗn độn, thiên sứ hai cánh không có trí tuệ cùng thiên sứ hai cánh có trí tuệ nhưng lại đoản mệnh là trợ thủ đắc lực nhất giúp hắn quản lý giới thứ mười.
“Các ngươi nhìn có quen không?” Mammon hỏi. Hắn phải bắt đầu thăm dò thị trường, tỷ như những thiên sứ từng ăn quả Trí tuệ này có thể thuê hay không? Nếu thuê được, thích hợp làm việc gì? Trước mắt cách nhìn của họ về các giới khác ra sao? Điều muốn thực hiện nhất là gì?
Mấy điểm này rất quan trọng.
Hắn nhìn ra được Thần áy náy với giới thứ mười. Muốn giành quyền khai phá giới thứ mười từ những đối thủ ở giới khác, nhất định phải xuất phát từ nhu cầu của thiên sứ bản địa.
Paso không chút nghĩ ngợi đáp: “Không quen.”
Đương nhiên là không quen rồi! Nhìn thiên sứ sáu cánh bốn cánh đi loạn đầy đường, đáy lòng Paso luôn có loại cảm giác không chân thực. Thế giới này sao lại có thiên sứ mọc nhiều cánh như vậy? Hơn nữa còn có du khách từ các giới khác......
Nhưng bất luận hắn không thích ứng đến đâu, hắn vẫn rất tận tình bắt tay vào nhiệm vụ mà cấp trên giao phó.
Mammon sực nhớ tới một chuyện, trong lòng mơ hồ có dự cảm bất hảo. “Trước mắt giới thứ mười do ai quản lý?”
Shipley bị mang đi thiên đường.
Hybe và Julian còn ở địa ngục.
Mấy quan chức cấp cao ở Chủ thành giới thứ mười đều đã hy sinh trước đại chiến với Thần hỗn độn.
Nghĩ tới nghĩ lui, giới thứ mười hẳn đang ở trạng thái quần long vô thủ. Thế nhưng hiện tại xem ra Chủ thành chẳng những được xử trí ngăn nắp gọn gàng, hơn nữa đối phương rõ ràng còn biết mình khi nào quay lại, có yêu cầu đặc biệt gì, nên mới có thể phái người tới đón.
Paso nói: “Là Rafael đại nhân.”
Mammon bất giác nhíu mày. Nếu trước mắt quyền lực ở Chủ thành nằm trong tay Rafael, như vậy hắn có thể tưởng tượng ra tại đại hội cửu giới cuộc tranh chấp quyền khai phá giới thứ mười sẽ kịch liệt cỡ nào.
“Hắn không phải đại biểu của thiên đường?” Mammon thủy chung cảm thấy người mà thiên đường có thể phái tới đàm phán với mình chính là tên giảo hoạt này.
Paso nói: “Không, đại biểu thiên đường là Metatron đại nhân. Bất quá bây giờ ngài ấy còn chưa tới.”
Meta......
Mammon cõi lòng nhất thời nóng lên, trong đầu không ngừng xoay chuyển đủ loại ý niệm.
“Còn đại biểu nào nữa?” Hắn hỏi.
Paso nói: “Tạm thời xác nhận là...... Hết rồi.”
“Hết rồi?” Mammon sửng sốt, lập tức lĩnh ngộ. Xem ra các giới khác đều biết thiên đường cùng địa ngục đang tranh đoạt quyền khai phá giới thứ mười, cho nên không muốn tham gia làm bánh bích quy có nhân, bị chèn trái ép phải đến lòi nhân ra luôn.
Như vậy cũng tốt. Thanh lọc bớt quá trình.
Paso dẫn hắn tới một tòa kiến trúc thoạt nhìn rất quen mắt, “Nơi này có những gian phòng lớn nhất tốt nhất trong thành.”
Mammon mỉm cười nói: “Ta biết rồi, trung tâm giải trí.”
Paso thoáng kinh ngạc, bất quá rất nhanh khôi phục như thường, đi trước dẫn đường, đưa hắn đến một gian phòng đã đặt sẵn, nhìn qua thập phần sạch sẽ. Đương nhiên, từ sạch sẽ này chỉ là tương đối với Mammon. Còn với Paso, gian phòng này có thể nói là một trong những gian phòng xa hoa nhất Chủ thành.
“Đến giờ sẽ có người đưa bữa tối lại đây, ngài không cần ra khỏi phòng. Đến giờ họp, ta sẽ lên mời ngài.” Paso nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi.
Mammon đột nhiên hỏi: “Rafael ở đâu?”
Rafael đang bận đến sứt đầu mẻ trán.
Kỳ thật hắn không phải một nhân tài xử lý nội vụ. Nếu không phải vì phóng thích bóng tối vô dục nên ở lại, có lẽ giờ này người đứng đây là Michael. Hắn vạn phần hối hận lúc đó không vứt cái nhiệm vụ xúi quẩy phóng thích bóng tối vô dục đó cho Uriel.
Nhìn văn kiện chất đống từ bàn tới cửa, hắn liền sâu sắc cảm thấy một trận vô lực.
Ngoài cửa sổ ánh sáng nơi chân trời ảm đạm dần.
Lối kiến trúc cũ kỹ của Chủ thành dưới sắc trời tranh tối tranh sáng tản ra một cỗ khí tức cổ kính xa xăm.
Một bóng đen lướt qua.
Rafael sắc mặt lạnh lùng, trong tay quang năng ngưng tụ.
Mammon tự tiếu phi tiếu xuất hiện ngoài cửa sổ, khoanh tay ngạo nghễ nhìn hắn.
Rafael mở cửa sổ.
Mammon bay vào, thu cánh, nhìn văn kiện đầy đất, hả hê khi người gặp họa: “Ngươi đang thu mua giấy vụn?”
Rafael nói: “Thần giao cho ta sứ mệnh thần thánh. Đại hội cửu giới do ta chủ trì triệu tập.”
Mammon biết hắn đang uy hiếp, lơ đãng nói: “Ngô, ta định mời Asmondeus theo dự thính.”
Rafael hai mắt nhất thời long lanh.
Mammon nói: “Đáng tiếc từ sau khi hắn trở về......”
Rafael mở to mắt.
Mammon lại khép miệng không nói nữa.
Rafael có xung động đi tìm xẻng cạy miệng hắn.
Mammon lái sang chuyện khác: “Ngươi chuẩn bị an bài quyền khai phá giới thứ mười thế nào?”
Cho dù trong lòng vô cùng muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, nhưng Rafael vẫn kiềm nén tình tự. Lúc này nếu chủ động hỏi, đồng nghĩa với việc dâng hiến mũi mình cho đối phương dắt. “Ta đang suy nghĩ.”
“Suy nghĩ?”
“Đúng vậy, suy nghĩ một phương án công bình công chính.”
Mammon hiển nhiên không tin. Hắn nhíu mày, “Thiên đường định ăn mấy phần?”
“Ăn? Nga, không đâu, lần này thiên đường sẽ cung cấp viện trợ vô điều kiện.” Rafael vẻ mặt thần thánh.
Mammon nói: “Nhân tiện kèm theo thù lao trên đối tượng được viện trợ?”
“Đừng cho rằng thiên đường cũng xấu xa như địa ngục.” Rafael kháng nghị.
Mammon nói: “Ta chưa bao giờ cảm thấy thiên đường xấu xa.”
Rafael kinh ngạc.
“Ta từ trước đến nay luôn gọi nó là, dối trá.”
Rafael nói: “Ta không nên chờ mong lời đánh giá công chính từ miệng một ma vương địa ngục.”
Mammon nói: “Trước đó ngươi nên học cách làm sao viết đúng hai chữ công chính đã.”
“......” Rafael trầm mặc chốc lát, “Chúng ta có thể bàn chính sự không?”
Mammon nói: “Nếu không tại ngươi xỏ lá, có lẽ giờ này chúng ta đã bàn xong rồi.”
Rafael hít một hơi thật sâu, trực tiếp dời đề tài về chính sự. “Trước mắt có thể xác định là, vua người lùn, tinh linh vương cùng hai vị lãnh tụ Titan đều rút lui khỏi hội nghị thượng đỉnh cửu giới.”
Mammon không chút nào bất ngờ.
Thế mạnh lớn nhất của người lùn là phát minh, so với trực tiếp tham gia khai phá giới thứ mười, họ càng thích mời những người khai phá mua thương phẩm của họ. Dù sao dưới trạng thái nhân giới hoàn toàn cách ly với chín giới còn lại, người lùn có thể nói là chiếm cứ địa vị lũng đoạn trên phương diện khoa học kỹ thuật.
Còn tinh linh giới tính tình tương đối bình hòa, không có dã tâm quá lớn.
Hai vị lãnh tụ Titan đang nội chiến đến mình còn không lo nổi, căn bản không rảnh phân tâm.
“Cain trước mắt vẫn đang bế quan, Leslie thay hắn từ chối lời mời lần này.” Rafael nói.
Huyết tộc xưa nay thân cận với nhân giới, quan hệ với các giới khác cũng rất kỳ quặc, không thích tham dự là nằm trong dự liệu.
Rafael nói: “Người sói lẫn nguyên thù giới đều chưa có động thái gì. Ta nghĩ chúng ta có thể chờ xem sao.”
“Còn thiên đường?” Mammon phi thường trực tiếp hỏi.
Rafael cười đến có thâm ý: “Điểm này, phải do đại biểu của thiên đường quyết định.”
Kể từ lúc Beelzebub lấy giấy bạc ra, Mammon đã mơ hồ đoán được hắn sắp làm gì, nhưng chân chính nghe thấy vẫn có phần chấn kinh.
“Cây Tử vong của Địa ngục?”
Beelzebub nói: “Có lẽ nơi khác cũng có.”
Nếu giới thứ mười có cây Trí tuệ, vậy có cả cây Tử vong cũng không quá kỳ quái.
Mammon nói: “Cây Tử vong ở địa ngục cũng giống như cây Sinh mệnh ở thiên đường, đều thuần là tự nhiên sinh thành, khác với cây Trí tuệ do Thần gieo trồng.”
Beelzebub hẹp mắt lại, “Ý ngươi là, có kẻ trộm cây Tử vong ở địa ngục?”
Mammon nói: “Một phiến lá của cây Tử vong cũng có thể sử dụng rất lâu.”
Beelzebub nghĩ nghĩ nói: “Hơn nữa cây Tử vong sinh trưởng phi thường tươi tốt, cho dù thiếu mất một nhánh cũng sẽ không bị phát hiện.”
Hai người liếc nhìn nhau, đồng loạt đi ra ngoài.
Beelzebub thuận tay vơ lấy một túi bánh bích quy trên bàn, nhét vào trong ngực.
Tiến vào thang máy, Mammon nhìn túi bánh trong lòng hắn, trêu chọc: “Ngươi không sợ cứ như vậy mà ra ngoài, sẽ tổn hại hình tượng sao?” Điểm rắc rối nhất ở Beelzebub chính là hắn rõ ràng rất tham ăn, nhưng cứ phải tỏ ra mình không hay ăn tạp, rõ ràng rất thích những thứ bốc mùi, nhưng vẫn khăng khăng bảo vệ hình tượng mình mỗi ngày đều tắm rửa đến thơm ngào ngạt. Mà điều không thể tưởng tượng được nhất chính là, tội danh của hắn cửu giới đều biết, nhưng hắn lại có thể tự thôi miên bản thân rằng đó là một bí mật.
Thang máy “ding” một tiếng mở ra.
Mammon bước ra trước, Beelzebub đi theo sau.
Đang mắt to trừng mắt nhỏ với Hybe, quỷ đầu dê nhìn thấy bọn họ lập tức đứng lên, tươi cười nịnh nọt: “Tể tướng đại nhân, Mammon đại nhân.”
Beelzebub bước qua, túi bánh bích quy trong tay đã biến mất.
Mammon nhìn Hybe, mỉm cười nói: “Hắn có đối đãi tử tế với ngươi không?”
Một câu mạc danh kỳ diệu.
Quỷ đầu dê tròn mắt mòn mỏi nhìn Hybe, nghĩ thầm, ngay cả bánh dâu tây ta yêu nhất cũng đưa cho ngươi, làm gì có chỗ nào không tử tế.
Nhưng Hybe rất ư vong ân phụ nghĩa nói một câu, “Không tốt.”
“Nga?” Mammon nhướn mày.
Hybe nói: “Không có ghế dựa.”
Quỷ đầu dê đột nhiên sực nhớ, thảo nào mình cứ phải ngước nhìn Hybe. Bán vé quá lâu, cũng quên tuốt hắn vốn không phải trời sinh lùn hơn người khác, mà là bởi vì dưới mông hắn có cái ghế ngồi. Hắn bày ra vẻ mặt đưa đám, có xung động muốn gào khóc ầm lên. Nếu chuyện đó có thể vãn hồi chút ấn tượng tốt đẹp cho mình, hắn sẽ không chút do dự mà làm ngay. Đáng tiếc hắn quá hiểu rõ, nơi này là địa ngục. Lòng thương hại là một thứ xa xỉ ở đây.
Ngoài dự liệu, Mammon quay đầu cười tủm tỉm nhìn hắn, “Làm tốt lắm.”
Quỷ đầu dê, Hybe: “......”
Xe ngựa một lần nữa xuất phát, nhưng không có hướng xuống tầng dưới, mà trực tiếp bay thẳng lên trên.
Beelzebub đánh giá Hybe từ trên xuống dưới, “Hắn là ai vậy?”
Mammon nói: “Hybe. Thành chủ của Chủ thành ở giới thứ mười.”
Hybe cảm thấy mình giống như một món hàng trên giá, bị khách hàng cùng người bán bình phẩm từ đầu tới cuối.
Beelzebub nói: “Hắn có biết không?”
Mammon hiểu hắn hỏi về độc Tử vong trên quả Trí tuệ, nói: “Chắc có.”
Beelzebub nói: “Định đi đâu?”
“Giao hắn cho Abaddon.”
Beelzebub lôi túi bánh quy ra, nhét từng mẩu từng mẩu vào miệng.
Hybe hiếu kỳ nhìn hắn, dường như không thể tưởng tượng được một nam tử có bề ngoài chững chạc như thế cư nhiên ăn bánh hình động vật đủ màu sắc, hơn nữa còn cắn đầu và tứ chi của động vật trước, mới nuốt toàn thân nó vào bụng.
Mammon nhịn không được cười hỏi: “Bị nhìn như vậy, không cảm thấy gì sao?” Hình tượng này của Beelzebub bọn họ đều đã quen rồi, bất quá trước mặt người ngoài vẫn là lần đầu tiên.
Beelzebub nói: “Nếu đã sắp giao cho Abaddon, thì cũng đâu có sao nữa.”
Hybe sắc mặt căng thẳng. Hắn không biết Abaddon là ai, nhưng trước mắt xem ra, có lẽ là vai phản diện.
Mammon chợt lên tiếng: “Ta đã nói với ngươi chưa nhỉ......”
“Chuyện gì?”
“Hắn thích hưởng thụ hình phạt và đau đớn.”
Sắc mặt Beelzebub có chút cổ quái.
Hybe càng rúc vào một góc trong xe. Lần đầu tiên phát hiện điểm đặc thù của thân thể mình, hắn cũng từng chán nản, từng thống hận, từng ức chế. Nhưng dục vọng trước giờ luôn càng kiềm nén thì càng mãnh liệt. Có lần hắn đã lâm vào khuynh hướng cuồng nhiệt muốn tự ngược, nếu không phải ngay lúc đó Julian xuất hiện...... có lẽ hắn đã sớm tự hủy mình dưới cơn xúc động này.
Hắn vĩnh viễn ghi nhớ thiếu niên xinh đẹp kia tắm mình trong nắng, từng bước đi đến gần mình. Làn da trắng nõn như sữa, ánh mắt ngời sáng như sao, sau lưng là bốn phiến cánh......
Bốn cánh?!
Đồng tử hắn đột nhiên co lại.
Lúc đó ở trung tâm giải trí tất cả đều rất hỗn loạn, đến mức hắn chỉ thấy lông vũ trên cánh Julian bị vặt sạch, mà không để ý tới sau lưng hắn lúc ấy là bốn phiến cánh!
Sao lại thế được?
Hắn rõ ràng, hắn rõ ràng......
Beelzebub cùng Mammon bàng quan nhìn sắc mặt Hybe dần tái nhợt, giống như những người đứng trên bờ bàng quan nhìn một kẻ sắp chết đuối không ngừng giãy dụa trong nước.
“Ngươi có phải......” Hybe nhìn về phía Mammon.
Mammon lập tức lộ ra nụ cười hòa ái.
Nhưng nụ cười của hắn hiệu quả hiển nhiên thua xa Metatron. Bởi vì, Hybe vừa nhìn đến nụ cười kia, liền rùng mình một cái, tự động nuốt xuống những lời định nói ban nãy.
Beelzebub nói: “Tóm lại giao cho Abaddon là tốt nhất.”
Mammon không có ý kiến.
Trên nền trời đêm, một quầng sáng trong vắt như sương mai.
Thân ảnh Abaddon và Asmondeus không ngừng biến ảo trong quầng sáng, thế trận giằng co kịch liệt.
Beelzebub thấy Mammon chuẩn bị mở cửa xe, nghi hoặc nói: “Trước giờ ngươi luôn thích chờ bọn hắn phân thắng bại.”
Mammon đáp: “Cùng một kết cuộc xem quá nhiều lần cũng sẽ nhàm chán.”
“Vậy sao?” Beelzebub tuy không thỏa mãn lắm với câu trả lời này, nhưng cũng chẳng buồn truy cứu nữa.
Lúc Mammon ra ngoài tiện tay xách Hybe đi theo.
Thân ảnh của Abaddon và Asmondeus nháy mắt tách ra.
“Gì nữa đây?” Abaddon hỏi, ngữ khí rất không tốt.
Mammon ngân giọng: “Tiền của ngươi......”
“...... Ngài có việc gì?” Abaddon chuyển sang bộ mặt tươi cười tương đối ôn hòa.
Mammon ném Hybe qua.
Abaddon mờ mịt đón lấy.
Hybe hoảng sợ đến một thân mồ hôi lạnh. Hắn không có cánh, nếu bị rơi xuống, chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.
Mammon nói: “Lucifer đại nhân muốn ngươi tra khảo hắn.”
“Tra khảo cái gì?” Abaddon túm cổ áo Hybe, lật qua lật lại nhìn nhìn hỏi: “Thiên sứ bị gãy cánh?”
Mammon nói: “Tất cả những gì hắn biết.”
Abaddon nhíu mày: “Bao gồm cả những tri thức cơ bản như một cộng một bằng hai?”
Mammon nhún vai nói: “Nếu hắn thật sự biết, cũng tra luôn đi.”
Trên trán Abaddon hoa lệ lệ lóe lên ba đường hắc tuyến, “Tốt xấu gì cũng phải có phạm vi chứ?”
“Hắn đến từ giới thứ mười, trước mắt vẫn đang là lão đại của giới thứ mười.” Mammon lời ít ý nhiều giải thích xong, xoay người bay về xe ngựa.
Trước khi đóng cửa, hắn mơ hồ nghe thấy Abaddon hỏi: “Giới thứ mười ai đánh nhau lợi hại nhất?” Quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp Hybe bị Abaddon xách cổ áo lắc qua lắc lại trong không trung, sắc mặt xanh mét.
“Lucifer đại nhân quả nhiên rất biết dùng người.” Mammon hài lòng đóng cửa.
Cây Tử vong được gieo trồng bên dưới dòng thác máu.
Cho dù sống ở địa ngục suốt bao năm qua, Beelzebub và Mammon vẫn như cũ cực kỳ chán ghét con thác toàn máu với máu này.
Máu loãng quanh năm không cạn từ trên cao tuôn xuống, rơi vào hồ máu sâu không đáy. Vô số oan hồn ác hồn giãy dụa gào thét trong hồ.
Mammon và Beelzebub giang cánh, lơ lửng trên đầu nguồn của thác máu.
“Một người trong chúng ta đi là được rồi.” Beelzebub nói.
Mammon nói: “Ta đợi ngươi.”
“Giới thứ mười không liên quan đến ta.”
“Nơi này là địa ngục.”
Hai người im lặng nhìn nhau, không ai nhường ai.
Oan hồn dường như cảm nhận được sát khí cường đại tản mác từ trên người họ, lần lượt né tránh, mở ra một con đường.
Mammon nói: “Kỳ thực, ngươi có thể xem nó như một bát tiết canh lợn cỡ lớn.”
“Cám ơn.” Beelzebub diện vô biểu tình, “Ta quyết định sau này từ bỏ món tiết canh.”
“Đi xuống thôi.” Mammon cúi người trước, lao xuống phía dưới.
Beelzebub do dự một hồi, vẫn theo sau.
Lúc tiến vào hồ máu, Mammon cùng Beelzebub liền phủ kết giới, máu loãng chỉ chảy bên ngoài kết giới. Ngay cả như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy dạ dày mãnh liệt không khoẻ.
Hồ máu rất sâu, gần như không thấy đáy.
Không biết qua bao lâu, oan hồn xung quanh rõ ràng đã bớt đi, Mammon cùng Beelzebub phóng ra khỏi đáy hồ, nhìn đến một cõi khác.
Máu đỏ trôi nổi bồng bềnh trên không, thay thế cho bầu trời.
Phía dưới cũng là mặt đất, nhưng rõ ràng khác hẳn với thành thị bên trên thác máu, nơi này âm trầm tối tăm, mang theo hơi thở tử vong dày đặc.
Beelzebub cau mày, bầu không khí ở nơi này làm hắn nhớ lại tình cảnh lúc mới đến địa ngục.
Đây tuyệt không phải hồi ức tốt đẹp gì.
“Cây Tử vong.” Mammon nhìn gốc đại thụ che trời sừng sững ngay chính giữa, cành lá xum xuê. Cho dù là ai cũng không thể tin được, cái cây thoạt nhìn bình bình thường thường như vậy cư nhiên là cây Tử vong độc hại nhất địa ngục.
Beelzebub hỏi: “Ngươi nhìn ra được gì không?”
Mammon đi một vòng quanh thân cây, trầm giọng nói: “Hắn từng tới.”