Hybe một chút cũng không thích địa ngục.
Nơi này quá tối tăm. Mặc dù chính giữa thành có một luồng quang huy thánh khiết có thể so với nhật nguyệt, cũng vô pháp thay đổi chỉnh thể hắc ám của địa ngục.
Hơn nữa, nơi này để lại cho hắn hồi ức quá mức đáng sợ. Thế nên dù ở trong một gian phòng còn xa hoa hơn cả gian phòng thượng hạng của trung tâm giải trí giới thứ mười, cũng không thể hóa giải ý thức kháng cự của hắn đối với địa ngục.
Đáng tiếc hiện giờ hắn không thể rời khỏi.
Không phải vì địa ngục hạn chế tự do của hắn, mà là vì Julian vẫn chưa trở về.
Beelzebub hứa hẹn sẽ chữa trị linh hồn cho Julian, đưa hắn về, nhưng gần nửa năm qua, Julian thủy chung không xuất hiện. Hybe từng tượng tưởng ra rất nhiều khả năng, bất quá cuối cùng đều dẹp bỏ vì địa ngục không chút động tĩnh.
Điều duy nhất hắn có thể làm lúc này, chính là tiếp tục chờ đợi.
Chuông cửa vang lên.
Hybe đứng dậy mở cửa, quen thuộc như đã từng vô số lần làm như vậy.
Ngoài cửa là thị giả và xe đẩy thức ăn, trên hai tầng xe đều bày đầy bữa tối thơm ngào ngạt.
Mặc dù không muốn ăn, Hybe vẫn lễ độ mời thị giả đẩy xe vào phòng.
Thị giả thành thạo bố trí xong bữa tối, sau đó ra khỏi cửa.
Hybe đi đến bên bàn ăn, hậu tri hậu giác phát hiện hắn cư nhiên chuẩn bị hai khẩu phần.
Chẳng lẽ có khách?
Ở địa ngục cô độc quá lâu, Hybe có chút không dám tin.
Chuông cửa lần thứ hai vang lên.
Hybe khẩn trương lại chờ mong mở cửa. Tịch mịch bấy lâu, hắn thật khát vọng có một đối tượng để trò chuyện, cho dù đối phương là người hắn ghét như Abaddon hoặc Poggi.
Cửa mở.
Julian bối rối đứng bên ngoài, một tay khẩn trương xoa xoa mu bàn tay kia, “Xin hỏi, ngài là Hybe tiên sinh phải không?”
Hybe kinh ngạc nhìn hắn, đôi môi kịch liệt run, nhưng thủy chung không nói được một chữ.
“Xin chào?” Julian thoạt nhìn càng khẩn trương.
Hybe đột nhiên giang hai cánh tay, ôm thiên sứ bốn cánh trắng thuần đang ngơ ngác kia vào lòng.
“Ngài, ngài làm sao vậy?” Julian bị dọa choáng váng.
“Julian.” Hybe mở miệng.
Đang giãy dụa, Julian đột nhiên dừng lại, hỏi dò: “Ngài biết tên ta? Ngài là Hybe tiên sinh thật sao?”
Hybe lưu luyến buông tay, mỉm cười nói: “Ta là Hybe.”
Không khí trên bàn ăn rất trầm lắng.
Julian không thể không liều mạng nói chuyện để khuấy động bầu không khí, “Sau khi ta tỉnh lại thì không nhớ được gì cả. Tuy Beelzebub đại nhân đã nói cho ta biết tên của ta, nhưng ta cái gì cũng nhớ không ra. Ngài ấy nói Hybe tiên sinh có thể cho ta đáp án...... Có đúng không?”
Hybe ngón tay cầm dao nĩa thoáng siết chặt, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chúng ta trước kia là bạn thân?” Julian tò mò.
Hybe ngẩng đầu nhìn hắn, “Sao lại hỏi thế?”
“Bởi vì vừa rồi lúc ngươi nhìn thấy ta biểu hiện rất kích động.” Tuy chỉ là một cái ôm, nhưng Julian vẫn cảm nhận được một cỗ ấm áp nồng nàn trong vòng tay đó.
Hybe nói: “Ta rất nhớ ngươi.”
Julian hai má ửng hồng, vui sướng nói: “Cám ơn.”
“Sao phải cám ơn?” Hybe hỏi.
Julian nói: “Trong tình cảnh chuyện gì cũng không nhớ, có thể có được một người tưởng niệm mình quan tâm mình, cảm giác này rất tuyệt. Ít nhất, ít nhất có thể giảm bớt nỗi sợ hãi của ta. Ta đến giờ vẫn không biết ta từ đâu tới.”
“Ta sẽ từ từ kể với ngươi.” Hybe nhẹ giọng nói.
Julian cảm kích cười nói: “Tốt quá.”
Hybe nhân lúc hắn cúi đầu ăn, lẳng lặng quan sát hắn.
Tuy vẫn cùng một khuôn mặt, nhưng linh hồn đã khác đi? Cho dù trải qua tu bổ, cũng đã không còn là linh hồn dĩ vãng. Bởi vì Julian của trước kia tuyệt đối sẽ không giữ thái độ này cùng dùng bữa tối với mình còn nói lời cảm tạ.
Trong lòng nhịn không được chua xót.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, tuy rằng lúc Beelzebub nói sẽ chữa trị linh hồn Julian hắn đã dự đoán được, thế nhưng, chỉ khi tận mắt nhìn thấy một Julian hoàn toàn tương phản trước kia, hắn mới sâu sắc cảm nhận ——
Thiên sứ luôn thống hận mình đã không còn nữa.
Thiên sứ từng chứng kiến mặt đáng xấu hổ nhất của mình đã biến mất thật rồi.
......
“Ngươi thế nào lại khóc?” Julian bất an hỏi, “Là ta nói gì sai sao? Xin lỗi, có lẽ tại ta quá hưng phấn.”
Hybe sờ mặt, mới phát hiện mình nước mắt đong đầy.
“Không...... Ngươi không có sai.” Hắn cắn răng, thanh âm hàm hồ không rõ.
Còn nhớ lần đầu gặp Julian, đối phương đắm mình trong gió, thuần khiết không tỳ vết, thần tình non nớt như hài đồng, mờ mịt lại vô tội.
Chính là ngay từ ánh nhìn đó, hắn quyết định giữ đối phương lại —— cho dù Julian có bốn cánh, cho dù mạo hiểm đắc tội Thần hỗn độn.
Hắn cất giấu Julian, sau đó dùng thần pháp mà cha dạy hắn từ rất lâu trước kia, phong ấn một cặp cánh trong đó, rồi đích thân cho đối phương ăn quả Trí tuệ.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi cha bị hắc hóa, hắn nảy sinh tình tự dao động mãnh liệt như vậy, hy vọng lúc đôi mắt hồn nhiên kia mở ra, người đầu tiên nhìn thấy là mình.
Sau đó mọi chuyện đều tiến triển theo bước đi của hắn.
Hết thảy đều tốt đẹp.
Bọn họ trở thành người yêu.
Nếu không phải lần nọ, Julian bất cẩn làm hắn bị thương, có lẽ...... quãng thời gian tốt đẹp này sẽ tiếp tục.
Đau đớn thấu xương khơi dậy ký ức Shipley chính tay bẻ cánh hắn.
Rõ ràng đến thế, chân thực đến thế.
Ký ức xen lẫn hiện thực.
Rõ ràng nỗi thống khổ khi cánh phân liệt khỏi thân thể phi thường kinh khủng, hắn lại cảm thấy hạnh phúc.
—— Tình thương của cha là vô ưu.
Từ đó trở đi, hắn yêu thích loại hạnh phúc trong thống khổ này.
Cũng bởi vì thế, hắn đã tự tay đẩy hạnh phúc của mình xuống vực sâu thống khổ.
“Julian, Julian......” Hybe nghẹn ngào, không ngừng gọi.
Julian ban đầu còn tưởng hắn gọi mình, bất quá rất nhanh phát hiện, tuy rằng tên giống nhau, nhưng người trong miệng hắn không hề ở nơi này. Không, phải nói là, tuy rằng mình ngồi đây, nhưng không hề ánh đến đáy mắt đối phương.
Vô luận người trong miệng Hybe là ai, giờ khắc này, Julian cảm giác được từ sâu trong tim dâng lên một chút ngưỡng mộ.
Bên cạnh bàn ăn là một khung cửa sổ Pháp thật lớn.
Cửa kính rõ ràng phản chiếu hai thân ảnh.
Một người ôm mặt.
Một người ngu ngơ.
Cửa xe rộng mở.
Mammon bước ra. Bộ vest màu tím sẫm cỡ lớn, áo sơmi xám nhạt bên trong.
Tuy rằng màu sắc thanh đạm hơn trước kia rất nhiều, nhưng trong mắt Thạch Phi Hiệp, hắn vẫn như cũ là tay trùm tư bản thích khoe khoang. Cho dù lúc này thoạt nhìn hắn có chút khẩn trương.
Isfel dường như đã ngầm đồng ý với sự xuất hiện của hắn.
Mammon xuyên qua kết giới đáp xuống mặt đất.
Thạch Phi Hiệp sực nhớ, lúc hắn vừa tới Con thuyền Noah từng được huấn luyện, chẳng hạn, thấy khách đến phải kiểm tra giấy tờ của họ trước, để bảo đảm họ đều ở trọ hợp pháp. Nhưng ngoài lần bị đánh lén trước đó ra, hắn cũng không còn thấy thứ được gọi là giấy tờ nữa, ngay cả giấy tờ giả cũng chẳng có.
Mỗi vị khách đến đều mang bộ dáng ‘khuôn mặt ta chính là giấy tờ tốt nhất’.
Mammon đương nhiên không biết cõi lòng Thạch Phi Hiệp đang ngổn ngang trăm mối tơ vò, giờ khắc này, trong đáy mắt lẫn đáy lòng hắn đều chỉ có thể dung chứa một mình Metatron mà thôi.
“Ta tới đón ngươi.” Hắn nói.
Metatron nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích.
“Hybe đã cung khai.” Mammon nói, “Là Shipley.”
Metatron ngẩn ra, không dám tin nhìn hắn, “Tại sao?”
Mammon nói: “Không biết. Có lẽ, đây là điều Thần hy vọng chúng ta tìm hiểu.”
Metatron thoáng nhíu mày.
Mammon trong lòng đau xót, bàn tay nhịn không được vươn ra, nhưng nửa đường dừng lại, búng tách một cái, tiếp đó mỉm cười ‘không sao cả’, nói: “Ngươi có thể lựa chọn không tin, ta chuẩn bị đi giới thứ mười một chuyến nữa, nếu ngươi muốn tham gia...... ta sẽ rất hoan nghênh.”
Thạch Phi Hiệp đứng một bên xen vào: “Không ở lại một đêm rồi hẵng đi?”
Mammon nói: “Ta chạy đua với thời gian.”
Thạch Phi Hiệp khóe miệng co giật, “Đồng nghiệp ở địa ngục quả nhiên sống trong từng phút giây a.”
Mammon không đếm xỉa tới lời châm chọc của hắn, trực tiếp xoay người, trở về xe ngựa, đóng cửa lại.
Cho dù là vậy, xe vẫn đỗ ở nơi này.
“Thế nào?” Abaddon hỏi.
Mammon nhàn nhạt nói: “Không biết.”
Abaddon nhắc nhở: “Nói dối chung quy không thể lâu dài.”
Mammon ánh mắt lay động, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh: “Nếu bị vạch trần, vậy kẻ nói dối chính là Hybe.”
Abaddon nói: “Hắn suýt nữa tự sát luôn, ngươi còn không chịu buông tha cho hắn?”
Mammon nói: “Hình như ngươi mới là kẻ bức hắn tự sát.”
Abaddon không hề có vẻ xấu hổ, “Chứ không thì làm sao đây? Chẳng lẽ ta tự sát để uy hiếp hắn?”
Mammon nhún vai từ chối cho ý kiến, tâm tư lại bay đến thiên sứ vẫn còn đứng ở tiền sảnh, không biết đang nghĩ gì kia.
“Ngươi có từng lường trước hậu quả nếu lời nói dối bị vạch trần không?” Metatron có ôn hòa đến đâu, thì cũng là thiên sứ sáu cánh. Lỡ để hắn biết Mammon dựng chuyện lung tung về bạn cũ của mình —— nếu Shipley thật sự là bạn hắn, như vậy hắn hẳn sẽ thật sự nổi giận, hậu quả có thể sẽ thật sự rất nghiêm trọng.
“Không có.” Mammon lắc đầu, “Ta bất chấp mọi hậu quả.”
Abaddon bị khí phách trong câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này của hắn gây sốc.
“Nếu phương thức chính thống vô dụng, vậy thì dùng cách không chính thống.” Mammon nhìn ngón tay của mình, trên đó đeo một chiếc nhẫn hắc tinh thạch mới, “Nếu chân thành vô dụng, vậy thì dùng lời nói dối. Thậm chí không từ thủ đoạn, ta cũng phải giữ hắn ở bên mình. Dù sao cũng đã sa đọa rồi, vậy cứ sa đọa triệt để thêm chút nữa.”
Abaddon nhìn hắn, bị làn sương nơi đáy mắt hắn làm cho chấn kinh, nửa ngày, mới vặn cái cổ cứng ngắc sang hướng khác, lập tức kêu lên: “A, hắn đến kìa!”
Mammon ngẩng đầu, diện vô biểu tình, chỉ là nắm tay từ từ siết chặt.
Cửa xe mở ra.
Mammon mỉm cười nói: “Ta đợi được ngươi rồi.”
Metatron nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Là Shipley thật sao?”
Mammon nói: “Ta cũng không muốn là thật.”
Metatron cụp mắt.
“Ta thích có bạn hữu mạnh mẽ, không thích kẻ địch cường đại.” Mammon vươn tay, bày tư thế mời vào.
Metatron cúi người, bước lên xe.
Mammon thong thả thu về bàn tay bị phớt lờ.
Cửa một lần nữa khép lại, xe ngựa quay đầu mà đi.
Thạch Phi Hiệp đứng ngay tiền sảnh, vẫn luôn dõi theo cho đến khi xe ngựa đã hoàn toàn lẫn vào bóng đêm, mới lẩm bẩm: “Lần sau có thể khai thác nghiệp vụ cảng, cho dù đỗ lại cũng phải thu phí!”
Xe ngựa vẫn duy trì độ an tĩnh nhất định.
Abaddon mấy lần định mở miệng, nhưng đều cảm thấy những lời sắp sửa thốt ra có vẻ hơi đần độn, nhịn không được nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến cuối cùng, cũng hết nhớ mình rốt cuộc đang nghĩ chuyện gì nữa.
Mammon dựa vào lưng ghế, lẳng lặng nhìn Metatron. Dường như chỉ một động tác giản đơn như vậy, cứ thế kiên trì suốt ngàn vạn năm.
Còn Metatron kể từ lúc lên xe, không hề thay đổi tư thế, vẫn ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước.
Điều duy nhất đáng ăn mừng của Abaddon lúc này chính là một mình một ghế, cho nên có thể linh hoạt cử động, không cần đặt mình cố định ngay trước mặt hắn.
“Ta đến hỗ trợ.” Hắn cảm thấy cần phải trình bày lập trường của mình.
Metatron khẽ mỉm cười.
......
Đề tài nói chuyện lại lâm vào ngõ cụt.
Bên ngoài là một màu đen không đổi.
Abaddon nhìn đồng hồ, “Sắp đến giới thứ mười chưa?”
Metatron đột nhiên nói: “Gọi hắn vào đi.”
“Ai?” Abaddon nghi hoặc.
Mammon quay đầu nhìn về phía đuôi xe.
Abaddon dường như đã phát giác, đột nhiên đẩy cửa xông ra ngoài, một lát sau, lôi theo Poggi vào trong.
“Sao ngươi lại theo tới đây?” Abaddon trừng lớn hai mắt.
Poggi không đếm xỉa hắn, mà chỉ nhìn chằm chằm Metatron: “Sao ngươi biết ta ở đây?”
Metatron nói: “Có thể giải thích là, nhờ sự nhạy cảm của thiên sứ đối với đọa thiên sứ.”
Mammon bắt chéo chân, khoan thai nói: “Ta cũng là đọa thiên sứ, ta tuyệt không ngại ngươi nhạy cảm với ta hơn chút nữa.”
Metatron không đáp lời.
Abaddon vung tay, thật mạnh đáp xuống, bốp bốp đánh vào mông Poggi.
Poggi nằm sấp không thoải mái, vặn vẹo thắt lưng, đổi sang tư thế dễ chịu hơn. “Lần nào cũng đánh mông, một chút sáng kiến cũng không có.”
Abaddon trừng hắn, “Vậy ngươi muốn ta đánh ngươi ở đâu?”
Poggi nghĩ nghĩ, đứng lên, cởi giày, sau đó đưa chân qua, “Bóp chân đi.”
“...... Ta bẻ gãy nó!” Abaddon siết lấy ngón chân hắn.
Poggi nhún vai nói: “Cứ tự nhiên, dù sao cũng là của ta chứ không phải của ông. Ông đâu có đau.”
Abaddon hết bẻ được nữa.
Poggi lầm bầm mang giày lại, tự động ngồi vào chỗ đối diện Metatron, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Metatron mỉm cười hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Abaddon vểnh tai, rõ ràng thèm nghe muốn chết, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ khinh thường không quan tâm.
“Du lịch a.” Poggi nói, “Cửu giới ta đi hết cả rồi, chẳng có gì thú vị. Trước đó định đến giới thứ mười, nhưng không ai dám làm hướng dẫn viên, khó khăn lắm mới đợi được các ngươi mở tour, ta đương nhiên phải đặt một vé.”
Abaddon hừ lạnh: “Ngươi cho rằng giới thứ mười là nơi nào. Du lịch? Hứ, tay chân tí hon của ngươi không bị kẻ khác đem đi du lịch là may lắm rồi.”
Poggi nói: “Hạ thấp con mình thì vĩ đại lắm sao? Có bản lĩnh ông trỏ ngay mũi Lucifer hô to một tiếng, ngươi là đồ tay chân tí hon!”
Sắc mặt Abaddon trướng thành màu tía, “Lucifer đại nhân có chỗ nào tí hon?!”
“Nếu không thì Isfel?”
“......”
“Nếu không thì Metatron?” Poggi đá lông nheo.
Abaddon lại bị khơi lửa giận, nhịn không được nhìn về phía Metatron.
Mammon lạnh nhạt bàng quan.
Metatron cười nói: “Phải, ta là đồ tay chân tí hon.”
Poggi buồn bực: “Ngươi không thể có khí chất một chút nào sao?”
“Tay chân tí hon cũng đâu phải lời để mắng người.” Metatron nói.
Poggi nói: “Nga, vậy người khác mắng ngươi ngu ngốc, đần độn, ngươi cũng chịu?”
“Hỗn láo! Ngồi yên cho ta.” Abaddon nói xong, kéo Poggi vào lòng, ánh mắt dè dặt nhìn Mammon.
Mammon từ ngăn tủ lấy ra nước trái cây, đưa cho Poggi, “Ngon lắm đấy.”
Abaddon lo lắng tiếp nhận, “Ngươi không có bỏ thuốc độc gì trong đó chứ?”
“Cây Tử vong.”
Abaddon ném trở về.
“Là không có khả năng.” Mammon ném lại cho Poggi.
Poggi phớt lờ ám chỉ của lão ba, một hơi uống hết nửa ly, sau đó khoái chí nhìn Metatron nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta.”
“......” Abaddon bóp trán.
Metatron nói: “Ngươi cảm thấy ta là tên ngốc sao?”
Poggi bị hỏi cho nghẹn họng. Hắn đương nhiên không nghĩ Metatron là tên ngốc, nhưng trả lời như vậy khác nào tự tát vào mồm mình vì nó đi ngược lại câu hỏi trước đó.
Metatron nói: “Ta không cảm thấy ta là một tên ngốc. Nếu ta đã không nghĩ vậy, thì cần gì phải để ý người khác nghĩ thế nào?”
Mammon hỏi: “Nếu người đó là Thần thì sao?”
Metatron nói: “Từ ‘nếu’ này đang dùng để giả thiết về những tình huống có thể xảy ra.”
Mammon nhướn mày.
“Tới giới thứ mười chưa?” Abaddon hỏi trong bóng tối.
Mammon nói: “Lần trước tới, bên ngoài giới thứ mười có một cỗ lực bài xích cực mạnh.”
Abaddon nói: “Vậy là vẫn chưa tới?”
Metatron đẩy cửa, trong tay ngưng tụ một quả cầu ánh sáng...... chỉ to cỡ quả bóng bàn, nhưng chói mắt lạ thường.
Abaddon nói: “Ngươi định dùng nó để chiếu sáng cái gì?”
Metatron nói: “Đáng lẽ nó còn to hơn gấp mười lần thế này.” Nhưng lại bị chèn ép.
“Xem ra đã tới rồi.” Mammon cũng nhảy xuống xe, vật chất hắc ám vô hình vô trạng, nhưng có thể cách trở ánh sáng —— một trong những thứ độc quyền của giới thứ mười.
Hắn tiện tay ném ra một đốm lửa —— lửa tham lam.
Lửa từng chút một nuốt chửng hắc ám, bốn bề tuy vẫn là bóng tối, nhưng cuối cùng đã có thể nhìn rõ mặt của đối phương.
Metatron lại dùng quả cầu ánh sáng, quả cầu đã to bằng quả bóng đá.
Abaddon kinh ngạc: “Đây là thứ gì? Thật quá mức quỷ dị.”
Poggi nói: “Quá rõ ràng, nó dùng để đối phó ánh sáng.”
Ánh sáng?
Mammon và Metatron nhìn nhau, trong lòng đều thoáng chấn động.
Một trong những năng lực mạnh nhất của thiên sứ chính là năng lực thánh quang.
“Để ta thử xem.” Metatron nói.
Abaddon cùng Poggi từ trong xe ló đầu ra.
Metatron chỉ dùng một phần mười linh lực, xuất ra thánh quang năng.
Ánh sáng cực mãnh liệt vừa lóe lên liền biến mất.
Abaddon và Poggi đều cảm thấy hai mắt đau rát, nhưng bốn bề rất nhanh khôi phục lại bóng tối.
Metatron quay sang Mammon lắc đầu.
Quả nhiên là để đối phó với ánh sáng sao? Bởi vì vật chất trong bóng đêm cách trở, năng lực thánh quang cũng bị ngăn chặn!
Metatron nhìn đôi tay đã hơi đỏ lên, im lặng không nói gì. Năng lực thánh quang của hắn có lẽ không chỉ bị chặn, mà còn bởi vì uy thế không thể xuyên thấu, dội ngược trở về. May là hắn dùng lực không nhiều lắm, hơn nữa trước khi có dự cảm bất lành, đã nhanh chóng thu hồi năng lực, bằng không...... Hậu quả thật khôn lường.
Mammon đột nhiên nói: “Đây là dùng để đối phó bên trong, hay bên ngoài?”
Khoảng bóng tối này ở trên con đường duy nhất thông đến giới thứ mười, dường như là lá chắn, lại dường như là nhà giam.
Metatron nhớ tới cái chết khó hiểu trong mảnh hắc ám này của Casamia và những thiên sứ khác, phát hiện núi băng vốn được cho là đã được khám phá một phần tựa hồ còn lớn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.