Tôi lang thang một mình khắp phố phường. Mỗi bước đi là một kỉ niệm. Nhanh nhỉ, 3 năm rồi, tôi một mình chống chọi với thế giới cũng đã 3 năm rồi.
Ngày mai tôi lên tận thủ đô học. Tôi vừa đỗ vào Học viện Báo chí. Ba mẹ đã từng luôn ép tôi thi đại học Y, nối nghiệp ba đời của gia đình. Quãng thời gian đó thật sự tồi tệ. Tôi cảm thấy lạc lõng ở ngay chính ngôi nhà của mình. Nhưng tôi đã mạnh mẽ vượt qua. Hay thật, và giờ tôi đã là sinh viên Học viện Báo chí, thực hiện đúng ước mơ của mình, và xứng đáng với hi vọng của ai đó đã luôn dành cho tôi 3 năm trước.
Tôi vô thức bước đến trường Nam Văn. Nơi ấy thật nhiều kỉ niệm, thật nhiều mộng mơ, thật nhiều thứ để nhớ. Sân trường, ghế đá, gốc phượng, kể cả cái bãi xe nơi xảy ra biết bao nhiêu là chuyện.
- Vi Yến!
Đang mơ màng tôi chợt nghe tiếng gọi. Là thầy Phan. Tự dưng tôi nhớ những ngày đầu năm học của 4 năm về trước. Tôi cũng đang thơ thẩn bước vào trường, thầy Phan cũng gọi tôi, và sau đó là mắng vốn về cái tên hay nghịch lớp 9A2 vì tội bỏ áo ngoài quần.
Tôi doạ tôi sẽ mách cô, hắn theo nài nỉ mãi. Tôi bắt hắn gọi tôi là “chị” tôi mới tha. Nhưng cuối cùng cô Ly cũng biết, thế là tôi phải làm kiểm điểm.
Tháng ngày sôi nổi ấy, thật sự qua rồi...
Tôi quay lại chào thầy Phan. Chợt thấy bên cạnh thầy chẳng còn bóng dáng thằng nhóc hay nghịch, lòng tôi trống vắng lạ!
Thầy vui mừng:
- Yến biết kết quả chưa? Yến đỗ đại học nào?
- Học viện Báo chí ạ.
- Ôi chúc mừng nhé! Lâu rồi không gặp, hôm nay thấy em chững chạc hẳn. Thế này thì mấy chàng sinh viên mê chết được!
Tôi cười, rồi hỏi:
- Thế cô Ly đâu rồi thầy?
- Cô đang xử tên nào quậy phá trong kia.
- Bao giờ có thiệp cưới hở thầy?
- Năm sau, năm sau nhé! 9A2 nhớ về đông đủ nhé!
Rồi như chợt nhớ ra, thầy hỏi tiếp:
- Em có tin tức gì từ Vỹ Thiên không?
Tôi lắc đầu:
- Không ạ. Facebook, điện thoại, Zalo đều không liên lạc được.
Thầy hạ giọng:
- Thôi em đừng buồn. Chuyện cũng đã qua. Có duyên thì sẽ gặp lại thôi mà.
Tôi cũng nghĩ như thầy. Từ khi hắn biến mất không còn một dấu vết đến nay, lúc nào tôi cũng nuôi hi vọng được gặp lại hắn, vì tôi tin duyên chúng tôi chưa cạn.
Cô Ly bước ra, vui vẻ trò chuyện với tôi. Cô bảo cái đám nhí nhố 9A2 năm ấy thật đáng nhớ. Đứa nào cũng dễ thương, nghịch như quỷ mà bây giờ đứa nào cũng đỗ đại học, cao đẳng cả rồi.
Tạm biệt thầy và cô, tạm biệt ngôi trường đầy kỉ niệm, tạm biệt thành phố thân thương, ngày mai tôi một mình đi tìm tương lai cho mình - cái tương lai mà khó khăn lắm tôi mới giành được quyền quyết định từ gia đình.
***
Thủ đô nhộn nhịp và ồn ào, chẳng giống cái thành phố bé nhỏ yên bình của tôi. Ba mẹ dẫn tôi đi tìm nhà trọ, ở với tôi một buổi rồi về. Tối một mình ở phòng trọ tôi vừa háo hức vừa nhớ nhà. Rồi lại nhớ hắn...
Trường tôi học cách nhà trọ không xa mấy nên tôi đi bộ. Ngày đầu tiên tôi đã đi thật sớm. Thực ra chẳng phải tôi siêng gì, chỉ là tối không ngủ được nên sáng đi sớm tí.
Tôi lần mò tìm phòng học, chọn cho mình một góc gần cửa sổ. Tốt, view rất tốt!
Tôi lặng lẽ nhìn từng người bước vào lớp, thỉnh thoảng mỉm cười khi có ai nhìn lại tôi.
Lớp đến khá đông đủ, tầm nhìn cũng bị che khuất bởi những người bàn trên. Ngồi cạnh tôi là một cô bạn đeo kính xinh xắn, tên Hân. Bên cạnh Hân là Khôi, một anh chàng khá đẹp trai.
Tôi vui vẻ trò chuyện với hai người bạn mới. Cả lớp đang xôn xao chợt im lặng, hướng ánh nhìn ra cửa. Một chàng trai cao lớn bước vào, có vẻ vội vã.
Tôi tò mò rướn người lên nhìn. Và trong phút ấy, tim tôi như ngừng đập. Cậu con trai ấy... là... là hắn!? Là hắn ư, Cao Vỹ Thiên ư, cái tên tôi mong nhớ 3 năm qua ư? Mọi thứ... đơn giản đến bất ngờ thế à???
Hắn phát hiện mọi người nhìn hắn thì đỏ mặt, bẽn lẽn gãi đầu, bối rối bước vào chỗ ở cuối lớp. Hắn có đi ngang bàn tôi, lướt ánh mắt qua tôi rồi đi thẳng. Tim tôi đau nhói. Hắn, không nhận ra tôi?
Bao nhiêu suy nghĩ lộn xộn trong đầu tôi. Buổi học đầu tiên là buổi học lòng tôi đầy sóng gió.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?
Tôi lang thang một mình khắp phố phường. Mỗi bước đi là một kỉ niệm. Nhanh nhỉ, năm rồi, tôi một mình chống chọi với thế giới cũng đã năm rồi.
Ngày mai tôi lên tận thủ đô học. Tôi vừa đỗ vào Học viện Báo chí. Ba mẹ đã từng luôn ép tôi thi đại học Y, nối nghiệp ba đời của gia đình. Quãng thời gian đó thật sự tồi tệ. Tôi cảm thấy lạc lõng ở ngay chính ngôi nhà của mình. Nhưng tôi đã mạnh mẽ vượt qua. Hay thật, và giờ tôi đã là sinh viên Học viện Báo chí, thực hiện đúng ước mơ của mình, và xứng đáng với hi vọng của ai đó đã luôn dành cho tôi năm trước.
Tôi vô thức bước đến trường Nam Văn. Nơi ấy thật nhiều kỉ niệm, thật nhiều mộng mơ, thật nhiều thứ để nhớ. Sân trường, ghế đá, gốc phượng, kể cả cái bãi xe nơi xảy ra biết bao nhiêu là chuyện.
- Vi Yến!
Đang mơ màng tôi chợt nghe tiếng gọi. Là thầy Phan. Tự dưng tôi nhớ những ngày đầu năm học của năm về trước. Tôi cũng đang thơ thẩn bước vào trường, thầy Phan cũng gọi tôi, và sau đó là mắng vốn về cái tên hay nghịch lớp A vì tội bỏ áo ngoài quần.
Tôi doạ tôi sẽ mách cô, hắn theo nài nỉ mãi. Tôi bắt hắn gọi tôi là “chị” tôi mới tha. Nhưng cuối cùng cô Ly cũng biết, thế là tôi phải làm kiểm điểm.
Tháng ngày sôi nổi ấy, thật sự qua rồi...
Tôi quay lại chào thầy Phan. Chợt thấy bên cạnh thầy chẳng còn bóng dáng thằng nhóc hay nghịch, lòng tôi trống vắng lạ!
Thầy vui mừng:
- Yến biết kết quả chưa? Yến đỗ đại học nào?
- Học viện Báo chí ạ.
- Ôi chúc mừng nhé! Lâu rồi không gặp, hôm nay thấy em chững chạc hẳn. Thế này thì mấy chàng sinh viên mê chết được!
Tôi cười, rồi hỏi:
- Thế cô Ly đâu rồi thầy?
- Cô đang xử tên nào quậy phá trong kia.
- Bao giờ có thiệp cưới hở thầy?
- Năm sau, năm sau nhé! A nhớ về đông đủ nhé!
Rồi như chợt nhớ ra, thầy hỏi tiếp:
- Em có tin tức gì từ Vỹ Thiên không?
Tôi lắc đầu:
- Không ạ. Facebook, điện thoại, Zalo đều không liên lạc được.
Thầy hạ giọng:
- Thôi em đừng buồn. Chuyện cũng đã qua. Có duyên thì sẽ gặp lại thôi mà.
Tôi cũng nghĩ như thầy. Từ khi hắn biến mất không còn một dấu vết đến nay, lúc nào tôi cũng nuôi hi vọng được gặp lại hắn, vì tôi tin duyên chúng tôi chưa cạn.
Cô Ly bước ra, vui vẻ trò chuyện với tôi. Cô bảo cái đám nhí nhố A năm ấy thật đáng nhớ. Đứa nào cũng dễ thương, nghịch như quỷ mà bây giờ đứa nào cũng đỗ đại học, cao đẳng cả rồi.
Tạm biệt thầy và cô, tạm biệt ngôi trường đầy kỉ niệm, tạm biệt thành phố thân thương, ngày mai tôi một mình đi tìm tương lai cho mình - cái tương lai mà khó khăn lắm tôi mới giành được quyền quyết định từ gia đình.
Thủ đô nhộn nhịp và ồn ào, chẳng giống cái thành phố bé nhỏ yên bình của tôi. Ba mẹ dẫn tôi đi tìm nhà trọ, ở với tôi một buổi rồi về. Tối một mình ở phòng trọ tôi vừa háo hức vừa nhớ nhà. Rồi lại nhớ hắn...
Trường tôi học cách nhà trọ không xa mấy nên tôi đi bộ. Ngày đầu tiên tôi đã đi thật sớm. Thực ra chẳng phải tôi siêng gì, chỉ là tối không ngủ được nên sáng đi sớm tí.
Tôi lần mò tìm phòng học, chọn cho mình một góc gần cửa sổ. Tốt, view rất tốt!
Tôi lặng lẽ nhìn từng người bước vào lớp, thỉnh thoảng mỉm cười khi có ai nhìn lại tôi.
Lớp đến khá đông đủ, tầm nhìn cũng bị che khuất bởi những người bàn trên. Ngồi cạnh tôi là một cô bạn đeo kính xinh xắn, tên Hân. Bên cạnh Hân là Khôi, một anh chàng khá đẹp trai.
Tôi vui vẻ trò chuyện với hai người bạn mới. Cả lớp đang xôn xao chợt im lặng, hướng ánh nhìn ra cửa. Một chàng trai cao lớn bước vào, có vẻ vội vã.
Tôi tò mò rướn người lên nhìn. Và trong phút ấy, tim tôi như ngừng đập. Cậu con trai ấy... là... là hắn!? Là hắn ư, Cao Vỹ Thiên ư, cái tên tôi mong nhớ năm qua ư? Mọi thứ... đơn giản đến bất ngờ thế à???
Hắn phát hiện mọi người nhìn hắn thì đỏ mặt, bẽn lẽn gãi đầu, bối rối bước vào chỗ ở cuối lớp. Hắn có đi ngang bàn tôi, lướt ánh mắt qua tôi rồi đi thẳng. Tim tôi đau nhói. Hắn, không nhận ra tôi?
Bao nhiêu suy nghĩ lộn xộn trong đầu tôi. Buổi học đầu tiên là buổi học lòng tôi đầy sóng gió.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?