Editor: Trịnh Phương.
“Oh!”
Lăng Lệ vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm cùng Lâm Dung, rất nhanh đã đến nhà. Cao Vân cùng Cao Viễn đang chờ trong nhà, thấy xe đi vào, Cao Vân dẫn con trai ra đón. Cao Viễn mới bốn tuổi mới nhìn thấy Lâm Dung lần đầu, cho nên rất vui vẻ, nhưng cậu bé nghịch ngợm này căn bản không gọi Lâm Dung là “dì” theo lời dặn trước đó của ba cậu, huống chi Lâm Dung vốn đã có vẻ rất nhỏ tuổi, cho nên, khi nhìn thấy Lâm Dung xuống xe, cậu bé lập tức nhào qua ôm lấy Lâm Dung, vang dội kêu lên một tiếng “chị” làm cho Cao Vân cùng Lăng Lệ không thể không cười gượng.
“Viễn Viễn, vừa rồi ba đã nói với con như thế nào, phải gọi dì, dì là bạn gái của cậu nhỏ.” Cao Vân cau mày dạy dỗ Cao Viễn.
“Cái gì nha, cậu nhỏ vốn đã nhỏ, chị này còn nhỏ hơn.” Đứa nhỏ quệt mồm kháng nghị.
Có lẽ là do gien di truyền, Cao Viễn mới bốn tuổi đã rất anh tuấn lại xinh đẹp, huống chi đứa bé ở tuổi này vốn chính là độ tuổi ham chơi nhất, thấy một đứa nhỏ đáng yêu như vậy ôm mình không thả, trong lòng Lâm Dung cũng vui vẻ không thôi: “Không sao không sao, nó muốn thế nào thì liền gọi như vậy đi!” Mặc dù đã hai mươi tuổi rồi, nhưng Lâm Dung cũng không quen với cách xưng hô “dì” này, luôn cảm thấy mình vẫn chưa đủ lớn, dĩ nhiên là nghe người khác gọi mình là chị thì sẽ tương đối lọt tai, về phần có sai sót về bối phận hay không, cô cũng không quá quan tâm.
“Vậy cũng được, nhưng tốt nhất con đừng gọi như vậy trước mặt cậu nhỏ, nếu không khẳng định cậu sẽ đánh con.” Lăng Lệ cười nhắc nhở con trai.
Vừa cười nói, Lâm Dung cùng Cao Viễn và Cao Vân, Lăng Lệ vừa đi vào nhà. Ngồi bên bàn ăn, Cao Viễn nhất quyết muốn ngồi bên cạnh Lâm Dung. Vừa trở về từ nước ngoài, trong nước lại không có ai chơi cùng mình, ba mẹ lại càng thêm bận rộn mỗi ngày, cho nên nhìn thấy một “chị gái” đối với mình rất tốt, nó rất vui vẻ, tự nhiên cũng đặc biệt thích.
Lần này Lăng Lệ đặc biệt gọi điện thoại cho cha mẹ mình, hỏi rõ xem Lâm Dung thích ăn cái gì, có thứ bản thân có thể làm tốt, liền tự mình làm cho Lâm Dung; thứ mình không biết làm, dứt khoát gọi điện thoại kêu đồ ăn bên ngoài, tóm lại trên bàn ăn hiện tại phần lớn đều là món ăn Lâm Dung thích nhất.
Thấy những thứ này, suy nghĩ một chút về sự đối lập so với lần trước, Lâm Dung dĩ nhiên ăn rất vui vẻ.
Ăn cơm tối xong, Cao Vân xử lý chuyện của công ty, Lăng Lệ cùng Cao Viễn dẫn Lâm Dung đi thăm nhà một chút —— Cô ấy và Cao Viễn thường ở nước ngoài, căn nhà này bọn họ rất ít khi tới ở, cho nên hai người thương lượng với nhau rằng chờ khi Lăng Tị Hiên kết hôn thì liền tặng căn nhà này cho anh, như vậy về sau còn có thể ở.
Trong phạm vi nhà chính, dưới đất là một hồ bơi cùng một vài căn phòng thay quần áo và để những thiết bị khác; một tầng là đại sảnh tiếp khách, có lẽ là dùng để tổ chức hội họp gì đó, trang hoàng cao nhã (thanh lịch, tao nhã), hơn nữa còn rất tráng lệ. Giữa đại sảnh có sàn nhảy, xung quanh là bàn ghế cùng đồ dùng trong mỗi lần hội họp và phòng nghỉ ngơi. Tầng hai là mấy phòng ăn lớn nhỏ, một phòng bếp rất lớn—— nói thẳng ra là bởi vì phòng bếp không phải một phòng đơn, mà chia làm nhiều khu vực, còn có mấy gian phòng nghỉ ngơi, hai thư phòng (phòng làm việc), còn có một phòng giải trí, bên trong có đồ chơi phong phú, thư viện thiếu nhi, đoán chừng là chuẩn bị cho Cao Viễn. Tầng ba là phòng ngủ của mọi người trong nhà cùng phòng dành cho khách. Mặc dù đã thấy được độ xa xỉ của căn nhà nay, nhưng khi thấy phòng ngủ của Lăng Lệ và Cao Vân, Lâm Dung vẫn lấy làm kinh ngạc: căn phòng này lớn hơn tất cả các gian phòng bình thường, ít nhất cũng rộng khoảng một- hai trăm mét vuông, sát phòng bọn họ là phòng ngủ nhỏ của Cao Viễn—— nói là nhỏ nhưng cũng không phải thật sự nhỏ, chỉ là phòng này nhỏ hơn một chút so với phòng ngủ của Lăng Lệ, nếu so với phòng ngủ của đứa bé bình thường thì lớn hơn nhiều. Sau đó là những phòng dành cho khách được trang bị giống như khách sạn. Tầng bốn có lẽ là tầng dùng để tập thể dục. Lâm Dung thấy phòng tập Gym rất lớn, bên trong còn có bàn chơi pi-a, bóng bán, máy chạy bộ cùng đầy đủ các thiết bị thường dùng để tập thể dục.
Nhìn xong những thứ này, trong lòng Lâm Dung xúc động thật lâu. Điều kiện của nhà cô đã coi như tạm được, ba là giáo sư đại học, còn là Phó viện trưởng; mẹ là giáo sư, mặc dù anh trai đang du học ở nước ngoài nên rất tốn kém, nhưng bởi vì có thành tích tốt, cho nên chẳng những có được học bổng toàn phần, còn được giáo sư chọn làm trợ giảng, tiền lương giáo sư phát cho lại tương đối cao, cho nên, số tiền mỗi tháng anh trai cô gửi về nhà tiền còn nhiều hơn so với tiền lương của cha mẹ. Cho nên mặc dù nhà mình không phải loại đặc biệt có tiền, nhưng rốt cuộc cũng có thể coi là giàu có. Nhưng là hiện tại xem nhà Lăng Lệ, đoán chừng một trăm bốn mươi mấy mét vuông nhà mình vẫn không thể so sánh với spa tư nhân của Lăng Lệ, chứ nói chi là người khác.
Tham quan xong bên này, Lăng Lệ dẫn Lâm Dung ra khỏi nhà chính, đi tới vườn hoa, vừa đi vừa bảo Cao Viễn hái trái cây đi rửa. Không ngờ Cao Viễn nhìn như nghịch ngợm, trong chuyện này lại rất nghe lời. Nghe thấy mẹ nói vậy, tung ta tung tăng cầm một cây gậy nhỏ, hái được một rổ đầy trái cây mang đi rửa.
Lăng Lệ vừa đi vừa chỉ vào từng cái một nhà phụ, giới thiệu cho Lâm Dung: “Căn nhà bên trái này là nơi ở của người giúp việc, bởi vì phần lớn là nữ giới, cho nên cũng ở cùng một chỗ; căn nhà sau nhà chính đó là nơi ở của một vài thân tín.”
“Thân tín?” Nghe đến đó, Lâm Dung tò mò lặp lại.
Lăng Lệ cười cười: “Đúng vậy. Bởi vì chị cùng Cao Vân thường nước ngoài trong thời gian dài, nhưng hiện tại, gần một nửa công việc của tập đoàn Lăng Vân đều diễn ra trong nước, hai người bọn chị căn bản là không thể quản hết, cho nên khó tránh khỏi người có rắp tâm bất lương, dĩ nhiên cần vài người có thể tin được.” Những chuyện ngươi lừa ta gạt trong thương trường, Lâm Dung khẳng định không hiểu. Thật ra thì không riêng tập đoàn Lăng Vân, hiện tại, phàm là công ty lớn một chút thì cũng sẽ có một đội ngũ như vậy.
“Nhưng mà, sao chị biết bọn họ chính là người đáng tín?” Lâm Dung không nhịn được hỏi.
“Những người này phần lớn đều là cấp dưới lúc trước của ba hoặc là con của họ, còn có vài người được cùng Cao Vân cứu, đều là người mà bọn chị có thể tin tưởng, hơn nữa giữa bọn họ cũng sẽ có sự dò xét lẫn nhau.” Lăng Lệ lôi kéo tay Lâm Dung. Dò xét lẫn nhau là rất cần thiết, bây giờ Lăng Lệ còn nhớ thời điểm hai- ba năm trước, vợ chồng cô ấy thường sẽ phát hiện có người không hề trung thành trong những người này, chỉ là hai năm gần đây đã không còn. Hai năm qua, thanh thế của tập đoàn Lăng Vân phát triển vô cùng hưng thịnh thế cũng không phải không có chút quan hệ nào với những người trung thành và tận tâm này.
“Oh, chị, có phải là em hỏi quá nhiều không?” Mặc dù Lâm Dung lần đầu tiên biết những chuyện này, nhưng vẫn hiểu chuyện này cũng có thể xem như chuyện tương đối với một công ty.
“Nào có nào có, bây giờ chúng ta là người một nhà, em hỏi một chút đương nhiên là không sao rồi.” Lăng Lệ cười sờ sờ đầu Lâm Dung.
Hai chữ “người nhà” khiến trái tim Lâm Dung ấm áp.
Hai người đang nói chuyện, Cao Viễn đã lảo đảo chạy tới: “Chị chị, trái cây có thể ăn rồi, dâu tây nhà em ăn rất ngon đấy!” Nói xong liền muốn đút dâu tây trong tay vào trong miệng Lâm Dung, nhưng do vóc dáng mình quá lùn, dù cậu bé đã kiễng mũi chân lên thì vẫn không thể làm gì được. Lâm Dung cười cúi người xuống, để Cao Viễn dễ dàng tả dâu tây vào trong miệng mình.
“Ăn ngon không ăn ngon không?” Mắt Cao Viễn lóe sáng, nhìn chằm chằm Lâm Dung nhai dâu tây, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Ừ, thật ngọt.”
Lăng Lệ ở một bên không nhịn được mà cười con trai: “Viễn Viễn, sao con nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì liền chân chó (ân cần hỏi han) như vậy? Đây là học ai?”
“Học từ cậu nhỏ ạ.” Vẻ mặt Cao Viễn phớt tỉnh trả lời: “Cậu nhỏ thích thì con cũng thích, cậu nhỏ nhất định rất ưa thích chị Lâm Dung, con cũng thích!”
Lâm Dung cùng Lăng Lệ cũng bị Cao Viễn chọc cho cười ha ha, Lăng Lệ thật vất vả mới có thể ngưng cười, nói: “Viễn Viên, lời này của con ngàn vạn đừng để cậu nhỏ của con nghe thấy, nếu không cậu nhỏ khẳng định không thương con nữa.”
“Hừ, cậu nhỏ sẽ không làm như vậy.” Cao Viễn bĩu môi. Bởi vì công việc của cha mẹ, từ nhỏ Cao Viễn đã có rất ít người chơi cùng. Lăng Tị Hiên là một ngoại lệ, từ lúc Cao Viễn còn nhỏ đã thường xuyên chơi cùng cậu bé, cũng thường mua đồ bé thích cho bé, cho nên từ nhỏ, trong lòng Cao Viễn đã có một loại sùng bái đối với cậu nhỏ của bé, rất nhiều chuyện, cậu bé có thể không nghe lời ba mẹ, nhưng lại rất nghe lời cậu nhỏ.
Trở về phòng, Cao Viễn lôi kéo Lâm Dung chơi trò chơi cùng mình, Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là cùng cậu bé đến phòng trò chơi. Vốn cho là mình dù gì cũng là sinh viên đại học hai mươi tuổi rồi thì sẽ không thua kém quá nhiều, nhưng không ngờ là từ nhỏ Cao Viễn đã làm bạn với máy chơi game mà lớn lên, tình độ chơi trò chơi không phải là cao bình thường, Lâm Dung rất nhanh đã đầu đầy bụi đất mà thua trận, hơn nữa bại đến vô cùng thê thảm.
Muốn không chơi nữa, nhưng Cao Viễn lại không đồng ý, nhất định bắt Lâm Dung chơi tiếp, Lâm Dung đang do dự, cửa phòng trò chơi đã bị đẩy ra —— Là Lăng Tị Hiên. Anh cười đi tới nói với Lâm Dung: “Không cần chơi cùng nó, anh cũng chưa bao giờ thắng nổi nó.” Lại nói, Lăng Tị Hiên cũng rất mất mặt. Từ nhỏ anh đã được công nhận là “Thiên tài máy tính” nhưng chơi trò chơi còn không bằng một đứa bé bốn tuổi.
Lâm Dung gật đầu một cái, muốn đi ra ngoài cùng Lăng Tị Hiên nhưng Cao Viễn kéo tay áo Lâm Dung nói không cho đi: “Không cần nha, chị, chơi với em một lần nữa đi!”
Lăng Tị Hiên đã xoay người chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm Cao Viễn: “Cao Viễn, con gọi cô ấy là gì? Chị?”
“Đúng ạ, sao vậy?” Cao Viễn hả hê ngẩng đầu lên.
“Không sao cả, không thể gọi như vậy, gọi dì!”
“Con không muốn, con muốn gọi là chị. Hừ, không mượn cậu xen vào, chị Lâm Dung cũng không nói gì!” Bình thường Cao Viễn rất sợ Lăng Tị Hiên, nhưng hôm nay không biết vì sao lại lớn gan như vậy, đoán chừng là thấy bên cạnh có Lâm Dung làm chỗ dựa, lần đầu tiên mạnh miệng với Lăng Tị Hiên.
Lăng Tị Hiên bất đắc dĩ trợn mắt một cái: “Không gọi chị cũng được, gọi dì nhỏ, được không?” Nói xong cười xấu xa nhìn về phía Lâm Dung.
Quả nhiên, Lâm Dung xấu hổ đến đỏ bừng mặt, tức giận trừng anh: “Anh lặp lại lần nữa? Viễn Viễn, không cần nghe cậu nhỏ nói, gọi chị là được rồi!”
“Hừ!” Nhìn ra được cậu nhỏ có chút sợ Lâm Dung, Cao Viễn càng thêm không chút kiêng kỵ.
Lăng Tị Hiên thấy Cao Viễn không ăn cứng, không thể làm gì khác hơn là mềm giọng dụ dỗ: “Viễn Viễn, có phải con luôn muốn bộ đồ chơi điều khiển từ xa hay không? Hôm nay cậu thấy ngoài thị trường đã sắp bán hết rồi, có muốn cậu nhỏ mua cho con không?”
“Vâng vâng vâng, muốn!” Hai mắt Cao Viễn nhất thời tỏa sáng. Bộ đồ chơi điều khiển từ xa đó có giá hơn 1600 tệ, mình không có nhiều tiền như vậy, có cũng không đành lòng lấy ra toàn bộ, cha mẹ đã nói không mua cho mình, cho nên không thể làm gì khác hơn là trông cậy vào cậu nhỏ.
“Vậy thì tốt, nếu con muốn, liền kêu Lâm Dung là dì nhỏ, có được không?”
“Ách...... Dì nhỏ, dì cũng muốn con có bộ đồ chơi điều khiển từ xa kia chứ?” Bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy (nịnh hót) của Cao Viễn thật đúng là không tầm thường, đôi mắt to lóe sáng hỏi Lâm Dung, dáng vẻ muốn bao nhiêu ngây thơ liền có bấy nhiêu khiến Lâm Dung không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là hung hăng trừng Lăng Tị Hiên một cái.
Lăng Tị Hiên cười hả hê, Cao Viễn thấy vậy liền nhân cơ hội nói: “Cậu nhỏ cậu nhỏ, vậy cậu đồng ý mua cho cháu rồi ạ?”
“Ừ, yên tâm đi, nhất định mua cho con.”
“Nha, tuyệt quá! Chị chị, chị xem, cậu đã đồng ý, vậy về sau em cũng không cần bảo gọi chị là dì nhỏ, vẫn gọi là chị, có được không?”
Lâm Dung vừa mừng vừa sợ: “Ừ, được, Viễn Viễn thật thông minh!”
Lăng Tị Hiên không ngờ trở về liền gặp tình huống này, tức giận: “Cao Viễn, sao con lại gọi như vậy?”
“Cậu chỉ bảo con gọi, lại không nói gọi mấy lần, mà con đã gọi rồi nha!” Cao Viễn tiếp tục giả vờ vô tội.
“Đúng là, Lăng Tị Hiên, sao anh có thể bắt nạt trẻ con chứ?” Lâm Dung cố ý giúp Cao Viễn nói chuyện.
Lăng Tị Hiên ngửa mặt lên trời thở dài.
Edit: Nhật Dương
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Lâm Dung không ngờ người nhìn thành thục lại thông minh như Lăng Tị Hiên cũng có những chuyện xấu hổ như vậy, nếu mẹ Lăng không nói với cô thì có lẽ Lăng Tị Hiên cũng sẽ xấu hổ không nói với cô, cô nghĩ thầm lần này thì tốt rồi, về sau có cớ để cười nhạo anh.
Hình chụp lúc Lăng Tị Hiên tốt nghiệp tiểu học thì hết, mẹ Lăng khép album hình lại, nói với Lâm Dung: “Từ khi nó bắt đầu học trung học thì chú và dì bị điều đến Bắc Kinh làm việc, khi đó chị Lăng Lệ của nó cũng lên Bắc Kinh học đại học, chúng ta muốn để nó cũng cùng đi Bắc Kinh nhưng nó lại không đi nên chỉ đành bỏ lại nó.”
“Nhưng sao anh ấy lại không đi ạ?” Lâm Dung không hiểu.
“Khi đó trong trụ sở quân khu có rất nhiều trẻ nhỏ cùng tuổi với nó, nó lại là người thích trẻ con, hơn nữa ông nó cũng ở đây, nó không bỏ được nên nói gì cũng không đi.”
“À, là như vậy ạ, sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó nó vẫn ở đây, một mình học xong trung học, lúc đó dì và chú cũng chỉ bị điều đi tạm thời, ở đó ba năm thì chú trực tiếp được sắp xếp về đây phụ trách công tác, dì cũng theo chú trở về. Lúc ấy theo như cấp bậc của chú con thì có thể sắp xếp một đứa trẻ vào trường quân đội, cho nên chú để Lăng Tị Hiên đi thi thử.”
Lâm Dung tiếp lời của mẹ Lăng: “À, hình như anh ấy đã nói với con, mặc dù anh ấy không thi đậu nhưng điểm số chỉ thiếu một chút, là thật ạ?”
“Đúng vậy, dì nhớ lúc ấy chỉ thiếu bảy điểm, ha ha.” Nói đến chuyện này, vẻ mẹ Lăng đầy tự hào, mặc dù mẹ Lăng biết Lăng Tị Hiên và Lăng Lệ đều là những đứa bé rất ưu tú, đều rất yêu thương bọn họ nhưng người Trung Quốc thường khó tránh khỏi tư tưởng trọng nam khinh nữ, huống chi người chị Lăng Lệ cũng rất yêu thương đứa em trai của mình.
“Con nghe anh ấy nói tiếng Anh của anh ấy không tốt lắm.”
“Đúng vậy, học ít hơn người khác năm cấp , hơn nữa trong trường đại học của nó cũng không coi trọng nên làm trễ nãi.” Mẹ Lăng càng nói càng cảm thấy đáng tiếc, thật ra thì con trai bà rất có thiên phú trong việc học tập nhưng lại không chịu khó.
“Thật ra thì cũng không thể trách anh ấy, đổi thành người khác cũng không có cách nào theo kịp, kiến thức ba năm cấp ba rất quan trọng, Lăng Tị Hiên có thể thông qua kỳ thi cấp bốn, con đã cảm thấy đó là một kỳ tích rồi.” Lâm Dung cười nói.
“Nó á, lúc ấy nhất định là copy, dì nhớ người ta từ đầu năm hai đại học đã ghi danh thi, nó lại không dám báo danh, đến năm đại học, ông Lăng Tị Hiên nằm viện, phải làm phẫu thuật mổ sọ, lúc ấy bác sĩ đều nói phần thắng rất nhỏ, nói chúng ta chuẩn bị tốt tâm lý. Đứa nhỏ Tị Hiên này, có tình cảm rất tốt với ông của nó, lúc nói cho nó biết thì nó căn bản không tiếp nhận, nói gì cũng không chịu để ông làm phẫu thuật, chúng ta không còn cách nào đành phải nghe nó chọn phương pháp trị liệu bảo thủ.”
Nghe những chuyện này thì Lâm Dung cũng khẩn trương: “Sau đó thì sao ạ?”
“Tị Hiên rất đau lòng, sau một thời gian thì bắt đầu sa sút, nó cái gì cũng không học, cả ngày đi ra ngoài chơi với đám bạn xấu, còn uống rượu, trước đó có một cô gái thích nó, ba cô gái kia cũng là một lãnh đạo trong quân khu, lúc đầu nó không đồng ý nhưng lúc cô gái kia lại tìm nó, hình như có ở cùng một chỗ với cô gái kia hai lần, sau đó thì hối hận.” Mẹ Lăng biết Lâm Dung vẫn là một đứa bé đơn thuần, vẫn không hiểu rõ những chuyện giữa nam nữ nên khi nói vẫn tương đối hàm súc, chỉ cần Lâm Dung hiểu đó là ý gì là được rồi.
Chân mày Lâm Dung nhíu chặt lại: “Sau đó thì sao ạ, anh ấy và cô gái kia chia tay?”
“Này sao, bọn họ căn bản chưa từng lui tới, cũng không thể nói là chia tay.” Mẹ Lăng cũng nhịn không được thở dài, “Hai lần đó vẫn là cô gái kia hẹn Tị Hiên ra ngoài, sau đó cô gái kia hẹn nó đi khách sạn lần thứ ba thì nó từ chối, nhưng cô gái kia chưa từ bỏ ý định, lại hẹn nó lần thứ tư, kết quả nó trực tiếp gọi một người bạn nam trong cùng ký túc xá đi qua.”
“Hả?” Lâm Dung giật mình, há to miệng, cô không ngờ Lăng Tị Hiên lại quá đáng như vậy.
“Đúng vậy, lúc ấy cô gái kia cũng tức khóc, gọi điện thoại kể khổ với ba con bé. Làm hại dì và chú Lăng không thể không tới nhà người ta xin lỗi.” Mẹ Lăng nói.
“À? Lúc đó chắc chú Lăng bị chọc cho tức lắm?” Lâm Dung biết Lăng Trung Thiên vẫn rất nghiêm khắc, cô không khỏi ở trong lòng vì Lăng Tị Hiên toát mồ hôi.
“Không có, ngay cả dì đều cảm thấy kỳ quái, lúc ấy chú Lăng của con không nói gì, chỉ nói với Lăng Tị Hiên bốn chữ: lần sau không thể làm như vậy nữa. Cũng không có trừng phạt nó nhưng sau này khi nhắc tới chuyện này thì ông ấy rất tức giận. Bây giờ Tị Hiên cũng chỉ sợ nhất là ba nó nhắc đến chuyện này.”
“Sau đó thì sao ạ?”
Mẹ Lăng có chút bận tâm Lâm Dung tức giận, lại có chút đau lòng nên khẽ ôm Lâm Dung vào trong lòng: “Sau đó Tị Hiên như biến thành người khác, cả ngày uống rượu tìm vui với mấy đứa có ba mẹ làm chỗ dựa như nó, còn thường xuyên đổi bạn gái, nghiêm khắc mà nói thì cũng không phải là đổi bạn gái mà là đổi bạn giường, ba nó cực kỳ tức giận nhưng nó vẫn không thay đổi, chỉ không quá đáng như lần đầu tiên thôi, sau đó ông Tị Hiên lén gạt nó làm phẫu thuật, sau khi phẫu thuật thành công chúng ta mới nói cho nó biết, sau khi nó trở lại nhìn ông thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, cũng bắt đầu nghiêm túc học tập.”
Lâm Dung thở phào nhẹ nhõm: “A, như vậy là tốt rồi, dì, hôm nay dì chủ yếu muốn nói cho con biết chuyện này, phải không ạ?” Lâm Dung biết Lăng Tị Hiên lo lắng cô sẽ quan tâm đến đoạn tiền án này của anh nên muốn để cô biết sớm một chút. Thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút, cũng không tính là sai lầm, dù sao cũng không thể hoàn toàn trách anh ấy, lúc đó tâm trạng của anh ấy kém như vậy, có thể gắng gượng vượt qua đã là không dễ dàng, Lăng Tị Hiên đã nói với Lâm Dung về tình cảm của anh và ông, ông không chỉ chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn mà còn dạy cho anh rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện có ích cho cuộc sống, tình cảm sâu nặng như vậy thì sao Lăng Tị Hiên không lo lắng cho được.
“Dì, con không trách anh ấy.” Thấy mẹ Lăng có chút xấu hổ, Lâm Dung vội nói, “Mặc dù nghe dì nói xong con cũng có chút mất mát nhưng con luôn cho rằng Lăng Tị Hiên sẽ có những chuyện quá khứ như thế này, hơn nữa từ lúc bắt đầu con cũng không có ý định muốn so đo quá khứ của anh ấy. Bây giờ anh ấy có thể cư xử thẳng thắn với con như vậy thì con đã rất vui rồi, huống chi chuyện này cũng không phải hoàn toàn là lỗi của anh ấy.”
Mẹ Lăng nghe Lâm Dung nói như vậy thì vừa vui vừa cảm thấy an ủi lại vừa cảm động: “Dung Dung, con thật sự không tức giận?” Bà nghĩ Lâm Dung sẽ không thật sự tức giận nhưng không ngờ khi Lâm Dung biết thì không so đo những chuyện này chút nào, mặc dù chuyện này cũng là do con trai bà có lỗi với Lâm Dung nhưng dù sao đi nữa bà cũng nghiêng về phía con trai mình, hơn nữa con trai bà cũng có nỗi khổ tâm.
Lâm Dung cười đỡ lấy vai của mẹ Lăng: “Là thật ạ, dì, con lừa dì làm gì? Nhưng con muốn dì bảo đảm với con, sau này chỉ cho Lăng Tị Hiên đối xử tốt với một mình con.”
“Được, dì bảo đảm, nếu sau này nó dám khi dễ con, dì và chú sẽ thay con tìm nó tính sổ, có được hay không?” Mẹ Lăng thân thiết sờ sờ lỗ mũi của Lâm Dung giống như đối với con gái của mình.
“Dạ được ạ, vậy sau này con cũng không cần lo lắng anh ấy sẽ khi dễ con, thật tốt, hi hi.”
“Tốt lắm, Dung Dung, dì đi nấu cơm cho con, con muốn ăn cái gì?”
“Chúng ta cùng nhau làm đi dì, dù sao chỉ có hai người chúng ta, làm đơn giản là được rồi ạ.”
“Được, vậy làm mấy món con thích là được rồi.” Buổi sáng mẹ Lăng mua rất nhiều đồ, chỉ sợ Lâm Dung mất hứng, nghĩ làm nhiều món ăn cho cô, bây giờ nhìn lại thì thấy phần lớn đều không cần dùng tới.
Sau khi hai người thương lượng làm món gì xong thì bắt đầu bận việc trong phòng bếp, Lâm Dung cái gì cũng không nghĩ, chỉ chuyên tâm rửa rau, nhưng mẹ Lăng nhìn dáng vẻ không buồn không lo của Lâm Dung thì trong lòng lại xúc động thật lâu: Lâm Dung thật sự là một đứa bé ngoan, cũng do mẹ con bé dạy dỗ tốt, con giáo viên thật khác với những nữ sinh đại học khác, đổi lại là một người lòng dạ có chút hẹp hòi thì sợ rằng trong lòng sẽ khó chịu một thời gian. Con trai của bà không chỉ ánh mắt không tệ mà còn có phúc khí. Đang suy nghĩ thì Lâm Dung cắt đứt suy nghĩ của bà.
“Đúng rồi, dì, dì còn chưa cho con biết, rốt cuộc thì Lăng Tị Hiên có thông qua cuộc thi cấp bốn hay không ạ?” Lâm Dung nhìn thấy mấy chữ tiếng Anh trên chai tương trộn salad thì đột nhiên nhớ tới.
“A, là sau học kỳ năm ba, khi đó ông nó đã phẫu thuật thành công, cơ thể cũng không có vấn đề gì, nó mới nhớ tới cuộc thi, vội vã ghi danh, cũng không có bao nhiêu thời gian học tập nên cả ngày bắt đầu nghĩ đi đường tắt.” Mẹ Lăng cười nói với Lâm Dung.
“Hả? Cái gì là cả ngày nghĩ đi đường tắt ạ?”
“Nó á, tìm thông tin của tất cả các thí sinh trong cùng chỗ thi với nó từ giáo viên phòng giáo vụ, sau đó từng bước từng bước điều tra, xem ai có thành tích tiếng Anh tốt nhất, kết quả đúng dịp có một thí sinh có tiếng Anh cực kỳ tốt vừa lúc ở bên phải nó, nó tìm đến học sinh kia —— người ta mới lên năm nhất, con nói nó có dọa người hay không?” ‘’’’’
“Ha ha ha, rất là mất mặt.” Lâm Dung cười: “Sau đó thì sao ạ, người ta đồng ý với anh ấy sao?”
“Lúc đầu người ta còn sợ, nói gì cũng không đồng ý, Lăng Tị Hiên tương đối quen thuộc với giáo viên phòng giáo vụ, vì vậy mang học sinh kia đến phòng giáo vụ tìm tới giáo viên gác thi nó, sau đó giáo viên đó nói được, lúc này người ta mới đồng ý.”
“À? Thì ra cuộc thi cấp bốn cũng không nghiêm khắc như vậy?” Lâm Dung kinh ngạc, đối với cô mà nói thì không thể ăn gian trong cuộc thi cấp bốn.
“Ha ha, thật ra thì vẫn rất nghiêm khắc, chỉ là trường hợp của Lăng Tị Hiên tương đối đặc biệt, thành tích các môn khác của nó đều rất được, chỉ có tiếng Anh là quá kém, bốn năm đại học, nó vẫn luôn đứng nhì, cũng là bởi vì tiếng Anh kém mà nó vẫn luôn không thể lấy được hạng nhất, vì vậy giáo viên cũng thông cảm cho nó.” Mẹ Lăng giải thích.
“A, là như vậy ạ, vậy anh ấy thật sự sao chép ạ? Thi bao nhiêu điểm ạ?”
“Đúng vậy, nó chép tất cả các lực chọn của người ta còn những cái khác thì tự viết, cuối cùng cũng xem như đạt chuẩn, dì nhớ hình như chỉ được hơn bốn trăm điểm, dù sao thì không có tư cách tham gia phần thi nói.”
“Con thấy khả năng nói của anh ấy rất tốt, chỉ có thi viết là kém, nói không chừng có thể qua phần thi nói đó ạ.” Lâm Dung nói, Lăng Tị Hiên có không ít bạn bè nước ngoài, cô cũng đã nghe anh nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh với bạn bè mấy lần, mặc dù cấu trúc không quá khó nhưng phát âm rất tốt.
“Đúng là vậy, nhưng cũng có quy định, nó thi viết quá kém nên không có tư cách.” Mẹ Lăng bất đắc dĩ cười cười, “Nhưng may là nó không cần tìm việc, nếu không thì khẳng định không tìm được.”
“Dì, Lăng Tị Hiên có thể không cần chuyển nghề sao?” Lâm Dung hỏi, bây giờ quân nhân đều giống như muốn chuyển nghề sau đó tự tìm việc làm, đãi ngộ của bộ đội tốt như vậy sao có thể để một người ở lại cả đời.
“Đúng vậy, nó không cần, hiện tại bộ đội cần một nhóm cán bộ trẻ tuổi, ở cái tuổi của Lăng Tị Hiên mà có thể làm đến đoàn trưởng là cực kỳ ít, cho nên trước khi nó đến tuổi chuyển nghề thì đã có thể lên tới vị trí không cần chuyển nghề.” Loại đặc quyền này, mặc dù nhìn qua không có gì không công bằng nhưng cũng chỉ có những gia đình như Lăng Trung Thiên mới có thể làm được.
“A, như vậy rất tốt.” Lâm Dung biết quân nhân chuyển nghề là một vấn đề rất lớn với bọn họ, bởi vì trong bộ đội và địa phương không thể hoàn toàn đáp ứng nhu cầu làm việc cho nên luôn không tìm được công việc tốt thậm chí là công việc có thu nhập ổn định. Cô vốn cho là Lăng Tị Hiên cũng sẽ gặp phải vấn đề này.
“Đứa nhỏ ngốc, nếu Lăng Tị Hiên cũng phải đi một bước kia nó cũng không dám theo đuổi con.” Mẹ Lăng mẹ cười sờ sờ đầu Lâm Dung, Lâm Dung luôn mag kinh hỉ đến cho bà, thì ra con bé không biết những chuyện này nhưng vẫn nguyện ý ở cùng một chỗ với Lăng Tị Hiên.
“Tại sao không dám ạ?”
“Người như nó á, ở trong bộ đội một thời gian dài, suy nghĩ có thể sẽ không giống những đứa bạn cùng tuổi, nếu nó thật sự thích con thì sẽ suy tính rất nhiều chuyện lâu dài, sẽ muốn con không có bất cứ nỗi lo về sau nào khi ở cùng với nó, mà nếu như vậy thì nó nhất định phải bảo đảm đầy đủ về mặt tinh thần lẫn vật chất cho con, nếu như biết sau này nó vẫn phải tìm việc làm thì không phải nó không có cách nào bảo đảm cho con sao?”
“Ồ.” Lâm Dung le lưỡi, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến những chuyện này, cũng không biết Lăng Tị Hiên sẽ nghĩ đến, bây giờ nghe mẹ Lăng nói như vậy thì tự nhiên cô cảm thấy lúc Lăng Tị Hiên theo đuổi cô cũng không phải như cô nghĩ, thích là phải theo đuổi, anh nhất định đã suy tính đến chuyện này rồi mới quyết định!
“Ha ha, không ngờ chứ? Nó còn rất có trách nhiệm.” Mẹ Lăng cười hỏi cô.
“Dạ, không ngờ ạ. Dì, bây giờ con cảm thấy con suy nghĩ rất cạn, cái gì cũng đều do người khác suy tính thay con.”
“Đứa ngốc, suy tính những chuyện này là trách nhiệm và nghĩa vụ của nó, con thì không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần con vui vẻ ở chung một chỗ với Tị Hiên là nó đã thỏa mãn rồi.”