Những ngày gần Tết, chuyện học hành dường như khó khăn hơn gấp bội. Lớp tôi lại trang trí thêm vài cành mai, vài bao lì xì đỏ làm sắc xuân như về sớm hơn, khiến bọn tôi đi học mà như đi chợ Tết.
Bọn học trò lười học, giáo viên hình như cũng không muốn dạy. Người nào nguyên tắc một tí thì cố giảng cho hết giờ, còn người nào tính tình phóng khoáng thì dành hẳn một tiết để ca hát vui chơi. Mãi rồi giáo viên vào lớp tôi chẳng khác nào vào khu giải trí. Dù cho ở lớp khác họ có là một super nghiêm khắc thì qua đến lớp tôi phút chốc như một vị tiên giáng trần, hiền hậu và vui vẻ.
Như thầy Cường là một ví dụ.
Thầy dạy Văn lớp tôi, vốn nổi tiếng là sát thủ. Nhưng chỉ sau vài tuần đồng hành cùng chúng tôi, giờ đây thầy như một người bạn lớn của 9A2.
Thầy vào lớp, tôi chẳng thèm hô “ Nghiêm”, bọn nó tự đứng lên hết cả rồi. Nhưng hôm nay cả bọn lại giở chứng, đứng rồi lại không chịu ngồi. Mặc thầy ngoắc tay, bảo “Mấy anh chị an tọa”, bọn tôi vẫn đứng yên, mắt nhìn thẳng về thầy, mặt đứa nào cũng “so deep“.
Thầy Cường hoang mang hỏi:
- Chuyện gì vừa xảy ra? Nói tôi nghe xem nào.
Im lặng...
- Mấy anh chị nói tôi nghe xem, tận thế à?
Im lặng...
- Nè mấy đứa, có chuyện gì sao? Nói thầy nghe, thầy giúp được thì thầy sẽ cố.
Vẫn im lặng, vẫn diễn sâu...
- Mấy em ơi Tết đến rồi, có gì bình tĩnh nói chuyện, đừng dại dột mấy em. Ngoan, thầy thương, ngồi xuống hết đi rồi mình nói chuyện.
Chỉ chờ có vậy, tôi vờ vô thần hỏi:
- Thật không thầy?
- Thật, thật mà.
- Nói hết tiết được không thầy?
- Được. Được tất.
Thế là bọn tôi đồng loạt mỉm cười nham hiểm. Kế hoạch đã thành công.
- Mừng Tết đến và lộc đến nhà nhà... Hai... ba....
Tôi bắt nhịp, cả lớp đồng thanh hát. Bất chấp phòng hiệu trưởng ở ngay phía dưới, đứa nào cũng cố vỗ tay thật to, cố la thật lớn. Trước dàn đồng ca siêu đáng yêu mang tên 9A2, thầy Cường chỉ đành nở nụ cười hạnh phúc, quên cả việc vừa bị lừa một vố quá lớn.
Tiết Văn ấy, bọn tôi hát hò hết tiết. Thầy Cường xì tin còn bày trò selfie. Thật không ngờ Cường thúc thúc ngày thường giảng bài siêu buồn ngủ hôm nay lại nhoi như một đứa trẻ. Thầy lấy điện thoại ra, chỉnh chỉnh, rồi đứng trên bục giảng quay lưng xuống, ngoắc ngoắc:
- Selfie mấy đứa ơi! Cười lên! Nè nè, bên trái cười tươi lên này! Hai...ba.. Cười!!!!!!
Bọn tôi cười mỏi cả miệng, xong lại hát hò tiếp, mặc thầy Cường quay clip dọa sẽ đăng Confession để làm mất hình tượng trai xinh gái đẹp 9A2 trong lòng fan hâm mộ.
Ngày học cuối cùng, bọn tôi quyết định tổ chức liên hoan. Đến phút cuối lại hay tin có các anh chị cấp 3 về thăm trường cũ, sẽ chuẩn bị vài món ăn để tham gia cùng chúng tôi.Lớp tôi có 2 anh và 2 chị đến. Một trong 2 anh vừa bước vào lớp đã làm bọn con gái ngây người vì vẻ đẹp trai và nam tính, đã vậy còn cất giọng ấm áp:
- Chào các em, hôm nay anh chị rất vui được đến lớp các em, để cùng ăn bữa tiệc nho nhỏ cùng cô và các em.
Xong, anh quay sang cô Ly, dang tay ôm cô, nhỏ nhẹ:
- Em nhớ cô ghê!
Cô Ly xoa đầu anh, hiền hậu:
- Cô cũng nhớ em lắm!
Bọn tôi tròn xoe mắt. Có phải Ly tỉ tỉ của bọn tôi đấy không? Sao lại ngọt ngào thế kia?
Anh chàng đẹp trai ấy, phân phát thức ăn cho bọn tôi xong lại đến ngồi cạnh tôi, dịu dàng hỏi:
- Bánh ngon không em?
Tôi gật đầu.
- Uống nước gì để anh lấy?
- Gì cũng được. Cảm ơn anh.
Bọn con gái nhìn tôi với ánh mắt hiếu kì, bọn nó không biết rằng người con trai xinh đẹp rạng ngời ấy, không ai khác ngoài ân nhân của tôi và Thiên - là anh Lâm.
Từ khi anh Lâm bước vào tên Thiên đã có vẻ không vui. Tan học, anh còn đòi chở tôi về. Vỹ Thiên không nói gì, chỉ đứng nhìn, ánh mắt lộ vẻ khó chịu. Chẳng hiểu sao trước thái độ đó của nó tôi thấy buồn cười kinh khủng! Dù sao thì tôi cũng từ chối anh Lâm. Con gái đâu thể tùy tiện đi với trai.
Sau khi anh Lâm đi rồi, tên Thiên mới lại gần, kéo tay tôi xềnh xệch. Tôi quạo, gắt:
- Mày làm gì vậy? Có bỏ tay ra không?
- Không. Tao bỏ ra người ta bắt cóc mày rồi sao?
- Mày mới đang bắt cóc tao đấy!
Hắn im lặng dắt tôi ra bãi xe, ở đó nhỏ Nhi đang chờ. Giao tôi cho nhỏ Nhi xong hắn mới chịu bỏ về.
- Anh Lâm bảo muốn nói chuyện với mày một chút, vậy mà thành ra gần nửa tiếng. - Nhi trách.
- Thôi mà, tao xin lỗi. Lúc nãy anh ý còn đòi đưa tao về, nhưng tao không chịu...
Nhi lồng lộn:
- Trời ơi sao mày không để ảnh chở mày về? Trời ơi Yến ơi là Yến!
Cứ thế nó rít lên suốt quãng đường đi. Phát mệt! Con bạn tôi mê trai quá đáng, dù nó là hoa đã có chậu. Hôm nào gặp “hơ nì” của nó, tôi nhất định sẽ mách!
***
Đêm 29 Tết, anh Hai rủ tôi đi chơi. Ba mẹ dắt nhau đi “đốt nóng tình cảm” từ chiều, bạn bè đứa thì về quê, đứa thì đi chơi với gia đình, chỉ còn anh em tôi là chưa có kế hoạch.
Hôm nay anh Hai tự tay chọn quần áo cho tôi. Anh bảo:
- Lần nào đi với tao mày cũng bị chê, không biết nhục à? Tết nhất, tao nể lắm mới làm stylist cho mày đấy nhé!
Quả thực anh Hai là con trai mà mắt thẩm mĩ tốt ghê! Nhờ bộ quần áo anh chọn cho tôi, lần đầu tiên tôi không phải nhận những ánh mắt khinh bỉ từ mấy chị đẹp gái khi tôi đi cùng ông anh đẹp trai.
Giữa đường phố đông nghẹt có hai anh em tung tăng tản bộ, cười nói vui vẻ. Gió thổi nhè nhẹ làm tóc tôi bay bay, thật thích!
- Ồ, Vỹ, Yến!
Hai đứa quay người lại, bắt gặp ngay nụ cười khoe răng khểnh của anh Lâm.
- Mày lết đi đâu đấy? - Anh Hai hất mặt hỏi.
- Tao đi chơi chứ đi đâu.
- Đi mà không bảo tao à?
- Tao đi với em họ tao, chả nhẽ rủ mày theo?
- Xạo đi mày, người yêu thì bảo người yêu, khỏi giấu giếm.
Anh Lâm khẽ đưa mắt nhìn tôi, hạ giọng:
- Em họ thật mà. Tao làm gì có người yêu. Tao yêu người ta mà người ta có yêu lại đâu...
Tôi lại đỏ mặt.
Anh Lâm và chị Tâm - em họ anh ngỏ ý muốn đi chung với anh em tôi cho vui. Thoạt đầu anh Hai còn không đồng ý, sau thấy nhan sắc của chị Tâm không thua gì anh họ mình nên anh tôi thích thú chấp nhận. Em mà gặp chị Hai tương lai em sẽ mách cho xem!
Những ngày gần Tết, chuyện học hành dường như khó khăn hơn gấp bội. Lớp tôi lại trang trí thêm vài cành mai, vài bao lì xì đỏ làm sắc xuân như về sớm hơn, khiến bọn tôi đi học mà như đi chợ Tết.
Bọn học trò lười học, giáo viên hình như cũng không muốn dạy. Người nào nguyên tắc một tí thì cố giảng cho hết giờ, còn người nào tính tình phóng khoáng thì dành hẳn một tiết để ca hát vui chơi. Mãi rồi giáo viên vào lớp tôi chẳng khác nào vào khu giải trí. Dù cho ở lớp khác họ có là một super nghiêm khắc thì qua đến lớp tôi phút chốc như một vị tiên giáng trần, hiền hậu và vui vẻ.
Như thầy Cường là một ví dụ.
Thầy dạy Văn lớp tôi, vốn nổi tiếng là sát thủ. Nhưng chỉ sau vài tuần đồng hành cùng chúng tôi, giờ đây thầy như một người bạn lớn của A.
Thầy vào lớp, tôi chẳng thèm hô “ Nghiêm”, bọn nó tự đứng lên hết cả rồi. Nhưng hôm nay cả bọn lại giở chứng, đứng rồi lại không chịu ngồi. Mặc thầy ngoắc tay, bảo “Mấy anh chị an tọa”, bọn tôi vẫn đứng yên, mắt nhìn thẳng về thầy, mặt đứa nào cũng “so deep“.
Thầy Cường hoang mang hỏi:
- Chuyện gì vừa xảy ra? Nói tôi nghe xem nào.
Im lặng...
- Mấy anh chị nói tôi nghe xem, tận thế à?
Im lặng...
- Nè mấy đứa, có chuyện gì sao? Nói thầy nghe, thầy giúp được thì thầy sẽ cố.
Vẫn im lặng, vẫn diễn sâu...
- Mấy em ơi Tết đến rồi, có gì bình tĩnh nói chuyện, đừng dại dột mấy em. Ngoan, thầy thương, ngồi xuống hết đi rồi mình nói chuyện.
Chỉ chờ có vậy, tôi vờ vô thần hỏi:
- Thật không thầy?
- Thật, thật mà.
- Nói hết tiết được không thầy?
- Được. Được tất.
Thế là bọn tôi đồng loạt mỉm cười nham hiểm. Kế hoạch đã thành công.
- Mừng Tết đến và lộc đến nhà nhà... Hai... ba....
Tôi bắt nhịp, cả lớp đồng thanh hát. Bất chấp phòng hiệu trưởng ở ngay phía dưới, đứa nào cũng cố vỗ tay thật to, cố la thật lớn. Trước dàn đồng ca siêu đáng yêu mang tên A, thầy Cường chỉ đành nở nụ cười hạnh phúc, quên cả việc vừa bị lừa một vố quá lớn.
Tiết Văn ấy, bọn tôi hát hò hết tiết. Thầy Cường xì tin còn bày trò selfie. Thật không ngờ Cường thúc thúc ngày thường giảng bài siêu buồn ngủ hôm nay lại nhoi như một đứa trẻ. Thầy lấy điện thoại ra, chỉnh chỉnh, rồi đứng trên bục giảng quay lưng xuống, ngoắc ngoắc:
- Selfie mấy đứa ơi! Cười lên! Nè nè, bên trái cười tươi lên này! Hai...ba.. Cười!!!!!!
Bọn tôi cười mỏi cả miệng, xong lại hát hò tiếp, mặc thầy Cường quay clip dọa sẽ đăng Confession để làm mất hình tượng trai xinh gái đẹp A trong lòng fan hâm mộ.
Ngày học cuối cùng, bọn tôi quyết định tổ chức liên hoan. Đến phút cuối lại hay tin có các anh chị cấp về thăm trường cũ, sẽ chuẩn bị vài món ăn để tham gia cùng chúng tôi.Lớp tôi có anh và chị đến. Một trong anh vừa bước vào lớp đã làm bọn con gái ngây người vì vẻ đẹp trai và nam tính, đã vậy còn cất giọng ấm áp:
- Chào các em, hôm nay anh chị rất vui được đến lớp các em, để cùng ăn bữa tiệc nho nhỏ cùng cô và các em.
Xong, anh quay sang cô Ly, dang tay ôm cô, nhỏ nhẹ:
- Em nhớ cô ghê!
Cô Ly xoa đầu anh, hiền hậu:
- Cô cũng nhớ em lắm!
Bọn tôi tròn xoe mắt. Có phải Ly tỉ tỉ của bọn tôi đấy không? Sao lại ngọt ngào thế kia?
Anh chàng đẹp trai ấy, phân phát thức ăn cho bọn tôi xong lại đến ngồi cạnh tôi, dịu dàng hỏi:
- Bánh ngon không em?
Tôi gật đầu.
- Uống nước gì để anh lấy?
- Gì cũng được. Cảm ơn anh.
Bọn con gái nhìn tôi với ánh mắt hiếu kì, bọn nó không biết rằng người con trai xinh đẹp rạng ngời ấy, không ai khác ngoài ân nhân của tôi và Thiên - là anh Lâm.
Từ khi anh Lâm bước vào tên Thiên đã có vẻ không vui. Tan học, anh còn đòi chở tôi về. Vỹ Thiên không nói gì, chỉ đứng nhìn, ánh mắt lộ vẻ khó chịu. Chẳng hiểu sao trước thái độ đó của nó tôi thấy buồn cười kinh khủng! Dù sao thì tôi cũng từ chối anh Lâm. Con gái đâu thể tùy tiện đi với trai.
Sau khi anh Lâm đi rồi, tên Thiên mới lại gần, kéo tay tôi xềnh xệch. Tôi quạo, gắt:
- Mày làm gì vậy? Có bỏ tay ra không?
- Không. Tao bỏ ra người ta bắt cóc mày rồi sao?
- Mày mới đang bắt cóc tao đấy!
Hắn im lặng dắt tôi ra bãi xe, ở đó nhỏ Nhi đang chờ. Giao tôi cho nhỏ Nhi xong hắn mới chịu bỏ về.
- Anh Lâm bảo muốn nói chuyện với mày một chút, vậy mà thành ra gần nửa tiếng. - Nhi trách.
- Thôi mà, tao xin lỗi. Lúc nãy anh ý còn đòi đưa tao về, nhưng tao không chịu...
Nhi lồng lộn:
- Trời ơi sao mày không để ảnh chở mày về? Trời ơi Yến ơi là Yến!
Cứ thế nó rít lên suốt quãng đường đi. Phát mệt! Con bạn tôi mê trai quá đáng, dù nó là hoa đã có chậu. Hôm nào gặp “hơ nì” của nó, tôi nhất định sẽ mách!
Đêm Tết, anh Hai rủ tôi đi chơi. Ba mẹ dắt nhau đi “đốt nóng tình cảm” từ chiều, bạn bè đứa thì về quê, đứa thì đi chơi với gia đình, chỉ còn anh em tôi là chưa có kế hoạch.
Hôm nay anh Hai tự tay chọn quần áo cho tôi. Anh bảo:
- Lần nào đi với tao mày cũng bị chê, không biết nhục à? Tết nhất, tao nể lắm mới làm stylist cho mày đấy nhé!
Quả thực anh Hai là con trai mà mắt thẩm mĩ tốt ghê! Nhờ bộ quần áo anh chọn cho tôi, lần đầu tiên tôi không phải nhận những ánh mắt khinh bỉ từ mấy chị đẹp gái khi tôi đi cùng ông anh đẹp trai.
Giữa đường phố đông nghẹt có hai anh em tung tăng tản bộ, cười nói vui vẻ. Gió thổi nhè nhẹ làm tóc tôi bay bay, thật thích!
- Ồ, Vỹ, Yến!
Hai đứa quay người lại, bắt gặp ngay nụ cười khoe răng khểnh của anh Lâm.
- Mày lết đi đâu đấy? - Anh Hai hất mặt hỏi.
- Tao đi chơi chứ đi đâu.
- Đi mà không bảo tao à?
- Tao đi với em họ tao, chả nhẽ rủ mày theo?
- Xạo đi mày, người yêu thì bảo người yêu, khỏi giấu giếm.
Anh Lâm khẽ đưa mắt nhìn tôi, hạ giọng:
- Em họ thật mà. Tao làm gì có người yêu. Tao yêu người ta mà người ta có yêu lại đâu...
Tôi lại đỏ mặt.
Anh Lâm và chị Tâm - em họ anh ngỏ ý muốn đi chung với anh em tôi cho vui. Thoạt đầu anh Hai còn không đồng ý, sau thấy nhan sắc của chị Tâm không thua gì anh họ mình nên anh tôi thích thú chấp nhận. Em mà gặp chị Hai tương lai em sẽ mách cho xem!