Lâm Dung cười: "Em mới không tin đâu, anh đi mua một chai thuốc tẩy 84 hoặc một chai có chất oxy hóa mạnh hơn về, em thấy nhất định có thể làm nó phai màu."
Lăng Tị Hiên không ngờ Lâm Dung sẽ nói như vậy, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ: "Dung Dung, em học ban khoa học xã hội à? Nếu em học hóa thì nhất định có thể thi đậu đại học Thanh Hoa đó, sao em không có chút tình thú nào giống anh vậy?"
"Vốn là vậy mà, trong bệnh viện có chất tẩy trắng, nếu không em hỏi xin y tá một chai, mình thử một chút?", Lâm Dung nghịch ngợm nói.
"Em cố ý đúng không?" Lăng Tị Hiên chỉ chỉ mũi: "Như thế nào? Thích mấy bông hoa này sao?"
"Ừ, thích, Lăng Tị Hiên, em hiểu ý của anh, em cũng tin tưởng anh nên anh nhất định không thể để em thất vọng." Đột nhiên Lâm Dung nghiêm túc nhìn Lăng Tị Hiên nói.
Lăng Tị Hiên sững sờ sau đó lập tức cảm động, anh nghiêm túc nói với Lâm Dung: "Dung Dung, anh nhất định không để em thất vọng."
"Ừ, tốt." Lâm Dung cười, lời nói của mấy người con trai bây giờ đều giống như thuận miệng nói ra, phần lớn đều không thể tin nhưng không biết vì sao Lâm Dung cảm thấy Lăng Tị Hiên như có một loại ma lực khiến cô tin tưởng lời nói đó, tin tưởng anh nhất định có thể làm được, nhất định có thể thích cô, thương yêu cô cả đời.
"Dung Dung, anh cảm thấy hôm nay em cần phải đưa cho anh một món quà.", Đột nhiên Lăng Tị Hiên như nhớ ra điều gì đó, cười như không cười nhìn cô.
"Nhưng em quên hôm nay là lễ tình nhân nên không có chuẩn bị gì cả.", Đột nhiên nghe Lăng Tị Hiên nói vậy, Lâm Dung có chút hoảng hốt.
"Món quà anh muốn em không cần phải chuẩn bị trước." Lăng Tị Hiên nói: "Nhắm mắt lại, cho anh được không?"
Đột nhiên Lâm Dung hiểu Lăng Tị Hiên muốn hôn cô, gương mặt trắng xanh của cô lập tức đỏ —— bé ngoan Lâm Dung vẫn là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, đừng nói hôn, trước Lăng Tị Hiên cũng chưa từng nắm tay đứa con trai nào, chuyện như vậy đột nhiên xảy ra trên người cô khiến trong lòng cô cũng đột nhiên rối bời giống như không có ý thức, chỉ ngơ ngác nhìn Lăng Tị Hiên, không nói được câu gì.
Mà Lăng Tị Hiên cho là cô không muốn, biết Lâm Dung quá đơn thuần, còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt nên mặc dù trong lòng thất vọng nhưng vẫn cười cười nói: "Không sao, Dung Dung, anh chờ em." ///////!)iễn+)da`n!ê@úy+)o^n/////
Qua một lúc lâu sau, chờ Lâm Dung kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì Lăng Tị Hiên đã cúi đầu chuyên tâm gọt táo cho cô, nhìn một lúc, từ đầu đến cuối Lăng Tị Hiên không hề ngẩng đầu, mấy ngày ở đây kỹ thuật gọt táo của anh cũng đã được luyện tập rất nhuần nhuyễn, cho nên vỏ táo mỏng tanh từng chút từng chút rũ xuống, mãi cho đến trên sàn nhà bằng gỗ, từ đầu đến cuối không hề bị đứt đoạn, Lâm Dung lấy vỏ táo dưới đất lên nhìn, thấy bàn tay thon dài nhưng không quá gầy của Lăng Tị Hiên, nhìn cánh tay anh theo động tác gọt táo mà nhẹ nhàng đong đưa, nhìn thấy tóc mái hơi dài che đi tầm mắt anh, Lâm Dung không thấy được biểu cảm trên mặt Lăng Tị Hiên, cũng không nhìn thấy được cảm xúc trong mắt anh, chỉ cảm thấy động tác này của Lăng Tị Hiên ẩn giấu nỗi cô đơn và thất vọng, nỗi cô đơn trên người anh nồng đến mức không tan được, cho nên chỉ có thể lan tỏa ra xung quanh, lan tỏa đến khắp phòng bệnh, lan tỏa đến trong lòng của Lâm Dung.
Thiệt là, người này không thể chờ một chút sao? Cô lại không nói là không đồng ý với anh, dù sao thì cũng phải chờ cô hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra chứ, trong lòng Lâm Dung thầm oán trách nhưng lại ngại nói thẳng ra nên không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt mang theo oán giận nhìn Lăng Tị Hiên.
Gọt hết quả táo, Lăng Tị Hiên mới ngẩng đầu lên, cắt quả táo thành từng miếng rồi bỏ vào trong dĩa sau đó đút từng miếng từng miếng cho Lâm Dung ăn, mặc dù giống như bình thường, cũng không có cau mày nhưng miệng lại khép chặt, cũng không cười nói với Lâm Dung.
Lâm Dung vừa ăn táo vừa len lén nhìn Lăng Tị Hiên, Lăng Tị Hiên cũng cảm giác được nên đành kéo ra một nụ cười, nhìn Lâm Dung nói: "Nhìn anh mà còn phải lén lén lút lút sao? Hay là trên mặt anh có gì?"
Lâm Dung cũng cười: "Đúng vậy, có đồ, anh đừng cử động, em giúp anh lấy xuống." Nói xong cô rước người dậy rồi vịn bả vai của Lăng Tị Hiên, dùng miệng nhẹ nhàng đụng một cái lên mặt Lăng Tị Hiên sau đó lập tức rời đi.
Lần này đổi lại là Lăng Tị Hiên bị Lâm Dung hù sợ, anh sững sờ nhìn chằm chằm Lâm Dung một lúc lâu, giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi Lâm Dung ngượng ngùng nói: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"
"Không phải, Dung Dung, mới vừa rồi em......" Đột nhiên Lăng Tị Hiên trở nên lắp bắp.
"Anh không thích sao, em cho là anh sẽ thích, vậy xem như em chưa làm gì cả." Lâm Dung có chút thất vọng, còn có chút lúng túng, cô thật vất vả mới lấy dũng khí chủ động một lần, kết quả......
"Không phải, anh rất thích nhưng mới vừa rồi tại sao em không đồng ý với anh vậy? Như vậy khiến anh không có cảm giác thành tựu, ha ha." Sau khi Lăng Tị Hiên kịp phản ứng, sờ sờ chỗ vừa bị Lâm Dung hôn, vui vẻ cười toe toét.
"Kỳ lạ, chuyện này có quan hệ với cảm giác thành tựu sao?" Lâm Dung không hiểu.
"Đương nhiên có liên quan hệ, đây là cảm giác của người đàn ông, em không cần hiểu." Lăng Tị Hiên không kìm lòng được mà vuốt ve tóc của Lâm Dung, loại chuyện như vậy nếu đàn ông chủ động, hơn nữa còn thành công thì rất có cảm giác thành tựu, trên phương diện tình yêu Lâm Dung căn bản là con chim non, làm sao có thể hiểu. ///l♣q♠đ////
"Hừ, hẹp hòi, không nói thì không nói." Lâm Dung bất mãn nói.
Cười cười nói nói cũng nhanh đến buổi trưa, lúc sắp mười hai giờ, y tá vội đưa bữa ăn tới cho Lâm Dung, bởi vì viêm ruột thừa nên ăn cái gì cũng phải chú ý, vậy nên thường thì bệnh viện không cho phép bệnh nhân của mình mua cơm hoặc là tự mang cơm.
Lúc này Lăng Tị Hiên mới nhớ tới anh đã đặt với khách sạn bên ngoài, sau khi anh nói với y tá thì y tá nói nếu như khách sạn đưa món ăn tới đạt tiêu chuẩn thì cũng được, đang nói thì phục vụ khách sạn tới, nhìn món ăn của Lăng Tị Hiên hợp cách, y tá liền cầm bữa ăn đi ra ngoài.
Lâm Dung cái gì cũng không biết, một người rơi vào trong sương mù nhìn phục vụ đi vào, sau đó y tá kiểm tra thức ăn, nói chuyện với Lăng Tị Hiên, nhìn đến cuối cùng mới hiểu Lăng Tị Hiên đặt đồ ăn bên ngoài cho cô, nhìn y tá và phục vụ đã đi ra, Lâm Dung mới thở phì phò hỏi Lăng Tị Hiên: "Anh đặt khi nào?"
"Sáng hôm nay, sao vậy?"
"Vậy anh đặt mấy lần, từ bây giờ phải không?"
"Không nhiều lắm, đương nhiên đặt đến khi em xuất viện trở về trường học." Lăng Tị Hiên cười dời đồ ăn tới trước mặt Lâm Dung: "Ăn cơm."
"Em không ăn, anh có thương lượng với em sao?"
Lăng Tị Hiên nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm: "Anh cảm thấy chuyện này không cần thương lượng với em, em chỉ cần bảo đảm nghe lời ăn cơm là được." Đối với việc Lâm Dung tùy hứng, có lúc Lăng Tị Hiên sẽ rất nhân nhượng, nhân nhượng đến mức cái gì cũng đều nghe cô, có thể cưng chiều cô đến tận trời nhưng cũng có lúc một chút cũng không quan tâm, tình huống bây giờ chính là vế sau.
"Khi dễ người!" Lời nói của Lâm Dung vừa ra khỏi miệng thì miệng đã bị thức ăn Lăng Tị Hiên đút vào chặn lại. Cô vội vàng nuốt đồ ăn xuống: "Tự em ăn được rồi, bây giờ em không có truyền dịch, chuyện gì cũng không có." Hai tay của cô cũng nhàn rỗi nhưng cái gì Lăng Tị Hiên cũng không cho cô làm, điều này khiến cô đặc biệt không quen.
Qua mấy ngày sau, còn có mấy ngày đến ngày xuất viện, mẹ Lâm Dung trên căn bản rất ít tới nhưng bởi vì lo lắng cho con gái nên hằng ngày buổi tối đều chạy tới nhìn Lâm Dung một lần, khoảng thời gian khác đều yên tâm giao Lâm Dung cho Lăng Tị Hiên. ‘’’lqđ’’’
Ba mẹ Lăng Tị Hiên cũng biết Lâm Dung bị bệnh, chỉ là lúc đầu Lăng Trung Thiên gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Dung, dặn dò Lăng Tị Hiên chăm sóc tốt cho Lâm Dung, công việc của ông rất bận nên không có thời gian tới đây, ngược lại mẹ Lăng rất lo lắng cho Lâm Dung, ba ngày hai bữa đều chạy vào trong bệnh viện, bởi vì bà cũng là bác sĩ nên cũng biết rất nhiều đồng nghiệp trong bệnh viện, thật ra thì bệnh của Lâm Dung cũng không nghiêm trọng nhưng bà vẫn tìm phó viện trưởng của bệnh viện, là một chuyên gia giàu kinh nghiệm trong trị liệu viêm ruột thừa, làm bác sĩ trưởng cho Lâm Dung, mỗi ngày còn gọi điện thoại hỏi tình trạng của Lâm Dung, hơn nữa Lăng Tị Hiên vẫn không hề rời đi, kết quả phó viện trưởng gần sáu mươi tuổi cho rằng Lâm Dung đã là con dâu của nhà họ Lăng, tự nhiên càng thêm yêu thích Lâm Dung. Ngược lại thì Lâm Dung vừa sợ bà ấy vừa cảm thấy không quen, vị phó viện trưởng này vô cùng nghiêm khắc cũng không phải nghiêm khắc bình thường, có túi mắt rất lớn, mặt mũi lại rất hung dữ, cho tới giờ đều không cười, thường hay dạy dỗ y tá trưởng gần bốn mươi tuổi khóc, cho nên từ y tá tới bác sĩ, bệnh nhân trong bệnh viện đều sợ bà ấy, chỉ khi đến trước giường bệnh cô mới nở nụ cười. Điều này khiến Lâm Dung cực kỳ buồn bực —— mẹ Lăng chỉ nói với bà ấy một tiếng thôi mà, bà ấy cũng không cần chăm sóc cô tốt như vậy, huống chi dạo này người nào nằm viện mà không trước tìm người quen?
Cho đến khi xuất viện, lúc chào bà ấy nghe thấy bà ấy nói mấy câu với Lăng Tị Hiên, Lâm Dung mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. …lq9đ..
Trong văn phòng của viện trưởng, phó viện trưởng luôn nghiêm túc đột nhiên nói lời thấm thía: "Lăng Tị Hiên, sau này cháu nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Lâm Dung trong chuyện sinh hoạt, làm chồng thì nhất định phải có trách nhiệm, biết không?"
Nghe lời này, Lăng Tị Hiên và Lâm Dung một lúc lâu cũng đều không nói được một câu, thật lâu sau Lâm Dung mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, muốn đi lên giải thích với bà ấy, ai biết Lăng Tị Hiên lại dùng sức lôi cô ra ngoài, vừa đi ra khỏi phòng làm việc, Lăng Tị Hiên lập tức cười ha ha, cười đến khi eo cũng không thẳng lên được vẫn nhịn không được cười.
Lâm Dung vừa tức vừa xấu hổ, trút toàn bộ oán khí lên người Lăng Tị Hiên, dùng sức đánh anh: "Anh vốn biết đúng không? Trứng thối, vậy mà không nói với em, còn cùng viện trưởng tính kế em...em không để ý tới anh!"
Lăng Tị Hiên cũng vừa mới biết, nếu không thì sao anh lại cười như vậy, thấy Lâm Dung tức giận, anh vội càng chạy lên kéo Lâm Dung: "Dung Dung, anh thật sự không biết, em đừng tức giận."
"Vậy vừa rồi tại sao anh không để cho em giải thích với bà ấy?"
"Em phải giải thích như thế nào, em vốn là bạn gái của anh, hơn nữa, coi như em giải thích thì bà ấy cũng không tin."
"Không tin cũng muốn giải thích, nếu không bà ấy mà biết còn tưởng rằng chúng ta lừa bà ấy đó."
Lăng Tị Hiên cố nín cười, nghiêm túc nói: "Sẽ không, anh bảo đảm, bởi vì rất nhanh anh sẽ có thể trở thành chồng của em rồi."
"Hừ, anh nghĩ hay lắm, em mới không cần ở cùng một chỗ với anh." Lâm Dung không quan tâm Lăng Tị Hiên đang ở phía sau gọi cô, tự cô chạy đi.
Edit: Nhật Dương
"Mình......" Lâm Dung không biết nên nói gì, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu nên không thể làm gì khác hơn là nói: "Vẫn là các cậu hỏi đi, mấy chị gái, các chị hỏi cái gì em đều trả lời, nhất định biết gì đều nói hết không giấu diếm." Lâm Dung hiểu được đạo lý thẳng thắn được khoan hồng, chỉ không ngờ có một ngày cô phải dùng tới.
"Ừ, thái độ nhận sai rất tốt. Vấn đề thứ nhất, Lăng Tị Hiên có phải là vị giáo quan ngày đó đã nói chuyện với chúng ta trên sân tập hay không?"
"Đúng là anh ấy."
"Vậy rốt cuộc anh ấy là binh chủng gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?" Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đặc biệt là bản tính hoa si của mấy cô nữ sinh đại học.
"Anh ấy...... Không phải là binh lính, là một đoàn trưởng." Lâm Dung nói.
"À, có chuyện như vậy sao. Anh ấy thích cậu phải không?" Chữ “À” này giống với giọng điệu âm dương quái khí của Lăng Tị Hiên một tiếng trước như đúc.
"Ừ, hình như là vậy."
"Cái gì gọi là hình như là, có là có, không là không, nói rõ ràng!" Vưu Lệ liều mạng nhịn cười vỗ bàn một cái nhưng vẫn làm Lâm Dung sợ hết hồn. lqđdiễnđànlqđ
"Ừ, anh ấy nói có." Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là nói rõ.
"Cậu đồng ý với anh ấy rồi phải không?"
"Không có, thật không có." Lâm Dung đều nhanh muốn khóc, "Mấy chị gái cho em ăn cơm trước được không? Em mời khách." Vốn đã hơn mười hai giờ cộng thêm khẩn trương nên Lâm Dung đã sớm đói bụng.
"Không được." Lần này Lâm Dung đã thấy được cái gì gọi là trăm miệng một lời —— không phải hai người mà là năm người, "Trước tiên nói rõ vấn đề rồi chúng ta lại cơm!"
"Quan trọng nhất là sao hôm đó cậu lại gạt tụi mình nói là cậu không có liên lạc với anh ấy? Có trai đẹp lại nghĩ tự mình độc hưởng cũng được nhưng làm gì mà không thẳng thắn thành khẩn như vậy?" Một đám đều có chút bất mãn.
Lâm Dung không biết nên nói gì, lúc này điện thoại trong tay Lý Tiểu Toàn lại vang lên.
Lý Tiểu Toàn liếc mắt nhìn tên người gọi tới, nhất thời trong mắt lóe ra một đạo ánh sáng, khóe miệng lại treo nụ cười nhìn như cực kỳ thuần lương, cô nàng nhấn phím hands-free sau đó để điện thoại ra giữa bàn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Dung nói chuyện.
"Alô?" Lâm Dung bất đắc dĩ lên tiếng nhưng trong lòng lại lập tức cầu nguyện: nhanh mất tín hiệu, nhanh mất tín hiệu đi.......
"Dung Dung, ăn cơm chưa?" Một câu hỏi với giọng điệu tùy ý, cẩn thận nghe còn có thể nghe được tiếng ngón tay đang lật tài liệu cùng tiếng bút máy viết trên giấy, lúc này Lăng Tị Hiên đang làm việc. Nhưng một đám nữ sinh nghe được tiếng động như thế lại thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất —— đương nhiên một là vì tuyệt vọng còn lại là vì khiếp sợ. diễnđàn!ê@úy+)ôn
"À, còn không có, lập tức sẽ ăn." Nghe Lăng Tị Hiên gọi cô như vậy, Lâm Dung đều muốn rớt nước mắt, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, nhìn mọi người xung quanh, tất cả đều không lên tiếng nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cô.
"Tan lớp trễ sao? Bây giờ đã hơn mười hai giờ rưỡi, có đói bụng không? Nhanh đi ăn chút gì đó đi." Giọng điệu ân cần mang theo chút trách cứ, đáng tiếc lúc này Lâm Dung không thấy được nét mặt của Lăng Tị Hiên, ngay lúc Lâm Dung nói "Còn không có" anh lập tức buông bút trong tay ra, chân mày cũng nhíu chặt lại —— bao tử Lâm Dung không tốt, sao lại không ăn cơm đàng hoàng chứ?
"Ừ, em biết rồi. Cái đó...... Em muốn ăn cơm." Đột nhiên Lâm Dung cảm thấy cô giống như mấy người bị một đám cao thủ bao vây ám sát trong tiểu thuyết cổ đại, nếu còn không cúp máy thì ánh mắt của một vòng người này có thể sẽ giết chết cô mất.
"À, vậy thì tốt, nhanh đi ăn cơm đi, chờ em ăn cơm xong anh lại gọi điện thoại cho em." Dường như Lăng Tị Hiên đã nghe ra gì đó, hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Dung nào dám nói gì: "Không có việc gì, không có việc gì."
"Vậy thì tốt, chờ điện thoại của anh."
Vừa cúp máy thì điện thoại di động cũng bị Lý Tiểu Toàn cầm đi: "Lại cho cậu một cơ hội, nói thật, rốt cuộc cậu có đang nói chuyện yêu đương với anh ấy hay không?"
"Thật không có, mình không lừa các cậu, mình không có đồng ý với anh ấy nhưng anh ấy không nói muốn làm bạn với mình." Lâm Dung biết cô nói như vậy thì mọi người nhất định không tin, nói thật, chính cô đều không hiểu quan hệ giữa cô và Lăng Tị Hiên, là bạn tốt nhưng lại không chỉ là bạn bè bình thường.
"Cậu thề?" Bạn bè cùng phòng cũng nửa tin nửa ngờ, lời này nếu đổi lại là người khác nói ra thì khẳng định là bọn họ không tin nhưng một tháng tiếp xúc bọn họ cũng đều biết tính tình của Lâm Dung, cô ấy là người không thể làm dù chỉ là một chút chuyện xấu, thỉnh thoảng nói dối thì cũng bị lộ tẩy, nhìn cô ấy bây giờ đều muốn bị bức sắp khóc, không giống như đang nói dối.
"Mình thề."
"Nếu cậu đồng ý với anh ấy mà còn gạt tụi mình thì sẽ chết rất thảm đó." Giọng nói của Lý Tiểu Toàn mang theo một chút uy hiếp.
"Mình biết rõ, mấy chị gái, em không dám đâu."
"Từ lúc tựu trường tới giờ cậu vẫn ra ngoài ăn cơm, đều đi ăn với anh ấy sao? Những loại trái cây ăn ngon đó và mấy thứ khác đều là anh ấy đưa sao?" Đột nhiên Triệu Hân như nhớ ra gì đó, hỏi. ○(!.)?lqđ?☻
"Ừ, trên cơ bản là vậy" Lâm Dung nói, "Mình có thể ăn cơm chưa? Mình đói rồi."
"Được rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói." Lý Tiểu Toàn gật đầu, mấy người nhanh chóng mua thức ăn trở lại.
"Nói thật, Dung Dung, sao cậu lại không đồng ý anh ấy? Mình cảm thấy anh ấy rất ưu tú đó." Chu Nguyệt vừa ăn cơm vừa hỏi cô.
"Đúng vậy đúng vậy, cậu xem anh ấy có nhiều tiền, nếu sau này cậu ở cùng với anh ấy, đoán chừng nhà cửa xe hơi đều đã có, hiện tại giá nhà ở cao như vậy, mua nhà rất khó đó, nếu là mình thì đã sớm đồng ý rồi." Triệu Hân gật đầu tán thành.
"Mình còn chưa suy nghĩ kỹ nên cứ từ chối trước." Đột nhiên Lâm Dung lại nói, "Mấy chị gái, chuyện này trăm ngàn lần đừng để người khác biết, mấy người trong phòng chúng ta biết là được rồi, mình sợ nhất là phiền toái với bị người khác bàn luận."
"Ai nha cậu yên tâm đi, tụi mình không có ngốc như vậy."
"Vậy có thể trả điện thoại lại cho mình không?" Lâm Dung nhớ Lăng Tị Hiên nói một lát nữa sẽ gọi điện thoại cho cô, cô không muốn điện thoại lại bị người khác nghe.
Lý Tiểu Toàn cười xấu xa: "Đưa cho cậu cũng được nhưng phải đồng ý với tụi mình một điều kiện."
"Bắt Lăng Tị Hiên mời tụi mình một bữa cơm, vừa bắt đầu đã đối đãi với tụi mình như vậy, phải để cho tụi mình báo thù chứ?" Đến nay mọi người trong ký túc xá vẫn còn nhớ rõ tin nhắn kia của Lăng Tị Hiên.
"Nhưng bây giờ mình và anh ấy còn chưa có quan hệ gì, sao có thể mời ăn cơm được? Nếu không thì như vậy đi, chờ mình thật sự nói chuyện yêu đương lại mời có được hay không? Địa điểm tùy mọi người chọn."
"Đây là cậu nói đấy nhé?" Lý Tiểu Toàn cảm thấy như vậy cũng tốt nhưng vẫn không tin Lâm Dung.
"Mình bảo đảm."
"Tốt lắm." Lý Tiểu Toàn đưa di động cho Lâm Dung.
Vừa trở lại ký túc xá, Lăng Tị Hiên đã gọi điện thoại tới, Lâm Dung lập tức chạy ra ngoài ban công nghe điện thoại.
"Cơm nước xong rồi hả?"
"Ừ, vừa rồi em vẫn ở cùng với mấy bạn trong ký túc xá, anh gọi điện thoại cho em họ đều nghe thấy." Lâm Dung nói cho anh biết, "Điện thoại di động của em vẫn bị họ cầm."
"Nói như vậy thì họ đều biết hết rồi sao?" Lăng Tị Hiên cười cười, đã hiểu tại sao vừa rồi giọng điệu của Lâm Dung không được tự nhiên.
"Đúng vậy, mấy bạn ấy đều biết hết tất cả, từ chuyện anh lừa họ đến giờ, Lăng Tị Hiên anh nói nên làm sao bây giờ?" Lâm Dung nóng nảy hỏi anh.
Lăng Tị Hiên cười: "Biết rồi thì thôi còn có thể làm gì?" Bây giờ anh ước gì tất cả mọi người đều biết đấy.
"Thật đáng ghét, sao anh không lo lắng chút nào vậy?"
"Chuyện này có gì đáng lo lắng, họ sẽ không nói cho người khác biết, hơn nữa em cũng không có đồng ý với anh, bọn họ sẽ không nói em cái gì." Lăng Tị Hiên an ủi cô.
"Em cũng không biết mình lo lắng cái gì, luôn cảm thấy như đang làm chuyện trái lương tâm."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Nhật Dương
Lâm Dung cười: "Em mới không tin đâu, anh đi mua một chai thuốc tẩy 84 hoặc một chai có chất oxy hóa mạnh hơn về, em thấy nhất định có thể làm nó phai màu."
Lăng Tị Hiên không ngờ Lâm Dung sẽ nói như vậy, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ: "Dung Dung, em học ban khoa học xã hội à? Nếu em học hóa thì nhất định có thể thi đậu đại học Thanh Hoa đó, sao em không có chút tình thú nào giống anh vậy?"
"Vốn là vậy mà, trong bệnh viện có chất tẩy trắng, nếu không em hỏi xin y tá một chai, mình thử một chút?", Lâm Dung nghịch ngợm nói.
"Em cố ý đúng không?" Lăng Tị Hiên chỉ chỉ mũi: "Như thế nào? Thích mấy bông hoa này sao?"
"Ừ, thích, Lăng Tị Hiên, em hiểu ý của anh, em cũng tin tưởng anh nên anh nhất định không thể để em thất vọng." Đột nhiên Lâm Dung nghiêm túc nhìn Lăng Tị Hiên nói.
Lăng Tị Hiên sững sờ sau đó lập tức cảm động, anh nghiêm túc nói với Lâm Dung: "Dung Dung, anh nhất định không để em thất vọng."
"Ừ, tốt." Lâm Dung cười, lời nói của mấy người con trai bây giờ đều giống như thuận miệng nói ra, phần lớn đều không thể tin nhưng không biết vì sao Lâm Dung cảm thấy Lăng Tị Hiên như có một loại ma lực khiến cô tin tưởng lời nói đó, tin tưởng anh nhất định có thể làm được, nhất định có thể thích cô, thương yêu cô cả đời.
"Dung Dung, anh cảm thấy hôm nay em cần phải đưa cho anh một món quà.", Đột nhiên Lăng Tị Hiên như nhớ ra điều gì đó, cười như không cười nhìn cô.
"Nhưng em quên hôm nay là lễ tình nhân nên không có chuẩn bị gì cả.", Đột nhiên nghe Lăng Tị Hiên nói vậy, Lâm Dung có chút hoảng hốt.
"Món quà anh muốn em không cần phải chuẩn bị trước." Lăng Tị Hiên nói: "Nhắm mắt lại, cho anh được không?"
Đột nhiên Lâm Dung hiểu Lăng Tị Hiên muốn hôn cô, gương mặt trắng xanh của cô lập tức đỏ —— bé ngoan Lâm Dung vẫn là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, đừng nói hôn, trước Lăng Tị Hiên cũng chưa từng nắm tay đứa con trai nào, chuyện như vậy đột nhiên xảy ra trên người cô khiến trong lòng cô cũng đột nhiên rối bời giống như không có ý thức, chỉ ngơ ngác nhìn Lăng Tị Hiên, không nói được câu gì.
Mà Lăng Tị Hiên cho là cô không muốn, biết Lâm Dung quá đơn thuần, còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt nên mặc dù trong lòng thất vọng nhưng vẫn cười cười nói: "Không sao, Dung Dung, anh chờ em." ///////!)iễn+)da`n!ê@úy+)o^n/////
Qua một lúc lâu sau, chờ Lâm Dung kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì Lăng Tị Hiên đã cúi đầu chuyên tâm gọt táo cho cô, nhìn một lúc, từ đầu đến cuối Lăng Tị Hiên không hề ngẩng đầu, mấy ngày ở đây kỹ thuật gọt táo của anh cũng đã được luyện tập rất nhuần nhuyễn, cho nên vỏ táo mỏng tanh từng chút từng chút rũ xuống, mãi cho đến trên sàn nhà bằng gỗ, từ đầu đến cuối không hề bị đứt đoạn, Lâm Dung lấy vỏ táo dưới đất lên nhìn, thấy bàn tay thon dài nhưng không quá gầy của Lăng Tị Hiên, nhìn cánh tay anh theo động tác gọt táo mà nhẹ nhàng đong đưa, nhìn thấy tóc mái hơi dài che đi tầm mắt anh, Lâm Dung không thấy được biểu cảm trên mặt Lăng Tị Hiên, cũng không nhìn thấy được cảm xúc trong mắt anh, chỉ cảm thấy động tác này của Lăng Tị Hiên ẩn giấu nỗi cô đơn và thất vọng, nỗi cô đơn trên người anh nồng đến mức không tan được, cho nên chỉ có thể lan tỏa ra xung quanh, lan tỏa đến khắp phòng bệnh, lan tỏa đến trong lòng của Lâm Dung.
Thiệt là, người này không thể chờ một chút sao? Cô lại không nói là không đồng ý với anh, dù sao thì cũng phải chờ cô hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra chứ, trong lòng Lâm Dung thầm oán trách nhưng lại ngại nói thẳng ra nên không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt mang theo oán giận nhìn Lăng Tị Hiên.
Gọt hết quả táo, Lăng Tị Hiên mới ngẩng đầu lên, cắt quả táo thành từng miếng rồi bỏ vào trong dĩa sau đó đút từng miếng từng miếng cho Lâm Dung ăn, mặc dù giống như bình thường, cũng không có cau mày nhưng miệng lại khép chặt, cũng không cười nói với Lâm Dung.
Lâm Dung vừa ăn táo vừa len lén nhìn Lăng Tị Hiên, Lăng Tị Hiên cũng cảm giác được nên đành kéo ra một nụ cười, nhìn Lâm Dung nói: "Nhìn anh mà còn phải lén lén lút lút sao? Hay là trên mặt anh có gì?"
Lâm Dung cũng cười: "Đúng vậy, có đồ, anh đừng cử động, em giúp anh lấy xuống." Nói xong cô rước người dậy rồi vịn bả vai của Lăng Tị Hiên, dùng miệng nhẹ nhàng đụng một cái lên mặt Lăng Tị Hiên sau đó lập tức rời đi.
Lần này đổi lại là Lăng Tị Hiên bị Lâm Dung hù sợ, anh sững sờ nhìn chằm chằm Lâm Dung một lúc lâu, giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi Lâm Dung ngượng ngùng nói: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"
"Không phải, Dung Dung, mới vừa rồi em......" Đột nhiên Lăng Tị Hiên trở nên lắp bắp.
"Anh không thích sao, em cho là anh sẽ thích, vậy xem như em chưa làm gì cả." Lâm Dung có chút thất vọng, còn có chút lúng túng, cô thật vất vả mới lấy dũng khí chủ động một lần, kết quả......
"Không phải, anh rất thích nhưng mới vừa rồi tại sao em không đồng ý với anh vậy? Như vậy khiến anh không có cảm giác thành tựu, ha ha." Sau khi Lăng Tị Hiên kịp phản ứng, sờ sờ chỗ vừa bị Lâm Dung hôn, vui vẻ cười toe toét.
"Kỳ lạ, chuyện này có quan hệ với cảm giác thành tựu sao?" Lâm Dung không hiểu.
"Đương nhiên có liên quan hệ, đây là cảm giác của người đàn ông, em không cần hiểu." Lăng Tị Hiên không kìm lòng được mà vuốt ve tóc của Lâm Dung, loại chuyện như vậy nếu đàn ông chủ động, hơn nữa còn thành công thì rất có cảm giác thành tựu, trên phương diện tình yêu Lâm Dung căn bản là con chim non, làm sao có thể hiểu. ///l♣q♠đ////
"Hừ, hẹp hòi, không nói thì không nói." Lâm Dung bất mãn nói.
Cười cười nói nói cũng nhanh đến buổi trưa, lúc sắp mười hai giờ, y tá vội đưa bữa ăn tới cho Lâm Dung, bởi vì viêm ruột thừa nên ăn cái gì cũng phải chú ý, vậy nên thường thì bệnh viện không cho phép bệnh nhân của mình mua cơm hoặc là tự mang cơm.
Lúc này Lăng Tị Hiên mới nhớ tới anh đã đặt với khách sạn bên ngoài, sau khi anh nói với y tá thì y tá nói nếu như khách sạn đưa món ăn tới đạt tiêu chuẩn thì cũng được, đang nói thì phục vụ khách sạn tới, nhìn món ăn của Lăng Tị Hiên hợp cách, y tá liền cầm bữa ăn đi ra ngoài.
Lâm Dung cái gì cũng không biết, một người rơi vào trong sương mù nhìn phục vụ đi vào, sau đó y tá kiểm tra thức ăn, nói chuyện với Lăng Tị Hiên, nhìn đến cuối cùng mới hiểu Lăng Tị Hiên đặt đồ ăn bên ngoài cho cô, nhìn y tá và phục vụ đã đi ra, Lâm Dung mới thở phì phò hỏi Lăng Tị Hiên: "Anh đặt khi nào?"
"Sáng hôm nay, sao vậy?"
"Vậy anh đặt mấy lần, từ bây giờ phải không?"
"Không nhiều lắm, đương nhiên đặt đến khi em xuất viện trở về trường học." Lăng Tị Hiên cười dời đồ ăn tới trước mặt Lâm Dung: "Ăn cơm."
"Em không ăn, anh có thương lượng với em sao?"
Lăng Tị Hiên nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm: "Anh cảm thấy chuyện này không cần thương lượng với em, em chỉ cần bảo đảm nghe lời ăn cơm là được." Đối với việc Lâm Dung tùy hứng, có lúc Lăng Tị Hiên sẽ rất nhân nhượng, nhân nhượng đến mức cái gì cũng đều nghe cô, có thể cưng chiều cô đến tận trời nhưng cũng có lúc một chút cũng không quan tâm, tình huống bây giờ chính là vế sau.
"Khi dễ người!" Lời nói của Lâm Dung vừa ra khỏi miệng thì miệng đã bị thức ăn Lăng Tị Hiên đút vào chặn lại. Cô vội vàng nuốt đồ ăn xuống: "Tự em ăn được rồi, bây giờ em không có truyền dịch, chuyện gì cũng không có." Hai tay của cô cũng nhàn rỗi nhưng cái gì Lăng Tị Hiên cũng không cho cô làm, điều này khiến cô đặc biệt không quen.
Qua mấy ngày sau, còn có mấy ngày đến ngày xuất viện, mẹ Lâm Dung trên căn bản rất ít tới nhưng bởi vì lo lắng cho con gái nên hằng ngày buổi tối đều chạy tới nhìn Lâm Dung một lần, khoảng thời gian khác đều yên tâm giao Lâm Dung cho Lăng Tị Hiên. ‘’’lqđ’’’
Ba mẹ Lăng Tị Hiên cũng biết Lâm Dung bị bệnh, chỉ là lúc đầu Lăng Trung Thiên gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Dung, dặn dò Lăng Tị Hiên chăm sóc tốt cho Lâm Dung, công việc của ông rất bận nên không có thời gian tới đây, ngược lại mẹ Lăng rất lo lắng cho Lâm Dung, ba ngày hai bữa đều chạy vào trong bệnh viện, bởi vì bà cũng là bác sĩ nên cũng biết rất nhiều đồng nghiệp trong bệnh viện, thật ra thì bệnh của Lâm Dung cũng không nghiêm trọng nhưng bà vẫn tìm phó viện trưởng của bệnh viện, là một chuyên gia giàu kinh nghiệm trong trị liệu viêm ruột thừa, làm bác sĩ trưởng cho Lâm Dung, mỗi ngày còn gọi điện thoại hỏi tình trạng của Lâm Dung, hơn nữa Lăng Tị Hiên vẫn không hề rời đi, kết quả phó viện trưởng gần sáu mươi tuổi cho rằng Lâm Dung đã là con dâu của nhà họ Lăng, tự nhiên càng thêm yêu thích Lâm Dung. Ngược lại thì Lâm Dung vừa sợ bà ấy vừa cảm thấy không quen, vị phó viện trưởng này vô cùng nghiêm khắc cũng không phải nghiêm khắc bình thường, có túi mắt rất lớn, mặt mũi lại rất hung dữ, cho tới giờ đều không cười, thường hay dạy dỗ y tá trưởng gần bốn mươi tuổi khóc, cho nên từ y tá tới bác sĩ, bệnh nhân trong bệnh viện đều sợ bà ấy, chỉ khi đến trước giường bệnh cô mới nở nụ cười. Điều này khiến Lâm Dung cực kỳ buồn bực —— mẹ Lăng chỉ nói với bà ấy một tiếng thôi mà, bà ấy cũng không cần chăm sóc cô tốt như vậy, huống chi dạo này người nào nằm viện mà không trước tìm người quen?
Cho đến khi xuất viện, lúc chào bà ấy nghe thấy bà ấy nói mấy câu với Lăng Tị Hiên, Lâm Dung mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. …lq9đ..
Trong văn phòng của viện trưởng, phó viện trưởng luôn nghiêm túc đột nhiên nói lời thấm thía: "Lăng Tị Hiên, sau này cháu nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Lâm Dung trong chuyện sinh hoạt, làm chồng thì nhất định phải có trách nhiệm, biết không?"
Nghe lời này, Lăng Tị Hiên và Lâm Dung một lúc lâu cũng đều không nói được một câu, thật lâu sau Lâm Dung mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, muốn đi lên giải thích với bà ấy, ai biết Lăng Tị Hiên lại dùng sức lôi cô ra ngoài, vừa đi ra khỏi phòng làm việc, Lăng Tị Hiên lập tức cười ha ha, cười đến khi eo cũng không thẳng lên được vẫn nhịn không được cười.
Lâm Dung vừa tức vừa xấu hổ, trút toàn bộ oán khí lên người Lăng Tị Hiên, dùng sức đánh anh: "Anh vốn biết đúng không? Trứng thối, vậy mà không nói với em, còn cùng viện trưởng tính kế em...em không để ý tới anh!"
Lăng Tị Hiên cũng vừa mới biết, nếu không thì sao anh lại cười như vậy, thấy Lâm Dung tức giận, anh vội càng chạy lên kéo Lâm Dung: "Dung Dung, anh thật sự không biết, em đừng tức giận."
"Vậy vừa rồi tại sao anh không để cho em giải thích với bà ấy?"
"Em phải giải thích như thế nào, em vốn là bạn gái của anh, hơn nữa, coi như em giải thích thì bà ấy cũng không tin."
"Không tin cũng muốn giải thích, nếu không bà ấy mà biết còn tưởng rằng chúng ta lừa bà ấy đó."
Lăng Tị Hiên cố nín cười, nghiêm túc nói: "Sẽ không, anh bảo đảm, bởi vì rất nhanh anh sẽ có thể trở thành chồng của em rồi."
"Hừ, anh nghĩ hay lắm, em mới không cần ở cùng một chỗ với anh." Lâm Dung không quan tâm Lăng Tị Hiên đang ở phía sau gọi cô, tự cô chạy đi.