Lúc ăn cơm, bởi vì tâm tình của Lăng Tị Hiên rất tốt, hai ngày trước anh lại không ăn gì, cho nên ăn như hổ đói, nhưng vẫn không quên gắp thức ăn cho Lâm Dung. Nhìn dáng vẻ ăn cơm của anh, Lâm Dung biết hai ngày nay anh nhất định không ăn cơm đàng hoàng, vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thương: "Ăn chậm một chút, không ai giành với anh." Nói xong liền gắp thức ăn Lăng Tị Hiên thích cho anh.
Lăng Tị Hiên cười xin lỗi: "Ừ." Nói xong liền gắp càng cua hấp Lâm Dung thích ăn vào trong bát của cô.
Cơm nước xong, Lâm Dung mệt mỏi, muốn ngủ. Vì vậy, Lăng Tị Hiên tìm một khách sạn, thuê một gian phòng ngắn hạn. Lâm Dung giống như không biết chuyện cô và Lăng Tị Hiên, một nam một nữ lại thuê một gian phòng ngắn hạn ở trong mắt người khác có ý vị như thế nào, cho nên khi nhìn thấy nụ cười có ý tứ sâu xa của nữ nhân viên phục vụ thì có chút nghi ngờ, nhưng chắc chắn là Lăng Tị Hiên có biết, hơn nữa là anh cố ý thuê phòng. Vừa vào phòng, Lâm Dung lập tức hỏi anh: "Em cảm thấy nụ cười của cô nhân viên kia có chút kỳ quái, có phải em có chỗ nào kì lạ không?"
Lăng Tị Hiên thiếu chút nữa bật cười, trong lòng nghĩ Lâm Dung quả nhiên rất đơn thuần: "Không có không có, là cô ta có vấn đề. Ngủ đi, anh chuẩn bị trước, một giờ sau gọi em dậy, được không?"
"Vâng, em đi ngủ nha."
Sợ điện thoại di động vang lên sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên lấy điện thoại di động ra muốn tắt đi, Lâm Dung thấy được lại đột nhiên gọi anh: "Ai, anh chừng đổi điện thoại di động từ khi nào vậy?" Cô nhớ, hai ngày trước Lăng Tị Hiên đâu có dùng cái này?
"A, mới vừa đổi, cái đó hỏng rồi." Lăng Tị Hiên nói. Ngày đó, khi nhận điện thoại của mình từ Lâm Dung thì bản thân đã làm rơi vỡ, cho nên anh lại đi mua một cái khác.
"Oh, em muốn chơi một chút, bên trong có trò chơi không?" Lâm Dung một lòng chỉ nghĩ tới chơi, cũng không hỏi anh xem tại sao điện thoại lại hỏng.
Lăng Tị Hiên không nhịn được cười: "Có, em chơi đi, mật mã giống với trước kia." Nói xong liền đưa di động đưa cho cô. Mật mã là sinh nhật của Lâm Dung. Thật may là Lâm Dung không hỏi anh tại sao điện thoại bị hỏng, nếu không anh thật đúng là không biết nên nói gì.
Lâm Dung lấy di động chơi trò chơi một lúc, lại nhìn tin nhắn của Lăng Tị Hiên, điện thoại di động của anh là hai sim, cho nên có hai số, một số trong đó là số di động mà anh nói với cô ngay từ đầu, một cái khác là tự nói với mình chính. Lâm Dung nhìn mục tin nhắn của sim hai xong liền lấy làm kinh hãi —— trong mục tin nhắn chỉ có một mình cô, danh sách cuộc gọi cũng chỉ có số điện thoại của cô, trong mục tin nhắn cũng chỉ có tin nhắn của cô. Cô không nhịn được mà hỏi Lăng Tị Hiên: "Lăng Tị Hiên, số điện thoại trong sim hai của anh chỉ có một mình em biết sao?"
"A, ừ." Lăng Tị Hiên quay đầu lại cười cười: "Sao vậy?"
"Ngay cả chú và dì cũng không biết sao?"
"Đúng vậy, không biết, bọn họ muốn tìm anh thì không phải còn có một số khác sao?" Lăng Tị Hiên thêm cái sim này chính là vì muốn liên hệ với Lâm Dung dễ dàng hơn, không muốn bị người khác quấy nhiễu.
"Nhưng tại sao vậy?" Hỏi vấn đề này có chút ngu. Không phải Lâm Dung không hiểu là chuyện gì xảy ra, là cô không tin quá tin tưởng.
Lăng Tị Hiên cười đi tới bên giường Lâm Dung ngồi xuống: "Số này sẽ luôn luôn hoạt động, như vậy em tìm anh sẽ dễ hơn một chút. Hơn nữa, anh cũng không cần lo lắng có người khác quấy rầy anh."
"A, thế nhưng thật lãng phí."
Lăng Tị Hiên cười: "Không có gì, anh có thể chi trả phí điện thoại di động của mình." Anh biết bản thân gửi rất nhiều tin nhắn cho Lâm Dung—— riêng mỗi ngày đã có hơn mười, thậm chí trên trăm tin nhắn, còn chưa kể tới chuyện gọi điện thoại, nhưng đối với việc một tháng mình rốt cuộc tiêu hết bao nhiêu tiền điện thoại, anh một chút khái niệm cũng không có.
"Hừ, sa đọa." Lâm Dung nhỏ giọng nói, nhưng lại vẫn bị Lăng Tị Hiên nghe được. D*Đ×L»QĐ
"Lá gan em thật không nhỏ nhỉ? Lại dám mắng anh, có còn muốn ngủ hay không vậy?" Lăng Tị Hiên biết Lâm Dung sợ nhất nhột, cho nên xuất ra đòn sát thủ của anh.
"A, không cần, em sai rồi, em sai rồi!" Lâm Dung sợ nhất chính là bị người khác cù, cho nên vừa nghe thấy lời ấy liền không nhịn được khẩn trương.
"Biết sai rồi?"
"Ừ, biết biết."
"Nói đi, tại sao nói xin lỗi?" Lăng Tị Hiên chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để bắt nạt Lâm Dung.
Lâm Dung biết Lăng Tị Hiên có ý gì, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy nhẹ nhàng hôn Lăng Tị Hiên một cái: "Ừm, như vậy được chứ?"
"Không còn sớm nữa, ngủ đi, buổi chiều còn phải đi chơi. Nghỉ ngơi cho tốt." Lăng Tị Hiên đắp chăn lên giúp cô—— máy điều hòa trong phòng mở nhiệt độ rất thấp, anh sợ Lâm Dung bị cảm.
Lăng Tị Hiên lên mạng một lát, tra xét những kiến thức chính mình gặp phải mà không biết trong hai ngày nay —— đây là một thói quen của anh. Cứ vài ngày anh sẽ làm việc như vậy một lần. Sau khi Lâm Dung qua lại cùng anh được một khoảng thời gian thì từ từ phát hiện Lăng Tị Hiên tựa như một thần nhân*, giống như vấn đề nào mình gặp phải thì anh cũng đều biết, rất nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống thể hiện kiến thức của anh rất phong phú, vì vậy cô bội phục không thôi, không biết để đạt được đến mức này, Lăng Tị Hiên đã mất bao nhiêu công sức. Hơn một giờ sau, anh quay đầu lại xem một chút. Lâm Dung đang ngủ say. Đang nghĩ xem có nên gọi cô dậy hay không, điện thoại Lâm Dung vang lên —— là chuông báo thức cô đã đặt, khi ở trường vẫn luôn là một giờ rưỡi thì phải.
Lâm Dung dụi mắt ngồi dậy, Lăng Tị Hiên tỉ mỉ đưa một chiếc khăn lông ướt cho Lâm Dung lau mặt một chút: "Nghỉ ngơi xong rồi sao? Chúng ta đi ra ngoài?"
"Ừ."
Khi đến trước cửa khách sạn, quản lý đột nhiên gọi Lăng Tị Hiên lại: "Ngài Lăng, xin chờ một chút, ở đây còn có bốn mươi đồng tiền cần trả lại cho ngài!"
Lăng Tị Hiên buồn bực: "Hả? Trả tiền thừa như thế nào vậy?" Di5enđ$anl#equ&yd&on
Quản lý xinh đẹp của khách sạn cười cười, giải thích: "Vừa rồi là nhân viên phục vụ của chúng tôi không đúng, cô ấy thu của ngài phí áo mưa an toàn theo thói quen, nhưng ngài giống như không có dùng, cho nên......"
Trong lòng Lăng Tị Hiên âm thầm kêu khổ: Lần này Lâm Dung khẳng định biết.
Quả nhiên, Lâm Dung nghe nói như thế, thoáng chốc hiểu được tại sao vừa rồi nhân viên phục vụ lại nhìn mình cười đến ý vị sâu xa như vậy, còn hỏi mình bao nhiêu tuổi. Nghĩ tới đây, Lâm Dung ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ thì đúng lúc người ta cũng nhìn cô, mặt của Lâm Dung đỏ như quả táo chỉ trong một giây đồng hồ. Không thể làm gì khác hơn là hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Tị Hiên, đồng thời xuống tay, không hề lưu tình mà dùng sức bấm xuống.
Mua phiếu xong, hai người liền bắt đầu đi vào trong động đá vôi. Bên trong quả thật mát lạnh thoải mái, thậm chí còn có chút lạnh, nhưng cũng rất nhiều người, đoán chừng là tất cả mọi người đều không chịu nổi nhiệt độ trong trung tâm thành phố. Hai người không muốn nán lại ở nơi có nhiều, cho nên liền đi dọc theo lối đi rất nhỏ tới một hang động rộng rãi, bên trong vẫn chưa có người nào, cho nên hai người ngồi ở bên trong.
"Tạm được, không phải rất lạnh, như vậy vừa đúng."
"Vậy thì tốt, nơi này nhìn đẹp không?"
"Ừ, rất đẹp. Sao trước kia em lại không biết thành phố này có một khu hang động rộng như vậy nhỉ?" Cho tới bây giờ Lâm Dung cũng chưa từng nghe nói qua.
"Là vừa phát hiện, hang động đá vôi chúng ta vừa đi qua có một vài thạch nhũ rất dài, em thấy chưa?"
"Cục du lịch thành phố tốn khoảng một tỷ nhân dân tệ để bảo vệ chúng, chính là vì lo lắng nếu mấy khối thạch nhũ đó bị hỏng thì sẽ ảnh hưởng tới giá trị du lịch." Di$end@nleq…uy%don
"Oa, vậy có phải tốn hơn mấy triệu tiền bảo hiểm không?"
"Đúng vậy, cho nên vé vào cửa hiện tại mới có thể đắt như vậy. Như vậy đi, khi ra ngoài, chúng ta lại chụp hình vài phiến."
"Không được, quá nhiều người, chúng ta căn bản là không chen được." Lâm Dung đặc biệt sợ trường hợp nhiều người chật chội.
"Đứa ngốc, dĩ nhiên sẽ không chen lấn khi còn có nhiều người. Chờ hết giờ du lịch thì chúng ta đi vào một mình, không phải là chỉ có hai người chúng ta rồi sao?" Lăng Tị Hiên cười sờ sờ đầu Lâm Dung. Tóc Lâm Dung rất mềm, rất mượt, tay Lăng Tị Hiên trượt xuống theo tóc của cô, cảm thấy sợi dây chuyền ở cổ Lâm Dung có chút kỳ quái. Anh vừa cầm lên nhìn, quả nhiên không phải là sợi trân châu đến mình đưa cho Lâm Dung, mà là một sợi dây chuyền bằng bạc khác, cũng rất đẹp. Lăng Tị Hiên chơi đùa sợi dây chuyền đó, hỏi Lâm Dung: "Sợi dây chuyền này ở đâu ra vậy? Em rất thích sao?"
"Đúng vậy, cái này rất đẹp." Lâm Dung vẫn không biết gì, dõng dạc nói. Cô căn bản không nghe ra mùi vị ê ẩm trong giọng nói của Lăng Tị Hiên. Lúc ở Thanh Đảo, Lăng Tị Hiên vẫn lo lắng Lâm Dung sẽ không thích, tốn mất mấy ngày mới chọn trúng một sợi dây chuyền cho cô, nhưng Lâm Dung vậy mà không mang. Cho dù không thích, ít nhất cô cũng phải quan tâm tới tâm tình của anh chứ?
"Em tự mua sao? Mua lúc nào?" Lăng Tị Hiên nhíu nhíu mày, anh nhớ rằng trước kia Lâm Dung không có cái này.
"Không phải, là người khác tặng."
"Cái gì? Là ai tặng? Nam hay nữ?" Chân mày càng nhíu thật chặt, giọng điệu cũng thay đổi: "Chiếc dây chuyền anh mua cho em đâu? Tại sao không mang?"
Bây giờ Lâm Dung mới hiểu ra là Lăng Tị Hiên đang ghen, không nhịn được cười: "Anh biết cái gì nha, đây là đồ dì tặng cho em. Ngày đó, khi em đi dạo phố cùng dì, nhìn thấy sợi dây chuyền này ở cửa hàng bạc, em rất thích, dì liền mua tặng em."
"Oh......" Lăng Tị Hiên chợt hiểu ra, trái tim cũng không khỏi nới lỏng, nhưng còn có chút không hiểu: "Vậy tại sao không mang sợi dây chuyền trân châu kia, không thích sao?"
"Không phải, cái đó em cũng rất thích, nhưng lúc mua em có mang chiếc đó, sau khi dì thấy liền bảo em đeo chiếc mà dì ấy mua, nếu không chính là trọng sắc khinh bạn." Lâm Dung không che giấu điều gì, nói hết cho Lăng Tị Hiên. die¼nd=anl~e£qu_yd€on
Giờ Lăng Tị Hiên mới hiểu được, thì ra là Lâm Dung lại bị kẹp ở giữa rồi, không nhịn được trêu chọc cô: "Vậy em cứ nghe lời bà ấy như vậy sao? Nếu anh không vui thì sao?"
"Sẽ không, em biết anh là người tốt nhất. Lăng Tị Hiên, anh nhất định sẽ giúp em, đúng không?" Lâm Dung lắc cánh tay của anh làm nũng.
"Không được, em phải đeo chiếc mà anh tặng, nếu mẹ anh có hỏi thì anh sẽ giải thích với bà." Lăng Tị Hiên căn bản không chịu nổi khi Lâm Dung làm nũng, đã sớm mềm lòng, nhưng còn chưa buông tha một tia hi vọng.
"Vậy lần sau, khi cùng đi đến nhà anh thì em sẽ mang cái đó, được không?"
"Ừ, vậy cũng được."
Bởi vì quá lạnh, Lăng Tị Hiên lo rằng Lâm Dung sẽ bị cảm, cho nên hai người nhanh chóng ra ngoài. Bên ngoài có một công viên xây dựa vào núi, sau khi đi ra, Lăng Tị Hiên đưa Lâm Dung vào công viên.
Ăn cơm tối xong, Lăng Tị Hiên đưa Lâm Dung trở lại trường, hỏi cô:"Em không phải làm bài tập chuẩn bị cho ngày mai sao?" Anh biết Lâm Dung vẫn lo lắng, cho nên nhất định phải quan tâm tới việc học tập của cô.
"Ừ, em......" Lâm Dung không biết nên nói gì, cô quan tâm tới học tập, nhưng cũng biết Lăng Tị Hiên hi vọng mình có thể ở cùng với anh. Thật ra thì công việc của anh rất bận, không riêng việc trong đoàn mình, những người lãnh đạo phía trên cũng rất coi trọng anh bởi vì Lăng Trung Thiên rất chú chó chuyện bồi dưỡng anh, thường cho anh xử lý một vài công việc tương đối trọng đại, cho nên anh thường sẽ có việc không làm xong. Cho dù như vậy, bởi vì muốn ở cùng cô, Lăng Tị Hiên cũng thường cố gắng giải quyết gấp bội công việc trong lúc Lâm Dung đi học, nắm bắt tất cả thời gian cùng cơ hội có thể ở cùng Lâm Dung. Tựa như cuối tuần này, Lâm Dung biết Lăng Tị Hiên muốn mình ở bên cạnh anh bao nhiêu, nhưng tất cả mọi người đều học tập, thậm chí có người còn học suốt đêm, cô luôn chơi thật sự là kỳ cục. Mặt khác, Lâm Dung căn bản không phải người làm chuyện xấu, mặc dù Lăng Tị Hiên đưa đề thi cho cô, cô chỉ cần làm xong đề thì sẽ không còn vấn đề, nhưng nếu như vậy thì cô sẽ bị chiều hư, chỉ có chăm chỉ học tập mới có thể khiến cô an lòng. Đau lòng cùng áp lực khiến cô không biết nên nói cái cho phải.
Nhìn ra sự lo lắng của cô, Lăng Tị Hiên đưa tay sờ sờ đầu Lâm Dung, an ủi cô: "Sao vậy? Muốn có được thành tích tốt, buổi sáng ngày mai nghiêm túc học, buổi tối cùng nhau ăn cơm, xem phim, được không?" Đối với chuyện học tập của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên cũng không phải là thật sự quan tâm. Nói thật, hình thức ở chung của anh và Lâm Dung cũng không phải là dạng yêu đương thuần khiết như chỉ nắm tay, ôm nhau vài cái như sinh viên, anh đương nhiên hy vọng có thể nhanh chóng thấy được tiến triển thực tế với Lâm Dung. Nhưng bây giờ Lâm Dung vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, hơn nữa mới vừa gây gổ, cho nên anh càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ừ, được." Lâm Dung cảm kích nhìn anh. Lăng Tị Hiên thật sự là một người bạn trai hoàn mỹ.
Edit: Nhật Dương
Lâm Dung cười: "Em mới không tin đâu, anh đi mua một chai thuốc tẩy hoặc một chai có chất oxy hóa mạnh hơn về, em thấy nhất định có thể làm nó phai màu."
Lăng Tị Hiên không ngờ Lâm Dung sẽ nói như vậy, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ: "Dung Dung, em học ban khoa học xã hội à? Nếu em học hóa thì nhất định có thể thi đậu đại học Thanh Hoa đó, sao em không có chút tình thú nào giống anh vậy?"
"Vốn là vậy mà, trong bệnh viện có chất tẩy trắng, nếu không em hỏi xin y tá một chai, mình thử một chút?", Lâm Dung nghịch ngợm nói.
"Em cố ý đúng không?" Lăng Tị Hiên chỉ chỉ mũi: "Như thế nào? Thích mấy bông hoa này sao?"
"Ừ, thích, Lăng Tị Hiên, em hiểu ý của anh, em cũng tin tưởng anh nên anh nhất định không thể để em thất vọng." Đột nhiên Lâm Dung nghiêm túc nhìn Lăng Tị Hiên nói.
Lăng Tị Hiên sững sờ sau đó lập tức cảm động, anh nghiêm túc nói với Lâm Dung: "Dung Dung, anh nhất định không để em thất vọng."
"Ừ, tốt." Lâm Dung cười, lời nói của mấy người con trai bây giờ đều giống như thuận miệng nói ra, phần lớn đều không thể tin nhưng không biết vì sao Lâm Dung cảm thấy Lăng Tị Hiên như có một loại ma lực khiến cô tin tưởng lời nói đó, tin tưởng anh nhất định có thể làm được, nhất định có thể thích cô, thương yêu cô cả đời.
"Dung Dung, anh cảm thấy hôm nay em cần phải đưa cho anh một món quà.", Đột nhiên Lăng Tị Hiên như nhớ ra điều gì đó, cười như không cười nhìn cô.
"Nhưng em quên hôm nay là lễ tình nhân nên không có chuẩn bị gì cả.", Đột nhiên nghe Lăng Tị Hiên nói vậy, Lâm Dung có chút hoảng hốt.
"Món quà anh muốn em không cần phải chuẩn bị trước." Lăng Tị Hiên nói: "Nhắm mắt lại, cho anh được không?"
Đột nhiên Lâm Dung hiểu Lăng Tị Hiên muốn hôn cô, gương mặt trắng xanh của cô lập tức đỏ —— bé ngoan Lâm Dung vẫn là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, đừng nói hôn, trước Lăng Tị Hiên cũng chưa từng nắm tay đứa con trai nào, chuyện như vậy đột nhiên xảy ra trên người cô khiến trong lòng cô cũng đột nhiên rối bời giống như không có ý thức, chỉ ngơ ngác nhìn Lăng Tị Hiên, không nói được câu gì.
Qua một lúc lâu sau, chờ Lâm Dung kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì Lăng Tị Hiên đã cúi đầu chuyên tâm gọt táo cho cô, nhìn một lúc, từ đầu đến cuối Lăng Tị Hiên không hề ngẩng đầu, mấy ngày ở đây kỹ thuật gọt táo của anh cũng đã được luyện tập rất nhuần nhuyễn, cho nên vỏ táo mỏng tanh từng chút từng chút rũ xuống, mãi cho đến trên sàn nhà bằng gỗ, từ đầu đến cuối không hề bị đứt đoạn, Lâm Dung lấy vỏ táo dưới đất lên nhìn, thấy bàn tay thon dài nhưng không quá gầy của Lăng Tị Hiên, nhìn cánh tay anh theo động tác gọt táo mà nhẹ nhàng đong đưa, nhìn thấy tóc mái hơi dài che đi tầm mắt anh, Lâm Dung không thấy được biểu cảm trên mặt Lăng Tị Hiên, cũng không nhìn thấy được cảm xúc trong mắt anh, chỉ cảm thấy động tác này của Lăng Tị Hiên ẩn giấu nỗi cô đơn và thất vọng, nỗi cô đơn trên người anh nồng đến mức không tan được, cho nên chỉ có thể lan tỏa ra xung quanh, lan tỏa đến khắp phòng bệnh, lan tỏa đến trong lòng của Lâm Dung.
Thiệt là, người này không thể chờ một chút sao? Cô lại không nói là không đồng ý với anh, dù sao thì cũng phải chờ cô hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra chứ, trong lòng Lâm Dung thầm oán trách nhưng lại ngại nói thẳng ra nên không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt mang theo oán giận nhìn Lăng Tị Hiên.
Gọt hết quả táo, Lăng Tị Hiên mới ngẩng đầu lên, cắt quả táo thành từng miếng rồi bỏ vào trong dĩa sau đó đút từng miếng từng miếng cho Lâm Dung ăn, mặc dù giống như bình thường, cũng không có cau mày nhưng miệng lại khép chặt, cũng không cười nói với Lâm Dung.
Lâm Dung vừa ăn táo vừa len lén nhìn Lăng Tị Hiên, Lăng Tị Hiên cũng cảm giác được nên đành kéo ra một nụ cười, nhìn Lâm Dung nói: "Nhìn anh mà còn phải lén lén lút lút sao? Hay là trên mặt anh có gì?"
Lâm Dung cũng cười: "Đúng vậy, có đồ, anh đừng cử động, em giúp anh lấy xuống." Nói xong cô rước người dậy rồi vịn bả vai của Lăng Tị Hiên, dùng miệng nhẹ nhàng đụng một cái lên mặt Lăng Tị Hiên sau đó lập tức rời đi.
Lần này đổi lại là Lăng Tị Hiên bị Lâm Dung hù sợ, anh sững sờ nhìn chằm chằm Lâm Dung một lúc lâu, giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi Lâm Dung ngượng ngùng nói: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"
"Không phải, Dung Dung, mới vừa rồi em......" Đột nhiên Lăng Tị Hiên trở nên lắp bắp.
"Anh không thích sao, em cho là anh sẽ thích, vậy xem như em chưa làm gì cả." Lâm Dung có chút thất vọng, còn có chút lúng túng, cô thật vất vả mới lấy dũng khí chủ động một lần, kết quả......
"Không phải, anh rất thích nhưng mới vừa rồi tại sao em không đồng ý với anh vậy? Như vậy khiến anh không có cảm giác thành tựu, ha ha." Sau khi Lăng Tị Hiên kịp phản ứng, sờ sờ chỗ vừa bị Lâm Dung hôn, vui vẻ cười toe toét.
"Kỳ lạ, chuyện này có quan hệ với cảm giác thành tựu sao?" Lâm Dung không hiểu.
"Hừ, hẹp hòi, không nói thì không nói." Lâm Dung bất mãn nói.
Cười cười nói nói cũng nhanh đến buổi trưa, lúc sắp mười hai giờ, y tá vội đưa bữa ăn tới cho Lâm Dung, bởi vì viêm ruột thừa nên ăn cái gì cũng phải chú ý, vậy nên thường thì bệnh viện không cho phép bệnh nhân của mình mua cơm hoặc là tự mang cơm.
Lúc này Lăng Tị Hiên mới nhớ tới anh đã đặt với khách sạn bên ngoài, sau khi anh nói với y tá thì y tá nói nếu như khách sạn đưa món ăn tới đạt tiêu chuẩn thì cũng được, đang nói thì phục vụ khách sạn tới, nhìn món ăn của Lăng Tị Hiên hợp cách, y tá liền cầm bữa ăn đi ra ngoài.
Lâm Dung cái gì cũng không biết, một người rơi vào trong sương mù nhìn phục vụ đi vào, sau đó y tá kiểm tra thức ăn, nói chuyện với Lăng Tị Hiên, nhìn đến cuối cùng mới hiểu Lăng Tị Hiên đặt đồ ăn bên ngoài cho cô, nhìn y tá và phục vụ đã đi ra, Lâm Dung mới thở phì phò hỏi Lăng Tị Hiên: "Anh đặt khi nào?"
"Sáng hôm nay, sao vậy?"
"Vậy anh đặt mấy lần, từ bây giờ phải không?"
"Không nhiều lắm, đương nhiên đặt đến khi em xuất viện trở về trường học." Lăng Tị Hiên cười dời đồ ăn tới trước mặt Lâm Dung: "Ăn cơm."
"Em không ăn, anh có thương lượng với em sao?"
Lăng Tị Hiên nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm: "Anh cảm thấy chuyện này không cần thương lượng với em, em chỉ cần bảo đảm nghe lời ăn cơm là được." Đối với việc Lâm Dung tùy hứng, có lúc Lăng Tị Hiên sẽ rất nhân nhượng, nhân nhượng đến mức cái gì cũng đều nghe cô, có thể cưng chiều cô đến tận trời nhưng cũng có lúc một chút cũng không quan tâm, tình huống bây giờ chính là vế sau.
"Khi dễ người!" Lời nói của Lâm Dung vừa ra khỏi miệng thì miệng đã bị thức ăn Lăng Tị Hiên đút vào chặn lại. Cô vội vàng nuốt đồ ăn xuống: "Tự em ăn được rồi, bây giờ em không có truyền dịch, chuyện gì cũng không có." Hai tay của cô cũng nhàn rỗi nhưng cái gì Lăng Tị Hiên cũng không cho cô làm, điều này khiến cô đặc biệt không quen.
Qua mấy ngày sau, còn có mấy ngày đến ngày xuất viện, mẹ Lâm Dung trên căn bản rất ít tới nhưng bởi vì lo lắng cho con gái nên hằng ngày buổi tối đều chạy tới nhìn Lâm Dung một lần, khoảng thời gian khác đều yên tâm giao Lâm Dung cho Lăng Tị Hiên. ‘’’lqđ’’’
Ba mẹ Lăng Tị Hiên cũng biết Lâm Dung bị bệnh, chỉ là lúc đầu Lăng Trung Thiên gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Dung, dặn dò Lăng Tị Hiên chăm sóc tốt cho Lâm Dung, công việc của ông rất bận nên không có thời gian tới đây, ngược lại mẹ Lăng rất lo lắng cho Lâm Dung, ba ngày hai bữa đều chạy vào trong bệnh viện, bởi vì bà cũng là bác sĩ nên cũng biết rất nhiều đồng nghiệp trong bệnh viện, thật ra thì bệnh của Lâm Dung cũng không nghiêm trọng nhưng bà vẫn tìm phó viện trưởng của bệnh viện, là một chuyên gia giàu kinh nghiệm trong trị liệu viêm ruột thừa, làm bác sĩ trưởng cho Lâm Dung, mỗi ngày còn gọi điện thoại hỏi tình trạng của Lâm Dung, hơn nữa Lăng Tị Hiên vẫn không hề rời đi, kết quả phó viện trưởng gần sáu mươi tuổi cho rằng Lâm Dung đã là con dâu của nhà họ Lăng, tự nhiên càng thêm yêu thích Lâm Dung. Ngược lại thì Lâm Dung vừa sợ bà ấy vừa cảm thấy không quen, vị phó viện trưởng này vô cùng nghiêm khắc cũng không phải nghiêm khắc bình thường, có túi mắt rất lớn, mặt mũi lại rất hung dữ, cho tới giờ đều không cười, thường hay dạy dỗ y tá trưởng gần bốn mươi tuổi khóc, cho nên từ y tá tới bác sĩ, bệnh nhân trong bệnh viện đều sợ bà ấy, chỉ khi đến trước giường bệnh cô mới nở nụ cười. Điều này khiến Lâm Dung cực kỳ buồn bực —— mẹ Lăng chỉ nói với bà ấy một tiếng thôi mà, bà ấy cũng không cần chăm sóc cô tốt như vậy, huống chi dạo này người nào nằm viện mà không trước tìm người quen?
Cho đến khi xuất viện, lúc chào bà ấy nghe thấy bà ấy nói mấy câu với Lăng Tị Hiên, Lâm Dung mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. …lqđ..
Trong văn phòng của viện trưởng, phó viện trưởng luôn nghiêm túc đột nhiên nói lời thấm thía: "Lăng Tị Hiên, sau này cháu nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Lâm Dung trong chuyện sinh hoạt, làm chồng thì nhất định phải có trách nhiệm, biết không?"
Nghe lời này, Lăng Tị Hiên và Lâm Dung một lúc lâu cũng đều không nói được một câu, thật lâu sau Lâm Dung mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, muốn đi lên giải thích với bà ấy, ai biết Lăng Tị Hiên lại dùng sức lôi cô ra ngoài, vừa đi ra khỏi phòng làm việc, Lăng Tị Hiên lập tức cười ha ha, cười đến khi eo cũng không thẳng lên được vẫn nhịn không được cười.
Lâm Dung vừa tức vừa xấu hổ, trút toàn bộ oán khí lên người Lăng Tị Hiên, dùng sức đánh anh: "Anh vốn biết đúng không? Trứng thối, vậy mà không nói với em, còn cùng viện trưởng tính kế em...em không để ý tới anh!"
Lăng Tị Hiên cũng vừa mới biết, nếu không thì sao anh lại cười như vậy, thấy Lâm Dung tức giận, anh vội càng chạy lên kéo Lâm Dung: "Dung Dung, anh thật sự không biết, em đừng tức giận."
"Vậy vừa rồi tại sao anh không để cho em giải thích với bà ấy?"
"Em phải giải thích như thế nào, em vốn là bạn gái của anh, hơn nữa, coi như em giải thích thì bà ấy cũng không tin."
"Không tin cũng muốn giải thích, nếu không bà ấy mà biết còn tưởng rằng chúng ta lừa bà ấy đó."
Lăng Tị Hiên cố nín cười, nghiêm túc nói: "Sẽ không, anh bảo đảm, bởi vì rất nhanh anh sẽ có thể trở thành chồng của em rồi."
"Hừ, anh nghĩ hay lắm, em mới không cần ở cùng một chỗ với anh." Lâm Dung không quan tâm Lăng Tị Hiên đang ở phía sau gọi cô, tự cô chạy đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Trịnh Phương.
Lúc ăn cơm, bởi vì tâm tình của Lăng Tị Hiên rất tốt, hai ngày trước anh lại không ăn gì, cho nên ăn như hổ đói, nhưng vẫn không quên gắp thức ăn cho Lâm Dung. Nhìn dáng vẻ ăn cơm của anh, Lâm Dung biết hai ngày nay anh nhất định không ăn cơm đàng hoàng, vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thương: "Ăn chậm một chút, không ai giành với anh." Nói xong liền gắp thức ăn Lăng Tị Hiên thích cho anh.
Lăng Tị Hiên cười xin lỗi: "Ừ." Nói xong liền gắp càng cua hấp Lâm Dung thích ăn vào trong bát của cô.
Cơm nước xong, Lâm Dung mệt mỏi, muốn ngủ. Vì vậy, Lăng Tị Hiên tìm một khách sạn, thuê một gian phòng ngắn hạn. Lâm Dung giống như không biết chuyện cô và Lăng Tị Hiên, một nam một nữ lại thuê một gian phòng ngắn hạn ở trong mắt người khác có ý vị như thế nào, cho nên khi nhìn thấy nụ cười có ý tứ sâu xa của nữ nhân viên phục vụ thì có chút nghi ngờ, nhưng chắc chắn là Lăng Tị Hiên có biết, hơn nữa là anh cố ý thuê phòng. Vừa vào phòng, Lâm Dung lập tức hỏi anh: "Em cảm thấy nụ cười của cô nhân viên kia có chút kỳ quái, có phải em có chỗ nào kì lạ không?"
Lăng Tị Hiên thiếu chút nữa bật cười, trong lòng nghĩ Lâm Dung quả nhiên rất đơn thuần: "Không có không có, là cô ta có vấn đề. Ngủ đi, anh chuẩn bị trước, một giờ sau gọi em dậy, được không?"
"Vâng, em đi ngủ nha."
Sợ điện thoại di động vang lên sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên lấy điện thoại di động ra muốn tắt đi, Lâm Dung thấy được lại đột nhiên gọi anh: "Ai, anh chừng đổi điện thoại di động từ khi nào vậy?" Cô nhớ, hai ngày trước Lăng Tị Hiên đâu có dùng cái này?
"A, mới vừa đổi, cái đó hỏng rồi." Lăng Tị Hiên nói. Ngày đó, khi nhận điện thoại của mình từ Lâm Dung thì bản thân đã làm rơi vỡ, cho nên anh lại đi mua một cái khác.
"Oh, em muốn chơi một chút, bên trong có trò chơi không?" Lâm Dung một lòng chỉ nghĩ tới chơi, cũng không hỏi anh xem tại sao điện thoại lại hỏng.
Lăng Tị Hiên không nhịn được cười: "Có, em chơi đi, mật mã giống với trước kia." Nói xong liền đưa di động đưa cho cô. Mật mã là sinh nhật của Lâm Dung. Thật may là Lâm Dung không hỏi anh tại sao điện thoại bị hỏng, nếu không anh thật đúng là không biết nên nói gì.
Lâm Dung lấy di động chơi trò chơi một lúc, lại nhìn tin nhắn của Lăng Tị Hiên, điện thoại di động của anh là hai sim, cho nên có hai số, một số trong đó là số di động mà anh nói với cô ngay từ đầu, một cái khác là tự nói với mình chính. Lâm Dung nhìn mục tin nhắn của sim hai xong liền lấy làm kinh hãi —— trong mục tin nhắn chỉ có một mình cô, danh sách cuộc gọi cũng chỉ có số điện thoại của cô, trong mục tin nhắn cũng chỉ có tin nhắn của cô. Cô không nhịn được mà hỏi Lăng Tị Hiên: "Lăng Tị Hiên, số điện thoại trong sim hai của anh chỉ có một mình em biết sao?"
"A, ừ." Lăng Tị Hiên quay đầu lại cười cười: "Sao vậy?"
"Ngay cả chú và dì cũng không biết sao?"
"Đúng vậy, không biết, bọn họ muốn tìm anh thì không phải còn có một số khác sao?" Lăng Tị Hiên thêm cái sim này chính là vì muốn liên hệ với Lâm Dung dễ dàng hơn, không muốn bị người khác quấy nhiễu.
"Nhưng tại sao vậy?" Hỏi vấn đề này có chút ngu. Không phải Lâm Dung không hiểu là chuyện gì xảy ra, là cô không tin quá tin tưởng.
Lăng Tị Hiên cười đi tới bên giường Lâm Dung ngồi xuống: "Số này sẽ luôn luôn hoạt động, như vậy em tìm anh sẽ dễ hơn một chút. Hơn nữa, anh cũng không cần lo lắng có người khác quấy rầy anh."
"A, thế nhưng thật lãng phí."
Lăng Tị Hiên cười: "Không có gì, anh có thể chi trả phí điện thoại di động của mình." Anh biết bản thân gửi rất nhiều tin nhắn cho Lâm Dung—— riêng mỗi ngày đã có hơn mười, thậm chí trên trăm tin nhắn, còn chưa kể tới chuyện gọi điện thoại, nhưng đối với việc một tháng mình rốt cuộc tiêu hết bao nhiêu tiền điện thoại, anh một chút khái niệm cũng không có.
"Hừ, sa đọa." Lâm Dung nhỏ giọng nói, nhưng lại vẫn bị Lăng Tị Hiên nghe được. D*Đ×L»QĐ
"Lá gan em thật không nhỏ nhỉ? Lại dám mắng anh, có còn muốn ngủ hay không vậy?" Lăng Tị Hiên biết Lâm Dung sợ nhất nhột, cho nên xuất ra đòn sát thủ của anh.
"A, không cần, em sai rồi, em sai rồi!" Lâm Dung sợ nhất chính là bị người khác cù, cho nên vừa nghe thấy lời ấy liền không nhịn được khẩn trương.
"Biết sai rồi?"
"Ừ, biết biết."
"Nói đi, tại sao nói xin lỗi?" Lăng Tị Hiên chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để bắt nạt Lâm Dung.
Lâm Dung biết Lăng Tị Hiên có ý gì, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy nhẹ nhàng hôn Lăng Tị Hiên một cái: "Ừm, như vậy được chứ?"
"Không còn sớm nữa, ngủ đi, buổi chiều còn phải đi chơi. Nghỉ ngơi cho tốt." Lăng Tị Hiên đắp chăn lên giúp cô—— máy điều hòa trong phòng mở nhiệt độ rất thấp, anh sợ Lâm Dung bị cảm.
Lăng Tị Hiên lên mạng một lát, tra xét những kiến thức chính mình gặp phải mà không biết trong hai ngày nay —— đây là một thói quen của anh. Cứ vài ngày anh sẽ làm việc như vậy một lần. Sau khi Lâm Dung qua lại cùng anh được một khoảng thời gian thì từ từ phát hiện Lăng Tị Hiên tựa như một thần nhân*, giống như vấn đề nào mình gặp phải thì anh cũng đều biết, rất nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống thể hiện kiến thức của anh rất phong phú, vì vậy cô bội phục không thôi, không biết để đạt được đến mức này, Lăng Tị Hiên đã mất bao nhiêu công sức. Hơn một giờ sau, anh quay đầu lại xem một chút. Lâm Dung đang ngủ say. Đang nghĩ xem có nên gọi cô dậy hay không, điện thoại Lâm Dung vang lên —— là chuông báo thức cô đã đặt, khi ở trường vẫn luôn là một giờ rưỡi thì phải.
Lâm Dung dụi mắt ngồi dậy, Lăng Tị Hiên tỉ mỉ đưa một chiếc khăn lông ướt cho Lâm Dung lau mặt một chút: "Nghỉ ngơi xong rồi sao? Chúng ta đi ra ngoài?"
"Ừ."
Khi đến trước cửa khách sạn, quản lý đột nhiên gọi Lăng Tị Hiên lại: "Ngài Lăng, xin chờ một chút, ở đây còn có bốn mươi đồng tiền cần trả lại cho ngài!"
Lăng Tị Hiên buồn bực: "Hả? Trả tiền thừa như thế nào vậy?" Di5enđ$anl#equ&yd&on
Quản lý xinh đẹp của khách sạn cười cười, giải thích: "Vừa rồi là nhân viên phục vụ của chúng tôi không đúng, cô ấy thu của ngài phí áo mưa an toàn theo thói quen, nhưng ngài giống như không có dùng, cho nên......"
Trong lòng Lăng Tị Hiên âm thầm kêu khổ: Lần này Lâm Dung khẳng định biết.
Quả nhiên, Lâm Dung nghe nói như thế, thoáng chốc hiểu được tại sao vừa rồi nhân viên phục vụ lại nhìn mình cười đến ý vị sâu xa như vậy, còn hỏi mình bao nhiêu tuổi. Nghĩ tới đây, Lâm Dung ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ thì đúng lúc người ta cũng nhìn cô, mặt của Lâm Dung đỏ như quả táo chỉ trong một giây đồng hồ. Không thể làm gì khác hơn là hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Tị Hiên, đồng thời xuống tay, không hề lưu tình mà dùng sức bấm xuống.
Mua phiếu xong, hai người liền bắt đầu đi vào trong động đá vôi. Bên trong quả thật mát lạnh thoải mái, thậm chí còn có chút lạnh, nhưng cũng rất nhiều người, đoán chừng là tất cả mọi người đều không chịu nổi nhiệt độ trong trung tâm thành phố. Hai người không muốn nán lại ở nơi có nhiều, cho nên liền đi dọc theo lối đi rất nhỏ tới một hang động rộng rãi, bên trong vẫn chưa có người nào, cho nên hai người ngồi ở bên trong.
"Tạm được, không phải rất lạnh, như vậy vừa đúng."
"Vậy thì tốt, nơi này nhìn đẹp không?"
"Ừ, rất đẹp. Sao trước kia em lại không biết thành phố này có một khu hang động rộng như vậy nhỉ?" Cho tới bây giờ Lâm Dung cũng chưa từng nghe nói qua.
"Là vừa phát hiện, hang động đá vôi chúng ta vừa đi qua có một vài thạch nhũ rất dài, em thấy chưa?"
"Cục du lịch thành phố tốn khoảng một tỷ nhân dân tệ để bảo vệ chúng, chính là vì lo lắng nếu mấy khối thạch nhũ đó bị hỏng thì sẽ ảnh hưởng tới giá trị du lịch." Di$end@nleq…uy%don
"Oa, vậy có phải tốn hơn mấy triệu tiền bảo hiểm không?"
"Đúng vậy, cho nên vé vào cửa hiện tại mới có thể đắt như vậy. Như vậy đi, khi ra ngoài, chúng ta lại chụp hình vài phiến."
"Không được, quá nhiều người, chúng ta căn bản là không chen được." Lâm Dung đặc biệt sợ trường hợp nhiều người chật chội.
"Đứa ngốc, dĩ nhiên sẽ không chen lấn khi còn có nhiều người. Chờ hết giờ du lịch thì chúng ta đi vào một mình, không phải là chỉ có hai người chúng ta rồi sao?" Lăng Tị Hiên cười sờ sờ đầu Lâm Dung. Tóc Lâm Dung rất mềm, rất mượt, tay Lăng Tị Hiên trượt xuống theo tóc của cô, cảm thấy sợi dây chuyền ở cổ Lâm Dung có chút kỳ quái. Anh vừa cầm lên nhìn, quả nhiên không phải là sợi trân châu đến mình đưa cho Lâm Dung, mà là một sợi dây chuyền bằng bạc khác, cũng rất đẹp. Lăng Tị Hiên chơi đùa sợi dây chuyền đó, hỏi Lâm Dung: "Sợi dây chuyền này ở đâu ra vậy? Em rất thích sao?"
"Đúng vậy, cái này rất đẹp." Lâm Dung vẫn không biết gì, dõng dạc nói. Cô căn bản không nghe ra mùi vị ê ẩm trong giọng nói của Lăng Tị Hiên. Lúc ở Thanh Đảo, Lăng Tị Hiên vẫn lo lắng Lâm Dung sẽ không thích, tốn mất mấy ngày mới chọn trúng một sợi dây chuyền cho cô, nhưng Lâm Dung vậy mà không mang. Cho dù không thích, ít nhất cô cũng phải quan tâm tới tâm tình của anh chứ?
"Em tự mua sao? Mua lúc nào?" Lăng Tị Hiên nhíu nhíu mày, anh nhớ rằng trước kia Lâm Dung không có cái này.
"Không phải, là người khác tặng."
"Cái gì? Là ai tặng? Nam hay nữ?" Chân mày càng nhíu thật chặt, giọng điệu cũng thay đổi: "Chiếc dây chuyền anh mua cho em đâu? Tại sao không mang?"
Bây giờ Lâm Dung mới hiểu ra là Lăng Tị Hiên đang ghen, không nhịn được cười: "Anh biết cái gì nha, đây là đồ dì tặng cho em. Ngày đó, khi em đi dạo phố cùng dì, nhìn thấy sợi dây chuyền này ở cửa hàng bạc, em rất thích, dì liền mua tặng em."
"Oh......" Lăng Tị Hiên chợt hiểu ra, trái tim cũng không khỏi nới lỏng, nhưng còn có chút không hiểu: "Vậy tại sao không mang sợi dây chuyền trân châu kia, không thích sao?"
"Không phải, cái đó em cũng rất thích, nhưng lúc mua em có mang chiếc đó, sau khi dì thấy liền bảo em đeo chiếc mà dì ấy mua, nếu không chính là trọng sắc khinh bạn." Lâm Dung không che giấu điều gì, nói hết cho Lăng Tị Hiên. die¼nd=anl~e£qu_yd€on
Giờ Lăng Tị Hiên mới hiểu được, thì ra là Lâm Dung lại bị kẹp ở giữa rồi, không nhịn được trêu chọc cô: "Vậy em cứ nghe lời bà ấy như vậy sao? Nếu anh không vui thì sao?"
"Sẽ không, em biết anh là người tốt nhất. Lăng Tị Hiên, anh nhất định sẽ giúp em, đúng không?" Lâm Dung lắc cánh tay của anh làm nũng.
"Không được, em phải đeo chiếc mà anh tặng, nếu mẹ anh có hỏi thì anh sẽ giải thích với bà." Lăng Tị Hiên căn bản không chịu nổi khi Lâm Dung làm nũng, đã sớm mềm lòng, nhưng còn chưa buông tha một tia hi vọng.
"Vậy lần sau, khi cùng đi đến nhà anh thì em sẽ mang cái đó, được không?"
"Ừ, vậy cũng được."
Bởi vì quá lạnh, Lăng Tị Hiên lo rằng Lâm Dung sẽ bị cảm, cho nên hai người nhanh chóng ra ngoài. Bên ngoài có một công viên xây dựa vào núi, sau khi đi ra, Lăng Tị Hiên đưa Lâm Dung vào công viên.
Ăn cơm tối xong, Lăng Tị Hiên đưa Lâm Dung trở lại trường, hỏi cô:"Em không phải làm bài tập chuẩn bị cho ngày mai sao?" Anh biết Lâm Dung vẫn lo lắng, cho nên nhất định phải quan tâm tới việc học tập của cô.
"Ừ, em......" Lâm Dung không biết nên nói gì, cô quan tâm tới học tập, nhưng cũng biết Lăng Tị Hiên hi vọng mình có thể ở cùng với anh. Thật ra thì công việc của anh rất bận, không riêng việc trong đoàn mình, những người lãnh đạo phía trên cũng rất coi trọng anh bởi vì Lăng Trung Thiên rất chú chó chuyện bồi dưỡng anh, thường cho anh xử lý một vài công việc tương đối trọng đại, cho nên anh thường sẽ có việc không làm xong. Cho dù như vậy, bởi vì muốn ở cùng cô, Lăng Tị Hiên cũng thường cố gắng giải quyết gấp bội công việc trong lúc Lâm Dung đi học, nắm bắt tất cả thời gian cùng cơ hội có thể ở cùng Lâm Dung. Tựa như cuối tuần này, Lâm Dung biết Lăng Tị Hiên muốn mình ở bên cạnh anh bao nhiêu, nhưng tất cả mọi người đều học tập, thậm chí có người còn học suốt đêm, cô luôn chơi thật sự là kỳ cục. Mặt khác, Lâm Dung căn bản không phải người làm chuyện xấu, mặc dù Lăng Tị Hiên đưa đề thi cho cô, cô chỉ cần làm xong đề thì sẽ không còn vấn đề, nhưng nếu như vậy thì cô sẽ bị chiều hư, chỉ có chăm chỉ học tập mới có thể khiến cô an lòng. Đau lòng cùng áp lực khiến cô không biết nên nói cái cho phải.
Nhìn ra sự lo lắng của cô, Lăng Tị Hiên đưa tay sờ sờ đầu Lâm Dung, an ủi cô: "Sao vậy? Muốn có được thành tích tốt, buổi sáng ngày mai nghiêm túc học, buổi tối cùng nhau ăn cơm, xem phim, được không?" Đối với chuyện học tập của Lâm Dung, Lăng Tị Hiên cũng không phải là thật sự quan tâm. Nói thật, hình thức ở chung của anh và Lâm Dung cũng không phải là dạng yêu đương thuần khiết như chỉ nắm tay, ôm nhau vài cái như sinh viên, anh đương nhiên hy vọng có thể nhanh chóng thấy được tiến triển thực tế với Lâm Dung. Nhưng bây giờ Lâm Dung vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, hơn nữa mới vừa gây gổ, cho nên anh càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ừ, được." Lâm Dung cảm kích nhìn anh. Lăng Tị Hiên thật sự là một người bạn trai hoàn mỹ.