Xe chạy một lát, Lâm Dung mới phát hiện không phải đường đến trường học, thực ra cô không phân biệt đường, mỗi lần muốn đi đâu Lăng Tị Hiên trực tiếp dẫn cô đi, đúng là lần này quá rõ ràng, căn bản không phải một hướng, trường học ở phía đông, cô cảm thấy Lăng Tị Hiên đến phía Tây, vì thế mới hỏi anh: "Chúng ta không phải muốn đến trường học sao? Bây giờ đi đâu vậy?"
Lăng Tị Hiên giải thích: "Hôm nay là thứ sáu, trường học của em thứ hai tuần sau mới bắt đầu đi học nên chúng ta đi ăn cơm trưa trước, ba mẹ anh đang chờ chúng ta ở trong khách sạn, ăn cơm xong rồi về trường học?"
"Sao anh không thương lượng với em? Em cũng không có năng là món đồ chơi mặc anh điều khiển, anh nghĩ muốn đưa em đi đâu em liền theo đó sao, em không đi!" Lần này cô tức giận thật, Lăng Tị Hiên một chút cũng không tôn trọng cô, chung quy vẫn áp đặt cô, mặc kệ cô có nguyện ý hay không.
Cùng ăn cơm với ba mẹ anh là chủ ý của Lăng Tị Hiên, lúc đầu không nói cho Lâm Dung, là sợ cô nghĩ nhiều, lo lắng, bây giờ thấy cô thật sự tức giận, anh vội vàng dỗ cô: "Dung Dung, em đừng nóng giận, là ba anh muốn gặp em, em không muốn đi thì chúng ta không đi." Nói xong anh điều khiển xe quay trở về.
Lâm Dung quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, rất lâu không nói chuyện, cô nghĩ nếu chú Lăng muốn gặp mà mình không đi có phải không đúng không, tuy nhiên bản thân từ nhỏ ỷ sủng mà kiêu, khó tránh khỏi tùy hứng, nhưng không đến mức không lễ phép với trưởng bối như vậy.
Thấy Lâm Dung như vậy, Lăng Tị Hiên cho rằng cô vẫn tức giận, có chút đau lòng, lại có chút tự trách, lấy một bàn tay sờ sờ tóc cô: "Là anh không tốt, Dung Dung, anh không nên đối với em như vậy, anh giải thích được không? Nhưng không phải anh không tôn trọng em, lại càng không coi em là món đồ chơi, hiểu không?" Nhìn Lâm Dung cúi đầu không vui, bộ dáng không nói một câu nào, Lăng Tị Hiên cực kỳ đau lòng, nhưng anh không hiểu tại sao Lâm Dung cho rằng mình không tôn trọng cô, anh sao có thể không tôn trọng cô, rõ ràng là cực kỳ để ý, hận không thể tất cả đều nghe theo cô.
Nhìn Lăng Tị Hiên tự trách, Lâm Dung có chút không đành lòng, cười với anh: "Em không có trách anh, em tức giận là vì sao từ đầu anh không nói cho em biết, nếu không thì chúng ta vẫn nên đi thôi, chú và dì đều đang chờ chúng ta." Lúc Lăng Trung Thiên nằm viện bắt đầu gọi cho cô, Lâm Dung liền biết, thật ra chú Lăng và dì Lăng cùng một dạng, đều là người hòa nhã dễ gần, thậm chí chú Lăng còn dễ gần hơn dì Lăng, ông nói chuyện rất hài hước, có cảm giác rất thân thiết, nói đùa làm Lâm Dung cười ha ha, cho Lâm Dung một cảm giác không có khoảng cách, giống như ba cô. Cho nên Lâm Dung cũng không sợ chú Lăng, ngược lại, cô lại cực kỳ thích chú Lăng.
Lăng Tị Hiên nở nụ cười: "Anh nghĩ em khẩn trương lo lắng, đứa ngốc, lần sau anh không như vậy nữa. Hay là chúng ta không đi, anh gọi điện thoại cho bọn họ." Anh cũng không muốn để Lâm Dung khó xử, đặc biệt là lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ.
"Vậy anh nói như thế nào? Bất luận anh nói như thế nào chú và dì đều nghĩ em không muốn đi." Lâm Dung lo lắng chính là cái này, "Hơn nữa, em rất muốn ăn cơm với chú, chúng ta còn chưa cùng nhau ăn cơm." Đột nhiên Lâm Dung nhớ tới, qua một lần nói điện thoại kia cô biết mình và ba của Lăng Tị Hiên cùng sở thích, làm cho hai người đều cảm thấy khó tin.
"Thật sao? Không được gạt anh." Lăng Tị Hiên có chút không tin, trong lòng anh có chút sợ ba, bởi vì từ nhỏ Lăng Trung Thiên đối với anh cực kỳ nghiêm túc, yêu cầu cũng rất nhiều, thời gian chơi đùa với anh căn bản là không có, Lâm Dung cực kỳ nhát gan, vậy mà lại không sợ, làm cho anh cảm thấy khó tin.
"Ừ, thật mà." Lâm Dung gật đầu,
"Tốt lắm."
Đến khách sạn, chú Lăng và dì Lăng đã gọi một bàn đồ ăn, Lăng Tị Hiên hơi nhíu mày: "Sao mẹ không chờ chúng con đến rồi gọi món ăn?" Nhỡ Lâm Dung không thích ăn thì sao bây giờ?
Mẹ Lăng nở nụ cười: "Đây cũng không phải là mẹ gọi, muốn trách thì trách ba con, là ông ấy muốn gọi."
Lăng Tị Hiên khó hiểu nhìn ba, nhưng Lăng Trung Thiên lại giống như không thấy anh, thân thiết gọi Lâm Dung: "Dung Dung, đến bên cạnh chú, nhìn xem những thứ này có phải đều là món ăn cháu thích không."
Thức ăn Lâm Dung và Lăng Trung Thiên thích đều giống nhau, chạy đến chỗ ngồi cạnh Lăng Trung Thiên ngồi xuống, Lâm Dung nhìn một bàn thức ăn đương nhiên thật cao hứng: "Oa, tuyệt quá! Con đều thích."
"Ha ha, vậy là tốt rồi. Đến đây, chú cho cháu con cua này." Lăng Trung Thiên hưng phấn bừng bừng cho Lâm Dung con cua lớn nhất, đưa thịt đã lột đến chén của Lâm Dung, nhìn Lâm Dung giống như mèo nhỏ thấy cá mà hưng phấn, lại vừa ăn vừa nói: "Cháu đã lâu không có ăn hải sản, ăn ngon quá!", Lăng Trung Thiên nhịn không được nở nụ cười - - đứa bé này diện mạo vốn có thẳng thắn làm cho ông cực kỳ thích, ngày xưa ăn cơm, mọi người bên cạnh đều rất gò bó khẩn trương, làm cho mình cũng ăn không ngon, Lâm Dung lại không chút khách khí nhưng hành động đáng yêu dị thường, không khỏi làm khóe miệng ông hiện ra nụ cười khó có được.
Lăng Tị Hiên ngồi bên cạnh Lâm Dung, mơ hồ không rõ, nhưng thấy Lâm Dung thoải mái như thế mình cũng yên lòng, chọn món ăn Lâm Dung thích nhất nhưng lại cách cô rất xa gấp cho cô.
Lâm Dung thích ăn cá, có một điều cá biển nhìn qua ăn rất tốt, nhưng xương cá rất nhiều, Lâm Dung sợ nhất xương nhỏ trong cá, cô người này sợ phiền toái mà còn sơ ý, luôn luôn bị xương cá mắc kẹt trong cổ họng, đều bị mắc xương cá dọa sợ, cho nên lần nàu nhìn con cá kia nhiều lần cũng chưa dám đụng.
Sau khi Lăng Tị Hiên nhìn thấy, tuy là trong lòng cảm thấy buồn cười, lại cái gì cũng chưa nói, kéo cái khay qua gắp từng con từng con cá xuống, thuần thục gỡ xương cá, hết sức chuyên chú, cơm cũng không ăn, nói chuyện cũng không ngẩng đầu, gỡ xong rất không dễ dàng, anh bỏ cá tươi ngon không có xương cá vào trong chén của Lâm Dung: "Bây giờ ăn liền không sao, không chê anh bẩn đi?" Biết Lâm Dung thích ăn cá cũng sẽ không ăn cá sau khi gỡ, anh thật là cả ngày đi mua cá, luyện tập nhiều ngày xem nhặt xương cá như thế nào, mới có thể luyện đến trình độ thuần thục như hôm nay.
Không chỉ Lâm Dung, mẹ Lăng và Lăng Trung Thiên đều sửng sốt, Lâm Dung nói cũng không nói nên lời, Lăng Tị Hiên cừoi hỏi: "Sao lại không ăn? Để anh uy cho em sao?" Ánh mắt nhìn Lâm Dung là nhiệt tình cùng với tình ý có thể nhấn chìm người khác.
Lâm Dung xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, mẹ Lăng và Lăng Trung Thiên đều nở nụ cười, Lăng mẹ rất tốt, đã chứng kiến qua Lăng Tị Hiên lột vỏ trái vải hay ăn lòng trắng trứng thay cho Lâm Dung, nên lần này không cảm thấy có vấn đề gì, Lăng Trung Thiên đúng là lần đầu tiên thấy con trai như vậy, trong mắt ông, Lăng Tị Hiên rất ít khuyết điểm, thiếu kiên nhẫn là một khuyết điểm của Lăng Tị Hiên, trong công tác thì thường xuyên phê bình cấp dưới hoặc bị lãnh đạo phê bình cũng là khuyết điểm, nhưng như thế này, anh trong Đoàn Lí Binh đều là nóng tính minh bạch, làm việc gọn gàng linh hoạt, lãnh đạo rất thích; mà tuổi tác Lăng Tị Hiên lại hoàn toàn tương phản, gặp được chuyện gì đều "Không nóng nảy, không nóng nảy", cho nên tất cả mọi người trêu ghẹo nói Lăng Tị Hiên luôn luôn nhanh nửa nhịp, Chu Lập luôn luôn chậm nửa nhịp.
Trong sinh hoạt cũng thế này, bởi vì chán ghét xương cá, anh rất ít ăn cá nhiều xương, mà tình nguyện ăn tôm, nhưng bây giờ lại đồng ý làm chuyện như vậy vì Lâm Dung, lại làm được thuần thục như vậy, cũng không khó tưởng tượng là vì học gỡ xương cá anh đã trả giá ít nhiều. À, xem ra sức mạnh tình yêu quả thật là một thứ vĩ đại, nhớ lại những thứ này, ông cũng nhịn không được nói đùa: "Dung Dung, nhanh ăn đi, không thì chỉ sợ Lăng Tị Hiên thực sự uy cháu rồi."
"Ba..." Nhìn Lâm Dung thật không biết làm gì bây giờ, Lăng Tị Hiên có chút trách ba mình.
"Tốt tốt, nhanh ăn cơm đi, một lát nữa sẽ nguội mất." Mẹ Lăng cười nói.
Lúc này Lâm Dung mới yên tâm ăn cá trong chén, quả nhiên hương vị rất tốt, lúc đầu Lâm Dung vẫn ăn rất cẩn thận, sợ Lăng Tị Hiên gỡ không kĩ, lo lắng vẫn còn xương nhỏ, nhưng chỉ một chút sau cô liền phát hiện mình lo lắng dư thừa - - một cái xương cá cũng không có. Nhớ lại bộ dáng Lăng Tị Hiên vừa chuyên tâm nhặt xương cá, Lâm Dung cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc và ấm áp giống như muốn tràn ra ngoài, vốn dĩ hạnh phúc rất đơn giả, là gặp được một người vì mình nguyện ý nhặt xương cá cả đời.
Lăng Tị Hiên, là người nhất định sẽ làm cho cô cảm động cả đời.
Edit: Nhật Dương
"Đứa ngốc, rõ ràng em cũng không có làm gì, hơn nữa, hiện tại họ biết, về sau chúng ta có thể cùng đi với nhau mà không cần băn khoăn điều gì, như vậy không phải là tốt hơn sao?"
"Ừ."
"Vừa rồi gọi điện thoại đã cảm thấy giọng điệu của em không thích hợp, thì ra là do chuyện này à?"
"Đúng vậy, họ đều ở bên cạnh nghe, còn không cho em nói với anh."
Lăng Tị Hiên bật cười: "Vậy là em sợ bọn họ à? Họ bắt em làm gì thì em làm đó sao." Cho tới bây giờ Lâm Dung cũng chưa từng sợ anh chứ đừng nói tới chuyện nghe lời anh.
"Đúng vậy, nếu không làm vậy thì sao em có thể ở trong ký túc xá ngốc." Lâm Dung bất đắc dĩ cười cười, tâm tình không có thấp thỏm như lúc nãy.
"Dung Dung, em thích xạ kích sao?" Biết Lâm Dung vừa rồi khẩn trương, Lăng Tị Hiên muốn phân tán lực chú ý của cô, để cho cô vui vẻ một chút.
"Là dùng súng lục sao? Súng thật sao?" Lâm Dung lập tức cảm thấy hứng thú. Lúc quân huấn cũng có xạ kích nhưng là dùng mấy khẩu súng trường bị báo hỏng trong kho vũ khí, loại súng đó vừa nặng vừa xấu xí vừa cũ, không có chút cảm giác nào, cô còn chưa được nhìn thấy súng lục thật đâu.
"Đương nhiên là thật, còn là súng lục chuyên dụng của nữ binh đấy."
"Vậy thì tốt, chiều mai em không có tiết, chúng ta đi xạ kích được không? Hai người chúng ta là có thể ở bên trong phòng xạ kích."
"Ừ, được nhưng em chưa từng học qua, sẽ không xạ kích."
"Không sao, anh dạy cho em." Lăng Tị Hiên vừa lên năm thứ nhất đại học đã có rất nhiều người chịu thua trước tài bắn súng của anh.
"Vậy được."
"Có phải buồn ngủ rồi hay không?" Trong sinh hoạt của Lâm Dung thường có mấy thói quen nhỏ, Lăng Tị Hiên chưa từng cố ý ghi nhớ nhưng mấy thói quen đó cứ như một loại mầm móng trong lúc vô tình đã cắm rễ lớn lên trong lòng của Lăng Tị Hiên, anh cũng chỉ nghe Lâm Dung nói qua một lần về thói quen ngủ trưa, tuy nhiên anh vẫn chú ý đến hai giờ sẽ không gọi điện thoại cho Lâm Dung.
"Ừ."
"Vậy đi ngủ đi, buổi chiều đi học cho tốt."
Ngày hôm sai lúc trở về, Lâm Dung mang về cho mỗi người trong phòng một đầu đạn, hơn nữa cô còn cố ý mua dây đỏ xuyên qua, bạn cùng phòng đều hết sức hưng phấn, còn lấy dây chuyển trên cổ xuống để đeo dây đầu đạn lên.
Qua hơn nửa học kỳ, phần lớn các môn đều chuẩn bị kiểm tra, việc học tập cũng dần dần trở nên bận rộn, tất cả mọi người đều vội vàng ghi chép, ghi nhớ trọng điểm, Lâm Dung cũng không ngoại lệ, thời gian ở chung với Lăng Tị Hiên rất ít, cô không có cảm giác gì nhưng Lăng Tị Hiên lại không giống vậy, đối với anh mà nói thì Lâm Dung giống như một loại thuốc phiện, sau khi hút thì sẽ nghiện, một khi đã nghiện thì không có cách nào tự kềm chế được cũng không thể ngừng lại, điểm khác biệt duy nhất là tính vô hại của loại "nha phiến" này cũng như từ đầu đến cuối anh đều vui vẻ chịu đựng. Vì vậy, sau mấy ngày bị Lâm Dung vô ý lạnh nhạt, từng giây từng phút nhớ nhung rốt cuộc từng chút từng chút tích tụ thành hư không, dù làm gì cũng không thể rời khỏi trạng thái đó được, khổ não vò tóc nửa ngày, đột nhiên Lăng Tị Hiên bấm rớt điếu thuốc lá trong tay —— cai thuốc hai năm rồi nhưng hai ngày nay anh đột nhiên hút lại, vừa nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việc vừa gọi điện thoại cho người bạn ở trường học Lâm Dung muốn nội dung trọng tâm của kỳ thi. /lqđ/
Một buổi chiều đẹp trời, Lâm Dung vừa đến lớp đã ngồi ở hàng phía trước, điện thoại di động lại vang lên, là tin nhắn của Lăng Tị Hiên: đến hàng cuối cùng ngồi.
Lâm Dung vội quay đầu lại, Lăng Tị Hiên đang ngồi ở hàng cuối chờ cô, cô đi tới ngồi xuống: "Anh tới đây làm gì vậy?"
"Bồi em đi học."
"Ai muốn anh bồi đi học hả? Em phải nghe giảng, cần ngồi ở phía trước, chính anh ở đây chơi đi." Nói xong Lâm Dung muốn đứng lên đi.
"Vậy anh cũng đi lên phía trước ngồi với em, chính em suy nghĩ một chút hai chúng ta ngồi ở phía sau hay ngồi ở phía trước?" Lăng Tị Hiên cười đến âm hiểm.
"Tiểu nhân, hừ!" Lâm Dung bất đắc dĩ oán hận ngồi xuống, lại nhịn không được lo lắng, "Làm sao bây giờ, em không nghe được giảng viên giảng bài, kỳ thi cũng nhanh đến rồi."
Lăng Tị Hiên cười cười: "Không cần lo lắng" anh lắc lắc cuốn giáo trình trong tay, "Anh giảng cho em."
"Anh lấy cái này ở đâu vậy?" Lâm Dung cầm lấy lật qua lật lại nhìn, quả nhiên giống như những gì giảng viên nói.
"Đây tài liệu nội bộ của trường em, những gì được gạch chân đều là trọng điểm, em chỉ cần học thuộc những cái đó là được." Lăng Tị Hiên không có nói cho cô biết đồ từ đâu tới, dạo này chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng làm được, "Biết anh vì sao không cho em ngồi hàng trước rồi đó, em mà ngồi hàng trước thì mọi người đều thấy được, như vậy thì hiệu trưởng trường em nhất định không tha cho anh."
Lâm Dung lật xem giáo trình, phát hiện mấy thứ cần học thuộc trong đó rất ít, Phần lớn các môn năm nhất đều là đại cương, hơn nữa số học phần cũng rất cao, có mấy thứ này, Lâm Dung cũng không lo lắng thi không tốt.
"Thật tốt, cám ơn anh, Lăng Tị Hiên." Lâm Dung an tâm rất nhiều.
"Muốn cám ơn anh thế nào?" Thừa dịp Lâm Dung không chú ý, Lăng Tị Hiên đưa tay sang chỗ ghế dựa của Lâm Dung hỏi cô.
"Ghét, em biết ngay anh sẽ không cho không em. Nói đi, anh muốn cái gì?"
"Em biết anh nghĩ muốn cái gì chứ?" Lăng Tị Hiên cười như không cười, ánh mắt không chút né tránh mà nhìn Lâm Dung.
Nhìn bộ dạng không đứng đắn của anh, Lâm Dung biết phía dưới khẳng định anh không nói được lời nào hay nên dứt khoát trừng mắt nhìn anh, không để ý tới anh.
"Anh biết ngay em nhất định sẽ không đồng ý với anh nên chỉ cần mỗi ngày em lên lớp đều ngồi ở hàng cuối cùng với anh là được."
"Mỗi ngày anh đều tới sao? Còn công việc của anh thì sao?"
"Anh có thể giải quyết công việc ở đây, buổi sáng anh làm nhiều một chút không được sao, đều lên lớp vào buổi chiều phải không?"
"Ừ, đúng vậy, nhưng anh tới thì em khẳng định sẽ không có cách nào học được."
"Sẽ không, anh chỉ muốn em ngồi bên cạnh anh, đến lúc đó em học của em, anh giải quyết côn việc của anh là được rồi." Lăng Tị Hiên cũng không nhàn rỗi như trong tưởng tượng của Lâm Dung, công việc của anh rất nhiều, như bây giờ chỉ là dời laptop đến trường học mà thôi, anh nặn ra nhiều thời gian như vậy cũng vì muốn ở chung một chỗ với Lâm Dung. dđlqđ
"Vậy cũng tốt, những tài liệu này anh cầm đi, mỗi ngày mang cho em nhìn là được rồi." Lâm Dung sợ làm Lăng Tị Hiên chọc phải phiền toái.
"Vậy anh soạn phần trọng điểm ra cho em, như vậy dễ học hơn." Chính anh cũng vừa mới thoát khỏi thời đi học nên có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chuẩn bị ôn thi.
"Không cần, em tự soạn, như vậy em cũng có thể nhớ một lần." Nghe Lăng Tị Hiên nói anh muốn dời đến đây làm việc, Lâm Dung cảm thấy anh cũng rất bận nên không muốn làm anh quá mệt mỏi.
"Tốt lắm, ngày mai anh mang laptop tới đây cho em."
"Không cần, em mang cái của em là được, anh còn phải mang đi mang về xa như vậy."
"Vẫn là anh mang đi, em còn phải cõng về nữa, nặng như vậy, phiền phức lắm, anh lái xe tới lấy là được rồi." Lăng Tị Hiên không có nói cho Lâm Dung biết anh đã mua cho cô một cái laptop nhỏ xinh, anh biết Lâm Dung không cần nên dứt khoát cho cô xài trước, nói không chừng có thể bất tri bất giác khiến Lâm Dung nhận.
"Vậy cũng được."
Từ đó về sau mỗi buổi chiều, giảng viên ở phía trên giảng bài, Lâm Dung ở phía dưới tự mình học trọng điểm hoặc là đánh máy, máy vi tính quả thật rất đẹp, Lâm Dung rất thích, điểm duy nhất không thích là máy vi tính thấy thế nào cũng giống như một cặp với chiếc lớn của Lăng Tị Hiên, Lăng Tị Hiên thì ở bên cạnh cô làm việc của anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lâm Dung —— lúc thời tiết tốt, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng học, chiếu lên quần áo màu nhạt của Lâm Dung tạo thành từng mảng màu rực rỡ như có như không, mà Lâm Dung lại không hề phát hiện, chỉ cúi đầu chuyên tâm học tập, gặp phải chỗ khó hiểu lại theo thói quen ngậm ngón út của mình cắn, càng cắn càng chặt càng cắn càng đau mới nhăn mặt buông ra, một lát sau lại cắn...... Mỗi lần thấy cảnh tượng như vậy, Lăng Tị Hiên đều cảm thấy Lâm Dung có loại cảm giác không chân thực, vì vậy hầu như nửa ngày đều nhìn cô chằm chằm, hoặc bất mãn nắm ngón út bị cô ngược đãi khẽ xoa lên dấu răng chỉnh tề. Bạn bè cùng phòng nhìn không thấy Lâm Dung, tìm thật lâu mới tìm thấy cô ngồi ở hàng cuối cùng, lại nhìn tay trái Lăng Tị Hiên mập mờ đặt ở phía sau cô, hai chân bắt chéo, dùng tay phải một tay gõ laptop, không khỏi lại hoài nghi Lâm Dung. Đáng thương Lâm Dung cái gì cũng không biết, chỉ chuyên tâm học bài, nếu là trước kia, động tác thân mật như vậy, trường hợp công khai như vậy thì Lâm Dung khẳng định không đồng ý nhưng bây giờ tất cả tâm tư của cô đều đặt lên chuyện học tập nên cũng lười phải trông nom nhiều như vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Xe chạy một lát, Lâm Dung mới phát hiện không phải đường đến trường học, thực ra cô không phân biệt đường, mỗi lần muốn đi đâu Lăng Tị Hiên trực tiếp dẫn cô đi, đúng là lần này quá rõ ràng, căn bản không phải một hướng, trường học ở phía đông, cô cảm thấy Lăng Tị Hiên đến phía Tây, vì thế mới hỏi anh: "Chúng ta không phải muốn đến trường học sao? Bây giờ đi đâu vậy?"
Lăng Tị Hiên giải thích: "Hôm nay là thứ sáu, trường học của em thứ hai tuần sau mới bắt đầu đi học nên chúng ta đi ăn cơm trưa trước, ba mẹ anh đang chờ chúng ta ở trong khách sạn, ăn cơm xong rồi về trường học?"
"Sao anh không thương lượng với em? Em cũng không có năng là món đồ chơi mặc anh điều khiển, anh nghĩ muốn đưa em đi đâu em liền theo đó sao, em không đi!" Lần này cô tức giận thật, Lăng Tị Hiên một chút cũng không tôn trọng cô, chung quy vẫn áp đặt cô, mặc kệ cô có nguyện ý hay không.
Cùng ăn cơm với ba mẹ anh là chủ ý của Lăng Tị Hiên, lúc đầu không nói cho Lâm Dung, là sợ cô nghĩ nhiều, lo lắng, bây giờ thấy cô thật sự tức giận, anh vội vàng dỗ cô: "Dung Dung, em đừng nóng giận, là ba anh muốn gặp em, em không muốn đi thì chúng ta không đi." Nói xong anh điều khiển xe quay trở về.
Lâm Dung quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, rất lâu không nói chuyện, cô nghĩ nếu chú Lăng muốn gặp mà mình không đi có phải không đúng không, tuy nhiên bản thân từ nhỏ ỷ sủng mà kiêu, khó tránh khỏi tùy hứng, nhưng không đến mức không lễ phép với trưởng bối như vậy.
Thấy Lâm Dung như vậy, Lăng Tị Hiên cho rằng cô vẫn tức giận, có chút đau lòng, lại có chút tự trách, lấy một bàn tay sờ sờ tóc cô: "Là anh không tốt, Dung Dung, anh không nên đối với em như vậy, anh giải thích được không? Nhưng không phải anh không tôn trọng em, lại càng không coi em là món đồ chơi, hiểu không?" Nhìn Lâm Dung cúi đầu không vui, bộ dáng không nói một câu nào, Lăng Tị Hiên cực kỳ đau lòng, nhưng anh không hiểu tại sao Lâm Dung cho rằng mình không tôn trọng cô, anh sao có thể không tôn trọng cô, rõ ràng là cực kỳ để ý, hận không thể tất cả đều nghe theo cô.
Nhìn Lăng Tị Hiên tự trách, Lâm Dung có chút không đành lòng, cười với anh: "Em không có trách anh, em tức giận là vì sao từ đầu anh không nói cho em biết, nếu không thì chúng ta vẫn nên đi thôi, chú và dì đều đang chờ chúng ta." Lúc Lăng Trung Thiên nằm viện bắt đầu gọi cho cô, Lâm Dung liền biết, thật ra chú Lăng và dì Lăng cùng một dạng, đều là người hòa nhã dễ gần, thậm chí chú Lăng còn dễ gần hơn dì Lăng, ông nói chuyện rất hài hước, có cảm giác rất thân thiết, nói đùa làm Lâm Dung cười ha ha, cho Lâm Dung một cảm giác không có khoảng cách, giống như ba cô. Cho nên Lâm Dung cũng không sợ chú Lăng, ngược lại, cô lại cực kỳ thích chú Lăng.
Lăng Tị Hiên nở nụ cười: "Anh nghĩ em khẩn trương lo lắng, đứa ngốc, lần sau anh không như vậy nữa. Hay là chúng ta không đi, anh gọi điện thoại cho bọn họ." Anh cũng không muốn để Lâm Dung khó xử, đặc biệt là lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ.
"Vậy anh nói như thế nào? Bất luận anh nói như thế nào chú và dì đều nghĩ em không muốn đi." Lâm Dung lo lắng chính là cái này, "Hơn nữa, em rất muốn ăn cơm với chú, chúng ta còn chưa cùng nhau ăn cơm." Đột nhiên Lâm Dung nhớ tới, qua một lần nói điện thoại kia cô biết mình và ba của Lăng Tị Hiên cùng sở thích, làm cho hai người đều cảm thấy khó tin.
"Thật sao? Không được gạt anh." Lăng Tị Hiên có chút không tin, trong lòng anh có chút sợ ba, bởi vì từ nhỏ Lăng Trung Thiên đối với anh cực kỳ nghiêm túc, yêu cầu cũng rất nhiều, thời gian chơi đùa với anh căn bản là không có, Lâm Dung cực kỳ nhát gan, vậy mà lại không sợ, làm cho anh cảm thấy khó tin.
"Ừ, thật mà." Lâm Dung gật đầu,
"Tốt lắm."
Đến khách sạn, chú Lăng và dì Lăng đã gọi một bàn đồ ăn, Lăng Tị Hiên hơi nhíu mày: "Sao mẹ không chờ chúng con đến rồi gọi món ăn?" Nhỡ Lâm Dung không thích ăn thì sao bây giờ?
Mẹ Lăng nở nụ cười: "Đây cũng không phải là mẹ gọi, muốn trách thì trách ba con, là ông ấy muốn gọi."
Lăng Tị Hiên khó hiểu nhìn ba, nhưng Lăng Trung Thiên lại giống như không thấy anh, thân thiết gọi Lâm Dung: "Dung Dung, đến bên cạnh chú, nhìn xem những thứ này có phải đều là món ăn cháu thích không."
Thức ăn Lâm Dung và Lăng Trung Thiên thích đều giống nhau, chạy đến chỗ ngồi cạnh Lăng Trung Thiên ngồi xuống, Lâm Dung nhìn một bàn thức ăn đương nhiên thật cao hứng: "Oa, tuyệt quá! Con đều thích."
"Ha ha, vậy là tốt rồi. Đến đây, chú cho cháu con cua này." Lăng Trung Thiên hưng phấn bừng bừng cho Lâm Dung con cua lớn nhất, đưa thịt đã lột đến chén của Lâm Dung, nhìn Lâm Dung giống như mèo nhỏ thấy cá mà hưng phấn, lại vừa ăn vừa nói: "Cháu đã lâu không có ăn hải sản, ăn ngon quá!", Lăng Trung Thiên nhịn không được nở nụ cười - - đứa bé này diện mạo vốn có thẳng thắn làm cho ông cực kỳ thích, ngày xưa ăn cơm, mọi người bên cạnh đều rất gò bó khẩn trương, làm cho mình cũng ăn không ngon, Lâm Dung lại không chút khách khí nhưng hành động đáng yêu dị thường, không khỏi làm khóe miệng ông hiện ra nụ cười khó có được.
Lăng Tị Hiên ngồi bên cạnh Lâm Dung, mơ hồ không rõ, nhưng thấy Lâm Dung thoải mái như thế mình cũng yên lòng, chọn món ăn Lâm Dung thích nhất nhưng lại cách cô rất xa gấp cho cô.
Lâm Dung thích ăn cá, có một điều cá biển nhìn qua ăn rất tốt, nhưng xương cá rất nhiều, Lâm Dung sợ nhất xương nhỏ trong cá, cô người này sợ phiền toái mà còn sơ ý, luôn luôn bị xương cá mắc kẹt trong cổ họng, đều bị mắc xương cá dọa sợ, cho nên lần nàu nhìn con cá kia nhiều lần cũng chưa dám đụng.
Sau khi Lăng Tị Hiên nhìn thấy, tuy là trong lòng cảm thấy buồn cười, lại cái gì cũng chưa nói, kéo cái khay qua gắp từng con từng con cá xuống, thuần thục gỡ xương cá, hết sức chuyên chú, cơm cũng không ăn, nói chuyện cũng không ngẩng đầu, gỡ xong rất không dễ dàng, anh bỏ cá tươi ngon không có xương cá vào trong chén của Lâm Dung: "Bây giờ ăn liền không sao, không chê anh bẩn đi?" Biết Lâm Dung thích ăn cá cũng sẽ không ăn cá sau khi gỡ, anh thật là cả ngày đi mua cá, luyện tập nhiều ngày xem nhặt xương cá như thế nào, mới có thể luyện đến trình độ thuần thục như hôm nay.
Không chỉ Lâm Dung, mẹ Lăng và Lăng Trung Thiên đều sửng sốt, Lâm Dung nói cũng không nói nên lời, Lăng Tị Hiên cừoi hỏi: "Sao lại không ăn? Để anh uy cho em sao?" Ánh mắt nhìn Lâm Dung là nhiệt tình cùng với tình ý có thể nhấn chìm người khác.
Lâm Dung xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, mẹ Lăng và Lăng Trung Thiên đều nở nụ cười, Lăng mẹ rất tốt, đã chứng kiến qua Lăng Tị Hiên lột vỏ trái vải hay ăn lòng trắng trứng thay cho Lâm Dung, nên lần này không cảm thấy có vấn đề gì, Lăng Trung Thiên đúng là lần đầu tiên thấy con trai như vậy, trong mắt ông, Lăng Tị Hiên rất ít khuyết điểm, thiếu kiên nhẫn là một khuyết điểm của Lăng Tị Hiên, trong công tác thì thường xuyên phê bình cấp dưới hoặc bị lãnh đạo phê bình cũng là khuyết điểm, nhưng như thế này, anh trong Đoàn Lí Binh đều là nóng tính minh bạch, làm việc gọn gàng linh hoạt, lãnh đạo rất thích; mà tuổi tác Lăng Tị Hiên lại hoàn toàn tương phản, gặp được chuyện gì đều "Không nóng nảy, không nóng nảy", cho nên tất cả mọi người trêu ghẹo nói Lăng Tị Hiên luôn luôn nhanh nửa nhịp, Chu Lập luôn luôn chậm nửa nhịp.
Trong sinh hoạt cũng thế này, bởi vì chán ghét xương cá, anh rất ít ăn cá nhiều xương, mà tình nguyện ăn tôm, nhưng bây giờ lại đồng ý làm chuyện như vậy vì Lâm Dung, lại làm được thuần thục như vậy, cũng không khó tưởng tượng là vì học gỡ xương cá anh đã trả giá ít nhiều. À, xem ra sức mạnh tình yêu quả thật là một thứ vĩ đại, nhớ lại những thứ này, ông cũng nhịn không được nói đùa: "Dung Dung, nhanh ăn đi, không thì chỉ sợ Lăng Tị Hiên thực sự uy cháu rồi."
"Ba..." Nhìn Lâm Dung thật không biết làm gì bây giờ, Lăng Tị Hiên có chút trách ba mình.
"Tốt tốt, nhanh ăn cơm đi, một lát nữa sẽ nguội mất." Mẹ Lăng cười nói.
Lúc này Lâm Dung mới yên tâm ăn cá trong chén, quả nhiên hương vị rất tốt, lúc đầu Lâm Dung vẫn ăn rất cẩn thận, sợ Lăng Tị Hiên gỡ không kĩ, lo lắng vẫn còn xương nhỏ, nhưng chỉ một chút sau cô liền phát hiện mình lo lắng dư thừa - - một cái xương cá cũng không có. Nhớ lại bộ dáng Lăng Tị Hiên vừa chuyên tâm nhặt xương cá, Lâm Dung cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc và ấm áp giống như muốn tràn ra ngoài, vốn dĩ hạnh phúc rất đơn giả, là gặp được một người vì mình nguyện ý nhặt xương cá cả đời.
Lăng Tị Hiên, là người nhất định sẽ làm cho cô cảm động cả đời.