"Vâng, con hiểu rồi. Còn có một việc, mẹ, con không biết mình làm có đúng hay không?"
"Hả? Chuyện gì?"
"vào sinh nhật con, Lăng Tị Hiên tặng con một chiếc vòng đeo tay bằng bạch kim, nặng hai mươi mấy gam, con cảm thấy quá quý giá, nhưng anh ấy không để tâm cho lắm. Lúc ấy con nhận, sau đó lại đưa nó cho mẹ Lăng Tị Hiên, bà ấy vốn kiên quyết không cầm, nhưng con nói con không phải bạn gái Lăng Tị Hiên nên không thể nhận lấy quà tặng quý như vậy của anh ấy, vì vậy bà ấy đã nói rằng sẽ giữ thay con trước, chờ đến khi con đồng ý với Lăng Tị Hiên thì bà ấy sẽ đưa lại."
"Con nghĩ nếu như lần này mẹ Lăng Tị Hiên đưa cho con, có phải con nên cầm hay không?"
"Vâng."
"Ừ...... Mẹ cảm thấy có thể." Mẹ Lâm nói.
"A, vậy thì tốt." Nói với mẹ những chuyện này, Lâm Dung cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Về đến nhà, mẹ Lâm lo Lâm Dung không biết mở miệng thế nào nên gửi trước cho Lăng Tị Hiên một tin nhắn: ‘Tị Hiên, cháu thích Lâm Dung, bác đã biết, Lâm Dung cũng thích cháu, bác hi vọng cháu và con bé đều nghiêm túc đối với nhau, ở cùng nhau thật vui vẻ.’
Sau khi thấy tin nhắn, thật lâu sau, Lăng Tị Hiên mới phản ứng được là chuyện gì xảy ra, anh đang dùng cơm liền vui mừng uống một hơi cạn luôn ly rượu lớn ở trước mặt mình, người xung quanh đều kinh ngạc nhìn anh.
"Tị Hiên, đó là một ly rượu trắng." Chu Lập ở bên cạnh nhắc nhở anh. Ba của Chu Lập cũng là thủ trưởng quân khu giống như anh, chỉ là Chu Lập là doanh trưởng. Hai người lên đại học cùng một lúc, nhưng mà bởi vì anh vượt lớp ở cấp ba, cho nên Chu Lập lớn hơn anh mấy tuổi.
"Tôi biết rõ." Lăng Tị Hiên đứng lên. Thật ra thì anh căn bản cũng không biết vừa rồi mình uống cái gì. "Tôi đi gọi điện thoại." Cũng không để ý ba của mình cũng ở đây ăn cơm cùng mình.
Sau khi đi ra, Lăng Tị Hiên ngồi vào trong xe khẩn trương nửa ngày, cũng suy tính nửa ngày, quyết định hay là gọi điện cho mẹ Lâm Dung trước.
"Bác, là cháu, Lăng Tị Hiên, chuyện đó..." Mặc dù đã sớm nghĩ xong nên nói gì, nhưng lời nói của Lăng Tị Hiên vẫn còn có chút không mạch lạc.
Mẹ Lâm cười. Đứa nhỏ này, nhanh như vậy đã gọi điện thoại tới đây, đoán chừng là vui đến quên hết mọi thứ rồi nhỉ?
"Bác hiểu. Cháu thấy tin nhắn rồi đúng không?"
"Vâng, cháu thấy rồi. Bác, bác nói là sự thật sao? Dung Dung nói cô ấy yêu thích cháu ạ?" Lăng Tị Hiên vẫn có chút không tin tưởng.
"Đúng vậy. Hôm nay nó nói cho bác biết, bác cảm thấy có thể nó sẽ không lập tức nói cho cháu biết, cho nên nói cho cháu trước."
"Cám ơn bác, bác gái. Bác thật sự không phản đối chuyện Lâm Dung nói chuyện yêu thương với cháu khi vẫn còn học năm nhất đại học sao? Nếu như bác lo lắng, bọn cháu có thể đợi một năm." Không phải là Lăng Tị Hiên khách khí mới nói vậy. Anh nhớ rằng Lâm Dung đã từng nói rằng không muốn yêu đương sớm như vậy, anh cũng đã đồng ý với cô rằng sẽ không tạo cho cô bất kỳ áp lực nào. Biết Lâm Dung thích mình, anh đã rất vui mừng, rất thỏa mãn, như vậy cho dù chờ một năm cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, anh nguyện ý.
"Đúng vậy, sao bác lại phản đối chứ. Bác biết rõ cháu thật sự thích Lâm Dung, hơn nữa, làm giáo viên, bác cũng tin tưởng cháu như vậy. Hiện tại Dung Dung chỉ là bắt đầu thích cháu, có thể không đạt được mức độ tình cảm mà cháu dành cho con bé, nhưng bác hi vọng cháu đối xử tốt với nó, giúp đỡ nó. Chỉ cần cháu nghiêm túc cố gắng, bác tin một ngày nào đó con bé cũng sẽ yêu thương cháu giống như cháu yêu nó." Bây giờ mẹ Lâm hoàn toàn đứng ở vị trí của một người mẹ suy nghĩ cho con gái để dặn dò Lăng Tị Hiên. Từ nhỏ Lâm Dung đã là hòn ngọc quý trên tay bà, bởi vì cô đủ ưu tú, cho nên bà càng thêm thương yêu cô, thích cô. Làm một người mẹ, bà dĩ nhiên không hy vọng con gái của mình chịu một chút uất ức nào.
Lăng Tị Hiên nghe cũng rất cảm động: "Bác, cháu hiểu rõ. Bây giờ Lâm Dung có thể tiếp nhận cháu... cháu cũng đã rất vui mừng. Cháu hiểu tâm tình làm mẹ của bác, cho nên cháu sẽ thương cô ấy giống như bác, chăm sóc, bảo vệ cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu uất ức."
"Vậy thì tốt, Tị Hiên, cháu có thể làm được như vậy là tốt." Mẹ Lâm cảm thấy được an ủi rất nhiều: "Vậy cháu gọi điện thoại cho Dung Dung, nói chuyện với con bé một lúc, hỏi xem rốt cuộc con bé nghĩ như thế nào."
"Được ạ. Bác gái, nếu có thời gian, cháu sẽ tới thăm bác." Lăng Tị Hiên nghĩ, dù cuối tuần này có bận rộn hơn nữa thì cũng phải rút ra một ngày để đi tới nhà Lâm Dung một lần.
Cúp điện thoại, anh gọi điện thoại cho cha mình, nói mình không thể về ăn cơm được. Anh muốn hàn huyên cùng Lâm Dung lâu một chút.
Lâm Dung thấy mẹ mình nghe điện thoại, biết là bà gọi cho Lăng Tị Hiên, đoán được một lát sau anh sẽ gọi điện thoại cho mình, không khỏi khẩn trương: "Mẹ, mẹ nói xem con nên nói gì với anh ấy? Con rất bối rối."
Mẹ Lâm không nhịn được cười: "Muốn nói cái gì thì nói cái đó, cậu ấy hỏi con cái gì thì phải trả lời cái đó, cái này thì có cái gì để gấp gáp đâu?”
"Nhưng con sợ, con không nhận điện thoại, mẹ ở lại thêm một lúc nữa rồi nhận giúp con đi, con đi ra ngoài tìm chị họ Đình Đình của con chơi cùng!" Lâm Dung nói xong, không đợi mẹ đồng ý liền chạy đi.
"Aizzz, Dung Dung......" Mẹ Lâm không gọi cô lại, bất đắc dĩ cười cười, cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Lăng Tị Hiên.
"Tị Hiên, hiện tại cháu đừng gọi cho Lâm Dung, có thể là con bé còn không biết nên nói gì với cháu, một mình chạy ra ngoài mấy rồi." Mẹ Lâm cười cười giải thích với Lăng Tị Hiên.
"A, được, cảm ơn bác gái. Vậy cuối tuần cháu qua nhà được không ạ? Bác có ở nhà không?" Lăng Tị Hiên có hơi thất vọng, cười khổ nghĩ, Lâm Dung vẫn luôn có khả năng khiến anh mừng hụt.
"Có thể chủ nhật bác sẽ không ở nhà, chỉ là Lâm Dung khẳng định có, cháu có thể tới." Sắp bước sang năm mới, người nhà của học sinh mời bà tới ăn cơm cũng ngày càng nhiều, cả ngày thứ sáu, thứ bảy cùng chủ nhật mỗi tuần, bất kể là buổi sáng hay buổi tối, mẹ Lâm luôn không thể ở nhà.
"Vậy thì được, chủ nhật cháu ghé vào nhà chơi một bữa ạ."
Về đến nhà, mẹ Lăng nhìn thấy anh không trở về cùng chồng mình, nghi ngờ hỏi: "Ba con đâu?"
"A, ba vẫn còn đang ăn cơm."
Lần này mẹ Lăng còn kinh ngạc: "Một mình con chạy về làm gì? Không phải hôm nay các con liên hoan kết thúc năm sao?"
"Ai nha, mẹ, mẹ lấy cho con chút đồ ăn trước đã, mới vừa uống nhiều rượu, dạ dày con khó chịu lắm." Bởi vì chưa ăn thứ gì liền uống nhiều rượu trắng như vậy, hiện tại Lăng Tị Hiên tại mới phát giác ra dạ dày nóng rực như đang bốc cháy.
Mẹ Lăng vội lấy cho anh một bát cháo, hai cái bánh bao cùng chút thức ăn. Nhìn Lăng Tị Hiên không có chút hình tượng nào mà ăn như hổ đói, mẹ Lăng không khỏi càng buồn bực hơn. Đói như vậy mà sao con trai mình lại không ăn đồ ăn trong bữa tiệc vậy?
"Vừa rồi, mẹ Lâm Dung gọi cho con một cuộc điện thoại." Ăn xong hơn nửa cái bánh bao, Lăng Tị Hiên mới nói ra một câu.
"Thật sao? Bà ấy đã nói gì với con?" Mẹ Lăng vừa nghe xong thì cũng lên tinh thần: "Con không có không biết lễ phép chứ?" dien#d$anl;equ`y’do8n
"Dĩ nhiên không có. Mẹ, con có không đúng mực như vậy sao? Bác Lâm nói bác ấy đồng ý cho con và Lâm Dung thành một đôi, Lâm Dung cũng đồng ý làm bạn gái con, ha ha ha..." Lăng Tị Hiên vui mừng bật cười.
Mẹ Lăng nghe vậy cũng rất vui vẻ: "Là Dung Dung nói cho mẹ con bé biết sao?"
"Vâng, dạ, mẹ, chủ nhật này con chuẩn bị tới nhà Lâm Dung." Lăng Tị Hiên vừa ăn vừa nói.
"Tốt, nên đi. Đúng rồi…" Mẹ Lăng còn chưa nói hết đã chạy lên phòng ngủ của bà ở trên lầu, chỉ chốc lát lại mang một cái hộp xuống: "Đưa cái này cho Dung Dung, dù sao hiện tại con bé cũng nên giữ."
Lăng Tị Hiên nghi ngờ mở hộp ra, là chiếc lắc tay bạch kim mình tặng cho Lâm Dung: "Hả? Tại sao mẹ lại giữ cái này vậy? Con tặng nó cho Lâm Dung rồi mà."
"Đứa bé kia chết sống không cần, kiên quyết đưa cho mẹ giữ, mẹ không thể làm gì khác hơn là nói đợi đến khi con bé đồng ý với con rồi đưa lại. Lần này con đi vừa đúng giao nó lại cho con bé, con bé cũng sẽ không trả lại nữa."
"Lâm Dung thật là, vậy mà lại không bàn bạc với con." Lăng Tị Hiên vừa tức lại vừa đau lòng.
"Tị Hiên, Lâm Dung là một đứa bé ngoan, không giống những người khác, con phải đối xử tối với người ta." Mẹ Lăng nói.
"Con hiểu rõ. Mẹ, con thích cô ấy hơn mẹ." Lăng Tị Hiên cười.
"Còn nữa, mang theo đồng hồ đeo tay con mua đi, không phải con nói là chờ Dung Dung đồng ý thì sẽ tặng con bé sao?" Mẹ Lăng chỉ sợ Lăng Tị Hiên quên, dặn dò anh.
"Con, con nhớ rõ, con sao có thể quên chuyện này."
Sau khi Lăng Trung Thiên trở về, bất mãn hỏi Lăng Tị Hiên: "Hôm nay xảy ra chuyện gì?" Liên hoan cuối năm là một hoạt động tương đối long trọng, tất cả mọi người đều tham gia, Lăng Tị Hiên cơm cũng không ăn liền chạy về, thật sự kỳ cục. Die#nda!n~leq^uy*don
Không đợi Lăng Tị Hiên nói gì, mẹ Lăng liền cười tươi vượt lên nói cho chồng biết trước: "Lâm Dung đồng ý làm bạn gái của Tị Hiên, anh cũng không thể không cho con trai vui mừng một chút chứ?" Nói xong liền đẩy ông lên trên lầu: "Anh nha, mau đi tắm rửa đi."
Thứ bảy, đã là ngày 25 tháng 12 rồi, chỉ có Lâm Dung ở nhà xem tivi một mình, Lăng Tị Hiên không báo trước liền trực tiếp tới, cho đến khi đi tới trước cửa, anh mới lấy điện thoại di động ra cho gọi điện thoại cho Lâm Dung: "Này, Dung Dung, là anh, mở cửa trước đã." Bên ngoài rất lạnh.
Lâm Dung sợ hết hồn, vội mở cửa phòng, nhìn Lăng Tị Hiên cầm một đống đồ đang đứng ở bên ngoài, không chút khách khí hỏi anh: "Ai cho anh đến nhà em?"
"Lâm Dung, tại sao mỗi lần anh đến nhà em, em đều hung dữ như vậy?" Lăng Tị Hiên dở khóc dở cười, lần đầu tiên anh tới, Lâm Dung cũng không chút khách khí như vậy.
"Em cứ như vậy đó, ai cho anh tới!?"
"Được rồi được rồi, Dung Dung, cho anh tiến vào trước được không? Bên ngoài lạnh quá." Lăng Tị Hiên cười khổ.
Lâm Dung không lên tiếng, cho Lăng Tị Hiên đi vào, sau đó rót cho anh một ly trà nóng: "Uống nhanh một chút, chớ để bị cảm." Bầu không khí trong nhà rất ấm áp, nhiệt độ trong phòng chênh lệch với bên ngoài độ quá lớn, như vậy rất dễ bị cảm.
Lăng Tị Hiên cũng không khách khí, nhận lấy trà liền uống.
"Anh còn chưa nói, ai cho anh đến nhà em!"
"Ngày đó anh gọi điện thoại cho em, em không nhận. Khi bác gái gọi cho anh đã nói, bác không thong báo cho em sao?" Lăng Tị Hiên hỏi.
"Không có, anh tới nơi này làm gì? Ba mẹ em cũng không ở nhà."
"Cũng là bởi vì hai bác đều không ở nhà, cho nên anh mới tới đây, tới nấu cơm cho em đó." Lăng Tị Hiên nói. Anh quả thật là muốn như vậy, nếu không anh thật sự lo lắng tới việc trưa nay Lâm Dung ăn cái gì.
"Thật sự chỉ là để làm cơm?" Lâm Dung không tin.
"Không phải, còn muốn cho em cái này." Lăng Tị Hiên kéo tay phải Lâm Dung qua, lấy chiếc lắc tay bạch kim kia ra từ trong túi, đeo lên cho cô: "Em đồng ý với mẹ anh rằng chờ khi làm em làm bạn gái của anh rồi sẽ nhận lại nó, hiện tại không thể cự tuyệt chứ?" Truyện chỉ đăng trên di_en+dan)le$qu_y-do0n
Lâm Dung có chút xấu hổ cúi đầu, không biết nên nói gì.
Lăng Tị Hiên cười nhìn cô, lại kéo tay trái của cô qua, lấy đồng hồ đeo tay ra, đeo lên cho cô.
"Anh vừa làm gì vậy?" Lâm Dung muốn thu tay của mình về.
"Đừng động, nghe lời." Không được dùng sức kéo cô, Lăng Tị Hiên không thể làm gì khác hơn là đặt tay Lâm Dung lên khay trà: "Đồ đôi nha, chúng ta mỗi người một chiếc." Nói xong, Lăng Tị Hiên cho Lâm Dung nhìn chiếc đồng hồ của mình một chút.
"Ai nói muốn làm người yêu của anh vậy hả?" Lâm Dung nhỏ giọng khiếu nại.
Lăng Tị Hiên cười, đưa tay nâng cằm Lâm Dung lên, để cô nhìn mình: "Em đồng ý với anh rồi, không phải sao? Dung Dung, bắt đầu từ hôm nay, em là bạn gái của anh."
Lâm Dung mê man nhìn Lăng Tị Hiên. Hơn một tuần lễ không nhìn thấy anh, mặc dù mỗi lần đều là Lăng Tị Hiên nói muốn gặp cô ở trong điện thoại, còn cô chưa bao giờ nói qua, nhưng nói không muốn gặp anh là giả. Cố gắng mở to mắt nhìn Lăng Tị Hiên, quần tây màu xám bạc nhàn nhã, bên trong chiếc áo khoác màu xám tro là một chiếc áo lông cừu màu sáng, bởi vì áo lông là cổ thấp, cho nên trên cổ anh còn quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ cùng màu với áo ngoài, quần áo thật dày cũng không thể che kín vóc người cao lớn hoàn mỹ của anh. Lăng Tị Hiên vẫn ưa mặc trang phục màu xám, mặc dù khiêm tốn, nhưng lại không có dáng vẻ dơ dáy bẩn thỉu của quần áo màu xám bình thường, mà ngược lại còn bởi vì một loại kín kẽ, sạch sẽ, thoải mái hoa lệ mà dễ dàng hấp dẫn được nhiều ánh mắt hơn. Lâm Dung đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình cũng tan rã theo ánh mắt, người trước mắt có chút mơ hồ, giống như rất xa, nhưng đang ở trước mắt. Giờ cô mới hiểu được lựa chọn của mình đến tột cùng ý vị như thế nào. Ý nghĩa của việc chính là hoàn toàn đưa Lăng Tị Hiên vào cuộc sống của mình, giống như cha mẹ chính mình. Cô cầm tay Lăng Tị Hiên đặt ở trên mặt mình, giống như có chút không tin tưởng: "Có thật không, Lăng Tị Hiên?" die@nd!anl#EquYd_on
Lăng Tị Hiên buồn cười: "Đương nhiên là thật. Sao vậy, không vui?"
"Không có, không có, chính là nhất thời không quen." Lâm Dung vội nói.
"Không sao, anh sẽ cho em đủ thời gian để làm quen, được không?" Lăng Tị Hiên luôn có chút bá đạo đột nhiên cực kỳ dịu dàng, đáp lại.
Lâm Dung lại bắt đầu gấp gáp: "Không...... Không cần như vậy. Bây giờ chúng ta phải đi mua đồ, em muốn ăn rất nhiều món ăn ngon vào buổi trưa."
"Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta đi." Nói xong, anh kéo tay Lâm Dung.
Siêu thị cách nhà rất gần nên hai người đi bộ. Bởi vì trời lạnh, trước khi ra ngoài, Lăng Tị Hiên bao kín Lâm Dung lại, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Nhìn một đống đồ vừa mua về, Lâm Dung vui vẻ kể ra tất cả những món ăn có thể làm cho Lăng Tị Hiên, Lăng Tị Hiên không nhịn được cười: "Dung Dung, em kể như vậy, ít nhất cũng đã có hai mươi mấy món ăn. Chúng ta có hai người, khẳng định ăn không hết, nếu như làm hết, vậy khẳng định em cũng đã đợi đến đói bụng. Chọn ra món em thích ăn để anh làm, có được không?"
"A, được rồi."
Edit: Nhật Dương
Sau khi đưa Lâm Dung tới trường học về, tâm tình Lăng Tị Hiên cực kỳ tốt. Anh gọi điện thoại cho mẹ Lăng hỏi bà hôm qua đã nói gì với Lâm Dung, sau đó lại hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy cuối cùng thì Lâm Dung sẽ chịu con sao?"
"Mẹ cho là con sẽ hỏi mẹ cảm thấy Lâm Dung như thế nào đấy!" Mẹ Lăng bất mãn, vấn đề trọng yếu như vậy, con trai thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi, rõ ràng là không để ý đến thái độ của bà.
"Này còn phải hỏi sao ạ? Hơn nữa mẹ cảm thấy cô ấy không tốt cũng không có biện pháp, là hai người chúng con muốn ở cùng nhau, chỉ cần con thích là được." Lăng Tị Hiên lơ đễnh.
"Náo loạn nửa ngày, ý kiến của mẹ chẳng có chút tác dụng gì à?"
"Kìa mẹ, con không có ý đó, con thấy mẹ cũng thật thích Dung...... Lâm Dung." Thiếu chút nữa là Lăng Tị Hiên đã kêu Dung Dung, hoàn hảo kịp thời sửa lại.
"Được được được, mẹ không cãi với con." Mẹ Lăng nói: "Mẹ rất thích con bé, con cố thêm chút nữa, mẹ thấy hi vọng rất lớn, mẹ rất mong bồng cháu rồi, con nhanh lên một chút." Lăng Tị Hiên chỉ có một người chị lớn hơn anh chín tuổi, cùng anh rể quản lý một công ty lớn, một năm cũng không trở về nhà được mấy lần, mẹ Lăng đã năm mươi tuổi, nhìn các đồng nghiệp và bạn bè xung quanh hoặc là về hưu chơi đùa với cháu cả ngày hoặc là ở đơn vị hai ba câu đều không rời câu "Tiểu tổ tông nhà chúng tôi ấy à", mẹ Lăng cực kỳ hâm mộ, luôn muốn Lăng Tị Hiên nhanh chóng kết hôn.
"Con biết con biết. Còn có chuyện gì không ạ?" Lăng Tị Hiên sợ nhất là mẹ Lăng suốt ngày nói mấy chuyện ôm cháu.
"Con đừng quên đợi hai ngày nữa lúc ba con trở về thì để Lâm Dung lại đến nhà chúng ta, dù sao thì con cũng phải nói chuyện này cho ba con biết một chút?"
"Ai nha sao vậy được, chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên, chờ Lâm Dung chịu con rồi con lại mang cô ấy đến, nếu không cuối cùng người ta không cần con nữa, con cũng mất mặt." Đưa Lâm Dung về nhà một lần anh cũng đã đủ mạo hiểm rồi, huống chi là có cơ hội tốt như vậy. Nói giỡn, nếu như thật sự lại về một lần, đoán chừng Lâm Dung chắc chắn sẽ không để ý đến anh.
"Tùy con, nhưng chuyện này con phải để cho ba con biết."
"Được, mẹ nói với ba con đi ạ, buổi trưa con về nhà ăn cơm."
Đi tới lầu dưới phòng mình, đột nhiên Lăng Tị Hiên mới nhớ chìa khóa đều ở chỗ Lâm Dung, không vào được, anh chỉ có thể lái xe về nhà.
Lâm Dung đang nghe giảng, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Lăng Tị Hiên: Anh xem qua hình của anh ta rồi, bộ dáng kém xa anh. Lăng Tị Hiên nhìn kỹ hình của Ngô Chí, không tới một mét bảy, người vốn đã rất đen lại mặc một chiếc áo màu xám đậm, tóc giống như lâu rồi chưa cắt, cả người có vẻ vừa loạn vừa bẩn, thật sự không thế nào đập vào mắt. Thật ra thì nhìn kỹ khuôn mặt cũng không kém ngược lại có thể chấp nhận. Lại nhìn những thứ khác, học tập cũng không tốt bằng Lâm Dung—— bất quá nói đi thì cũng phải nói lại không có mấy người học tốt như Lâm Dung, điều kiện gia đình thật sự không được tốt lắm, nhìn những thứ này dầu gì Lăng Tị Hiên cũng khá vui vẻ, mặc dù biết Lâm Dung thích một người sẽ không quan tâm tướng mạo tiền tài nhưng cô ấy nhất định quan tâm tính tình và nhân phẩm, ở phương diện này thì Ngô Chí không có cách nào so được với anh.
Lâm Dung không kịp phản ứng anh nói tới ai, hỏi: Anh ta là ai?
Sau đó lập tức lại gửi qua một tin: Còn kém hơn anh? Vậy thì rất xấu xí đó, trên thế giới có người như vậy sao? Nhắn xong tưởng tượng ra nét mặt của Lăng Tị Hiên, nhịn không được cười khẽ. ◘•○•lqđ
Mới vừa gửi tin thứ hai thì Lăng Tị Hiên đã trả lời: Ngô Chí.
Lát sau lại tới một tin: Dung Dung, nếu như có một ngày anh còn trẻ mà chết sớm thì nhất định là bị em tức chết. Thấy tin nhắn, mặc dù Lăng Tị Hiên không tức giận nhưng lại cảm thấy bất đắc dĩ, miệng lưỡi của Lâm Dung chưa bao giờ tha cho anh.
Lâm Dung lại nhắn: Nếu như anh thật sự chết, cũng không phải còn trẻ chết sớm mà bởi vì anh đã già, sớm qua độ tuổi đó rồi. Lâm Dung cố ý mắng anh, Lăng Tị Hiên mới hai mươi mốt tuổi lớn hơn cô hai tuổi, căn bản không thể xem là già.
Lăng Tị Hiên không để ý Lâm Dung nhạo báng: Dung Dung, nghiêm túc trả lời anh, em thích anh nhiều hơn hay Ngô Chí nhiều hơn?
Lâm Dung không ngờ anh đột nhiên hỏi vậy, nhắn lại: Đều không thích.
Lăng Tị Hiên thấy tin nhắn trái tim nhất thời lạnh một nửa, một lúc sau mới bình tĩnh lại, cố nén sự khó chịu trong lòng nhắn: Trong mắt em, anh và anh ta không có gì khác nhau sao? Nhắn xong lập tức căng thẳng không thôi, vẫn luôn cầm điện thoại di động, trong lòng mâu thuẫn nói không ra lời —— mong Lâm Dung nhanh trả lời nhưng lại sợ thấy được kết quả làm anh thất vọng. Bởi vì khẩn trương nên bàn tay cầm điện thoại di động tay ngoài một tầng mồ hôi mỏng còn đang khẽ run.
Anh chàng ngốc này, rõ ràng là cô rất ghét anh ta không ghét anh, Lâm Dung nghĩ lại, nhắn: Có khác nhau, em ghét anh ta nhiều hơn chán ghét anh một chút.
Lăng Tị Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định: Chỉ có một chút sao?
Lâm Dung cười, một người đàn ông sao lại để ý đến cái nhìn như vậy, không thể làm gì khác hơn là nhắn lại anh: Không phải một chút, có rất nhiều rất nhiều điểm. Bởi vì em vô cùng ghét anh ta nhưng chỉ chán ghét anh một chút thôi.
Hơi yên tâm nhưng Lăng Tị Hiên vẫn chưa thỏa mãn mà tiếp tục hỏi: Vậy em chán ghét anh cái gì? Anh sửa.
Lâm Dung lập tức nhắn lại: Chán ghét anh gửi tin nhắn cho em lúc đang học, một tiết này em cũng không nghe kỹ.
Khóe miệng Lăng Tị Hiên khẽ giương lên: Chỉ ghét điểm này thôi sao? Vậy bây giờ anh không gửi tin nhắn nữa, chờ lúc em nghỉ giữa giờ anh gọi điện thoại cho em. Được chứ?
Nhìn tin nhắn cuối cùng, Lâm Dung tức giận không nhắn lại. Lăng Tị Hiên dùng tần số kinh người quấy rầy cô, mọi người trong kí túc xá đều cho là cô đang nói chuyện yêu đương, cả ngày xem cô là phạm nhân mà thẩm vấn, cô nói không có ai cũng không tin; nói có, chính cô cũng cảm thấy mình oan uổng; nói thật càng không được, cô đã vì Lăng Tị Hiên mà lừa gạt bạn cùng phòng rồi, thừa nhận thì ký túc xá nhất định sẽ bùng nổ.
"Tối nay cùng ăn cơm chứ?" Lúc nghỉ giữa giờ Lăng Tị Hiên hỏi cô, bây giờ anh hi vọng mỗi ngày anh đều có thể thấy Lâm Dung, mỗi ngày đều có thể ăn cơm với cô, về phần Ngô Chí, anh sẽ không nhắc với Lâm Dung, chuyện này anh muốn tự mình giải quyết, khiến Lâm Dung không còn dính dấp gì với anh ta nữa.
"Em không đi được."
"Sao vậy, buổi tối có việc à?"
"Không có việc gì, em muốn ăn cơm với mấy bạn trong ký túc xá." Lâm Dung sẽ không nói dối: "Mọi người ở chung trong ký túc xá đều ăn cơm chung một chỗ với nhau, lúc nào em cũng không ăn chung chỗ với mấy cô ấy nên tất cả mọi người sẽ hoài nghi em."
"Bại hoại, anh biết rõ còn hỏi, em không thèm nghe anh nói nữa."
"Đợi lát chút Dung Dung, anh là nói trong ký túc xá của em trừ em ra cũng không có ai nói chuyện yêu đương à?"
Vừa nghe lời này, Lâm Dung càng tức giận hơn, cất cao giọng nói: "Cái gì gọi là ngoại trừ em ra? Em có nói chuyện yêu đương rồi sao?"
Lăng Tị Hiên thật sự nhịn không được bật cười: "Được được được, anh nói sai, đừng nóng giận. Những người khác thật không có nói chuyện yêu đương à?" Anh cảm thấy không bình thường, mấy người vừa mới lên đại học, đặc biệt là nữ sinh đều lập tức nói chuyện yêu đương, sẽ không giống như Lâm Dung đối với cái gì cũng thờ ơ, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
"Có nói nhưng bạn trai của họ ở trong trường học, có thể cả ngày đi học chung." Vưu Lệ và Triệu Hân trong ký túc xá của Lâm Dung cũng đã nói chuyện yêu đương rồi, bạn trai của Vưu Lệ là bạn cùng lớp, bạn trai của Triệu Hân là học trưởng của trường. Mặc dù Lâm Dung không thích thái độ hời hợt của bọn họ trong tình yêu nhưng dù sao thì như vậy cũng rất thuận tiện.
"A, là như vậy sao, có phải em cũng hi vọng anh có thể ở trong trường với em à?" Anh nghe ra giọng điệu hâm mộ của Lâm Dung, nghĩ tới anh rốt cuộc có cơ hội thừa lúc vắng mà vào rồi, trong lòng khẽ mừng thầm, nói chữ "à" cũng âm dương quái khí.
"Lăng Tị Hiên anh nghĩ muốn quấn quanh em phải không? Không đúng! Em mới không muốn cùng anh ở chung một chỗ!" Nghe giọng điệu không có ý tốt của Lăng Tị Hiên, Lâm Dung giận ghê gớm, cái tên Lăng Tị Hiên này, sao không để ý đến tình cảnh của cô chút nào vậy?
"Đừng đừng đừng, Dung Dung, em đừng tức giận, anh đùa giỡn thôi, tốt lắm, anh biết rồi, buổi tối em đi ăn cơm với bạn học, chờ em ăn xong anh gọi điện thoại cho em."
"Ừ, được." Cúp mày, Lâm Dung trở lại phòng học, đã bắt đầu lên lớp, cô vội vàng hấp tấp chạy vào phòng học ngồi xuống nghe giảng, điện thoại di động cũng tiện tay đặt ở góc phải trên bàn nhưng một chữ cũng chưa kịp ghi đã nhìn thấy điện thoại di động bị Lý Tiểu Toàn ngồi bên phải cầm, Lý Tiểu Toàn vốn hoài nghi Lâm Dung, thấy cô lên lớp nhắn tin cả tiết, giữa giờ lại đi ra ngoài nghe điện thoại, quyết định phải tìm được chứng cứ của Lâm Dung, cô nàng tà ác nhìn Lâm Dung cười, cầm điện thoại di động của cô mở ra cùng Triệu Hân và Vưu Lệ ở bên kia xem, nhớ đến mấy ngày nay không có thủ tiêu tin nhắn và nhật ký cuộc gọi trong điện thoại di động, lại chột dạ nhìn xem bạn cùng phòng của cô trừng mắt nhìn cô, ngẫm lại thường ngày mấy cô ấy mạnh mẽ, Lâm Dung đột nhiên có một loại cảm giác ngày tận thế đã đến: lần này khẳng định mấy cô ấy đều biết hết rồi, ngày đó ở nhà nhắn tin cho Lăng Tị Hiên xong cũng chưa có xóa đi.
Giảng viên đứng trên bục giảng giảng bài nhưng Lâm Dung đâu còn tâm tư nghe giảng, cô khẩn trương nhìn vẻ mặt biến hóa của mấy cô bạn cùng phòng đầu tiên là nghi ngờ rồi sau đó bừng tỉnh hiểu ra rồi sau đó tức giận cuối cùng cùng chung mối thù nhìn về phía cô, biết bản thân cô nhất định không sống quá buổi trưa hôm nay.
Quả nhiên sau khi tan học, năm người liền bắt cóc Lâm Dung đến một phòng ăn riêng trong nhà ăn của trường, từ đầu đến cuối đều không trả điện thoại di động lại cho cô nên Lâm Dung cũng không có biện pháp thông báo cho Lăng Tị Hiên biết tình huống nguy cấp của cô.
"Nói đi, cậu tự mình khai báo tất cả hay để tụi mình hỏi?" Lý Tiểu Toàn dẫn đầu làm khó dễ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Trịnh Phương.
"Vâng, con hiểu rồi. Còn có một việc, mẹ, con không biết mình làm có đúng hay không?"
"Hả? Chuyện gì?"
"vào sinh nhật con, Lăng Tị Hiên tặng con một chiếc vòng đeo tay bằng bạch kim, nặng hai mươi mấy gam, con cảm thấy quá quý giá, nhưng anh ấy không để tâm cho lắm. Lúc ấy con nhận, sau đó lại đưa nó cho mẹ Lăng Tị Hiên, bà ấy vốn kiên quyết không cầm, nhưng con nói con không phải bạn gái Lăng Tị Hiên nên không thể nhận lấy quà tặng quý như vậy của anh ấy, vì vậy bà ấy đã nói rằng sẽ giữ thay con trước, chờ đến khi con đồng ý với Lăng Tị Hiên thì bà ấy sẽ đưa lại."
"Con nghĩ nếu như lần này mẹ Lăng Tị Hiên đưa cho con, có phải con nên cầm hay không?"
"Vâng."
"Ừ...... Mẹ cảm thấy có thể." Mẹ Lâm nói.
"A, vậy thì tốt." Nói với mẹ những chuyện này, Lâm Dung cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Về đến nhà, mẹ Lâm lo Lâm Dung không biết mở miệng thế nào nên gửi trước cho Lăng Tị Hiên một tin nhắn: ‘Tị Hiên, cháu thích Lâm Dung, bác đã biết, Lâm Dung cũng thích cháu, bác hi vọng cháu và con bé đều nghiêm túc đối với nhau, ở cùng nhau thật vui vẻ.’
Sau khi thấy tin nhắn, thật lâu sau, Lăng Tị Hiên mới phản ứng được là chuyện gì xảy ra, anh đang dùng cơm liền vui mừng uống một hơi cạn luôn ly rượu lớn ở trước mặt mình, người xung quanh đều kinh ngạc nhìn anh.
"Tị Hiên, đó là một ly rượu trắng." Chu Lập ở bên cạnh nhắc nhở anh. Ba của Chu Lập cũng là thủ trưởng quân khu giống như anh, chỉ là Chu Lập là doanh trưởng. Hai người lên đại học cùng một lúc, nhưng mà bởi vì anh vượt lớp ở cấp ba, cho nên Chu Lập lớn hơn anh mấy tuổi.
"Tôi biết rõ." Lăng Tị Hiên đứng lên. Thật ra thì anh căn bản cũng không biết vừa rồi mình uống cái gì. "Tôi đi gọi điện thoại." Cũng không để ý ba của mình cũng ở đây ăn cơm cùng mình.
Sau khi đi ra, Lăng Tị Hiên ngồi vào trong xe khẩn trương nửa ngày, cũng suy tính nửa ngày, quyết định hay là gọi điện cho mẹ Lâm Dung trước.
"Bác, là cháu, Lăng Tị Hiên, chuyện đó..." Mặc dù đã sớm nghĩ xong nên nói gì, nhưng lời nói của Lăng Tị Hiên vẫn còn có chút không mạch lạc.
Mẹ Lâm cười. Đứa nhỏ này, nhanh như vậy đã gọi điện thoại tới đây, đoán chừng là vui đến quên hết mọi thứ rồi nhỉ?
"Bác hiểu. Cháu thấy tin nhắn rồi đúng không?"
"Vâng, cháu thấy rồi. Bác, bác nói là sự thật sao? Dung Dung nói cô ấy yêu thích cháu ạ?" Lăng Tị Hiên vẫn có chút không tin tưởng.
"Đúng vậy. Hôm nay nó nói cho bác biết, bác cảm thấy có thể nó sẽ không lập tức nói cho cháu biết, cho nên nói cho cháu trước."
"Cám ơn bác, bác gái. Bác thật sự không phản đối chuyện Lâm Dung nói chuyện yêu thương với cháu khi vẫn còn học năm nhất đại học sao? Nếu như bác lo lắng, bọn cháu có thể đợi một năm." Không phải là Lăng Tị Hiên khách khí mới nói vậy. Anh nhớ rằng Lâm Dung đã từng nói rằng không muốn yêu đương sớm như vậy, anh cũng đã đồng ý với cô rằng sẽ không tạo cho cô bất kỳ áp lực nào. Biết Lâm Dung thích mình, anh đã rất vui mừng, rất thỏa mãn, như vậy cho dù chờ một năm cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, anh nguyện ý.
"Đúng vậy, sao bác lại phản đối chứ. Bác biết rõ cháu thật sự thích Lâm Dung, hơn nữa, làm giáo viên, bác cũng tin tưởng cháu như vậy. Hiện tại Dung Dung chỉ là bắt đầu thích cháu, có thể không đạt được mức độ tình cảm mà cháu dành cho con bé, nhưng bác hi vọng cháu đối xử tốt với nó, giúp đỡ nó. Chỉ cần cháu nghiêm túc cố gắng, bác tin một ngày nào đó con bé cũng sẽ yêu thương cháu giống như cháu yêu nó." Bây giờ mẹ Lâm hoàn toàn đứng ở vị trí của một người mẹ suy nghĩ cho con gái để dặn dò Lăng Tị Hiên. Từ nhỏ Lâm Dung đã là hòn ngọc quý trên tay bà, bởi vì cô đủ ưu tú, cho nên bà càng thêm thương yêu cô, thích cô. Làm một người mẹ, bà dĩ nhiên không hy vọng con gái của mình chịu một chút uất ức nào.
Lăng Tị Hiên nghe cũng rất cảm động: "Bác, cháu hiểu rõ. Bây giờ Lâm Dung có thể tiếp nhận cháu... cháu cũng đã rất vui mừng. Cháu hiểu tâm tình làm mẹ của bác, cho nên cháu sẽ thương cô ấy giống như bác, chăm sóc, bảo vệ cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu uất ức."
"Vậy thì tốt, Tị Hiên, cháu có thể làm được như vậy là tốt." Mẹ Lâm cảm thấy được an ủi rất nhiều: "Vậy cháu gọi điện thoại cho Dung Dung, nói chuyện với con bé một lúc, hỏi xem rốt cuộc con bé nghĩ như thế nào."
"Được ạ. Bác gái, nếu có thời gian, cháu sẽ tới thăm bác." Lăng Tị Hiên nghĩ, dù cuối tuần này có bận rộn hơn nữa thì cũng phải rút ra một ngày để đi tới nhà Lâm Dung một lần.
Cúp điện thoại, anh gọi điện thoại cho cha mình, nói mình không thể về ăn cơm được. Anh muốn hàn huyên cùng Lâm Dung lâu một chút.
Lâm Dung thấy mẹ mình nghe điện thoại, biết là bà gọi cho Lăng Tị Hiên, đoán được một lát sau anh sẽ gọi điện thoại cho mình, không khỏi khẩn trương: "Mẹ, mẹ nói xem con nên nói gì với anh ấy? Con rất bối rối."
Mẹ Lâm không nhịn được cười: "Muốn nói cái gì thì nói cái đó, cậu ấy hỏi con cái gì thì phải trả lời cái đó, cái này thì có cái gì để gấp gáp đâu?”
"Nhưng con sợ, con không nhận điện thoại, mẹ ở lại thêm một lúc nữa rồi nhận giúp con đi, con đi ra ngoài tìm chị họ Đình Đình của con chơi cùng!" Lâm Dung nói xong, không đợi mẹ đồng ý liền chạy đi.
"Aizzz, Dung Dung......" Mẹ Lâm không gọi cô lại, bất đắc dĩ cười cười, cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Lăng Tị Hiên.
"Tị Hiên, hiện tại cháu đừng gọi cho Lâm Dung, có thể là con bé còn không biết nên nói gì với cháu, một mình chạy ra ngoài mấy rồi." Mẹ Lâm cười cười giải thích với Lăng Tị Hiên.
"A, được, cảm ơn bác gái. Vậy cuối tuần cháu qua nhà được không ạ? Bác có ở nhà không?" Lăng Tị Hiên có hơi thất vọng, cười khổ nghĩ, Lâm Dung vẫn luôn có khả năng khiến anh mừng hụt.
"Có thể chủ nhật bác sẽ không ở nhà, chỉ là Lâm Dung khẳng định có, cháu có thể tới." Sắp bước sang năm mới, người nhà của học sinh mời bà tới ăn cơm cũng ngày càng nhiều, cả ngày thứ sáu, thứ bảy cùng chủ nhật mỗi tuần, bất kể là buổi sáng hay buổi tối, mẹ Lâm luôn không thể ở nhà.
"Vậy thì được, chủ nhật cháu ghé vào nhà chơi một bữa ạ."
Về đến nhà, mẹ Lăng nhìn thấy anh không trở về cùng chồng mình, nghi ngờ hỏi: "Ba con đâu?"
"A, ba vẫn còn đang ăn cơm."
Lần này mẹ Lăng còn kinh ngạc: "Một mình con chạy về làm gì? Không phải hôm nay các con liên hoan kết thúc năm sao?"
"Ai nha, mẹ, mẹ lấy cho con chút đồ ăn trước đã, mới vừa uống nhiều rượu, dạ dày con khó chịu lắm." Bởi vì chưa ăn thứ gì liền uống nhiều rượu trắng như vậy, hiện tại Lăng Tị Hiên tại mới phát giác ra dạ dày nóng rực như đang bốc cháy.
Mẹ Lăng vội lấy cho anh một bát cháo, hai cái bánh bao cùng chút thức ăn. Nhìn Lăng Tị Hiên không có chút hình tượng nào mà ăn như hổ đói, mẹ Lăng không khỏi càng buồn bực hơn. Đói như vậy mà sao con trai mình lại không ăn đồ ăn trong bữa tiệc vậy?
"Vừa rồi, mẹ Lâm Dung gọi cho con một cuộc điện thoại." Ăn xong hơn nửa cái bánh bao, Lăng Tị Hiên mới nói ra một câu.
"Thật sao? Bà ấy đã nói gì với con?" Mẹ Lăng vừa nghe xong thì cũng lên tinh thần: "Con không có không biết lễ phép chứ?" dien#d$anl;equ`y’do8n
"Dĩ nhiên không có. Mẹ, con có không đúng mực như vậy sao? Bác Lâm nói bác ấy đồng ý cho con và Lâm Dung thành một đôi, Lâm Dung cũng đồng ý làm bạn gái con, ha ha ha..." Lăng Tị Hiên vui mừng bật cười.
Mẹ Lăng nghe vậy cũng rất vui vẻ: "Là Dung Dung nói cho mẹ con bé biết sao?"
"Vâng, dạ, mẹ, chủ nhật này con chuẩn bị tới nhà Lâm Dung." Lăng Tị Hiên vừa ăn vừa nói.
"Tốt, nên đi. Đúng rồi…" Mẹ Lăng còn chưa nói hết đã chạy lên phòng ngủ của bà ở trên lầu, chỉ chốc lát lại mang một cái hộp xuống: "Đưa cái này cho Dung Dung, dù sao hiện tại con bé cũng nên giữ."
Lăng Tị Hiên nghi ngờ mở hộp ra, là chiếc lắc tay bạch kim mình tặng cho Lâm Dung: "Hả? Tại sao mẹ lại giữ cái này vậy? Con tặng nó cho Lâm Dung rồi mà."
"Đứa bé kia chết sống không cần, kiên quyết đưa cho mẹ giữ, mẹ không thể làm gì khác hơn là nói đợi đến khi con bé đồng ý với con rồi đưa lại. Lần này con đi vừa đúng giao nó lại cho con bé, con bé cũng sẽ không trả lại nữa."
"Lâm Dung thật là, vậy mà lại không bàn bạc với con." Lăng Tị Hiên vừa tức lại vừa đau lòng.
"Tị Hiên, Lâm Dung là một đứa bé ngoan, không giống những người khác, con phải đối xử tối với người ta." Mẹ Lăng nói.
"Con hiểu rõ. Mẹ, con thích cô ấy hơn mẹ." Lăng Tị Hiên cười.
"Còn nữa, mang theo đồng hồ đeo tay con mua đi, không phải con nói là chờ Dung Dung đồng ý thì sẽ tặng con bé sao?" Mẹ Lăng chỉ sợ Lăng Tị Hiên quên, dặn dò anh.
"Con, con nhớ rõ, con sao có thể quên chuyện này."
Sau khi Lăng Trung Thiên trở về, bất mãn hỏi Lăng Tị Hiên: "Hôm nay xảy ra chuyện gì?" Liên hoan cuối năm là một hoạt động tương đối long trọng, tất cả mọi người đều tham gia, Lăng Tị Hiên cơm cũng không ăn liền chạy về, thật sự kỳ cục. Die#nda!n~leq^uy*don
Không đợi Lăng Tị Hiên nói gì, mẹ Lăng liền cười tươi vượt lên nói cho chồng biết trước: "Lâm Dung đồng ý làm bạn gái của Tị Hiên, anh cũng không thể không cho con trai vui mừng một chút chứ?" Nói xong liền đẩy ông lên trên lầu: "Anh nha, mau đi tắm rửa đi."
Thứ bảy, đã là ngày 25 tháng 12 rồi, chỉ có Lâm Dung ở nhà xem tivi một mình, Lăng Tị Hiên không báo trước liền trực tiếp tới, cho đến khi đi tới trước cửa, anh mới lấy điện thoại di động ra cho gọi điện thoại cho Lâm Dung: "Này, Dung Dung, là anh, mở cửa trước đã." Bên ngoài rất lạnh.
Lâm Dung sợ hết hồn, vội mở cửa phòng, nhìn Lăng Tị Hiên cầm một đống đồ đang đứng ở bên ngoài, không chút khách khí hỏi anh: "Ai cho anh đến nhà em?"
"Lâm Dung, tại sao mỗi lần anh đến nhà em, em đều hung dữ như vậy?" Lăng Tị Hiên dở khóc dở cười, lần đầu tiên anh tới, Lâm Dung cũng không chút khách khí như vậy.
"Em cứ như vậy đó, ai cho anh tới!?"
"Được rồi được rồi, Dung Dung, cho anh tiến vào trước được không? Bên ngoài lạnh quá." Lăng Tị Hiên cười khổ.
Lâm Dung không lên tiếng, cho Lăng Tị Hiên đi vào, sau đó rót cho anh một ly trà nóng: "Uống nhanh một chút, chớ để bị cảm." Bầu không khí trong nhà rất ấm áp, nhiệt độ trong phòng chênh lệch với bên ngoài độ quá lớn, như vậy rất dễ bị cảm.
Lăng Tị Hiên cũng không khách khí, nhận lấy trà liền uống.
"Anh còn chưa nói, ai cho anh đến nhà em!"
"Ngày đó anh gọi điện thoại cho em, em không nhận. Khi bác gái gọi cho anh đã nói, bác không thong báo cho em sao?" Lăng Tị Hiên hỏi.
"Không có, anh tới nơi này làm gì? Ba mẹ em cũng không ở nhà."
"Cũng là bởi vì hai bác đều không ở nhà, cho nên anh mới tới đây, tới nấu cơm cho em đó." Lăng Tị Hiên nói. Anh quả thật là muốn như vậy, nếu không anh thật sự lo lắng tới việc trưa nay Lâm Dung ăn cái gì.
"Thật sự chỉ là để làm cơm?" Lâm Dung không tin.
"Không phải, còn muốn cho em cái này." Lăng Tị Hiên kéo tay phải Lâm Dung qua, lấy chiếc lắc tay bạch kim kia ra từ trong túi, đeo lên cho cô: "Em đồng ý với mẹ anh rằng chờ khi làm em làm bạn gái của anh rồi sẽ nhận lại nó, hiện tại không thể cự tuyệt chứ?" Truyện chỉ đăng trên di_en+dan)le$qu_y-do0n
Lâm Dung có chút xấu hổ cúi đầu, không biết nên nói gì.
Lăng Tị Hiên cười nhìn cô, lại kéo tay trái của cô qua, lấy đồng hồ đeo tay ra, đeo lên cho cô.
"Anh vừa làm gì vậy?" Lâm Dung muốn thu tay của mình về.
"Đừng động, nghe lời." Không được dùng sức kéo cô, Lăng Tị Hiên không thể làm gì khác hơn là đặt tay Lâm Dung lên khay trà: "Đồ đôi nha, chúng ta mỗi người một chiếc." Nói xong, Lăng Tị Hiên cho Lâm Dung nhìn chiếc đồng hồ của mình một chút.
"Ai nói muốn làm người yêu của anh vậy hả?" Lâm Dung nhỏ giọng khiếu nại.
Lăng Tị Hiên cười, đưa tay nâng cằm Lâm Dung lên, để cô nhìn mình: "Em đồng ý với anh rồi, không phải sao? Dung Dung, bắt đầu từ hôm nay, em là bạn gái của anh."
Lâm Dung mê man nhìn Lăng Tị Hiên. Hơn một tuần lễ không nhìn thấy anh, mặc dù mỗi lần đều là Lăng Tị Hiên nói muốn gặp cô ở trong điện thoại, còn cô chưa bao giờ nói qua, nhưng nói không muốn gặp anh là giả. Cố gắng mở to mắt nhìn Lăng Tị Hiên, quần tây màu xám bạc nhàn nhã, bên trong chiếc áo khoác màu xám tro là một chiếc áo lông cừu màu sáng, bởi vì áo lông là cổ thấp, cho nên trên cổ anh còn quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ cùng màu với áo ngoài, quần áo thật dày cũng không thể che kín vóc người cao lớn hoàn mỹ của anh. Lăng Tị Hiên vẫn ưa mặc trang phục màu xám, mặc dù khiêm tốn, nhưng lại không có dáng vẻ dơ dáy bẩn thỉu của quần áo màu xám bình thường, mà ngược lại còn bởi vì một loại kín kẽ, sạch sẽ, thoải mái hoa lệ mà dễ dàng hấp dẫn được nhiều ánh mắt hơn. Lâm Dung đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình cũng tan rã theo ánh mắt, người trước mắt có chút mơ hồ, giống như rất xa, nhưng đang ở trước mắt. Giờ cô mới hiểu được lựa chọn của mình đến tột cùng ý vị như thế nào. Ý nghĩa của việc chính là hoàn toàn đưa Lăng Tị Hiên vào cuộc sống của mình, giống như cha mẹ chính mình. Cô cầm tay Lăng Tị Hiên đặt ở trên mặt mình, giống như có chút không tin tưởng: "Có thật không, Lăng Tị Hiên?" die@nd!anl#EquYd_on
Lăng Tị Hiên buồn cười: "Đương nhiên là thật. Sao vậy, không vui?"
"Không có, không có, chính là nhất thời không quen." Lâm Dung vội nói.
"Không sao, anh sẽ cho em đủ thời gian để làm quen, được không?" Lăng Tị Hiên luôn có chút bá đạo đột nhiên cực kỳ dịu dàng, đáp lại.
Lâm Dung lại bắt đầu gấp gáp: "Không...... Không cần như vậy. Bây giờ chúng ta phải đi mua đồ, em muốn ăn rất nhiều món ăn ngon vào buổi trưa."
"Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta đi." Nói xong, anh kéo tay Lâm Dung.
Siêu thị cách nhà rất gần nên hai người đi bộ. Bởi vì trời lạnh, trước khi ra ngoài, Lăng Tị Hiên bao kín Lâm Dung lại, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Nhìn một đống đồ vừa mua về, Lâm Dung vui vẻ kể ra tất cả những món ăn có thể làm cho Lăng Tị Hiên, Lăng Tị Hiên không nhịn được cười: "Dung Dung, em kể như vậy, ít nhất cũng đã có hai mươi mấy món ăn. Chúng ta có hai người, khẳng định ăn không hết, nếu như làm hết, vậy khẳng định em cũng đã đợi đến đói bụng. Chọn ra món em thích ăn để anh làm, có được không?"